Quanh quẩn mấy vòng vẫn tìm không thấy, Lâm Trì mù tịt, đang nghĩ tiếp theo nên đi đâu đã bị người khác ngáng đường.
Muội muội nàng, Lận An Nhạn.
"Đứng lại." Nàng ta nhìn Lâm Trì, đôi mắt nhuốm màu u ám: "Ngươi có đúng là đích tỷ của ta... Lận An Nhạc?"
Lâm Trì không biết ra sao nhưng vẫn gật đầu.
Thấy thế, Lăng Yến lại hỏi: "Vậy ngươi và... Cơ Định Lam rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lâm Trì không biết giải thích thế nào, nghĩ một lúc mới nói: "Hai năm trước, cũng không khác quan hệ giữa muội và hắn là mấy."
Lăng Yến nhíu mày: "Thì ra ngươi chính là..." Vẻ mặt nàng ta càng rối rắm, "Tạo sao, tại sao lại cứ là ngươi..."
Lâm Trì khó hiểu: "Ta làm sao?"
Đột nhiên Lăng Yến tiến lên một bước, nắm tay áo Lâm Trì, nói: "... Ngươi có thể nào, có thể nào đi khỏi đây? Rời xa Cơ Định Lam không?"
Lâm Trì: "... Tại sao?"
Lăng Yến bỗng chuyển đề tài: "Ngươi biết tại sao ta lại ghét ngươi như vậy không?"
Lâm Trì ngẩn ra, không lên tiếng.
"Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hễ có cái gì tốt đều là của ngươi. Ngươi chỉ cần cố gắng một tí, họ sẽ nói An Nhạc tiểu thư thông minh quá, An Nhạc tiểu thư giỏi quá, An Nhạc tiểu thư là niềm tự hào của Lận gia. Phụ thân thích ngươi, bà nội cưng chiều ngươi, mọi y phục trang sức quý giá, xinh đẹp đều cho ngươi chọn trước, ai ai cũng nhìn ngươi trước tiên, nhưng ngươi cứ ra vẻ sống trong phúc mà không biết hưởng, cứ như ngươi vốn không cần những thứ đó!"
Lâm Trì: "Ta..."
Lúc đó quả thật nàng không cần, vì cuộc sống quá đơn giản quá tốt nên nàng vốn không nghĩ tới những chuyện này.
Ngắt lời Lâm Trì, giọng Lăng Yến chợt phẫn nộ: "Dù ta có cố gắng đến mấy, họ luôn không nhìn thấy, dù ta thích những thứ đó, mẫu thân luôn bảo ta phải nhường ngươi, vì ngươi là dòng chính nữ! Ngươi mới đúng là đại tiểu thư của Lận gia! Ta cố hết sức để bản thân ra dáng một danh môn khuê tú, lúc đi học ngươi còn chẳng thèm ngó tới cầm kỳ thi họa để lấy lòng mọi người, nhưng ngươi không cần làm gì cũng có thể có được nhiều thứ hơn ta!"
Lâm Trì: "Xin lỗi, ta không biết..."
Muội lại để ý những thứ đó như vậy.
Lăng Yến lau mắt: "Thế nên khi ta bò ra khỏi đám người chết, đánh mất hết tự trọng, chịu đựng tủi nhục, ta nghĩ ít nhất sau này sẽ không còn sống dưới cái bóng của ngươi nữa, nhưng tại sao ngươi không chết, tại sao còn có thể bình thản xuất hiện trước mặt ta, cướp đồ của ta!" Giọng nàng ta gần như hét lên, "Lại là thế này, ta liều mạng tiếp cận Cơ Định Lam, liều mạng lấy lòng hắn, tiêu diệt hết mọi đe dọa, bởi vì ta chỉ còn có hắn, nhưng ngươi vừa xuất hiện đã muốn cướp hắn đi... Dựa vào đâu, dựa vào đâu..."
Lâm Trì mấp máy môi: "Không phải thế."
"Thế nào là không phải! Ta ghét ngươi! Ta ghét cái tính của ngươi đến chết đi được! Tại sao ngươi có thể tỏ vẻ không thèm để ý, tỏ vẻ không giành giật thứ gì! Mọi người lại cứ đối xử tốt với ngươi!" Nước mắt không khống chế được trào ra, Lăng Yến nhìn chằm chằm Lâm Trì, "Cầu xin ngươi, tha cho ta đi được không, nhường Cơ Định Lam cho ta được không! Dù sao ngươi cũng không cần hắn... Rời xa hắn, đi càng xa càng tốt được không?"
Lâm Trì từ từ bước đến, giơ tay lau nhẹ nước mắt trên mặt Lăng Yến.
"Cố gắng của muội... Trước đây ta không hề biết, nhưng bây giờ... Nó được tạo nên trên cở sở tổn thương người khác?"
Lâm Trì thở dài, trầm giọng gằn từng chữ: "Nếu ta không đuổi kịp, cung nữ trước đó có phải đã bị muội giết rồi không? Trừ nàng ấy, có lẽ còn những người khác nữa, ta nhớ không lầm thì vừa nãy muội định bảo Mạch, Cơ Định Lam giết ta? Đúng chứ?"
Lăng Yến ngẩng lên, ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Lâm Trì.
Một Lâm Trì như thế khiến nàng ta thấy xa lạ.
"Tính ta tốt, nhưng không phải không có nguyên tắc. Muội còn sống ta rất vui, nhưng cũng không có nghĩa là ta thích muội lợi dụng Cơ Định Lam ỷ thế hiếp người, làm chuyện xấu." Lâm Trì cười, "Muội có thể sống được cũng không dễ dàng gì, ta cũng không sống thoải mái hơn muội là bao. Trước kia ta quả thật không biết, cũng không nghĩ tới muội hận ta như thế, ta vốn tưởng tỷ muội chúng ta không dễ gì mới gặp được nhau, sau này có lẽ... Ta hơi thất vọng, không, rất thất vọng..."
"Có điều, dù là như thế, ta cũng không thể đồng ý với muội."
Lần này đổi lại Lăng Yến hỏi bằng giọng không hiểu: "Tại sao?"
Lâm Trì: "Cơ Định Lam là một con người, hắn chọn ai là chuyện của hắn, không thể nói nhường hay không. Vả lại..." Giọng nàng bỗng nhỏ lại: "Hình như ta... Thích hắn, còn thích nhiều hơn muội..."
Phút chốc nói ra, dường như có gì đó đã thông suốt rồi.
Vì Mạch Khinh Trần ép nàng ở cạnh hắn, vì Mạch Khinh Trần...nàng, vì Mạch Khinh Trần không có cảm giác như người bình thường... Những khúc mắt này khiến nàng bài xích Mạch Khinh Trần theo bản năng, bài xích nhưng điều tốt của Mạch Khinh Trần, bài xích tất cả những điều Mạch Khinh Trần đã làm cho nàng, thậm chí còn bài xích tình cảm nàng dành cho Mạch Khinh Trần.
Nhưng hai năm trước lúc bị ép phải rời đi, điều đầu tiên mà nàng nghĩ tới là...
Nếu nàng cứ rời khỏi thế này, Mạch Khinh Trần có thể bị tổn thương có thể đau khổ không.
Tim đập nhanh không lý do, tình cảm không lý giải được từng chút từng chút lắng đọng theo thời gian, giây phút gặp lại mãnh liệt rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lúc nhìn hắn và Lăng Yến ở bên nhau, nàng thấy đau khổ.
Lúc nghe hắn gọi tên nàng, nàng thấy nhớ nhung.
Lúc bị hắn hôn, tim đập nhanh hơn, gần như không thở được...
Nàng không thích nhớ một người quá nhiều.
Nhưng thích là thích, dù Mạch Khinh Trần tốt với nàng chỉ vì có thể chạm vào nàng, cũng không thay đổi.
"Là... Thật sao?"
Lâm Trì gật đầu, miệng cười nhạt bất đắc dĩ, nghe tiếng động phía sau bèn quay phắt lại.
******************************************************************************
Mạch Khinh Trần đứng cách đó mấy bước, vẫn cái vẻ khuynh quốc khuynh thành ấy, mái tóc bạc bị gió thổi tán loạn, vài sợi tóc xõa che khuất gương mặt không biết đang vui hay buồn, chỉ có đôi mắt đẹp đang nhìn chăm chú vào Lâm Trì, như sợ tất cả chỉ là ảo giác.
Mặt Lâm Trì bèn đỏ lên.
Lần đầu tiên Lâm Trì bày tỏ với người ta lại bị bắt gặp, lúc trước dù thích Đỗ Nhược cũng kềm chế không dám nói, nhưng không ngờ...
Phản ứng đầu tiên của Lâm Trì là muốn trốn, nhưng tốc độ của Mạch Khinh Trần nhanh hơn nàng.
Lúc Lâm Trì quay đầu bỏ chạy, Mạch Khinh Trần đã túm chặt kéo nàng lại.
Đôi đồng tử hẹp dài đen láy không có bất kỳ hình ảnh nào phản chiếu, sâu như đầm lầy, hắn cúi nhìn Lâm Trì, rồi lặp lại: "Những lời nàng vừa nói... Là thật?"
Lâm Trì đỏ mặt: "Buông tay..."
Mạch Khinh Trần chớp chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm: "Nàng nói nàng... Thích ta?"
Mặt Lâm Trì càng đỏ: "Buông ra đi..."
Mạch Khinh Trần lắc đầu: "Nàng trả lời ta trước..."
Lâm Trì hết hơi sức: "... Có thể xem như ta chưa nói không?"
Mạch Khinh Trần chém đinh chặt sắt, đáp nhanh chóng: "Không!"
Lâm Trì thở dài: "Ta thích chàng hay không quan trọng lắm sao?"
Mạch Khinh Trần rũ mắt, gật đầu.
Thấy Mạch Khinh Trần như thế, tim Lâm Trì siết lại, cắn môi nói: "... Nhưng không phải chàng đã có Lăng Yến rồi à."
Mạch Khinh Trần: "Không giống."
"Cái gì không giống?"
Mạch Khinh Trần nắm tay Lâm Trì đặt lên ngực mình: "Chỗ này không giống?"
Dù lạnh lẽo khác người, nhưng Mạch Khinh Trần vẫn có trái tim, đang đập điên cuồng từng nhịp từng nhịp.
"Dù có thể chạm vào nàng ấy, nhưng ở đây không có cảm giác..." Mạch Khinh Trần nắm chặt tay Lâm Trì, "Nhưng nghĩ đến nàng, ở đây rất... Cảm giác nàng từng nói với ta, đau đớn."
Lâm Trì hơi rung động.
Mạch Khinh Trần xoay mặt đi, thở dài nói: "Nàng đi rồi, ta rất buồn... Nhưng cũng rất vui..."
Lâm Trì nói theo bản năng: "Vui cái gì?"
Mạch Khinh Trần: "Nàng không thích ta... Ta rất vui vì mình không làm những chuyện quá kích động. Không dám đi tìm nàng, không dám đi gặp nàng, thậm chí không dám rời khỏi đây... Vốn tưởng có thể tìm một người thích ta và ta cũng có thể chạm vào làm người thay thế, nhưng, vẫn không đủ..."
Lâm Trì ngẩn ngơ: "Nhưng lần đầu tiên chàng gặp lại ta... Rất..."
Rất bình tĩnh, rất lạnh nhạt...
Mạch Khinh Trần cúi đầu: "Ta không dám nói, vì ta sợ, sợ bị nàng ghét... Sợ mình sẽ giống trước đây..."
Lâm Trì: "Trước đây?"
Mạch Khinh Trần im lặng một lúc, rồi như hạ quyết tâm nói: "Nàng không phải người đầu tiên ta có thể chạm vào..."
"Ồ, vậy người đầu tiên là?"
Mạch Khinh Trần khép mắt, mặt có chút đau đớn: "Nàng ấy tên Trúc Nhan, sư muội của ta ở Kỳ Sơn..."
Dừng một lát, hắn mới khó khăn nói: "Nhưng ta đã giết chết nàng ấy..."
"Đừng nói nữa." Lâm Trì giữ vai Mạch Khinh Trần, nhẹ lắc đầu: "Không cần miễn cưỡng mình, xem ra chàng..."
Rất đau khổ.
Hệt như vết sẹo cũ bị xé toạc ra, một Mạch Khinh Trần yếu đuối như thế, Lâm Trì cảm thấy chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ.
Ngay sau đó, Lâm Trì lại bị Mạch Khinh Trần ôm chặt vào lòng.
Cảm xúc bi thương đau khổ pha lẫn sợ hãi và băn khoăn khiến Lâm Trì rung động.
Rốt cuộc hắn đang sợ điều gì?
"Lâm Trì."
Lâm Trì bình tĩnh lại, nói: "Ừm, ta ở đây."
Mạch Khinh Trần siết chặt hai tay ôm lấy Lâm Trì, nói: "Lâm Trì."
"Ta ở đây."
"Nàng thích ta... Thật sao?"
Khát khao mãnh liệt như thế khiến cảm giác của nàng, tim nàng mềm oặt.
Lần này Lâm Trì không tránh né nữa, gật đầu nói: "Ừm."
Im lặng một lúc lâu, mới nghe được giọng Mạch Khinh Trần lúc này đã bình tĩnh trở lại: "Cùng ta đến Kỳ Sơn được không, ta sẽ nói hết với nàng... Nếu không nói, ta rất khó chịu."
Ôm lấy Mạch Khinh Trần, Lâm Trì nói: "... Được."
Song, sau khi lên xe ngựa Lâm Trì vẫn thấy không thể tin nổi.
Hình như những chuyện nên làm nàng vẫn chưa làm, thế mà đã buông bỏ hết, không hiểu sao lại cùng Mạch Khinh Trần đi Kỳ Sơn.
Nghĩ không ra lý do, đành bất mãn ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ.
Dĩ nhiên nàng từng nghe nói về Kỳ Sơn, môn phái có danh tiếng cực cao trong võ lâm, ngay cả võ lâm minh chủ cũng xuất thân từ Kỳ Sơn, có điều... Nếu nàng nhớ không lầm, không phải nhiều năm trước Mạch Khinh Trần đã từng phản bội Kỳ Sơn, sao lại dám công khai quay về?
Có người chọc mũi nàng, Lâm Trì quay lại, thấy Mạch Khinh Trần đưa một cái hộp đựng thức ăn, mở nắp ra hương thơm bèn xộc vào mũi, mùi thức ăn nhanh chóng lan khắp xe ngựa.
Mạch Khinh Trần thấp thỏm: "... Ta nhớ lúc trước nàng rất thích, có điều đã lâu không làm, không biết nàng có thích không."
Lâm Trì sáng mắt! Một hộp đầy thức ăn đấy!
"Thích! Đương nhiên thích!" Lấy đũa gắp miếng cá, nhắm nháp mỹ vị đã lâu không được ăn, trân trọng đến mức không nỡ nuốt.
Mạch Khinh Trần cong mắt: "Nếu nàng thích ta sẽ làm cho nàng ăn, bao lâu cũng được."
Lâm Trì ngậm đũa, bỗng ứa nước mắt.
Mạch Khinh Trần ôm lấy Lâm Trì, đặt cái cằm cong duyên dáng lên đầu nàng, chậm rãi nói.
Giọng trầm khàn, vẫn hàm chứa đau đớn như trước, nhưng đã đỡ hơn nhiều: "Vừa ăn vừa nghe ta nói, lúc quen Trúc Nhan ta vừa tròn mười tuổi..."