Sách Đồng nhăn mày.
"Nếu chàng đi tìm quan phủ thật..." Lâm Trì trầm giọng, cực kì kiên định, "Ta muốn đi gặp Mạch Khinh Trần."
"Tiểu thư!" Sách Đồng bức xúc, "Tiểu thư, nếu là thật, chỉ sợ hắn sẽ..."
"Vậy cứ để chàng giết ta."
"Tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì không?!" Với tính của Sách Đồng, nói lớn tiếng như vậy chứng tỏ hắn đang cực kỳ kích động.
Lâm Trì chậm rãi thả tay: "Ta muốn nghe chính miệng chàng ấy nói, nếu không ta không tin."
"Hắn nói thì cô tin, vậy nếu hắn nói dối thì sao?"
Lâm Trì lắc đầu: "Mạch Khinh Trần chưa từng nói dối ta."
Chưa từng, một lần cũng chưa.
Thật ra nàng không tin lời Sách Đồng lắm, nàng biết Mạch Khinh Trần giết người không chớp mắt, nhưng... Họ không phải người xa lạ, họ đã sống ở đó mấy tháng, dù có vài người khi dễ họ, nhưng số còn lại vẫn giúp đỡ họ rất nhiều.
Vào ngày trời đông lạnh giá, họ không đủ đồ ăn, thôn trưởng còn đặt biệt cho họ một ít lương thực còn dư, Lưu đại ca cho Mạch Khinh Trần cây gậy chống, Lý đại tẩu dạy nàng vá xiêm y, thiếu niên thì tâm sự với nàng, thỉnh thoảng mang điểm tâm sang, người trong thôn biết Mạch Khinh Trần không thể lao động nhưng chàng biết viết, họ luôn đến nhờ chàng viết thư, thời gian dài như vậy Lâm Trì biết họ không gửi thư nhiều đến thế, thực ra họ chỉ muốn giúp hai người kiếm thêm chút tiền...
Quan trọng là Mạch Khinh Trần biết nàng không thích giết người, càng không thích lạm sát người vô tội.
"Vậy tiểu thư không đi gặp sư phụ và sư tỷ nữa ư?"
Lâm Trì ngẩng đầu: "Họ đang ở đâu?"
Sách Đồng: "Ở gần đây thôi, sau khi tìm thấy cô tôi cũng đã báo với họ, nên không lâu nữa họ sẽ đến đây." Nói rồi hắn ra đóng cửa, "Tiểu thư, cô vẫn nên nghỉ ngơi trước đã."
Lần đầu tiên nghe thấy Sách Đồng nói bằng giọng điệu cứng nhắc như thế.
Cũng đã được một khoảng thời gian dài kể từ khi nàng cứu Sách Đồng, dù hắn đối với người khác có lạnh nhạt đến mấy, nhưng vẫn chăm sóc lâm Trì như chăm con, không phải nàng không cảm kích, thậm chí còn từng nghĩ sau khi báo thù sẽ gả cho Sách Đồng, cứ thế sống hết đời, dù sao sống với nhau đã lâu, đã thân thiết như người một nhà. Nhưng không ngờ sau này nảy sinh nhiều chuyện, ý nghĩ này cũng bị gác lại.
Lâm Trì biết Sách Đồng quan tâm nàng, nhưng trải qua nhiều chuyện, nàng và Mạch Khinh Trần đã không thể chia lìa.
Dù cho...
Dù cho những người đó bị Mạch Khinh Trần giết, nàng cũng không thể hận hắn...
Lâm Trì bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Trì nhắm mắt muốn ngủ, nhưng mỗi lần nhắm mắt thì cảnh tượng người dân trong thôn chết thảm cùng với cảnh cả nhà bị sát hại trong trí nhớ hiện ra trong đầu.
Lâm Trì trằn trọc rất lâu rồi quyết định đứng dậy.
Sách Đồng hẳn đang gác ở cửa, Lâm Trì không muốn tranh cãi với hắn, nàng nghĩ nghĩ rồi dứt khoát kéo màn, mở cửa sổ, lén nhảy ra ngoài.
Nàng lăn qua lộn lại một đêm, chỉ ngủ được mấy canh giờ mà trời đã sáng.
Lâm Trì hỏi thăm rồi tự mình đến phủ nha, theo thói quen trèo tường vào.
Trong phủ có vài người, nhưng không có Mạch Khinh Trần của nàng, Lâm
Trì thất vọng rời nha môn, nàng gặp phải một bóng người quen ở cửa.
Lâm Trì gọi: "Tĩnh Vương thế tử..."
Tĩnh Vương vừa bước xuống kiệu, hiển nhiên hắn cũng thấy nàng, mặt kinh hỉ: "Lâm Trì, thì ra muội ở đây... Sư tỷ muội... Thôi, vào đã rồi nói..."
Lâm Trì theo Tĩnh Vương thế tử vào nha môn, lúc này hắn trông gầy sộp, giọng cũng trầm trầm, ngồi xuống nghe hắn nói, "Mấy hôm nay, sư tỷ của muội tìm muội sắp điên rồi... Thậm chí nàng ấy không tiếc đến cầu xin ta..."
"Xin lỗi huynh..."
Lâm Trì nghĩ đến sư tỷ thì không khỏi áy náy.
Thật ra nàng cũng thấy áy náy với Tĩnh Vương thế tử, lúc trước hai người cùng rời Dương Minh, tuy nói là bạn đồng hành, nhưng trên đường Tĩnh Vương thế tử chăm sóc nàng rất chu đáo, còn nàng sau khi sư tỷ từ chối Tĩnh Vương thì liền bỏ hắn lại mà theo sư tỷ tìm sư phụ.... Sau đó không biết hắn ra sao.
"... Ta không biết sau đó mọi người xảy ra chuyện gì, nhưng sư tỷ của muội rất lo cho muội, tóm lại bây giờ muội đừng đi đâu cả, ta sẽ báo sư tỷ muội đến đây."
"Cảm ơn..." Lâm Trì hỏi, "Vậy, thế tử, huynh có biết Mạch Khinh Trần đang ở đâu không?"
Tĩnh Vương thế tử nghe vậy, ngừng một lúc, nói: "Hắn lên đường về Dương Minh rồi. Không gạt muội, lần này ta đến để đón hắn về, vốn nhị hoàng tử làm ầm ĩ đòi đi, nhưng khi nhận được tin ta đang ở gần đây nên tiện thể ghé qua."
Mạch Khinh Trần an toàn rồi.
Xác định được điều này, Lâm Trì thở phào nhẹ nhõm, nàng kiệt sức đến đứng không nổi, cả người trượt xuống, dùng tay chống bàn mới đứng vững.
"Chàng thế nào rồi?"
Tĩnh Vương thế tử nhíu mày: "Không khả quan lắm, đi theo ta có quân vận đại phu, có điều tình hình này rất khó giải quyết, e chỉ có cốc chủ Hồi Xuân Cốc mới trị được."
Lâm Trì nhìn Tĩnh Vương thế tử, giọng bất an: "Ta... Ta có thể đi thăm chàng không?"
"Chỉ e không đươc." Tĩnh Vương thế tử chậm rãi lắc đầu, "Ta phải giao muội cho sư tỷ muội đã, hơn nữa... Mạch Khinh Trần nói tạm thời không muốn gặp muội."
"Cái gì..."
Tĩnh Vương thế tử cười cười: "Muội phải hiểu chứ? Bây giờ hắn thành bộ dạng này rồi không muốn cho muội nhìn thấy... Nếu muội muốn gặp, thì sau khi họp mặt với sư tỷ trở về Dương Minh sẽ gặp được thôi, còn hiện tại nếu bảo ta thả muội đi, nếu muội lại xảy ra chuyện gì, sư tỷ muội sẽ điên mất..."
Lâm Trì nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Thật ra chỉ cần biết Mạch Khinh Trần không sao là được, còn chuyện kia...
Khi nào gặp thì hỏi hắn vậy.
Mạch Khinh Trần sẽ không nói dối nàng, hoặc nếu hắn làm thật, hắn cũng sẽ không phủ nhận, huống chi... Trong tiềm thức, Lâm Trì cảm thấy chuyện đó không phải do Mạch Khinh Trần làm.
Hơn nữa sau chuyện đêm đó, có lẽ Mạch Khinh Trần cũng chưa muốn gặp nàng ngay.
Không cần thiết phải vội gặp hắn.
Lúc đó Lâm Trì nghĩ như vậy.
Sau khi nàng yên tâm, nàng mới để ý Tĩnh Vương thế tử mặc một bộ hoa phục màu xanh nhạt, chỉ vàng uốn lượn quanh viền áo lúc ẩn lúc hiện, ngọc bội bên hông lửng lơ, búi tóc và mũ rất hoa lệ, trông khác hẳn so với quá khứ.
"Tĩnh Vương thế tử, huynh và sư tỷ ta..."
"... Đã không còn quan hệ gì nữa."
"Sao?"
Tĩnh Vương thế tử rũ mắt: "Việc hôn sự của ta đã bắt đầu chuẩn bị, ba tháng sau."
Không đợi Lâm Trì mở miệng, Tĩnh Vương thế tử ngắt lời nàng, trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Trên đường muội cũng vất vả, có yêu cầu gì cứ nói, muốn ăn gì? Hay muốn tắm rửa nghỉ ngơi trước? Có lẽ tạm thời sư tỷ muội chưa đến ngay được, nếu có hứng ta dẫn muội đi dạo mua sắm trong thành..."
"Tiểu Trì!"
Cửa bị đánh bật không thương tiếc, "Ầm" một tiếng, cánh cửa vỡ tung rơi xuống đất vỡ tan tành. Thế mà người vừa đến không hề quan tâm, xông thẳng đến ôm Lâm Trì: "Tiểu Trì ngốc! Còn không xuất hiện sư tỷ nhớ muội sắp chết rồi! Không sao thì phải báo bình an chứ!"
"Sư tỷ... Buông, buông, muội thở không được..."
Sử tỷ không thèm nghe Lâm Trì nói, càng ôm chặt hơn.
Lâm trì cam chịu thở dài.
"Đa tạ Tĩnh Vương thế tử." Một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên.
Lâm Trì nhìn sang, quả nhiên Đỗ Nhược đang đứng ở đó.
Tĩnh Vương thế tử nhìn hắn, lạnh lùng đáp "Đừng khách khí", rồi xoay người ra ngoài.
Đỗ Nhược sờ sờ mũi, vô tội cười cười: "Hình như ta không được hoan nghênh thì phải."
... Không phải hình như, mà là chắc chắn!
Lâm Trì im lặng nhủ thầm, nàng không phát hiện mình đang mỉm cười...
Hơi cứng nhắc, vì đã lâu không biểu cảm thế này ư?
Tìm thấy sư tỷ giống như tìm thấy nơi để dựa dẫm, tạm thời buông bỏ mọi trách nhiệm.
Lâm trì dựa vào sư tỷ ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị, mãi đến khi trời hửng sáng.
Tỉnh lại có cháo nóng hầm hập do sư tỷ nấu, dù mùi vị không tuyệt hảo, nhưng Lâm Trì vẫn múc một muỗng ăn, cảm giác ấm áp lan khắp người, rất đơn giản nhưng khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
"Nha đầu ngốc, gầy quá." Thừa dịp Lâm Trì ăn cháo, sư tỷ sờ đầu Lâm Trì, câu được câu không, "Mấy ngày qua muội sống thế nào?"
Lâm Trì đã đoán trước sư tỷ sẽ hỏi, nàng vẫn kể sơ một lần, lược bỏ phần khổ cực.
Sư tỷ trầm mặc: "Vậy muội nói hiện tại Mạch Khinh Trần bị mù, chân không đi lại được, còn võ công..."
Lâm Trì nuốt ngụm cháo cuối cùng, gật gật đầu.
"Ta còn tưởng lời đồn chỉ là giả, thì ra... Đúng là làm khó Mạch Khinh Trần." Lại sờ đầu Lâm Trì, "Đây là nguyên nhân muội không xuất đầu lộ diện? Cũng phải... Những kẻ muốn giết Mạch Khinh Trần đâu có ít."
"Có điều, nha đầu ngốc..."
Lâm Trì buôn bát: "Sư tỷ..."
"Sao?"
"... Tỷ nhầm đường thành muối rồi."
Sư tỷ cốc đầu Lâm Trì, thẹn quá hóa giận: "Có ăn là may rồi, còn kén cá chọn canh."
Cốc chẳng đau, Lâm Trì sờ đầu, nói: "Sư tỷ, tỷ thích giết người không?"
"Nói thừa, đương nhiên không thích."
"Vậy nếu người tỷ thích giết rất nhiều người."
"Vậy thì phải xem tình huống, ví dụ giết kẻ thù, hoặc người chẳng liên can đến tỷ thì không sao cả." Sư tỷ híp mắt, "Nếu hắn dám động đến người nhà, hoặc bằng hữu của ta, ta sẽ tự tay giết hắn báo thù! Ngũ mã phân thây hắn!"
"... Sư tỷ, tỷ thật đáng sợ..."
Cầu Uyển cười dịu dàng, nhếch miệng cười lộ hàm răng trắng bóng: "Ta chỉ đùa một chút thôi!"
Lâm Trì bỏ Sách Đồng mà đi, theo lẽ phải nhìn sắc mặt hắn, tiếp theo có lẽ phải chịu nghe hắn lải nhải trách tội.
Lâm Trì tự biết đuối lý, cúi đầu để hắn giáo huấn.
"Được rồi, Sách Đồng, nàng ấy cũng chỉ..." Đỗ Nhược định hòa giải.
"Vũ công tử cứ lo chuyện của mình thì hơn."
Đỗ Nhược nghẹn, bật cười: "Ta bị ghét thật rồi."
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Trì, trong mắt nàng đã không có hắn nữa.
Cũng phải, từ khi hắn từ bỏ cái tên Đỗ Nhược thì đã sớm thành người thừa, càng không nên nhúng tay vào chuyện của họ.
"Đừng lo, nếu tìm thấy nàng rồi thì ta cũng nên về Ma giáo." Hắn lại cười cười, "Sư phụ nàng vẫn đang ở Ma giáo, cuối cùng ông vẫn bị Hoa Cửu Dạ bắt được, cũng may đại tiểu thư xuất hiện cứu ông một mạng, chỉ là hiện tại có lẽ đang phải gắng gượng ở Ma giáo..." Đỗ Nhược tạm dừng: "Cho nên ta vẫn nên về đó."
Đỗ Nhược đi rồi, chỉ còn Lâm Trì, Sách Đồng và sư tỷ.
Sách Đồng vẫn kiên quyết phản đối Lâm Trì về Dương Minh, có điều cuối cùng cũng không lay chuyển được sư tỷ mạnh mẽ và Lâm Trì kiên cường, đành bất đắc dĩ theo họ về Dương Minh.
Vì sự an toàn, ba người theo Tĩnh Vương thế tử về. Thân phận thế tử tôn quý, quan phủ trên đường đều muốn chiêu đãi nên lộ trình kéo dài thêm.
Ban đầu Lâm Trì còn thấy lạ tại sao Tĩnh Vương thế tử chịu về cùng họ.
Sư tỷ trả lời bằng biểu cảm đáng sợ của nàng cộng với giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo: "... Đương nhiên là đi Dương Minh đưa sính lễ."
Biểu cảm quá đáng sợ, Lâm Trì không còn can đảm nhắc tới Tĩnh Vương thế tử thêm lần nào nữa.
Dù cùng đi với nhau, nhưng nếu có chuyện gì thường thì Tĩnh Vương thế tử chỉ nói với Lâm Trì, sư tỷ cũng thế. Vì thế trên đường đi từ đầu tới cuối hai người không nói một câu, dù nhìn nhau cung chỉ xem như người đi trên đường gặp thoáng qua, không hề quen biết.
Nhưng hai người đó cũng không hẳn là không quan tâm đối phương.
Lúc nói chuyện với nàng, nếu có nhắc đến sư tỷ, cảm xúc của Tĩnh Vương thế tử luôn rất suy sụp, còn sư tỷ nếu ban ngày có gặp Tĩnh Vương thế tử, buổi tối sẽ vào phòng bếp điên cuồng băm gà, vịt, cá (...)...
Lâm Trì tiếc muốn chết, nhưng không biết làm sao.
Chuyện của sư tỷ nàng cũng không hỏi được, huống hồ hiện tại... nàng chỉ muốn gặp Mạch Khinh Trần mà thôi.
Không biết giờ hắn thế nào.
Rất nhớ rất nhớ hắn.
Chỉ là Lâm Trì không ngờ sau khi trở lại Dương Minh sẽ nhận được một tin trời giáng.
Mạch Khinh Trần bị giam.
Nguyên nhân là, hắn đánh trọng thương Cơ Định Loan.
