Ví dụ như lần trước nàng bị ngã đập vào đầu, trí nhớ bị lệch chậm mất một năm, lại ví dụ như lần này...
Nàng vẫn tỉnh táo, nhưng Mạch Khinh Trần lại hôn mê bất tỉnh.
Vết thương do bị ngã thật ra không quá nghiêm trọng, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu là do... Mạch Khinh Trần làm đệm lót cho nàng.Lúc Lâm Trì tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy một màn đêm im ắng, tiếng côn trùng gáy vang vọng trong không trung. Lâm Trì gọi Mạch Khinh Trần vài tiếng nhưng không có tiếng đáp trả, ngược lại nàng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Vì không biết là máu của nàng hay của Mạch Khinh Trần, nên Lâm Trì không dám di chuyển hắn, nàng đi một vòng quanh hang tìm chút quả dại mới trở về hang.
Mạch Khinh Trần vẫn không có phản ứng, Lâm Trì đỡ hắn ngồi dậy, múc một ít nước ở con suối gần đó, cẩn thận đút hắn, nàng ăn một ít quả dại, sau đó thấy hơi mệt, đêm đầu tiên nàng cứ tựa vào Mạch Khinh Trần như thế mà ngủ.
Màn trời chiếu đất cũng không làm nàng bớt yên tâm vì lúc này bên cạnh đã có Mạch Khinh Trần.
Sáng hôm sau, Lâm Trì mới biết tại sao Mạch Khinh Trần chưa tỉnh, trên đùi và sau gáy hắn đều chảy máu, vì không kiểm tra nên không biết nghiêm trọng cỡ nào.
Mây đen quần tụ ở chân trời, là dấu hiệu trời sắp đổ mưa.
Lâm Trì vội đứng dậy chạy một đoạn đường dài mới tìm thấy một hang đá bị bụi cây che kín. Lâm Trì thở phào, chạy về cẩn thận cõng Mạch Khinh Trần đến hang đá. Mạch Khinh Trần không béo, nhưng cơ thể một nam tử trưởng thành dù thế nào cũng không nhẹ, Lâm Trì mới đi một đoạn đã kiệt sức, nhưng trời dần âm u, có thể mưa bất cứ lúc nào, nếu để Mạch Khinh Trần mắc mưa chỉ sợ hậu quả khó lường. Lâm Trì cắn răng, nhắm mắt chạy.
Đường vào hang lầy lội, Lâm Trì quá mệt không chú ý vấp phải tảng đá dưới chân, cả người nghiêng sang một bên. Nếu chỉ có một mình, nàng còn có thể tránh được, nhưng nàng đang cõng Mạch Khinh Trần trên lưng, nếu tránh đi thì hắn sẽ ngã.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Trì không chút đắn đo dùng cơ thể chắn cho Mạch Khinh Trần.
"Ầm" một tiếng, Lâm Trì ngã trên đất.
Cảm giác đau đớn xuất hiện ở các đốt ngón tay, khiến nàng gần như đứng dậy không nổi, nhưng nàng nhất định phải cố, nhắm mắt cắn răng chịu đau lần mò hòn đá đứng dậy, Mạch Khinh Trần vẫn ở trên lưng nàng, chưa bị ngã xuống.
Số nàng vẫn còn may, vừa tập tễnh đi đến hang động thì trời đổ mưa.
Lâm Trì cẩn thận đỡ Mạch Khinh Trần xuống, sau đó ngồi thở hổn hển.
Tứ chi đau nhức, nhưng khó chịu nhất là dạ dày, tiêu hao sức lực thế mà chẳng được bổ sung, cảm giác bụng đói réo vang bất cứ lúc nào cũng không dễ chịu.
Lâm Trì lấy trong ngực ra một lọ Kim Sang dược, bò đến gần Mạch Khinh Trần, chiếc áo trắng hắn mặt be bét bùn đất và bụi bặm, trông có vẻ chật vật, nhưng vẻ mặt hắn vẫn yên tĩnh, không đau cũng không khổ sở, thậm chí cả nhăn mặt một cái cũng không có, trông bình yên như đang ngủ.
Lâm Trì hà hơi sưởi ấm những ngón tay lạnh lẽo của hắn, rồi kiểm tra vết thương.
Vết thương sau gáy bị tóc phủ kín, Lâm Trì không phải đại phu, cũng không biết y thuật, nàng đắn đo một lúc rồi nhìn sang chân Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì lần xuống đùi, đụng tới chỗ bị rạn thì lòng thắt lại.
Tay nàng siết đến trắng bệch mới từ từ buông ra.
Cẩn thận xé lớp vải trên đùi Mạch Khinh Trần, rửa sạch vết thương, bôi Kim Sang dược lên, thật ra chuyện này nàng làm quen rồi, nhưng chưa bao giờ tỉ mỉ đến vậy, dù biết Mạch Khinh Trần đang hôn mê, cũng không biết đau, nhưng bất giác vẫn lầm rất nhẹ, rất nhẹ.
Đợi bôi thuốc xong mới phát hiện vết thương trên người mình cũng đã đau chịu không nổi.
Xử lí qua loa xong vết thương thì mưa bên ngoài cũng nhỏ lại, Lâm trì ra ngoài tìm quả dại ăn đỡ, rồi đút cho Mạch Khinh Trần, ngày thứ hai cứ thế trôi qua.
Ngày thứ ba, Lâm Trì tìm một vài thanh gỗ, cột vào đùi Mạch Khinh Trần để cố định, đồng thời dùng đá đánh lửa.
Lâm Trì không dám đi quá xa, sau khi thể lực khôi phục một ít thì bắt vài con cá dưới suối, đốt lửa nướng lên, nàng ăn một con, để lại cho Mạch Khinh Trần một con. Chỉ tiếc cá đã nguội mà Mạch Khinh Trần vẫn chưa tỉnh. Lâm Trì chợt nghĩ, nếu Mạch Khinh Trần vẫn không tỉnh thì nàng phải làm sao.
Ngày thứ tư, Lâm Trì dùng chủy thủ vót vài tấm gỗ, lấy cỏ khô, rơm rạ bện thành dây, nàng thử tới thử lui, mãi cho đến khi chịu nổi cân nặng của Mạch Khinh Trần nàng mới thả hắn lên tấm ván gỗ, rồi kéo hắn ra ngoài.
Đùi Mạch Khinh Trần được cố định bằng một thanh gỗ, nếu nàng muốn cõng hắn như mấy hôm trước thì không khả thi lắm, hơn nữa nàng cũng không còn sức để đảm bảo an toàn cho hắn.
Ngày thứ năm, Lâm Trì nhẩm tính có lẽ nàng đã đi được khoảng bốn năm dặm đường, nhưng vẫn chưa thấy thành hay trấn gì cả.
Mạch Khinh Trần vẫn chưa tỉnh, Lâm Trì thử đút thức ăn khác cho hắn, nhưng Mạch Khinh Trần đang hôn mê nên chỉ có thể nuốt thức ăn lỏng, Lâm Trì đấu tranh nội tâm một lúc, rồi nhai nát thức ăn sau đó dùng miệng đút hắn, rồi đút nước, thế này ít ra có thể đảm bảo Mạch Khinh Trần không gầy thêm nữa.
Ngày thứ sáu, mặt trời nóng gay gắt, Lâm Trì kéo tấm ván gỗ mà mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, mắt nàng bắt đầu mờ, miệng đắng lưỡi khô, cơ thể cũng dần phản ứng chậm chạp.
Ban đêm, khi dựa vào dưới cây nghỉ ngơi, Lâm Trì sờ trán thấy nóng bỏng tay mới phát hiện hình như nàng đã đổ bệnh.
Nhưng sao nàng có thể đổ bệnh vào lúc này.
Nàng bệnh rồi ai chăm sóc Mạch Khinh Trần?
Ngày thứ bảy, trời lại mưa.
Lâm Trì không tìm được hang đá nào, cố lắm mới tìm thấy một gốc cây cổ thụ cho Mạch Khinh Trần trú mưa, nhưng vẫn có mưa phùn rơi vào người, Lâm Trì càng thấy đầu óc mê mang, nén không nổi che miệng ho khan, tiếng sau dài hơn tiếng trước, như muốn ho ra cả cổ họng, người nặng như chì, mệt đến sắp mất đi ý thức.
Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Trì mới tỉnh dậy, còn một ít trái dại, dù mùi vị chả ra làm sao nhưng nàng vẫn cố nuốt.
Nàng cần sức khỏe, cần ăn, cần... Có sức để ra ngoài.
Trước mắt tối đen như mực, rất giống cái đêm u tối của nhiều năm về trước.
Mệt mỏi, đau đớn, giãy dụa.
Nhưng nàng phải sống bằng bất cứ giá nào.
Cho dù là vì mẫu thân đã dùng cả tính mạng để che giấu cho nàng, vì nàng chưa nhìn thấy mọi thứ trên đời này, hay vì những món nàng chưa từng được nếm thử, bất kể vì lý do nào nàng cũng không được bỏ cuộc.
