Lâm Trì dụi mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, ngập ngừng một lúc mới có phản ứng.
Đúng rồi, sao không thấy Mạch Khinh Trần đâu.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, nhưng vì ở khá xa nên không nghe rõ lắm.
Lâm Trì xuống giường định tìm chút gì ăn, chợt tay nàng bị ai đó nắm lấy, một khắc sau đã nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai: "Tiểu thư, đi theo tôi."
Là Sách Đồng.
Lâm Trị bị kéo đi hai bước, vội hỏi: "Huynh... Vào đây bằng cách nào?"
Sách Đồng nhíu mày tỏ ý không khó lắm, nói ngắn gọn: "Giương đông kích tây."
"Buông ta ra trước đã."
"Tiểu thư." Giọng nói lạnh lùng có chút bất mãn.
Lâm Trì buông tay Sách Đồng, xoa cổ tay nói: "... Tạm thời ta không muốn rời khỏi đây."
"Tại sao?" Sách Đồng dừng một chút, lại nói: "... Mạch Khinh Trần?"
Lâm Trì ngập ngừng: "... Vì đồ ăn ở đây rất ngon."
Sách Đồng mặt không biến sắc: "Tiểu thư, cô tưởng tôi sẽ tin cô hả?"
Nếu nàng đang nói thật thì đã không làm cái điệu bộ có tật giật mình, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lâm Trì ngẩng đầu: "Huynh về đi."
Sách Đồng lạnh lùng nói: "Tiểu thư, cô quên rồi ư - cô trở lại Dương Minh là vì cái gì?" Hắn gằn từng chữ, lạnh nhạt không chút lưu tình.
Trở lại Dương Minh vì cái gì.
Hai năm trước nàng rơi xuống vách núi, đã rời xa nơi này, cũng rời xa Mạch Khinh Trần, quay lại đây vì cái gì chứ.
- Báo thù, tìm cho ra kẻ đã giết cả nhà nàng năm đó.
Đúng là ban đầu nàng có dự định đó, nhưng trải qua nhiều chuyện, lòng nàng cũng đã khác xưa...
"Tiểu thư, cô tự do, không thích hợp ở lại đây."
Sách Đồng nhìn Lâm Trì, bộ y phục màu đen càng làm nổi bật cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt hắn, "Hai năm trước tôi đến đón cô, chỉ chạm vai cô đã phản ứng kịp, mà nay tôi kéo cô đi cả đoạn dài như thế, cô vẫn không có phản ứng."
Đúng.
Lâm Trì rũ mắt nhìn xuống tay mình, đã quen với cuộc sống bình yên, cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ, chậm chạp.
Nhưng...
"Sách Đồng, ta từ bỏ."
Lâm Trì khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "... Phụ thân, mẫu thân đã mất, dù có báo thù cũng không khiến họ sống lại được, hiện tại ta chỉ muốn ở lại đây."
Ở bên cạnh Mạch Khinh Trần.
Chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
"Có được không? Để cho kẻ đã giết cả nhà cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật." Sách Đồng nâng cằm Lâm Trì, buộc nàng đối mặt với hắn, siết từng chữ: "Tiểu thư, cô vất vả nhiều năm như vậy là vì cái gì? Cứ từ bỏ như thế ư? Vậy cô làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông? Làm sao xứng đáng với công ơn phụ mẫu đã yêu thương, nuôi dưỡng cô?"
... Ích kỉ.
Quả thật nàng rất ít kỉ, quên mối thù phụ mẫu, chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân.
Lâm Trì nắm chặt ngón tay, giãy giụa đáp: "Thù sau này có thể báo, hiện tại ta chỉ muốn... Ở lại đi."
"Nói dối."
Sách Đồng đáp không nể tình: "Cô ở lại đây chỉ thêm yếu đuối."
"Theo ta đi, tiểu thư."
Lâm Trì lùi một bước, ánh mắt dần kiên định: "Không."
Bất luận thế nào, nàng cũng không thể rời khỏi Mạch Khinh Trần vào lúc này. Nếu nàng đi rồi, biết đâu Mạch Khinh Trần lại trở về như trước kia...
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Mạch Khinh Trần nẳm trên giường chẳng khác nào xác chết.
"Sách Đồng, huynh về đi." Nàng cắn môi, "Cũng... Đừng theo ta nữa."
Kỳ thật Sách Đồng không nhất thiết phải đi theo nàng, cùng lắm nàng chỉ cứu hắn một mạng.
"Tiểu thư, cô không cần ta nữa ư..."
Giọng Sách Đồng không thể tin nổi.
Lâm Trì không dám nhìn vào mắt hắn, mấp máy môi "Xin lỗi", rồi xoay đi.
"... Vậy thì ta." Tiếng nói sau lưng bỗng nhiên lạnh đi.
Lâm Trì còn chưa đi được hai bước đã thấy cổ đau nhức,sau đó thấy trước mắt tối sầm, người ngã về sau.
Khoảnh khắc cuối cùng khi mất hết ý thức, nàng nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Sách Đồng.
- "Cũng không cần phải giả vờ nữa."
Đau.
Đau đầu quá.
"Đói à?" Giọng Sách Đồng, dường như đang ở trong xe ngựa, tiếng nói có hơi rung, xóc, "Chúng ta đã ra khỏi Dương Minh, sẽ đến nơi nhanh thôi."
Lâm Trì mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa.
Sách Đồng một thân y phục màu đen ngồi dối diện, một tay vén rèm xe, nhìn ra ngoài, bên ngoài tối đen như mực, thi thoảng có vài ngọn đèn nhấp nháy, ánh sáng mỏng manh chiếu lên khuôn mặt của Sách Đồng, ánh sáng loang lỗ khiến Lâm Trì không thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này.
"Sách Đồng."
"Sao vậy?" Sách Đồng chầm chậm buông tay, quay đầu lại nhìn Lâm Trì, gương mặt như cười như không, biểu cảm này trước đây không hề thấy trên mặt hắn.
Không đúng... Sách Đồng sao có thể có biểu cảm này, nhất định là ảo giác.
Chắc chắn do nàng tỉnh không đúng cách.
Lâm Trì sờ trán, ngã xuống.
... Mở mắt ra nhìn thấy Mạch Khinh Trần thì mới đúng.
"Không muốn nhìn thấy ta nữa à?" Sách Đồng cười, "Không sao, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau."
Lâm Trì ngồi bật dậy: "...Sách Đồng, rốt cuộc huynh đang nói gì?"
Sách Đồng nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Trì, nói vào tai nàng: "Chính là ý mà nàng đang nghĩ."
... Cảm giác này thật quá kỳ lạ.
Lâm Trì vùng khỏi cái ôm của hắn, ngẩng lên nhìn hắn, cau mày nói: "... Không, ngươi không phải Sách Đồng, ngươi là ai? Thả ta về!"
Sách Đồng không thèm quan tâm Lâm Trì tránh hắn, vẫn cười nói: "Lần đầu tiên ta gặp nàng cách đây đã rất lâu, nhưng ta vẫn nhớ rất rõ..." Hắn chìa tay nắm lấy một lọn tóc của Lâm Trì, "Lúc đó ta bị đuổi giết, trốn trong đống hỗn tạp hai ngày, sau đó nàng đưa tay về phía ta..."
Lâm Trì ngắt lời hắn: "Nếu là Sách Đồng thì mau thả ta ra!"
"Nàng vẫn như thế, xét về một khía cạnh khác mà nói, chính là tàn nhẫn..." Sách Đồng rũ mắt, gần như trong nháy mắt, hắn nắm được tay Lâm Trì, ra sức túm lấy.
Ngay sau đó, Lâm Trì bị hắn đè xuống xe ngựa.
Trên xe có đệm lót, không đau lắm, điều khiến Lâm Trì không chịu được là hơi thở Sách Đồng đột ngột bao lấy nàng, chứa đựng hứng thú và nguy hiểm mãnh liệt.
Rõ ràng là người vô cùng quen thuộc, nhưng giờ phút này bỗng trở nên xa lạ.
"... Cả nghe cũng không chịu nghe ta nói hết."
"... Rõ ràng ta đã vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, hơn hẳn những gì tên kia làm cho nàng."
Sách Đồng miết ngón tay theo trán Lâm Trì, qua mắt, mũi, môi nàng: "Bất luận ra sao... Bất luận ra sao nàng cũng không từ bỏ Mạch Khinh Trần?"
Lâm Trì liều mạng giãy giụa: "Buông, Sách Đồng."
"Trả lời ta."
Ngoài Mạch Khinh Trần, Lâm Trì có lòng tin mình có thể liều mạng với bất kỳ kẻ nào, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Thấy Lâm Trì sắp thoát khỏi sự khống chế của mình, Sách Đồng không nghĩ ngợi, cúi đầu hôn nàng một cách thô bạo.
Có lẽ hắn đã lưỡng lự rất lâu, thậm chí môi hắn còn run rẩy.
"Bốp."
Lâm Trì tát thẳng tay không chút nể tình.
Sách Đồng bị đánh nghiêng mặt sang một bên, má đỏ bừng, chảy một ít máu ở môi.
Lâm Trì lấy tay lau miệng, không nói lời nào muốn nhảy xuống xe.