Thời thế xoay vần, bởi vì thế hệ này chỉ có hai hoàng tử, tuy Mạch Khinh Trần là trưởng hoàng tử, nhưng ai ai cũng biết khả năng hắn kế vị cực kỳ thấp, ngược lại người có khả năng kế vị đích thị là thứ hoàng tử Cơ Định Loan, nhưng Mạch Khinh Trần lại dám đả thương Cơ Định Loan.
Tin từ Tĩnh Vương thế tử, Cơ Định Loan bị trọng tương đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai được phép đến thăm Mạch Khinh Trần.
Phủ của Mạch Khinh Trần đã bị niêm phong, canh phòng nghiêm ngặt, không thể vào được.
Tình hình cực kỳ tệ.
Thậm chí Lâm Trì đã nhờ Tĩnh Vương thế tử đến tìm hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn bị từ chối, còn Kỳ Mặc, Lăng Thư, Lăng Họa thì ở trong phủ Mạch Khinh Trần, không thể liên lạc được.
Hết cách, đành phải xông vào.
Dù nàng đã từng vượt ngục Thiên Lao, nhưng đó là kế hoạch lên sẵn từ lâu có người tiếp ứng, hiện tại thì không.
Huống chi, nếu Sách Đồng biết được chắc chắn sẽ ngăn cản nàng.
Lâm Trì suy nghĩ, cũng chỉ còn cách xông vào phủ Mạch Khinh Trần, nhờ trực giác nhạy bén và tốc độ nhanh nhẹn, nàng tránh được quân canh gác ngoài phủ, nhưng bi kịch ở chỗ nàng không biết đường, không biết Mạch Khinh Trần đang ở đâu.
Kết quả không ngoài dự kiến, nàng bị bắt.
Lâm Trì bị nhốt trong địa lao, ba lần vượt ngục đều bị tóm về do lạc đường, lần thứ tư, cuối cùng cũng gặp người quen.
Nam tử tuấn tú ặc áo dài màu xanh ngọc liếc mắt nhìn Lâm Trì, không mấy ngạc nhiên nói: "Thiếu phu nhân, quả nhiên là cô."
Xưng hô đã lâu không nghe thấy khiến Lâm Trì hoài niệm.
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
Kỳ Mặc bảo quan binh thả Lâm Trì, rũ đôi mắt mệt mỏi nói: "Về đi, thiếu phu nhân."
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần." Lâm Trì nói, như không nghe thấy lời Kỳ Mặc.
"... Công tử không muốn gặp cô."
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
"Thiếu phu nhân, cô đừng cố chấp như thế."
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
"Xin lỗi cô, thiếu phu nhân, tôi không thể đồng ý với cô."
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
Kỳ Mặc ngước mắt, bất đắc dĩ nói: "Thiếu phu nhân, tôi rất khâm phục sự cố chấp của cô. Nhưng hiện tại không thích hợp để cô gặp công tử, công tử..."
"Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
Kỳ Mặc: "..." Thiếu phu nhân, cô chỉ biết mỗi câu này thôi à?
Lâm Trì chớp mắt, từ đầu đến cuối đôi mắt đen láy không dao động nửa phân: "Ta muốn gặp mạch Khinh Trần."
Một lúc lâu sau.
Kỳ Mặc khép mắt: "... Cô chỉ nhìn một chút thôi nhé."
Lâm Trì lặng lẽ siết tay: "Cảm ơn huynh."
Nàng đứng rất xa, xa đến mức chỉ thấy được bóng hắn.
Cách tầng tầng lớp lớp cây hoa, bụi cỏ, cách một cánh cửa gỗ đỏ thẫm nửa khép nửa hở, cách một tấm màn lụa mỏng nhạt trong suốt, mới nhìn thấy mái tóc bạc lờ mờ ở đằng xa.
Hắn nằm tựa trên giường, im lặng hệt như đã chết.
Mùi thuốc đắng nồng nặc đủ để nhấn chìm cả phủ.
"Chàng ấy... Sao thế?"
Lời nàng còn chưa dứt, đã thấy bóng một thị nữ mặc y phục màu hồng nhạt bay ngược ra, va vào núi giả, kêu lên một tiếng rồi trượt xuống đất.
Tiếp đó là giọng nói quen thuộc mà xa lạ, khàn đục vô cùng: "Cút."