Lâm Trì là một cô nương yếu đuối, không kiên cường, đặt đâu ngồi đấy, dù ở trong tình huống nào vẫn rất bình thản, đôi khi chính nàng cũng cảm thấy mình sống rất không có nguyên tắc, nhưng... Chính tính cách đó khiến nàng có thể sống tiếp.
Nhưng sống tiếp rồi thì thế nào nữa...
Đến bây giờ nàng còn chưa nghĩ tới chuyện đó.
Nếu đã không biết thì không thèm nghĩ nữa, nhưng lúc này...
Lâm Trì chìa tay chạm vào Mạch Khinh Trần, nắm lấy tay hắn, hơi lạnh khẽ len vào người, nhưng trái tim vô cùng ấm áp.
Nàng không còn cô độc nữa.
Nàng không ngừng đấu tranh vì bản thân, cũng là vì Mạch Khinh Trần.
Nàng muốn ở bên Mạch Khinh Trần, muốn bên cạnh hắn.
Nếu đã có mục tiêu để sống, thì làm bất cứ việc gì cũng có ý nghĩa.
Mưa rơi từng giọt, rơi trên lá cây tí tách như tiếng tim đập.
Giọt mưa lạnh lẽo rơi trên trán, chảy dọc theo gò má, chảy đến đâu ướt đến đó, như nước mắt, Lâm Trì nhắm mắt, cúi xuống ghé vào trên người Mạch Khinh Trần, mỉm cười.
Ngày thứ tám.
Lâm Trì trụ không nổi ngã nhào xuống đất.
Nhưng lần này nàng nằm rất lâu vẫn không tài nào gượng dậy được, quá mệt mỏi, mí mắt không nâng lên nổi, đầu óc quay cuồng, bất tỉnh.
Nàng cắn răng nghĩ, mình chỉ ngủ một lát, một lát thôi sẽ dậy ngay...
Chỉ ngủ một lát thôi sẽ khỏe lại...
Nhưng còn Mạch Khinh Trần... Lâm Trì mở to mắt nhìn về phía Mạch Khinh Trần, muốn nhấc cánh tay rã rời lên, nhưng ngay lập tức lại gục xuống...
Móng tay nàng quét một đường dài trên đất.
Làm sao bây giờ...
Phải chết ở đây ư?
Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Lâm Trì, giây kế tiếp, nàng chìm vào một màu đen u tối.
Bóng tối bao trùm nàng nhanh đến mức nàng không phát hiện ngón tay Mạch Khinh Trần nằm trên tấm ván gỗ hơi động đậy.
Lúc Lâm Trì tỉnh lại nàng cứ ngỡ mình đang mơ.
Nàng không còn ở trong khu rừng đi mãi không ra khỏi kia mà đang nằm trên giường sạch sẽ, thơm tho có hương gỗ, cùng với...
Lâm Trì mở to mắt.
... Cùng với một Mạch Khinh Trần đang tỉnh táo, vẫn với khuôn mặt hoàn mỹ câu hồn như cũ, mắt cong cong, điềm tĩnh hoàn hảo.
Nước mắt tràn mi, Lâm Trì có lẽ cũng không ngờ nàng cứ thế mà khóc oang oang.
Nhưng vẫn không khống chế được nước mắt cứ thế tuôn như mưa, như một đứa bé gặp được phụ mẫu của mình, có quá nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết bắt đầu từ đâu, lại càng không biết phải biểu đạt cảm xúc mãnh liệt này như thế nào.
Nhưng một giây sau, nàng đã rơi vào vòng ôm ấm áp của Mạch Khinh Trần.
Giọng trầm ấm của Mạch Khinh Trần vang lên bên tai, Lâm Trì cứ ngỡ là tiếng từ trên trời vọng xuống: "Xin lỗi nàng."
Lâm Trì nghẹn ngào, vòng cánh tay ôm chặt hắn, hơi lạnh trên người hắn rất nhạt nhẽo, nhưng chỉ một chút nhạt nhẽo ấy thôi cũng khiến lồng ngực nàng siết lại từng cơn.
"Tốt quá". Lâm Trì khó khăn nói, giọng nàng khàn khàn, "Chàng không sao."
"Thật tốt quá, tốt quá..." Nàng không biết mình đã nói bao nhiêu lần, Mạch Khinh Trần vẫn một mực ôm lấy nàng.
Mãi đến lúc nàng ổn định được cảm xúc, Mạch Khinh Trần mới buông nàng ra, nói: "Ăn chút gì nhé."
Hắn nói xong mang đến một bát cháo nóng.