Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao rồi ông? Ông có nhìn qua chưa?" Thấy chồng, mẹ của Bào Hồng Quang vội lại gần dò hỏi tình huống, thấy ông ta tinh thần suy sụp không nói lời nào, bà cũng không khỏi nôn nóng.

Ba của Bào Hồng Quang chỉ biết lắc đầu, cái gì cũng không nhiều lời với vợ, nghẹn ngào một lúc mới miễn cưỡng mở miệng: "Cảnh sát người ta kêu chúng ta làm gì thì làm cái đó, nếu có thể xác định không phải con trai mình thì tốt."

Mẹ của Bào Hồng Quang nghe vậy cũng không hỏi nữa, cảm xúc càng trở nên thâm trầm, dù sao cũng là vợ chồng hơn nửa đời người, tính cách của đối phương bọn họ đều hiểu, có thể khiến chồng mình có thái độ như vậy, sự thật khẳng định vô cùng tàn khốc, cho nên bà cũng hiểu ý không hỏi nhiều.

Kế tiếp đương nhiên là theo yêu cầu của pháp y lấy mẫu DNA, quá trình không quá phức tạp, chỉ là ba của Bào Hồng Quang quá khẩn trương, cái gì cũng lo sợ sẽ xảy ra sai lầm khiến vợ ông ta cũng lo lắng theo. Lấy mẫu DNA xong, bọn họ vẫn không chịu đi, một hai phải chờ xem kết quả, nhưng sau khi biết tốc độ kiểm tra không thể nhanh như tưởng tượng, bọn họ không khỏi có chút thất vọng.

"Vậy trong hôm nay chúng tôi không thể biết cái kia... Rốt cuộc có phải con trai tôi sao?" Đối với ký ức về khối thi thể kia ba của Bào Hồng Quang cảm thấy vẫn còn mới mẻ, với ông ta mà nói tựa hồ rất khó xác định đó là "người" hay "đồ vật", vì thế trực tiếp dùng từ "cái kia" để ám chỉ. Từ thái độ và ngữ khí, chuyện nhận thi này khiến ông ta chịu chấn động rất lớn, sợ hãi trong lòng tới giờ vẫn chưa tiêu tan.



"Chúng tôi cũng giống ông bà, đều muốn nhanh chóng biết kết quả, nhưng kỹ thuật khoa học lúc này vẫn chưa đạt tới trình độ đó, cho nên chúng ta chỉ thể chờ." Đới Húc tỏ vẻ không thể giúp gì, "Ông bà ở thành phố A có chỗ ở không? Nếu phương diện này gặp khó khăn, chúng tôi có thể nghĩ cách hỗ trợ."

"Không cần, lúc con trai đi làm, chúng tôi có mua cho nó căn phòng, trong tay chúng tôi cũng có chìa khóa, tới đó ở là được." Nói xong, ba của Bào Hồng Quang lại có chút chần chờ, "Có thể sao?"

"Việc này hả? Tôi cũng đang muốn thương lượng với ông bà, tuy hiện tại chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn thân phận người chết là Bào Hồng Quang, nhưng trước khi ông bà vào nhà, tôi hi vọng có thể được phép vào trong kiểm tra một ít, ông bà có đồng ý không?" Đới Húc hỏi.

"Đồng ý, chỉ cần không làm căn phòng sau này không ở được, chúng tôi liền đồng ý." Lúc này ba của Bào Hồng Quang sảng khoái đồng ý, chỉ là phía sau vẫn nhịn không được mà bỏ thêm một câu.

Đới Húc gật đầu, xua tay: "Không đâu không đâu, đội hình sự chúng tôi không phải đội phá bỏ hay di dời gì, ông cứ yên tâm."

Dứt lời, Đới Húc lập tức liên lạc với đồng nghiệp, anh lái xe chở cặp vợ chồng họ tới nhà của Bào Hồng Quang ở thành phố S, phía sau là xe của các đội đi theo hỗ trợ.

Căn cứ vào địa chỉ ba của Bào Hồng Quang cung cấp, tuy Đới Húc sinh sống ở thành phố A không lâu nhưng hoàn toàn không thấy xa lạ, khu chung cư này nằm ở đoạn đường đi vào trung tâm, tiếp giáp với khu thương nghiệp phồn hoa, tuy xây dựng đã lâu nhưng giá vẫn cao ngất ngưỡng, phòng ở đây vẫn còn giao dịch, chỉ riêng các cửa hàng mặt tiền dưới cũng đã xa hoa hơn các chung cư bình thường.

Tới cửa, làm xong thủ tục đăng ký vào, mấy chiếc xe chậm rãi dừng dưới lầu phòng của Bào Hồng Quang, vì khu vực này mọi người đều có ý thức quản lý xe của mình, trong tình huống bình thường mọi người đều sẽ trực tiếp chạy xuống hầm đỗ, nhưng vì thân phận và ý đồ đặc thù của bọn người Đới Húc, chung cư mới đồng ý cho xe cảnh sát dừng dưới lầu. Đương nhiên điều này sẽ khiến người dần xung quanh chú ý, mà trên phương diện này người tự nhiên nhất chính là Đới Húc, ba của Bào Hồng Quang đối với sự chú ý đặc biệt này cảm thấy không được tự nhiên. Ông ta vẫn luôn theo cạnh Đới Húc, cảm thấy những ánh mắt đó đều dừng trên người mình.



"Dẫn cảnh sát tới, chuyện này là tôi lúc trước không suy xét chu toàn." Ông ta vừa đi vừa trộm nhìn những người vây xem, "Tôi quên nói các cậu đừng lái xe có đèn báo tới, cậu xem hiện tại ai ai cũng dừng lại xem náo nhiệt, người ta khẳng định đều cho rằng trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, bằng không sẽ không có nhiều xe cảnh sát tới như vậy, lỡ như... Tôi nói là lỡ như phát hiện cái kia không phải Hồng Quang nhà chúng tôi, tương lai nó ở nơi này, hàng xóm quê nhà sẽ nghị luận ra sao? Còn nữa, chính bởi vì vậy, lỡ như sau này muốn bán phòng, người khác tưởng căn phòng đó từng xảy ra chuyện, vậy nhà tôi sao có thể bán được giá tốt?"

"Cái ông này!" Vì thấy chồng mình sau khi xem thi thể nạn nhân cảm xúc liền có thay đổi, mẹ của Bào Hồng Quang vẫn luôn sốt ruột lo lắng, hiện tại mắt thấy chỗ ở của con trai, bỗng nhiên lại nghe chồng nói như vậy, bà nhịn không được mà bối rối, "Đã tới lúc nào rồi ông còn nghĩ tới mấy chuyện vô dụng này hả?"

Bị vợ quở trách, ba của Bào Hồng Quang lập tức im lặng, ủ rũ cụp đuôi theo sau Đới Húc. Vào cửa lớn, đi thang máy lên lầu, tới trước cửa, định lấy chìa khóa mởm ra, Đới Húc đột nhiên ngăn cản, đưa cho ba mẹ Bào Hồng Quang bao tay bao chân, kêu họ đeo vào, thuận tiện trước đó cửa chưa mở, anh cho đồng nghiệp kiểm tra tình hình ổ khóa trước.

Thừa dịp ba mẹ Bào Hồng Quang luống cuống mang bao tay bao chân, nhân viên kỹ thuật hình sự đã tiến hành kiểm tra đơn giản, xác nhận không có dấu vết cạy mở, Đới Húc lúc này mới kêu ba của Bào Hồng Quang lấy chìa khóa mở cửa ra. Ông ta tay cầm chìa khóa không ngừng run rẩy, rất nhiều lần vì quá run mà không thể đút chìa vào ổ.

"Bình tĩnh một chút." Đới Húc vỗ vai ông ta, nói, "Mặc kệ là tốt hay xấu, trước mắt cũng đã là ván đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, vẫn là nhanh mở cửa đi, cùng lắm thì lát nữa ông quay đầu đừng nhìn, chúng tôi vào trước xem tình hình thế nào rồi nói ông bà có thể vào xem hay không."

"Không cần, vừa rồi dọa người như vậy cũng đã xem qua, tình hình bên trong còn có thế nào, tôi muốn xem bên trong rốt cuộc ra sao." Ba của Bào Hồng Quang đau khổ lắc đầu, lần nữa đưa chìa khóa tới trước, cánh tay vẫn run rẩy liên tục, không còn cách nào khác, ông ta đành đưa chìa khóa cho Đới Húc đứng cạnh, "Anh làm đi, tôi không khống chế được tay mình, run không dừng lại được."

Đới Húc không hai lời nhận lấy chìa khóa, anh đương nhiên sẽ không giống Bào Hồng Quang run rẩy không kiềm chế được, vô cùng thuận lợi mở cửa. Cửa này không khóa trái, chỉ có ổ khóa đơn giản ở tay cầm mà thôi, vì vậy lúc mở cửa, Đới Húc vô cùng cẩn thận, anh không trực tiếp mở rộng, chỉ hé một ít đủ cho chính mình nhìn thoáng qua trong thăm dò, sau đó thở dài nhẹ nhõm, mở cửa, nói: "Được rồi, người nhà tạm thời chờ bên ngoài một lát, chúng tôi vào trong xem tình hình cụ thể thế nào rồi kêu ông bà vào sau."



Ba của Bào Hồng Quang duỗi cổ nhìn vào bên trong, thấy phòng khách không có cảnh máu me đáng sợ như trong tưởng tượng, vì thế cũng yên tâm, gật đầu, đồng ý yêu cầu của Đới Húc.

Bọn người Phương Viên chỉ là thực tập sinh hỗ trợ công tác một ít, cho nên chờ những người khác vào trước mới đi theo sau, vừa vào cửa, Lâm Phi Ca liền theo bản năng tán thưởng một tiếng, tuy thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe được, cô vội che miệng lại, cười xấu hổ. Phương Viên đối với bài trí xa hoa trong nhà của Bào Hồng Quang cũng có chút kinh ngạc, chỉ là không như Lâm Phi Ca biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Trong suy nghĩ của cô, Bào Hồng Quang năm nay chỉ 26 tuổi, thời gian đi làm còn ngắn, hơn nữa chỉ là giáo viên tiếng Anh của trường sơ trung, căn cứ theo tìm hiểu ở trường học, gần đây Bào Hồng Quang mới chính thức được nhập biên chế, trở thành giáo viên chính thức của trường, một người như vậy cho dù có ba mẹ giàu có, có thể ở nơi đắc địa như vậy mua cho hắn căn phòng, nhưng theo tuổi tác của hắn, trang trí bên trong hẳn sẽ theo phong cách hiện đại, hoặc cũng có thể giản lược một chút, nhưng thật không ngờ trước mắt lại xa hoa như vậy.

Sàn nhà lót bằng gỗ, tuy mỏng nhưng có thể nhìn ra đây tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền, phòng khách rất lớn, có cửa sổ lớn kéo dài từ trần tới sát sàn, trên đó treo tấm màn màu trà nửa trong suốt, hiện tại là 10h sáng, ánh nắng bên ngoài khiến căn phòng bài trí theo phong cách châu Âu xa hoa trở nên lộng lẫy. Trước sô pha là một cái bàn đá cẩm thạch, khăn trải vốn ở trên bàn đã bị vò nát ném dưỡi đất, bên trên chỉ còn vài chai bia không phù hợp với căn phòng này.

"Cuộc sống thật khiến người ta hâm mộ." Đới Húc sờ ót, nhìn chai bia trên bàn trà, giống như lầm bầm lầu bầu, "Nếu mình cũng có thời gian rảnh rỗi, có lẽ sẽ mời bạn bè tới nhà uống bia tâm sự, cuộc sống như vậy thật tốt biết bao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK