Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe anh nói lời này, Mã Khải bĩu môi, tựa hồ không hoàn toàn đồng ý nhưng không phản bác gì. Ngược lại, Phương Viên ở cạnh nghe Đới Húc nói xong liền thỉnh thoảng bất giác nhìn anh vài lần.

"Ngoại trừ biết cái người La Tề kia giới thiệu việc làm cho Bào Hồng Quang, ba của cậu ta không biết gì cả, tuy rằng họ La không phổ biến như các họ Trương Vương Lý Triệu, nhưng rốt cuộc cũng không quá đặc biệt, hơn nữa cái tên 'La Tề' này nghe tương đối bình thường, có thể nhanh chóng tìm ra không?" Từ nãy tới giờ vấn đề Phương Viên lo lắng nhất chính là việc này.

"Trời sập còn có núi cao chống, loại chuyện này cậu để ý làm gì, chúng ta chỉ là tiểu binh, lão Đới làm gì thì chúng ta làm nấy, đừng có mà lẫn lộn." Không chờ Đới Húc mở miệng, Mã Khải đã cướp lời.

Ban đầu Đới Húc không hé răng, Phương Viên còn tưởng anh không muốn nói chuyện, hoặc là cảm thấy vấn đề này không cần phải hỏi, cho nên khinh thường không muốn trả lời. Kết quả, anh trầm mặc suy nghĩ một lúc, nói: "Đây không phải vấn đề, người họ La trong thành phố A này có lẽ không nhiều, nhưng đối phương hẳn là người có năng lực nên mới có thể giúp đỡ Bào Hồng Quang giải quyết vấn đề việc làm, hơn nữa tuổi tác xấp xỉ hắn, còn từng ra nước ngoài du học, người như vậy khẳng định rất ít. Tôi không quen thuộc thành phố A này, không thể lập tức nghĩ tới gia đình họ La nào nổi tiếng, trở về điều tra thử xem."

Phương Viên vội gật đầu, tuy cô là người thành phố A, nhưng dù sao tuổi đời vẫn còn trẻ, vào đại học liền rời khỏi nơi này, đối với tin tức bản địa cũng không có hứng thú. Lãnh đạo lớn nhỏ của nơi này có ai đúng lúc họ La hay không cô không rõ, nhưng phương hướng Đới Húc nói không sai, nghĩ như vậy, muốn xác định thân phận của La Tề này dường như không phải chuyện khó khăn. Nghi vấn đã được giải quyết, cô lại nghĩ tới một vấn đề khác, lập tức lấy di động ra, mở tấm ảnh chụp bên trong đưa cho Đới Húc.

"Đây là bằng tốt nghiệp Bào Hồng Quang treo trong phòng sách, còn cả giấy chứng nhận sinh viên quốc tế ưu tú đặt trên bàn máy tính, khi đó chưa xác định người bị hại có phải là Bào Hồng Quang hay không, làm trò trước mặt ba mẹ hắn không tốt cho lắm, em sợ bọn họ nghe được không cao hứng lại tranh chấp với chúng ta." Hiện tại Phương Viên mới đem sự tình nói với Đới Húc, không có người nhà họ Bào ở đây, cô không còn băn khoăn nào nữa, có thể tự tin nói ra suy đoán của mình, "Em nghi ngờ Bào Hồng Quang này tuy có xuất ngoại nhưng bằng cấp là giả."



Đới Húc nhận di động, nhìn tấm hình bằng tốt nghiệp, sau đó lại nhìn nội dung trên giấy chứng nhận vinh dự ở tấm hình thứ hai, cười nói: "Đây là tiết kiệm tiền hay không có não vậy? Mua cũng đã mua rồi, sao cả hai không nhất trí vậy chứ nhỉ?"

"Cho em xem, em cũng muốn xem!" Mã Khải ở cạnh nghe tới tò mò, lập tức thò đầu muốn xem. Đới Húc đưa di động của Phương Viên qua, cậu ta nhận lấy, nhìn cả nửa ngày rồi gãi đầu, xấu hổ hỏi: "Bên trên viết gì vậy? Tiếng Anh của em không tốt, đọc không hiểu hết."

"Chuyên ngành ghi trên bằng tốt nghiệp là tài chính, nhưng trên giấy chứng nhận vinh danh sinh viên quốc tế tốt nghiệp ưu tú lại ghi chuyên ngành là kiến trúc..." Phương Viên chỉ ra chỗ mấu chốt không thống nhất trên hai tấm hình cho Mã Khải.

Mã Khải như bừng tỉnh: "Ra nước ngoài học tập mấy năm, cuối cùng tay không trở về sao?"

"Cái này dễ thôi, tra một chút là biết, chỉ cần kiểm tra ghi chép của trường năm hắn tốt nghiệp là được."

"Đúng vậy. À mà đồng chí lão Đới, khi nãy Phương Viên nhìn ra tên chuyên ngành trên hai tờ giấy chứng nhận không giống nhau, em thấy anh cầm xem cũng không nhìn ra được gì đúng không?" Sau khi trút hết oán khí với, lửa giận trong bụng đã không còn, cho nên Mã Khải liền như ngày thường đùa giỡn hi hi ha ha với Đới Húc, "Anh thừa nhận đi, vừa rồi không phát hiện đúng không? Anh tốt nghiệp đã lâu như vậy, em không tin tiếng Anh của anh tốt tới thế!"

"Đương nhiên là nhìn ra." Đới Húc bày ra biểu cảm vô tội nhưng lại vô cùng nghiêm túc, "Hai từ đó cho dù không biết tôi cũng có thể nhìn ra chữ trên hai tờ giấy không giống nhau. Đây không phải là có phát hiện sao?"

"Ha ha, đúng là gừng càng già càng cay, như vậy cũng được tính! Có điều anh giả bộ thật giống, người không biết còn tưởng tiếng Anh của anh rất tốt!" Mã Khải nghe xong liền cười thoải mái. Cuộc sống vốn có nhiều căn bệnh chung như vậy, không ai hi vọng bản thân là người kém cỏi trong xã hội, cho dù không xuất sắc nhất, bạn cũng phải duy trì tâm lý cân bằng.



Ba người lên xe, Đới Húc không sốt ruột về cục, ngược lại chở Phương Viên và Mã Khải tới trường sơ trung nơi Bào Hồng Quang công tác để xác nhận tin tức với cấp lãnh đạo, bởi vì Bào Hồng Quang đã là giáo viên có biên chế. Sau khi báo tin hắn ta bị sát hại xong, Đới Húc không lập tức rời đi mà cùng trưởng khoa khoa giáo vụ nói chuyện một lúc. Người này là nam, hơn 30 tuổi, tuổi không lớn nhưng thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, lời nói lễ phép không chút sai sót.

"Cậu nói giấy chứng nhận vinh dự gì?" Nghe Đới Húc dò hỏi "tờ giấy tốt nghiệp ưu tú" của Bào Hồng Quang trong quá trình du học, trưởng khoa giáo vụ vẫn không hiểu ý anh.

"À, là như thế này, chúng tôi nghe người nhà nói Bào Hồng Quang không chỉ du học về, thành tích học tập rất tốt, thậm chí còn là người duy nhất nhận được giấy tốt nghiệp ưu tú, cho nên tôi muốn hỏi trường học có phải vì anh ta có vinh dự này mà sắp xếp công tác quan trọng gì không?" Đới Húc kiên nhẫn, lần nữa trần thuật vấn đề của mình với trưởng khoa giáo vụ.

Lúc này trưởng khoa giáo vụ mới nghe hiểu, cười cười: "Cái này tôi không rõ lắm, có thể là Bào Hồng Quang khiêm tốn, ít nhất là từ lúc nhận chức tới giờ, tôi không nghe cậu ấy nhắc tới việc tốt nghiệp ưu tú gì cả. Nói thật, với điều kiện của cậu ta, chúng tôi thuê cậu ta về nguyên nhân lớn nhất không phải vì coi trọng trình độ của cậu ta, cho dù cậu ta có lấy ra tờ giấy chứng nhận vinh dự gì đó, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn là như vậy."

"À, tôi hiểu, nói cũng đúng, làm giáo viên dù sao cũng phải nhờ thực lực, không phải tùy tiện lấy ra tờ giấy tốt nghiệp ở chỗ nào đó hay tốt nghiệp ưu tú là được nhận, nếu trình độ của anh ta không đủ, cho dù nhà trường có mời anh ta làm giáo viên cũng là chuyện rất khó xử." Đới Húc gật đầu tỏ vẻ lý giải.

Trưởng khoa giáo vụ không ngờ anh sẽ nói như vậy, vội xua tay: "Tôi không phải có ý này, ý của tôi là thông thường nhà trường thích dùng sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, bọn họ có năng lực thích ứng với môi trường giảng dạy, phương pháp dạy học cũng tương đối theo quy phạm, dễ dàng đi theo quỹ đạo, cho nên chúng tôi ít khi tuyển dụng người không xuất phát từ chuyên ngành sư phạm. Nhưng Bào Hồng Quang còn trẻ, mặc kệ có năng lực hay không, cậu ta đến đây bắt đầu từ một giáo viên bình thường, trong quá trình đi lên có thể vừa tích lũy kiến thức vừa rèn luyện. Không có kinh nghiệm trong công việc, ai mà dám giao trọng trách, anh chị nói xem có phải đạo lý này không?"

"Đúng vậy, chính là như thế, lời thầy nói tôi hiểu." Đới Húc gật đầu, biểu tình lại có chút hoang mang mà lại hỏi, "Nhưng có một chuyện khác khiến tôi vẫn còn mơ hồ, theo cách nói vừa rồi của thầy, Bào Hồng Quang rốt cuộc là người có năng lực hay không có năng lực?"

Trưởng khoa giáo vụ ngây ngẩn cả người, anh ta cho rằng câu trả lời của mình đã đủ khéo léo, kết quả bị Đới Húc nói như vậy, ngược lại là chính mình để đối phương bắt được lỗ hổng. Anh ta không biết nên ứng đối thế nào, nếu cứ theo đối phương mà trả lời thì quá bị động, nhưng tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn, một khi đối phương lại đưa ra vấn đề khác, bản thân có thể thật sự sẽ rơi vào bị động.



Rối rắm một phen, trưởng khoa giáo vụ mới nói: "Ha ha, vấn đề này có lẽ một người một ý, tôi tuy thuộc khoa giáo vụ nhưng ngày thường ít tiếp xúc với thầy cô khoa khác, trình độ cụ thể thế nào, tôi không phụ trách khảo hạch, cho nên chỉ sợ không trả lời được, hơn nữa khi đó lão lãnh đạo nói thầy ấy tài năng, muốn giữ thầy ấy lại, chúng tôi là cấp dưới đương nhiên không có ý kiến gì, có lẽ Bào Hồng Quang xác định đã đi cửa sau."

"Lão lãnh đạo? Hiện tại đã..."

"Đã nửa năm rồi. Lúc đó chuyện đặc cách cho Bào Hồng Quang do một tay lão lãnh đạo sắp xếp, nếu ông ấy chưa về hưu, anh chị có thể qua đó dò hỏi, nhưng tôi nghe nói sau khi về hưu, ông ấy và bạn già của mình cùng con cái qua Úc định cư, hiện tại không ở trong nước." Trưởng khoa giáo vụ bày ra vẻ mặt tiếc nuối không giúp được gì, chỉ là từ ngữ khí có thể nghe ra cảm giác trút được gánh nặng.

"Thầy nói đặc cách, chính là Bào Hồng Quang không phải nhờ kỳ thi sát hạch mà vào trường sao?" Trước đó nghe chuyện ba của Bào Hồng Quang kể, Phương Viên đã đoán được Bào Hồng Quang vào đây làm có khả năng không phải danh chính ngôn thuận, hiện tại nghe trưởng khoa giáo vụ nói thế, cô rất nhanh đã bắt được từ mấu chốt của anh ta.

Trưởng khoa giáo vụ gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó chúng tôi không có kế hoạch thông báo tuyển dụng, cho nên có thể nói là đặc cách. Nguyên nhân đặc cách anh chị đừng hỏi tôi, tôi vốn dĩ không quen biết nhiều, về việc này không rõ cho lắm, hiện tại hai đương sự một đã ra nước ngoài dưỡng lão, một đã xảy ra chuyện, thật sự tôi không tiện nói gì."

"Nói rất đúng, chuyện của Bào Hồng Quang, chúng tôi vẫn là đi tìm những người hay tiếp xúc với cậu ta để hỏi thăm thì thỏa đáng hơn." Đới Húc nói câu cảm ơn với trưởng khoa giáo vụ," Chúng tôi vẫn là nên tới văn phòng chỗ cậu ta làm việc hỏi thăm một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK