• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Bao tử

Lâm Trì chịu áp lực từ sư tỷ, chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.

Nàng đặt tay lên cửa, vô cùng phân vân.

Không phải nàng thực sự không muốn làm việc đó với Mạch Khinh Trần đấy chứ.... Tại sao chỉ cần vừa nghĩ đã cảm thấy sởn tóc gáy.

Nhưng mà sư tỷ ở bên ngoài, tuyệt đối không thể quay về được.

Khổ sở hồi lâu, Lâm Trì dứt khoát ngồi xuống bậc cửa, yên lặng nhớ lại lời sư tỷ nói.

"Nếu muốn nam nhân bảo sao nghe vậy với muội, quan trọng nhất là phải phù hợp mới được, nếu như hắn thích lạnh lùng, thì nói ít làm nhiều, ví dụ như Tĩnh vương thế tử, nếu hắn thích nhiệt tình như lửa, thì không nên dụ dỗ, khiêu khích qua loa, nhưng nhớ là đến một mức độ thôi, quyến rũ đúng phương pháp làm cho dục hỏa đốt toàn thân, nếu hắn thích dịu dàng như nước thì kín đáo cười đưa tình, mắt luôn luôn trong trạng thái thẹn thùng nâng lên buông xuống, tóm lại phải dục cự hoàn nghênh (*)...."

(*) Dục cự hoàn nghênh (欲拒还迎): Kiểu đã thích mà cứ tỏ vẻ không muốn.

Nhưng mà Mạch Khinh Trần thích gì, nàng hoàn toàn không biết.

Giống như nàng làm gì, Mạch Khinh Trần cũng biết tất cả...

Đang lúc buồn rầu, sau lưng Lâm Trì chợt trống trải, cả người ngã về phía sau.

Nàng mở mắt, lọt vào một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Chớp mắt, nàng từ trên mặt đất rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.

Giọng nói thanh nhã như sen vang lên: "Ngã có bị thương không?"

Lâm Trì: "Không có." Nàng tỏ vẻ muốn xuống, nhưng Mạch Khinh Trần ôm nàng không chịu buông.

Nàng đang định giãy dụa, thì nghe thấy Mạch Khinh Trần nói: "Ta ôm một lát."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cánh tay hắn khóa chặt, làm cho nàng vốn không thể thoát khỏi. Lâm Trì đành chịu.

Ngón tay Mạch Khinh Trần chà xát trên cổ nàng, dường như rất lưu luyến loại cảm xúc này, rồi sau đó, lại dùng chóp mũi cao thẳng cọ đi cọ lại lên gò má Lâm Trì.

Động tác vô cùng thân mật, nhưng lại không mang theo tà niệm.

Lúc lâu sau, rốt cục hắn cũng lưu luyến buông Lâm Trì ra.

Mái tóc trắng của Mạch Khinh Trần trượt xuống khuỷu tay, dáng vẻ của hắn vẫn lạnh lùng vô song như vậy, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, dù sao Lâm Trì vẫn cảm thấy được bất luận là ánh mắt hay là vẻ mặt Mạch Khinh Trần so với lần đầu tiên gặp cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Bên tai bắt đầu vọng lại lời của sư tỷ.

--- Nếu như Mạch Khinh Trần thực sự yêu thích muội, bị muội mê hoặc thần hồn điên đảo, vậy thì việc báo thù, chỉ sợ càng dễ như trở bàn tay.

Nàng muốn báo thù, ngoại trừ an ủi phụ mẫu trên trời, quan trọng hơn là, sau khi báo thù, nàng có thể làm chuyện nàng muốn...

Lúc trước nàng hoàn toàn không nghĩ tới, việc báo thù đối với nàng mà nói khó như lên trời, còn với Mạch Khinh Trần, chẳng qua chỉ là trở bàn tay.

Lâm Trì hạ quyết tâm, hỏi: "Huynh... thích người như thế nào?"

Mạch Khinh Trần bán tín bán nghi: "Sao cơ?"

Lạnh lùng, chắc chắn không phải... Bản thân Mạch Khinh Trần cũng đủ lạnh lùng rồi, dịu dàng như nước... sư tỷ vừa rồi dịu dàng như nước như thế cũng không làm cho Mạch Khinh Trần liếc mắt nhiều thêm một cái, vậy chỉ còn lại nhiệt tình như lửa thôi...

Quyến rũ người khác, cho dù nàng chưa từng học qua, thì thời gian trước khi nàng ở thanh lâu cũng sớm đã quen tai quen mắt.

Lâm Trì  kiềm chế tim đột nhiên đập loạn xuống, bất chợt kêu lên: "Mạch Khinh Trần."

Mạch Khinh Trần ngước mắt nhìn nàng.

Hai cánh tay Lâm Trì quấn lên cổ Mạch Khinh Trần,  giãy giụa nhoài người ra phía trước, đến khoảng cách gần đúng có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hắn,  nàng cắn răng ghé sát vào Mạch Khinh Trần, khẽ liếm khóe môi hắn một cái rồi lại nhanh như chớp lùi về... không thể nào tiếp tục được.

Mạch Khinh Trần chớp mắt, con ngươi trong suốt nhìn nàng.

"Nếu như ta... huynh...." Nàng khó khăn nói từng chữ một.

Mạch Khinh Trần vẫn nhìn nàng như trước, còn rất nghiêm túc lắng nghe nàng nói gì.

Một cảm giác tội lỗi dâng lên.

Lâm Trì thở dài một hơi, buông tay ra, lui lại.

Không được, nàng không làm được.

Quá ti tiện.

Lâm Trì uể oải nghĩ, lợi dụng người khác, nàng tuyệt đối không làm được.... Với lại quyến rũ cái gì, căn bản nàng còn chưa khống chế được tình cảm của mình....

Lâm Trì chưa kịp nhảy xuống, một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng về.

Mạch Khinh Trần ôm lấy hông nàng, duy trì tư thế vừa rồi, bắt chước Lâm Trì liếm qua khóe môi nàng, rồi nhếch môi trả lời: "Ta không thích ai cả, ta chỉ muốn nàng ở lại."

Lâm Trì vô thức hỏi lại: "Tại sao?"

Mạch Khinh Trần rũ mắt, có phần cô đơn: "Bởi vì, một mình rất lạnh."

Thực ra là không cảm giác được lạnh, nhưng mà sau khi trải qua tư vị ấm áp đó, những ngày một thân một mình trở nên khó trôi qua hơn, tham luyến loại độ ấm này, chỉ khi cảm nhận được nó hắn mới có cảm giác chân thực rằng mình còn sống, mà không phải bị thế giới này cô lập.

Lâm Trì trở thành con đường nối hắn với thế giới này, chìa khóa duy nhất.

Trên người nàng, hắn cảm nhận được rất nhiều màu sắc rực rỡ, nhìn nàng vui vẻ với món đang ăn, thì vui vẻ, cảm nhận được sự bài xích của nàng, thì tổn thương, cùng thân mật với nàng, là dục niệm...

Nửa canh giờ sau.

Cừu Uyển nhíu mày hỏi: "Thế nào rồi?"

Lâm Trì chậm rãi lắc đầu.

Cừu Uyển không tin nổi, nói: "Muội làm theo những lời ta nói mà hắn còn không có phản ứng sao! Không thể nào..."

"Không phải không có phản ứng..."

Lâm Trì gục đầu xuống: " Là rất có phản ứng."

Cừu Uyển nhanh chóng rời khỏi phủ rồi mới ngạc nhiên nói: "Có phản ứng! Đây không phải chuyện tốt sao!"

Không đợi Lâm Trì nói gì, Cừu Uyển lại đập vào đầu nàng, vẻ mặt vẫn luôn xinh đẹp: "Tiểu Trì ngốc của ta, muội có thể đừng hơi chút là lo lắng như vậy được không! Hắn có phản ứng thì muội chịu hạ mình trước đã, chờ mấy ngày nữa hắn nhất quyết một lòng với muội rồi, tìm một cơ hội nói chuyện của phụ mẫu muội với hắn, đến lúc đó hắn đã có tình ý với muội, đương nhiên sẽ tìm mọi cách báo thù cho muội..."

Lâm Trì cắn môi: "Như vậy không được, hắn đối xử rất tốt với muội, muội không muốn...." Lợi dụng hắn...

"Cảm động rồi sao?" Cừu Uyển liếc xéo nàng, vẻ mặt sáng tỏ: "Điều này cũng rất bình thường thôi, cho dù ai nhìn khuôn mặt Mạch Khinh Trần lâu sao có thể không động tâm? Nhưng mà, Tiểu Trì ngốc của ta, ai nói muội nhất định phải lợi dụng hắn? Dù sao cũng là cho mọi người một cơ hội, nếu như sau khi chuyện thành công, muội thực sự yêu thích hắn, ở lại bên cạnh hắn cũng không phải là không thể, có hắn che chở, khắp thiên hạ cũng mặc muội giày vò, nếu như đến lúc đó muội thực sự không có tình ý với hắn, thì lại rời đi là được..."

Lâm Trì: "Nhưng mà..." Nàng đã thích Đỗ Nhược rồi...

Cừu Uyển không cho là đúng, ngắt lời: "Nhưng cái gì mà nhưng!" Sau đó là biểu cảm đau xót: "Quả nhiên đi theo cái tên sư phụ vô dụng kia lâu rồi, xem Tiểu Trì muội bị hắn dạy thành cái dạng gì, sau này tránh xa sư phụ của muội ra một chút, bớt học theo hắn đi."

Lâm Trì: "........"

Sư tỷ..... Tỷ như vậy, muội sẽ hiểu lầm tỷ là sư nương....

Hình như phát hiện bản thân hơi luống cuống, Cừu Uyển ho khan một tiếng, rồi vuốt vuốt tóc Lâm Trì, tỏ ra một sư tỷ rất dịu dàng tươi cười nói: "Được rồi, thời gian còn nhiều, sư tỷ cũng không miễn cưỡng muội, trước tiên muội suy nghĩ thật kỹ đi đã."

Tuy nhiên, ngay cả Cừu Uyển cũng không nghĩ rằng, thời gian suy nghĩ mà nàng cho Lâm Trì lại ngắn như vậy...

Hai người vừa trở về Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương thế tử một thân áo trắng đang đứng ở cổng biệt uyển.

Cừu Uyển cũng không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp dẫn Lâm Trì vào trong, không ngờ còn chưa đi vào, đã bị người hầu ngăn lại.

"Ngươi có việc gì sao?" Cừu Uyển thản nhiên đảo mắt.

Vẻ nhàn nhã trên mặt Tĩnh vương thế tử lúc này có chút khổ sở: "Cừu... nàng, nàng để cho ta dẫn nàng đi gặp Đại điện hạ, rốt cuộc là vì sao?"

Cừu Uyển gạt tay Tĩnh vương thế tử ngăn nàng ra, lạnh nhạt nói: "Ta không cần nhất định phải nói cho ngươi biết."

Nói xong liền kéo Lâm Trì đi.

Tĩnh vương thế tử cản nàng lại lần nữa, vẻ mặt càng thêm đau đớn: "Uyển nhi, ta thật lòng với nàng, trong tâm nàng không cảm nhận được chút nào sao?" Tay hắn nắm lại thành quyền: "Ta làm nhiều việc cho nàng như vậy, nàng lại vẫn muốn đi... đi quyến rũ Đại điện hạ."

Cừu Uyển giận giữ: "Ngươi nói ai đi quyến rũ người!"

Cuối cùng Tĩnh vương thế tử cũng không kiềm chế được, xé trường sam trắng tinh vứt xuống đất quát: "Nếu nàng không nhìn trúng hắn, tại sao lại khăng khăng muốn ta dẫn đi gặp, thậm chí còn dụ ta rời đi để một mình gặp mặt hắn! Chẳng lẽ không phải vì bề ngoài, thân phận, địa vị đều cao hơn ta sao... Cừu Uyển, lần đầu tiên ta hiểu thì ra nàng lại là một nữ nhân theo đóm ăn tàn (*) như vậy..."

"Bốp!"

Cừu Uyển giơ tay tát một cái.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tĩnh vương thế tử cũng ngây ngẩn, hắn hơi nghiêng gương mặt bị đánh đi, cười nhẹ hai tiếng, lau vết máu trên môi nói: "Ta hiểu rồi... Cừu tiểu thư, phủ ta không chào đón ngươi, mời ngươi lập tức rời khỏi Tĩnh vương phủ."

"Được, rất tốt!"

Cừu Uyển kéo tay Lâm Trì ra ngoài, Lâm Trì bị lôi đến loạng choạng, vẫn không nhịn được nói: "Sư tỷ, sư tỷ..."

"Đừng gọi ta!"

Trong cơn tức giận, Cừu Uyển kéo Lâm Trì một mạch về phủ đệ của Mạch Khinh Trần.

Kỳ Mặc đang ở trước cổng phân phó hạ nhân thấy hai người hùng hổ quay lại, hơi sửng sốt: "Lâm tiểu thư và Cừu tiểu thư đây là... làm rơi đồ sao?"

Cừu Uyển: "Đúng, rơi đồ!"

Kỳ Mặc nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi là vật gì, để ta sai hạ nhân đi tìm."

Cừu Uyển kéo Lâm Trì lại, nói: "Công tử nhà ngươi làm rơi cái này..."

Kỳ Mặc: "....." = 口 =

Đây là... chuyện gì vậy, là hôm nay hắn ra ngoài đi không đúng đường sao?

Lâm Trì: "......" = =|||

Sư tỷ, thật mất mặt.

Cũng may Kỳ Mặc là một quản sự đặc biệt am hiểu lòng người, hắn nhanh chóng  thay Lâm Trì và Cừu Uyển sắp xếp một gian phòng.  Cừu Uyển ngồi xuống uống hai ngụm trà lạnh cho nguôi giận, cảm thấy có chút không ổn, cào cào đuôi tóc dài, ho khan thấp thỏm hỏi: "Cái đó... Tiểu Trì, muội không trách sư tỷ chứ, vừa rồi sư tỷ có chút kích động."

Lâm Trì đã vô cùng quen thuộc với tác phong của sư phụ sư tỷ nhà mình, lắc lắc đầu.

Cừu Uyển lúng túng nói sang chuyện khác: "Ừm, chuyện đó... vừa rồi lúc ta kéo muội đi, muội muốn nói cái gì ấy nhỉ?"

Lâm Trì co rút khóe miệng, đỡ trán: "Muội định nói... Hình như sư phụ và Tác Đồng bọn họ vẫn còn ở trong Tĩnh vương phủ...."

Có thể Tĩnh vương trong cơn tức giận trả thù bọn họ chẳng hạn.

(*) Theo đóm ăn tàn (Nguyên văn: 趋炎附势): ý chỉ hành động đi theo đuôi kẻ khác để hòng kiếm chác chút ít lợi lộc. [Nguồn: Soha tratu]

*************************************************************************

Ở liên tục mấy ngày cũng coi như là bình an vô sự, chỉ có Cừu Uyển trằn trọc không yên, càng nghĩ càng tức.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nàng lợi dụng đàn ông, nhưng ít ra vẫn còn có khí tiết, tuyệt đối không một chân đạp hai thuyền, lần này cũng chỉ vì muốn thăm dò Mạch Khinh Trần mới như vậy, vốn không muốn làm gì cả, họ Cơ kia lại dám hiểu lầm nàng!

Mấy lần Lâm Trì đi tiểu đêm đều nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Cừu Uyển, nàng ngáp một cái, có chút bất đắc dĩ.

Kỳ Mặc sắp xếp hậu viện rất thiên vị, nhìn thấy Mạch Khinh Trần đã là chuyện mấy ngày sau.

Lâm Trì ăn cơm no liền đi dạo một lát cho tiêu bớt thì phát hiện mình bị lạc đường, đang trong lúc rối trí, quay đầu lại thì thấy Mạch Khinh Trần ôm một con mèo trắng như tuyết,  ánh mắt yên lặng nhìn nàng.

Con mèo trắng làm tôn lên vẻ đẹp như tuyết của Mạch Khinh Trần, ngay cả đình trúc phía sau cũng vô hình trung thêm mấy phần ý cảnh thanh đạm xuất trần, giống như một bức tranh miêu tả nhiếp hồn tinh quái.

"Nàng nguyện ý ở lại sao?" Hắn hỏi, giọng nói vô cùng tao nhã, làm cho nhân vật phụ của bức tranh đột nhiên giật mình.

Lâm Trì "Hả" một tiếng, Mạch Khinh Trần liền thả con mèo xuống đi về phía nàng, Lâm Trì tỉnh táo lại, theo bản năng quay người bỏ chạy.

Đến lúc nàng phản ứng kịp chống đầu gối xuống thở hổn hển, bỗng nhiên bả vai bị vỗ một cái, Lâm Trì ngẩng đầu, bên tai là tiếng nói của sư tỷ: "Chạy cái gì? Đúng rồi, hôm nay theo sư tỷ ra ngoài!"

Lâm Trì: "....... Đi ra ngoài làm gì?" Lâm Trì thở dốc, ngoảnh đầu lại, Mạch Khinh Trần không đuổi theo, một màn vừa rồi làm suy nghĩ của nàng tỉnh táo lại.

Cừu Uyển lôi Lâm Trì đi, cắn răng nói: "Hừ hừ, không phải hắn nói ta đi quyến rũ người khác sao, không ngồi vững cái danh này ta thật sự không yên!"

Lâm Trì: "...."

Sư tỷ, người tội gì phải...

Cừu Uyển mang sa che mặt, cách ăn mặc cũng khác hoàn toàn, thuần thục dẫn Lâm Trì đến tửu lâu xa hoa nhất Thủy Vân thành.

Trên lầu hai của tửu lâu kẻ qua người lại, không thiếu những công tử dòng dõi quý tộc.

Cừu Uyển đánh mắt, nhanh chóng xác định mục tiêu, một vị lục y công tử ngồi đối diện.

Ừm, ngọc quan, ngọc bội đều là hàng thượng đẳng, y phục là tơ lụa tốt nhất Vân quận.

Gương mặt cũng coi như khôi ngô sáng sủa.

Tuy rằng người hầu phía sau hơi kém một chút, nhưng nàng cũng không tính toán.

Cừu Uyển rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Công tử, vừa rồi dọc đường tiểu nữ bị kẻ trộm lấy mất túi tiền, hiện giờ không một xu, có thể...."

Thực ra Cừu Uyển nói như vậy để làm cho mục tiêu vui vẻ trước, sau đó giả vờ vô tình gặp được vài lần, rồi cho đối phương cơ hội diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cứ dẫn dắt từng bước như vậy. Kỳ thực chiêu này không phải thượng sách, nhưng thời gian ít ỏi, hơn nữa Cừu Uyển lại tuyệt đối tự tin vào dung mạo của bản thân. --- ---- Không có tên Mạch Khinh Trần biến thái ở đây thì không nằm trong phạm vi lo lắng.

Quả nhiên, công tử đó lộ vẻ xúc động, nói: "Thật là khiến người nghe thấy đau lòng, bữa cơm hôm nay để tiểu sinh mời, cô nương muốn ăn gì cứ việc gọi là được."

Cừu Uyển nhẹ nhàng cầm khăn lên che mặt, mỉm cười.

Công tử đối diện giống như thấy quỷ, chỉ vào nàng nói: "Ngươi, ngươi, ngươi....." Rồi mang theo người hầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Cừu Uyển: "....." Thế này là sao?

Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Trì, ánh mắt mờ mịt: "Tiểu Trì, ta bị hủy dung sao?"

Lâm Trì lắc đầu.

Đúng lúc đó, rốt cục Cừu Uyển cũng nghe thấy tiếng thì thầm phía sau.

"Đây không phải là người được Thế tử sủng ái sao? Sao vẫn còn xuất đầu lộ diện?"

"A... Đâu phải là sủng ái, rõ ràng là cựu sủng ái rồi, xem ra sắc chưa tàn tình đã buông, nghĩ sao cũng là vẻ mặt mê hoặc, tân sủng của Thế tử phải là tiên tư quốc sắc..."

"..... Nhìn nàng ta xem, bị thế tử bỏ rồi liền đi quyến rũ nam nhân khác, sao không nghĩ đến, đã là nữ nhân của Thế tử rồi, nam nhân khác làm sao dám muốn?"

Lâm Trì: "Sư tỷ, tỷ bình tĩnh một chút, cái bàn đó vô tội mà...."

Lúc này một góc bàn bị Cừu Uyển nắm chặt đã nứt dưới một tấc...

Cừu Uyển nở một nụ cười làm người ta sởn tóc gáy: "Được, tốt lắm, thật là coi thường hắn... chặt đứt đường lui của lão nương không nói, còn dám đi tìm cái gì mà tân sủng..."

Đúng lúc này, nam tử một thân bạch y ôn nhu như ngọc, bảo thạch ngọc bích làm mù mắt người khác dẫn theo một vị nữ tử cũng mặc đồ trắng, góc váy bay bổng xuất thần như đóa bạch liên hoa lên lầu, phía sau hơn chục tùy tùng đi theo, nhanh chóng tiến lên sắp xếp một căn phòng trang nhã, vén rèm rồi vén rèm, dẫn đường rồi dẫn đường, hào nhoáng phô trương làm cho người đố kỵ ái mộ không ngớt.

Lâm Trì vô thức dịch sang bên cạnh, trong nháy mắt trên người sư tỷ phát ra một hơi thở hắc ám quả thực khủng bố đến không có từ nào để hình dung.

Nam tử kia điềm đạm nói: "Tiếp đãi không chu đáo, mong Liễu cô nương thứ lỗi."

Nữ tử khẽ cười một tiếng, giọng nói trong trẻo có chút lạnh lùng, lộ ra chút quyến rũ, nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét: "Thế tử khiêm tốn quá, nơi này đã tốt lắm rồi."

Nói xong, hai người cùng đi vào một căn phòng trang nhã.

Cừu Uyển bóp vỡ cái chén, khóe miệng âm trầm u ám nói: "Giả tạo, thật đúng là giỏi giả tạo, từng thích lão nương vậy mà hắn còn có thể vừa mắt loại mặt hàng này! Một đôi cẩu nam nữ giả tạo! Ghê tởm! Giả tạo! Vô sỉ! Hạ tiện!"

Tiểu nhị run rẩy đến gần: "Cô... nương...."

Cừu Uyển: "Ngươi gọi ai là cô nương?!"

Tiểu nhị: "Đại... nương..."

Ánh mắt Cừu Uyển thản nhiên, âm u lạnh lẽo nói: "Ngươi muốn chết đúng không?"

Tiểu nhị:"........" sắp khóc.

Hắn chỉ muốn nói là cái chén đó rất đắt tiền thôi, hu hu hu...

Lâm Trì bị ép, lấy trong ngực ra nửa lượng bạc kín đáo đưa cho tiểu nhị, cười áy náy, tiểu nhị như được đại xá lập tức chạy đi.

Cừu Uyển đứng lên, Lâm Trì vội vàng kéo người nàng lại, khổ sở nói: "Sư tỷ, nơi này đông người, tỷ bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh..."

Cừu Uyển gạt tay Lâm Trì, cười lạnh một tiếng: "Muội cho rằng sư tỷ sẽ làm gì? Giống như người đàn bà chanh chua tới cửa gây sự sao? Ha, đương nhiên tỷ sẽ không đâu, như vậy chuyện hình tượng bị mất của ta sẽ thế nào chứ? Muốn chơi, lão nương sẽ bồi hắn chơi, chơi chết hắn..."

Lâm Trì: "......." Hình như so với vừa rồi lại càng đáng sợ hơn....

Ra khỏi tửu lâu, Lâm Trì vẫn cố gắng trấn an Cừu Uyển: "..... Sư tỷ, thực ra Thế tử hắn, tỷ giải thích rõ với hắn là được rồi."

"Giải thích?" Cừu Uyển lạnh nhạt nói: "Có cái gì mà phải giải thích?"

Lâm Trì: "Chẳng qua là hắn hiểu lầm tỷ, hơn nữa trước kia Thế tử đối xử với tỷ thật sự rất tốt, là sư tỷ người..." Tỷ có lỗi với hắn trước, hơn nữa hai người cũng chia tay, thực ra Thế tử cũng không làm gì sai mà...

Cừu Uyển nheo mắt lại, nói từng chữ một: "Tiểu Trì, muội muốn ăn cây táo rào cây sung à?"

Toàn thân nàng tỏa ra một loại không khí "Dám nói "phải" thì muội chờ chết đi."

Lâm Trì lập tức liều mạng lắc đầu.

Cừu Uyển sờ sờ đầu Lâm Trì, bất chợt cười nói: "Rất ngoan, vậy thì đem Mạch Khinh Trần nhà muội cho sư tỷ mượn hai ngày được không?"

Lâm Trì bất lực: "...... Hắn không phải của nhà muội."

Cừu Uyển xoa đầu nàng, cười càng thêm dịu dàng: "Việc này phải dựa vào muội rồi, Tiểu Trì thân mến, để chứng minh sư tỷ không uổng công nuôi không muội nhiều năm như vậy, muội hiểu rồi chứ!"

Lâm Trì: "........" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK