"Hắn chính là... Nhưng xem ra hắn..."
"Này này, ngươi không muốn sống nữa sao! Đó là yêu quái, còn chưa đi! Bị hắn đụng trúng sẽ chết!"
"Đi mau! Ngươi không sợ chết hả!"
Cơ Định Lam đứng trên núi, đồng tử lạnh lẽo đảo qua bọn người đang dần biến mất, bóng mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng không hề có biểu cảm gì, dù vậy, khuôn mặt vẫn xinh đẹp tao nhã khuynh quốc khuynh thành, nhìn từ góc nào cũng hoàn hảo không giống người thường.
Hắn bước từng bước lên núi, lúc nãy rõ ràng có một nhóm trẻ đang chơi rất vui, đột nhiên im lặng, rồi không ngừng kêu la, sợ sệt nhìn đôi mắt lạnh lẽo của hắn, rồi liên tục lùi về sau, mãi đến khi biến mất hẳn.
Những nơi hắn đi qua, lặng ngắt như tờ.
Cơ Định Lam biết tại sao.
Ba ngày trước, hắn vừa ném một thiếu niên vô tình chạm vào hắn, tên đó bị hắn ném ngã gãy bảy cái xương sườn, tay và chân phải cũng gãy, giờ đang nằm hấp hối trên giường.
... Không phải hắn cố ý đả thương người khác, do người khác chạm vào khiến hắn hành động theo bản năng.
Vì không có cảm giác, hắn không biết đối phương làm vậy là xuất phát từ thiện ý hay ác ý, nên bản thân hắn bất giác phòng bị... Có điều hắn chẳng muốn giải thích, vì có giải thích cũng vô dụng, người khác không tin, vẫn sẽ sợ hắn như cũ.
Cũng quen rồi.
Từ khi được sinh ra, người trong cung bèn nhìn hắn bằng ánh mắt sợ sệt, không phải nhìn người bình thường mà như đang nhìn thấy quái vật... Từ khi hắn tự lo được cho bản thân đã không cho ai tự tiện đến gần.
Thoạt đầu hắn vẫn không để ý, sau đó...
"Ngươi có cảm thấy Đại điện hạ rất đáng sợ không? Đứa bé nhỏ xíu mà cả cười cũng không cười, còn có tóc trắng và cặp mắt giống yêu quái..."
"Đúng đó, mỗi khi bị đôi mắt đó nhìn trúng, ta đã sợ phát run, hận không thể chạy càng xa càng tốt."
Sau lần đó, hắn bị ám sát.
Đang chợp mắt trong viện, bị người khác đánh thức mới phát hiện khó thở, cả người gần như không thể nhúc nhích, cúi xuống thì thấy một thanh dao cắm ngay giữa ngực, máu tuôn như suối. Không phải không cảm giác được gì, chỉ không thấy đau, nên càng không phát giác ra, nếu không phải thị vệ phát hiện sớm, chỉ sợ hắn đã chết mà không biết tại sao.
Sau đó, Cơ Định Lam mất ngủ rất lâu, không bao giờ để người khác đến gần mình, sau đó hắn có bị ám sát vài lần, võ công cao cường tạo thành thói quen tấn công những ai muốn chạm vào hắn theo bản năng... Dù người đó có ý xấu hay không.
Cơ Định Lam đi thẳng đến trước đại điện Kỳ Sơn mới dừng lại.
"Học xong hết rồi."
Hắn quăng trả sách, chưởng môn đương nhiệm của Kỳ Sơn Kế Mông hơi ngẩn ra, mới đáp lại: "Những bí kíp này ngươi... Đã học hết rồi à?"
Cơ Định Lam khẽ gật đầu, trở tay rút kiếm hỏi: "Muốn thử không?"
Kế Mông giận nói: "Không cần. Những bí kíp này người thường phải mất ba bốn năm mới luyện được, ngươi chỉ mất ba ngày ngắn ngủi... Tư chất bẩm sinh thế này..."
Lại ở trong một cơ thể như thế.
Cơ Định Lam không thèm để ý lời ông, thu kiếm hỏi: "Còn nữa không?"
Kế Mông vỗ trán: "... Ngươi sắp học hết bí kíp của Kỳ Sơn rồi!"
Cơ Định Lam im lặng nhìn ông.
"Được rồi, được rồi, đưa ngươi." Kế Mông lại thở dài, lấy trong áo hai bản bí kíp đưa cho Cơ Định Lam, "Lần này luyện chậm chút cho ta, nghe rõ chưa."
Cơ Định Lam nhận lấy bí kíp, xoay người đi.
Tiếng Kế Mông từ sau vọng đến: "Ta bảo người đưa Trương Kiều đến Hồi Xuân Cốc, có lẽ không có gì đáng ngại, có điều sau này không thể luyện võ được nữa."
Trương Kiều là thiếu niên bị hắn đánh trọng thương.
Cơ Định Lam dừng bước rất lâu, một lúc sau mới đi tiếp: "Ta biết rồi."
Giọng bình tĩnh không hề dao động, sâu như nước.
Mãi đến khi ra khỏi đại điện, Cơ Định Lam mới rũ mắt, gỡ kiếm bên hông xuống, ngồi trên bậc thang mặt sau chính điện.
Hắn nện mạnh vào thềm đá, nấm đấm đỏ lên, bao nhiêu máu tuôn ra, nhưng không hề thấy đau, bóp mạnh bàn tay của mình, máu trào ra nhưng vẫn không có cảm giác...
Hắn hơi nản, mờ mịt.
Không muốn như vậy... Không muốn không có cảm giác như thế này...
Một con diều rơi xuống bị gió thổi tới cạnh chân hắn.
Cơ Định Lam ngớ ra rồi từ từ nhặt diều lên.
Từ xa vọng lại giọng nữ mảnh mai: "Diều của ta, diều..."
Rồi giọng nam vang lên: "Không sao đâu, tiểu sư muội, ta đi nhặt giúp muội!"
"Phải, phải, sư muội, ta cũng đi!"
Cơ Định Lam nhặt diều lên, đi về phía tiếng nói.
"A, ngươi là, ngươi là cái tên..."
"Mọi người chạy mau, yêu quái! Yêu quái tóc trắng!"
Trong nháy mắt mọi người đã chạy tán loạn, chỉ có một người ở lại, hắn hơi không tin, đến gần mới biết đối phương bị trặc chân, nàng hoảng hốt nhìn hắn, mặt sắp khóc đến nơi: "Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây... Con diều đó ta bỏ..."
Đúng lúc này, bóng người khác đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
"Này này, không được đả thương Tiểu Nhược biết chưa!"
Cơ Định Lam ngước mắt, thiếu nữ đứng trước mặt còn nhỏ hơn hắn, cả người mặc y phục đệ tử Kỳ Sơn, tóc sau ót buộc cao, biểu cảm trên mặt rất sống động, nhìn rất có sức sống.
Chớp mắt hắn đã thả diều xuống, xoay người đi.
"Ồ, ngươi tới trả diều, chứ không phải tới giết người?"
Tiếng thiếu nữ ngờ vực vang lên sau lưng.
Hắn dừng một lát, lại bước tiếp.
"Nhưng họ đều nói ngươi là yêu quái giết người không chớp mắt... Từ từ đã, ngươi đừng đi nhanh vậy chứ..."
Cơ Định Lam cảm giác có thứ đang đến gần, theo bản năng vung tay, trong phút chốc chạm phải bỗng ngẩn ra, vừa vùng ra liền trở tay nắm lại, ý chí nhanh hơn cơ thể...
Không tin được là hắn muốn xác nhận...
Chạm được... Sờ được... Cảm nhận được...
Còn khó tin hơn nằm mơ.
"Này này, ngươi làm gì vậy? Buông ra!"
Cơ Định Lam túm lấy lôi nàng vào lòng, cảm giác ấm áp chân thật khiến tâm hồn hắn rung động, bao lâu rồi... Lại cảm nhận được...
"... Ngươi là ai?"
Tại sao ta có thể chạm vào ngươi?
Thiếu nữ vùng vẫy đỏ cả mặt: "Tại sao ta phải nói ngươi biết! Cái đồ dê xồm, mau thả ta ra, ta sắp bị ngươi làm ngạt chết rồi! Đồ khốn! Buông ra nghe chưa!"
Hắn chỉ đơn giản lặp lại: "Nói ta biết."
Thiếu nữ vùng vẫy không thành, đành quát lên: "Trúc Nhan, ta tên Trúc Nhan! Được rồi, bây giờ ngươi buông ra được chưa!?"
Buông... Sao có thể buông được...
Đây là... Người đầu tiên mà mười mấy năm qua hắn có thể chạm vào.
******************************************************************************
Trúc Nhan bị ép buộc ở cạnh Cơ Định Lam.
Nàng thích đánh đàn, Cơ Định Lam bèn tìm cho nàng danh cầm tốt nhất trên đời và danh phổ gần như đã thất truyền.
Nàng thích y phục đẹp, Cơ Định Lam sai người may cho nàng hơn trăm nghìn bộ mới, để nàng chọn.
Nàng muốn gì Cơ Định Lam đều lấy cho nàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Nàng không muốn thấy vật gì, thì vật đó sẽ biến mất nhanh nhất có thể.
Ban đầu đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ đối với Trúc Nhan, Cơ Định Lam rất đẹp, hay phải nói là cực kỳ đẹp, hắn chỉ cần đứng ở xa đã làm cho cả thế gian mờ nhạt, trong mắt trong tâm trí đều chỉ cảm thấy sự tồn tại của hắn, mắt hẹp dài môi xinh ngũ quan khéo léo, không chỗ nào không phải kiệt tác, mà hiện tại... Cơ Định Lam chỉ nhìn một mình nàng, chỉ ở cùng một mình nàng.
Tất cả những yêu cầu của nàng Cơ Định Lam đều đáp ứng, cưng chiều nàng như công chúa, tựa như trong một đêm lạc vào mộng, hoàn mỹ đến không thực.
"Định Lam, Thư Thượng nói loài hoa này rất hiếm thấy, hơn nữa cả đời chỉ nở một lần, ta rất muốn ngắm thử."
Sáng sớm hôm sau, Trúc Nhan nhìn thấy bên cạnh gối nằm chính là đóa hoa đó đang run rẩy nở, nàng vui mừng cầm lấy, nói: "Định Lam huynh giỏi quá!"
Cơ Định Lam tựa cửa nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Muội thích là được."
Chơi hoa một lúc đã chán, hứng thú của Trúc Nhan tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nàng nhanh chóng thích những thứ khác, mọi thứ Cơ Định Lam đều chiều theo nàng.
Ngoài những hứng thú bất chợt này, Trúc Nhan vẫn thích đánh đàn nhất, lúc đánh đàn cũng là lúc duy nhất nàng yên lặng.
Thật ra Cơ Định Lam thích yên tĩnh, đối với hắn Trúc Nhan quá ồn ào, nhưng nàng là người duy nhất hắn chạm được, hắn chọn kiên nhẫn, cũng chính vì vậy mà hắn thích lúc Trúc Nhan đánh đàn.
"Định Lam?"
"Hửm?"
Trúc Nhan ấn dây đàn, nghiêng đầu nói: "Huynh nói huynh muốn đổi tên."
Cơ Định Lam gật đầu, hắn không thích cái tên hiện tại, mỗi lần nghe cái tên này hắn sẽ liên tưởng đến thân phận Đại hoàn tử của Bắc Chu, hắn không thích thân phận này, cũng không thích hoàng cung.
"Cái tên Mạch Khinh Trần huynh thấy thế nào?"
"Sao lại gọi Mạch Khinh Trần?"
Trúc Nhan ngồi phịch xuống bục đàn, than thở, ánh mắt ẩn chứa cô đơn: "Bởi vì huynh quá đẹp, quá chói mắt, ta rất áp lực, Mạch Khinh Trần, đừng khuynh thành, chỉ muốn huynh đừng khuynh quốc khuynh thành như vậy mà thôi... Hơn nữa huynh không biết gọi Mạch Khinh Trần rất dễ nghe à? Này này, huynh có đang nghe ta nói không?"
"Mạch Khinh Trần." Cơ Định Lam đọc một lần, thản nhiên nói: "Được."
"Ừm, có thể sống mãi những ngày tháng thế này thì tốt quá." Nàng cười an ủi chạm vào dây đàn, mặt bình lặng, ánh nét dịu dàng trang nhã.
Tiếng đàn tuôn như nước chảy xoa dịu lòng người.
Đó là khoảnh khắc đẹp nhất của bọn họ.
Chỉ là sự cưng chiều như giam lỏng này không thể kéo dài.
Nàng đi đâu Mạch Khinh Trần bèn theo đến đó, có Mạch Khinh Trần đi theo những người khác không dám đến gần nàng, trong thế giới của nàng chỉ có Mạch Khinh Trần, một Mạch Khinh Trần lạnh như băng, nàng thấy không thở nổi, cũng không chấp nhận được.
Mạch Khinh Trần đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, chỉ không đồng ý một điều... Là thả nàng đi.
Tâm tư Trúc Nhan thay đổi rất nhanh, điểm này đối với việc hay với người đều giống nhau.
Chán nhìn mặt hắn, chịu không nổi một Mạch Khinh Trần không có tí cảm xúc, hắn quả thật rất hoàn hảo, nhưng hắn lại không có cảm xúc, hắn vốn bị thiếu một phần của con người, hắn không biết yêu không biết hận, chỉ đơn giản muốn giữ nàng lại, không quan tâm nàng có tự nguyện không, cũng không hỏi nàng thật sự muốn gì...
Càng ở cạnh Mạch Khinh Trần, cảm giác sợ hãi này càng nhiều.
Mạch Khinh Trần tốt với nàng, chỉ bởi vì hắn có thể chạm vào nàng, bản tính hắn tàn nhẫn, lạnh lùng, nàng thấy sợ, cả đêm ngủ không yên giấc...
Trúc Nhan bắt đầu muốn trốn.
Một lần, thất bại.
Hai lần, thất bại.
Ba lần, vẫn thất bại.
"Tại sao muốn trốn?" Mạch Khinh Trần bắt lấy Trúc Nhan, mắt hờ hững nhìn nàng.
Trúc Nhan cười bối rối: "Huynh nghĩ tại sao?"
Mạch Khinh Trần: "Không biết."
Trúc Nhan: "Vậy ta hỏi huynh, huynh có thích ta không?"
Mạch Khinh Trần ngừng một lát, mày hơi nhíu lại: "Thích là gì?"
Trúc Nhan ôm bụng cười: "Huynh xem, cả thích huynh cũng không biết... Mạch Khinh Trần, vậy tại sao huynh muốn giữ ta lại?"
Mạch Khinh Trần: "Ở cạnh ta không tốt sao?"
Ở cạnh huynh... Nhưng chỉ vì huynh cô đơn, vì huynh chỉ có thể chạm vào ta...
Trúc Nhan rơi nước mắt, nhưng nàng tuyệt đối không muốn bị giữ lại như thế cả đời!
Tết đến, Mạch Khinh Trần nhất định phải về Dương Minh.
Trúc Nhan ở lại, Mạch Khinh Trần để tất cả thị vệ ở lại trông chừng nàng.
Lúc hắn về Trúc Nhan không trốn, nhưng không ngờ... Bên cạnh nàng lại có thêm một người.
Mạch Khinh Trần thấy Trúc Nhan cách một vách ngăn đánh đàn cho người nọ nghe, vừa đàn vừa mỉm cười với người đó, vẻ mặt thả lỏng trước giờ chưa từng có khi ở cạnh hắn, như trút được gánh nặng.
Sau này hắn mới biết, người nọ cũng là đệ tử Kỳ Sơn, hắn đã thích Trúc Nhan từ lâu nhưng không dám nói, hiện tại thấy Trúc Nhan ở một mình buồn nên mỗi ngày đều hái hoa tặng nàng cách một vách ngăn, nói chuyện với nàng, nói nàng nghe những chuyện thú vị ngoài kia, dần dà Trúc Nhan đã động lòng.
Hắn không vui.
Trúc Nhan là của hắn, sao có thể bị người khác cướp đi.
Nhưng Trúc Nhan chặn trước người nọ, nói rõ nếu hắn muốn đả thương người nọ thì hãy giết nàng trước.
Lần đầu tiên trong đời Mạch Khinh Trần thấy ghen tị.
Ghen tị... Ghen tị sự bảo vệ của Trúc Nhan, tại sao lại bảo vệ người nọ? Tại sao muốn tổn thương người nọ phải giết nàng trước? Trước giờ chưa từng có ai bảo vệ hắn như thế...
Vì thế Mạch Khinh Trần nói: "Về với ta, nếu không ta giết hắn."
Trúc Nhan đồng ý, nhưng về sau nàng không còn nói chuyện với hắn, cũng không cười, dù hắn lấy lòng nàng thế nào, đem cho nàng những thứ trước kia nàng thích, Trúc Nhan cũng chẳng thèm ngó tới.
Nàng không muốn ở lại... Nàng ghét hắn...
Trúc Nhan ngày càng gầy yếu.
Mạch Khinh Trần quằn quại trong cảm xúc đau buồn cũng không yên, dù Trúc Nhan ở ngay bên cạnh nhưng hắn vẫn thấy bất an.
Mãi đến một ngày nọ, hắn nghe thấy trong viện có tiếng cười nhẹ, hắn lặng lẽ đi vào, thấy người nọ trèo tường hát dân ca, hát trật nhịp không ra một điệu, nghe rất buồn cười, nhưng vẫn khiến Trúc Nhan nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ.
Mạch Khinh Trần xoay đi, làm một chuyện mà cả đời hắn hối hận nhất.
Hắn uống rượu.
Lần đầu tiên trong đời hắn uống rượu, Thư Thượng nói, uống rượu có thể giải sầu, hắn muốn thử.
Mạch Khinh Trần tìm thấy hai vò rượu trong phòng ăn, nhắm mắt quát một tiếng, uống xong hai bình đã không còn tỉnh táo, cả người như trên mây, phiêu diêu xuất trần.
Bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, hắn thấy người nọ nằm trong vũng máu, trên người đầy vết kiếm, còn thanh kiếm trong tay hắn không ngừng rỉ máu...
******************************************************************************
Sau khi người nọ chết đi, Trúc Nhan đã thay đổi khác hẳn lúc trước.
Nàng bắt đầu ăn uống, bắt đầu cười nói, cơ thể gầy gò cũng dần dần hồi phục, nàng cười với hắn, đánh đàn cho hắn nghe, hệt như trở về khoảng thời gian chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mạch Khinh Trần tưởng nàng đã thông suốt bèn thả lỏng tinh thần, tiếp tục lấy lòng nàng, hỏi nàng muốn gì, lần này Trúc Nhan dứt khoát nói nàng muốn một khúc nhạc đầy cảm xúc, vì nàng muốn sáng tác một cầm khúc hay.
Vì thế, Mạch Khinh Trần tìm cho nàng vô số cầm khúc, chỉ cần có thể hắn đều tìm cho nàng.
Trúc Nhan ngồi sáng tác ngày đêm.
Cuối cùng một ngày nọ nàng cười nói với hắn: "Ta sáng tác xong rồi, đàn cho huynh nghe nhé?"
Mạch Khinh Trần hiển nhiên gật đầu.
Trúc Nhan cười: "Có điều huynh có thể nhắm mắt lại nghe không? Thế thì có thể nghe sâu sắc hơn!"
Mạch Khinh Trần nói: "Được."
Tiếng đàn du dương vang lên, như khóc như kể, oán hận cô đơn, xen lẫn nỗi hận tình khó dứt, chợt bùng phát, nương theo tiếng đàn đang cao dần, mãi đến khi trở nên thê lương như tiếng Đỗ Quyên đề huyết.
(Đỗ Quyên đề quyết: chỉ tiếng kêu bi ai của chim Đỗ Quyên, dùng để cường điệu nỗi buồn ly biệt)
Mạch Khinh Trần dần dần cảm thấy không đúng, nhưng trước đó cơ thể hắn đã không động đậy được nữa.
Mở choàng mắt, chẳng biết Trúc Nhan đã thay áo trắng tự lúc nào, nàng cười, đầu mày đuôi mắt đều rất dứt khoát, như dồn cả sinh mệnh vào khúc đàn này, ngón tay đàn quá mạnh bật máu, men theo dây đàn mảnh chảy thành dòng...
Khúc nhạc cầm kết thúc.
"Cuối cùng cũng đàn xong." Trúc Nhan cười với Mạch Khinh Trần, nụ cười lạnh lẽo, "Nghe hay không? Trong đó đều chứa đựng tình cảm của ta dành cho ngươi."
Mạch Khinh Trần nói: "Thả ta ra."
Trúc Nhan nói: "Thuốc này chỉ khiến ngươi tê liệt một lúc, lát nữa sẽ tự khỏi, có điều... Phải chờ sau khi ta chết đã."
Nàng lấy thanh đao trong ngực áo đặt vào tay Mạch Khinh Trần, vẫn cười: "Vì có thể chạm vào ta, nên ngươi vẫn muốn giữ ta bên cạnh đúng không..." Cầm tay Mạch Khinh Trần rồi đâm nhanh vào ngực mình, "Được, ta sẽ ở bên ngươi, ở mãi bên ngươi, đến chết đều ở bên ngươi..."
Trúc Nhan là người như thế.
Yêu ghét rõ ràng, không chừa một đường lui, tất cả cảm xúc đều mãnh liệt, dứt khoát.
"Đừng!" Mạch Khinh Trần hét lên, không nhận ra mình run sợ đến nhường nào.
Nhưng lưỡi dao vẫn từ từ đâm vào ngực Trúc Nhan: "Đừng? Tại sao đừng? Không phải ngươi vẫn muốn ta ở bên ngươi à? Ngươi nên vui mới đúng..." Miệng Trúc Nhan từ từ tràn máu, nàng cười to, nụ cười chất chứa mọi thù hận: "Ta không giết nổi ngươi, chỉ có thể tự sát, có điều như vậy cũng được, ngươi cứ sống một mình đi, sống một mình đau khổ..."
"Mạch Khinh Trần, ta nguyền rủa ngươi..."
"Nguyền rủa ngươi cả đời không có được người ngươi yêu, dù có được, nàng cũng sẽ rời xa ngươi..."
"Ha ha ha, ta hận ngươi Mạch Khinh Trần! Hận ngươi đến chết!"
Trúc Nhan càng đâm mạnh thanh chủy thủ vào ngực, cả người run lên, sau đó phun một ngụm máu.
Ngụm máu ấm nóng ấy bắn lên người, lên mặt Mạch Khinh Trần, nóng đến mức sắp làm bỏng hắn.
Tay đang giữ hắn rốt cuộc cũng buông ra.
Đôi mắt Trúc Nhan từ từ đóng lại rồi không mở ra nữa, cả người vẫn phảng phất là một cô thiếu nữ ồn ào trước kia, chỉ có mặt là đầy thù hận.
- - Cái tên Mạch Khinh Trần thế nào?
- - Tại sao gọi là Mạch Khinh Trần?
- - Bởi vì huynh quá đẹp, quá chói mắt, ta rất áp lực, Mạch Khinh Trần, đừng khuynh thành, chỉ muốn huynh đừng khuynh quốc khuynh thành như vậy mà thôi... Hơn nữa huynh không biết gọi Mạch Khinh Trần rất dễ nghe à? Này này, huynh có đang nghe ta nói không?
- - Ừm, có thể sống mãi những ngày tháng thế này thì tốt quá."
Rốt cuộc... Mãi mãi không còn nữa.