Hắn túm lấy tay Lâm Trì, lúc này nàng đã có sự phòng bị bèn đánh trả, Sách Đồng nghiêng người né tránh, tay nàng sượt qua đoạn gấm buộc trên tóc hắn, mái tóc dài của Sách Đồng xõa xuống vai, che phủ cả gương mặt hắn. Hắn cúi đầu, Lâm Trì trông thấy nụ cười không chút ấm áp nơi khóe môi hắn.
"Buông ra, ngươi đánh không lại ta đâu, Sách Đồng."
Sách Đồng cười, khẩu khí khẽ khàng nhưng có hơi cổ quái: "Nàng muốn trở lại bên cạnh Mạch Khinh Trần đúng không?"
"... Nếu ta nói, Mạch Khinh Trần chính là kể đã giết cả nhà nàng, nàng định làm thế nào?"
Mọi thứ trước mắt như dừng lại. Bất kể là màn xe đang tung bay theo gió, sợi dây cột tóc Sách Đồng vương trên xe, hay biểu cảm phức tạp khó đoán trên mặt hắn.
"Ta không tin."
Ngón tay khẽ chậm một ít máu dính trên khóe môi, Sách Đồng nhìn thẳng Lâm Trì, thu lại ý cười, giọng bình thản không chút gợn sóng: "Năm đó Lận gia là phú thương nổi danh Giang Nam, kể cả quan phủ cũng phải nể mặt ba phần, ai có thể giết sạch người trong phủ Lận gia chỉ trong một đêm, ai có thể hủy thi diệt tích, khiến mọi người không thể điều tra ra?"
"Còn nữa, tại sao mọi văn từ bị giấu đi phải tìm tận hoàng cung, rồi tại sao lại bị niêm phong cất vào kho?"
Truy hỏi Lưu tri phủ, kết quả là: Hình bộ có bị mật không thể tiết lộ, hồ sơ năm đó được giấu ở Đại Lý Tự.
Tìm khắp Dương Minh, tìm trong Đại Lý Tự cũng không thấy.
Cuối cùng tìm thấy hồ sơ huyết án của Lận gia trong cung, nhưng lại bị ngâm trong nước, ướt đẫm...
Tay Lâm Trì chầm chậm rũ xuống.
"... Nếu nàng vẫn chưa tin, thế này nhé."
Sách Đồng lấy một ống trúc trong ngăn bí mật trên xe ngựa ra, đưa cho Lâm trì.
Lâm Trì nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, trong ấy có một quyển sách mỏng, vì quá cũ mà sách đã hơi ố, ở ngoài có viết mấy chữ:
Giang Nam phú thương Lận thị.
Không sai, chính là quyển này.
Giống hệt quyển nàng lấy được trong cung.
Khi đó nàng chưa kịp mở ra, nhưng giờ khắc này đã không còn ai làm phiền nàng, nàng có thể làm điều đó bất cứ lúc nào.
Nhưng... Đột nhiên ngón tay run run, không dám lật xem.
"Ngươi... Lấy được nó ở đâu?"
"Đọc đi." Sách Đồng thản nhiên nói: "Ta lấy mạng bảo đảm, nó là thật."
"Ngươi lấy được từ lúc nào..."
"Mấy tháng trước."
"Vậy tại sao... Tại sao..." Không đưa ta sớm hơn?
Sách Đồng rũ mắt, khẽ nói: "Ta không muốn thấy nàng buồn."
Không có lý do gì không tin Sách Đồng, nàng quen Sách Đồng nhiều năm như vậy, hiểu nhau đến mức không cần nói cũng biết đối phương muốn ám chỉ điều gì, thân thiết như người trong gia đình, nhưng...
... Hôm nay người đối đầu với Sách Đồng là Mạch Khinh Trần, là người mà nàng yêu.
Nháy mắt, nàng có cảm giác hít thở không thông, hít thở dồn dập khiến nàng run lên.
Không biết phải xem như thế nào, phải tiếp tục thế nào, dù đó là đáp án nàng tìm kiếm mấy năm qua, dù nàng đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Trong đầu có giọng nói không ngừng vang lên: Không, Mạch Khinh Trần sẽ không...
Nhưng cả bản thân nàng cũng thấy chột dạ.
Nàng tin Mạch Khinh Trần của hiện tại không phải kẻ tàn bạo, nhưng trong quá khứ... Mạch Khinh Trần trong quá khứ là người thế nào không phải nàng không biết, chỉ nghe giang hồ đồn cũng đã thấy sợ. Lạnh lùng vô tình, tàn bạo bất nhân, giết người như ăn cơm bữa, thấy không thích thì giết người rất nhanh gọn...
"Không đâu." Lâm Trì nắm chặt sách, khẽ nói: "Không thể nào..."
"Không lý nào..." Nàng bỗng ngẩng đầu.
Tuy phụ mẫu Lâm Trì làm kinh doanh, nhưng luôn giữ khuôn phép, không làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không đắc tội kẻ quyền quý nào, lại càng không qua lại với Mạch Khinh Trần, vô duyên vô cớ hắn sẽ không...
Sách Đồng giật lấy quyển sách trong tay Lâm Trì, lật từng trang nghe sột soạt.
"Muốn ta đọc nàng nghe sao..."
Hắn vẫy tay, thắp sáng cây đèn trong xe, bóng ngọn đèn đung đưa như ma trơi.
"Vụ án diệt môn của phú thương Giang Nam Lận thị..."
"Không cần, tự ta xem." Lâm Trì cắt lời hắn, đoạt sách trong tay hắn.
Nếu nhất định phải đối mặt, không bằng tự mình làm lấy.
Nàng đọc nhanh như gió, càng đọc càng đau.
Ngón tay Lâm Trì vuốt nhẹ tên phụ mẫu, dừng lại trên tên của mình, nàng nhớ mang máng mẫu thân cầm tay nàng viết lên giấy trắng.
Lận An Nhạc.
Mẫu thân không mong nàng được vinh hoa phú quý, chỉ hi vọng nàng một đời bình an, vui vẻ.
Bình an như nước chảy, dịu dàng như cây cỏ,
"Tàn sát", "Tàn nhẫn", "Máu tươi khắp phủ", "Xác chết hư thối nhiều ngày"...
- Hiện giờ chỉ có thể cảm nhận bằng những con chữ trước mắt.
Lâm Trì cố hết sức ổn định hơi thở, cấp tốc lật sang trang sau.
Xe ngựa đã dừng, Sách Đồng không gọi Lâm Trì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Trì đọc từng dòng từng dòng, thậm chí hắn còn kiên nhẫn giúp Lâm Trì ngâm một ấm trà.
Hương trà bay tứ phía, hơi ấm tràn ngập xe ngựa.
Sắc mặt Lâm Trì ngày càng khó coi, phản chiếu dưới ánh đèn, trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc.
Nước trà sôi, làm khói lượn lờ bay, tạo thành một màn sương nhỏ trong xe.
Màn sương ngăn cách hai người, Sách Đồng nâng mắt, biểu cảm yếu ớt của Lâm Trì khiến người ta không nỡ nhìn. Mắt nàng trợn to, môi hơi hé, mặt cứng nhắc, không biết đang khóc hay cười, thật ra bộ dạng như trời long đất lỡ này hắn đã đoán trước - hắn biết những gì ghi trong sách khiến Lâm Trì không thể chấp nhận, nhưng hắn không cố ý, hán không hề muốn Lâm Trì bị cuốn vào, cũng không muốn thấy nàng đau khổ.
Lâm Trì đóng sách lại.
"Tiểu..." Sách Đồng ngập ngừng, quyết định gọi cái tên mà hắn muốn gọi từ lâu, "Tiểu Trì, xuống xe thôi."
Lâm Trì cũng không để ý hắn thay đổi cách xưng hô, từ từ thả sách xuống, vòng hai tay ôm gối, giọng khàn khàn run run: "Đợi một chút, ta muốn bình tĩnh lại."
Sách Đồng không miễn cưỡng nàng, lấy một tấm thảm trong xe ngựa, đặt lên gối Lâm Trì, mới xoay người nói: "Lát nữa ta gọi nàng."
Hắn đối với Lâm Trì rất sâu đậm, nên rất hiểu nàng.
Lâm Trì rất kiên cường, nhưng cũng rất yếu đuối.
Kiên cường bất luật gặp khó khăn hay hiểm cảnh nào cũng không chùn bước, không yếu thế, không ỷ lại bất kỳ ai, yếu đuối đến mức chỉ dám buông thả cảm xúc khi chỉ có một mình, tỏ ra tham ăn để che đi tính cách của mình, chung quy nàng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, sẽ tổn thương, sẽ mệt mỏi, sẽ biết đau, biết buồn.
Bảo xa phu đi rồi, Sách Đồng bèn ôm kiếm, chống chân vào tường, nghiêng người nhìn xe ngựa cách đó không xa.
Đêm lạnh gió rét, cảm giác mát mẻ ùa vào người, gió thổi tóc bay tán loạn, nhưng hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Thời gian trôi đi từng khắc, từng khắc.
Lâm Trì ngồi trong xe bao lâu, hắn đứng đó nhìn bấy lâu.