Không ngờ thể chất Mạch Khinh Trần đặc biệt, sáng sớm hôm sau rốt cuộc lại sốt, hơn nữa còn có khuynh hướng nghiêm trọng hơn, quả thực là bệnh tới như núi sập......
Ngoài việc cảm thấy hơi kinh ngạc, Lâm Trì cũng không thể không tiếp tục chăm sóc Mạch Khinh Trần —— Bởi vì trừ nàng ra thì không ai có thể đến gần Mạch Khinh Trần.
Hơn nữa...... Bị con ngươi thuần túy như vậy nhìn, oán niệm đè nén trong đáy lòng không thể tuôn ra được.
Vì vậy công việc nấu thuốc giúp uống thuốc thậm chí cho ăn cơm đều giao cho Lâm Trì, may mà những chuyện này nàng đã làm không ít lần, trên căn bản vô cùng thuần thục.
Nhưng thân thể Đỗ Nhược cũng cần người chăm sóc, Lâm Trì liền dứt khoát chạy qua chạy lại.
Dù sao thì đơn giản chỉ là lúc thức đêm chịu đựng thêm một phần, lúc giúp uống thuốc lại thêm một người.
Phải nói chuyện khá phiền toái chính là, Mạch Khinh Trần thật sự rất bám người.
Có lẽ lúc trước còn ngại vì sợ Lâm Trì ghét hắn, cho nên chỉ đi theo xa xa, sau khi ngã bệnh cậy vào chính mình là bệnh nhân, hoàn toàn không chỗ cố kỵ nên càng tệ hại hơn.
Lúc giúp uống thuốc rồi cho ăn cơm vẫn chỉ ăn đậu hũ, cho ăn xong còn đáng thương hề hề hỏi Lâm Trì có thể ở lại với hắn hay không.
Lâm Trì cũng biết nếu mình không cự tuyệt mà ở đây thì sẽ không có chuyện tốt gì, nhưng khi nhìn thấy Mạch Khinh Trần rõ ràng mạnh mẽ đến nghịch thiên uất uất ức ức muốn nàng ở lại, hai chữ cự tuyệt làm sao cũng không nói ra được.
Dù cho người này tàn nhẫn không có nhân tính, dù cho người này từng thương tổn nàng, nhưng quay đầu lại Lâm Trì phát hiện, mình vẫn không cách nào chân chính có hận ý đối với hắn.
Người kia thật giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, chỉ muốn bắt lấy ánh sáng duy nhất...... Nàng cũng từng như vậy.
Nhưng Mạch Khinh Trần lại được voi đòi tiên mà Lâm Trì cũng không có dự liệu được.
Vừa bắt đầu chỉ là lưu lại, sau đó hỏi nàng có thể cầm tay của nàng không, rồi lại hỏi nàng có thể ôm một cái không, không lâu sau lại hỏi nàng có thể hôn không, cuối cùng hỏi nàng có thể cùng nhau ngủ không......
Sắc mặt của Lâm Trì càng ngày càng phức tạp: "......"
Nàng thật sự không biết hành động của tên vô lại Mạch Khinh Trần là học từ ai!
Thấy Lâm Trì không vui, Mạch Khinh Trần sẽ dừng tiến độ lại, sau đó cụp mắt ra vẻ chán nản.
Chờ Lâm Trì không để ý nữa, tiếp tục lặp lại những bước trên......
Nếu như không phải có lúc vẻ mặt Lâm Trì thực sự quá khó coi, ý tứ khước từ rõ ràng mười phần, có lẽ sẽ theo ý thích mà làm chuyện ân ái......
Tỉnh thì quấn lấy Lâm Trì.
Ngủ thì siết cổ tay Lâm Trì không chịu buông ra.
Hơn nữa bình thường buổi tối Lâm Trì rõ ràng là ngồi ở bên giường, khi tỉnh lại thì phát hiện đã nằm ở trong ngực Mạch Khinh Trần......
Dẫn đến việc thời gian Lâm Trì đi trông Đỗ Nhược trực tiếp giảm xuống, trong vòng một ngày hơn phân nửa thời gian đều bồi bên cạnh Mạch Khinh Trần.
Cảm giác được toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào...... Thật ra rất tốt.
Nhưng...... Nhưng lại phảng phất có cảm giác không thật.
Lâm Trì nội tâm phức tạp rửa chén thì nghe tiếng của Tác Đồng.
"Tiểu thư, ngài tính sau này làm thế nào?"
Lâm Trì thành thật trả lời: "Trước báo thù, những thứ khác nói sau."
Tác Đồng đoạt lấy bát đũa trong tay Lâm Trì, cuộn tay áo lên yên lặng rửa bát thay Lâm Trì: "Mạch Khinh Trần và Đỗ Nhược......"
"Đỗ Nhược, ta sẽ đưa hắn đi. Mạch Khinh Trần......" Lâm Trì ngớ ngẩn, "Chờ khỏi bệnh, tự hắn sẽ đi thôi."
Tác Đồng hơi lên giọng: "Tiểu thư, nhưng như bây giờ, hắn hoàn toàn không thể rời đi!"
Dừng một chút, hắn trầm giọng, "Tiểu thư...... Ngài không cự tuyệt, có lúc cũng là một loại tàn nhẫn."
Lâm Trì sững sờ một hồi, mới yếu ớt nói: "Ta hiểu rõ......"
Nhưng phải làm sao cự tuyệt?
Đuổi Mạch Khinh Trần đi sao?
Tạm thời cho dù có thể đuổi đi hay không...... Đối với Mạch Khinh Trần vẫn còn đang mang bệnh, nàng không mở miệng được......
Thôi, ít nhất trước tiên nàng có thể đưa một người khác đi.
Tính toán muốn rời đi, trong lúc rảnh rỗi không cần chăm sóc Mạch Khinh Trần và Đỗ Nhược, Lâm Trì rốt cuộc tranh thủ chạy đến Đại Lý Tự.
Trong Đại Lý Tự phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn cả tưởng tượng, Lâm Trì vòng vo vài vòng cũng không tìm được chỗ đó, trong lúc nóng lòng trực tiếp xông vào, không ngờ bởi vì quá mức vội vàng mà thất thủ, trên bả vai trúng một mũi tên.
Lâm Trì không thể không nhanh chóng lui về, trong quá trình trở về trên đùi cũng trúng một mũi tên.
Lâm Trì chịu đựng đau đớn trốn vào một hộ dân cư trước, chờ người đuổi bắt đi khỏi, mới cẩn thận chạy về y quán, lại thấy đại môn đóng chặt, vẫn phải đi vòng qua cửa sau.
Trên đùi bị thương, không có cách nào leo tường, đoán chừng những người khác đều đã ngủ.
Lâm Trì dựa vào cánh cửa, ôm lấy đầu gối, cúi đầu thở hổn hển hai cái, muốn chờ cơn đau qua đi, khôi phục lại sức lực rồi nghĩ biện pháp trèo vào.
Không ngờ cửa đột nhiên mở rộng ra, Lâm Trì còn chưa phản ứng đã bị người ôm.
Động tác quá lớn, làm động tới vết thương trên bả vai, Lâm Trì lập tức đau đến hít một hơi, kêu rên nói: "Đừng động...... Đau."
Mạch Khinh Trần hơi buông Lâm Trì ra, nhìn thấy vết thương trên vai nàng vẫn còn đang chảy máu, đầu lông mày lập tức nhíu lại.
Không đợi Mạch Khinh Trần nói chuyện, Lâm Trì đã đẩy hắn ra trực tiếp đi vào nhà.
Nhưng chưa đi được hai bước, nàng đã phát hiện thân thể của mình bỗng nhiên bay lên không, sau đó chợt lóe như gió rồi rơi vào chiếc giường mềm mại.
Sắc mặt Mạch Khinh Trần bất tri bất giác trở nên âm trầm.
"Nàng bị thương......"
Lâm Trì gật đầu, ngồi dậy, rồi nhẹ nhõm cười với Mạch Khinh Trần: "Không có việc gì...... Dưỡng hai ngày là khỏi."
Câu này là nói thật, trong lúc Lâm Trì sống đầu đường xó chợ không lo lắng gì đã bị thương không biết bao nhiêu lần, cũng may thân thể của nàng tốt, bất kể bị thương nặng thế nào đi nữa chỉ cần không chết thì tu dưỡng mấy ngày là có thể tiếp tục tung tăng chạy nhảy.
Cắn răng, Lâm Trì xé y phục trên bả vai, động thủ rút tên ra, nhưng bởi vì thật sự không làm được nên dù rút hai lần cũng không rút ra được.
Tay bỗng nhiên bị Mạch Khinh Trần cầm, hắn nhìn nàng nói: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó hắn xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, Mạch Khinh Trần mang theo ít thảo dược đã bị nghiền nát trở lại, cẩn thận thoa lên vết thương Lâm Trì. Trên vết thương lập tức dâng lên cảm giác tê tê, cảm giác đau từ từ phai đi, chỉ thấy Mạch Khinh Trần dễ dàng nhổ, tên lập tức bị rút ra.
Dường như ngay lập tức, Mạch Khinh Trần lại đem thuốc trị thương trong bình ngọc bôi lên vết thương của nàng, máu ngừng rất nhanh, cảm giác mát rượi nhàn nhạt lan tỏa từ vết thương.
Vết thương trên đùi bởi vì ở gần bắp đùi nên có chút bất tiện, Lâm Trì đè tay Mạch Khinh Trần lại nói: "Không cần phiền thế, vết thương trên đùi lát nữa để ta tự mình xử lý là được."
Mạch Khinh Trần lại cố ý giúp nàng xử lý luôn mũi tên trên đùi.
Lâm Trì muốn ngăn cản, nhưng bây giờ trong thân thể không còn đủ sức nữa.
Buổi tối rất an tĩnh, làn gió đêm man mát, hai người đều không nói chuyện, không khí trong phòng dường như có chút nặng nề.
Lâm Trì ho khan hai tiếng, muốn hóa giải bầu không khí: "Cái đó...... Sao ngươi còn chưa ngủ?"
Mạch Khinh Trần cũng không ngẩng đầu lên: "Chờ nàng."
Lâm Trì không hiểu: "Tại sao lại chờ ta?"
Mạch Khinh Trần dừng một chút, giọng nói bình thản: "...... Không ngủ được."
"Hả?"
Mạch Khinh Trần thẳng thắn giải thích: "Không có ngươi không ngủ được."
Ánh trăng lạnh nhạt phác họa hình dáng hoàn mỹ của Mạch Khinh Trần, màu xanh đã từ từ phai đi vẫn rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra mấy phần tiều tụy khiến người khác đau lòng.
Cái loại cảm giác trái tim như bị thứ gì nắm chặt lại tới.
Trong nháy mắt Lâm Trì đột nhiên cảm thấy khó thở.
Nàng cắn môi, dời tầm mắt đi, không hề nhìn Mạch Khinh Trần nữa, chỉ nhìn ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ bị mây mù che đậy mơ hồ lộ ra.
Đau đớn nhẹ trên vết thương dần dần kéo thần trí về, giọng nói thanh nhã kia có chút khô trầm: "Tại sao lại bị thương?"
Lâm Trì ngẩn người, không dám nói thật, nhưng cũng không dám nói dối, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ tránh né: "Bên ngoài giới nghiêm, kết quả không cẩn thận chọc tới quan binh......"
Mạch Khinh Trần liếc mắt nhìn đầu mũi tên bị rút ra, lại chuyển mắt hỏi nàng: "Rất đau sao?"
Lâm Trì lắc đầu nói: "Tạm thôi, không đau lắm."
Ngón tay chống đỡ mở môi nàng ra, Mạch Khinh Trần hỏi: "Vậy tại sao lại cắn môi."
Lâm Trì cứng họng.
Không đợi nàng đáp, Mạch Khinh Trần đã ngước mắt hỏi: "Đau là cảm giác gì?"
Lâm Trì sững sờ, mới suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là rất khó chịu, rất không thoải mái, rất không hi vọng nó tồn tại......"
Mạch Khinh Trần chợt nhỏ giọng: "Ta cảm thấy đau......"
Lâm Trì: "Hả?"
Mạch Khinh Trần cúi đầu, ngón tay lưu luyến chạm vào vết thương Lâm Trì, tựa hồ đang nghĩ làm sao để mở miệng.
Bởi vì cảm giác đê mê còn chưa giảm, Lâm Trì cũng không cảm thấy khổ sở gì nhiều, nhưng lại có thể cảm thấy được xúc cảm khi Mạch Khinh Trần chạm vào, dịu dàng cẩn thận đến thế.
"Nhìn thấy nàng bị thương." Nhìn những vết thương dữ tợn kia, Mạch Khinh Trần ấn ngực mình, "Nơi này cảm thấy rất đau."
Vẫn là giọng nói bình thản như vậy, lại làm cho Lâm Trì thật vất vả mới bình tĩnh được, trong lòng thắt chặt một lần nữa.
Hắn không có cảm giác, cho nên không biết đau......
Khi bị làm trật khớp xương, khi bị Mạch Khinh Trần thô bạo tổn thương, Lâm Trì cũng sẽ giận dữ nghĩ, nếu Mạch Khinh Trần có thể cảm thấy đau thì tốt rồi.
Có thể cảm thấy thì sẽ không trắng trợn thương tổn người đi.
Có thể cảm thấy thì sẽ không ra ngoài tùy hứng làm bậy đi.
Nhưng không ngờ lần đầu tiên nghe thấy Mạch Khinh Trần nói đau lại là dưới tình huống như thế, là bởi vì yêu thương nàng mà đau.
Trong lòng như có sợi dây cung căng đến cực hạn muốn đứt.
Lâm Trì cắn môi: "Ta......"
Trong lúc không để ý, môi bị cắn nát, tia máu từ giữa răng môi tràn ra ngoài.
Mạch Khinh Trần: "Chảy máu...... Không được cắn."
Lâm Trì nghe vậy buông môi ra, lại nghe thấy giọng Mạch Khinh Trần: "Ta có thể giúp nàng cầm máu không?"
Cầm máu? Không phải đã xong rồi sao?
Nàng vừa định hỏi, nhưng Mạch Khinh Trần hình như là sợ nàng cự tuyệt, bỗng nhiên đến gần.
Hơi thở như băng tuyết phả ra, môi Mạch Khinh Trần dán lên môi Lâm Trì, đầu lưỡi ôn nhuận dọc theo cánh môi bị cắn nát liếm láp từng tấc, liếm sạch toàn bộ huyết sắc trên đó.
Đợi sau khi liếm sạch nhiều lần, môi Mạch Khinh Trần vẫn còn dính vào môi nàng, giống như là không đành lòng buông ra, lại không dám tiếp tục.
Hắn không xâm lấn, Lâm Trì cũng chưa có cái loại cảm giác bài xích.
Cánh môi cọ sát lẫn nhau, có thể nghe được hô hấp của đối phương.
Từng sợi tóc bạc rơi trên vai của Mạch Khinh Trần, hắn như vị tiên không nhiễm cát bụi, nhưng con ngươi màu mực lại không tự giác được mà nhuộm hồng trần.
Lâm Trì không biết làm thế nào.
Trên người nàng không có hơi sức, muốn đẩy ra cũng không có biện pháp, huống chi...... Nàng cũng không giống như chán ghét việc đụng chạm này.
Dịu dàng thương tiếc quý trọng...... Giống như nàng còn là vị tiểu thư được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay không biết sầu lo năm đó, không cần phải suy tính về những mưa gió bên ngoài, không cần phải suy xét về tiền đồ chưa biết nhưng nhất định nhấp nhô như vậy.
Trong lỗ mũi bật ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Giống như là cảm nhận được thỏa hiệp, Mạch Khinh Trần đến gần một chút, đầu lưỡi mở môi nàng ra.
Vậy mà, đang lúc này......
"Lâm Trì, Lâm Trì......" Giọng của Đỗ Nhược đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
Giống như mộng cảnh đột nhiên bị đánh tan, Lâm Trì bỗng chốc tỉnh lại, Mạch Khinh Trần còn muốn tiếp tục nữa, nhưng bên ngoài một tiếng rồi lại một tiếng vang lên.
Giọng nói kia càng ngày càng gần, hồi lâu, Mạch Khinh Trần từ từ buông Lâm Trì ra, không tình nguyện ra cửa.
Thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi khiến Lâm Trì không đợi Mạch Khinh Trần mà nằm xuống ngủ rất nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên là bị Mạch Khinh Trần ôm vào trong ngực, Lâm Trì tập mãi thành thói quen, nhưng lại không thể giống như thường ngày nhẹ nhàng tránh ra, trong lúc bất đắc dĩ, chóp mũi ngửi thấy được một chút máu tươi nhàn nhạt.
Mới đầu cho là vết thương của nàng, rồi cẩn thận ngửi lại thì phát hiện là ở trên người Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì bỗng nhiên cả kinh, kéo một chân bò ra ngoài, Mạch Khinh Trần còn mơ mơ màng màng, Lâm Trì đã chạy đến trong viện, gõ cửa của Đỗ Nhược.
Thấy Đỗ Nhược đang bình yên vô sự uống trà, mặt kinh ngạc nhìn nàng, lúc này Lâm Trì mới thở phào một hơi.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện nàng thả lỏng thật sự quá sớm.
Đầu đường cuối ngõ đều lưu truyền chuyện Đại Lý Tự bị tập kích đêm qua, một người một kiếm huyết tẩy toàn bộ Đại Lý Tự.
Huyết tẩy...... Có phải Mạch Khinh Trần quá hung hăng hay không?