Cô kể cảm nhận của mình với Đới Húc, Đới Húc nghe xong rất tán thành.
"Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, đầu lâu được giấu trong Núi Đầu Lâu, bối cảnh nơi đó không dễ phát hiện ra, một khi bị phát hiện, sụ kịch tính không còn quá lớn, vì thế tôi cảm giác người làm ra chuyện này không giống tội phạm muốn che giấu hành vi của mình, ngược lại giống như hi vọng bị người ta phát hiện, tạo thành hiệu quả của một trò đùa dai, hơn nữa trò đùa dai này liên quan đến mạng người, ngoại trừ đe dọa, còn sẽ trở thành đề tài cho người ta bàn tán, so với vụ án bắt chước Thược Dược Đen của Đổng Chí Thành, hiệu ứng lan truyền lại mạnh hơn, bởi vì vụ án bắt chước Thược quá khủng bố, cho dù khiến người ta lo sợ nhưng không ai dám bàn tới, hơn nữa nơi xảy ra vụ án tương đối hẻo lánh, ngoại trừ người báo án và chúng ta, người biết tình hình cụ thể không nhiều, sức ảnh hưởng của có hạn. Mà lần này, đầu lâu được phát hiện ở công viên trò chơi, vừa rồi em cũng thấy hiện trường có rất nhiều người vây xem, ngay cả phóng viên cũng tới." Đới Húc không được lạc quan, "Vụ án lần này chúng ta gặp phải chỉ sợ là dùng sự chú ý tạo niềm vui cho ai đó.".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
"Chỉ để tạo sự chú ý mà hại chết một người, cưa đầu xuống bỏ vào nồi nấu chín sao?"
"Chắc chắn không đơn giản để tạo sự chú ý, em xem vừa rồi chúng ta có nhắc tới vụ án bắt chước Thược Dược Đen, mục đích cơ bản của Đổng Chí Thành là bắt chước Thược Dược Đen, nhưng lựa chọn Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng vì hắn nhận định hai người họ dơ bẩn, điều mà hắn chán ghét ở phụ nữ. Nếu không vì tiền tài hoặc giết người để bị miệng, đa số lý do đều là thù hận, có điều lý do dẫn đến thù hận lại khác nhau rất lớn." Đới Húc nói, "Muốn biết khác ở đâu, trước mắt phải điều tra thân phận người chết, từ đó có thể phán đoán nguyên nhân rốt cuộc vì tình cảm hay tiền tài."
Phương Viên gật đầu, còn muốn nói gì đó, di động lại reo lên, lấy ra nhìn, Phương Viên không khỏi sửng sốt, người gọi là mẹ cô, nếu là người khác được mẹ mình gọi, họ sẽ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc trước khi kết thúc thực tập, mẹ Phương có chủ động liên lạc với cô một lần, sau đó không hề liên lạc, chỉ duy nhất một lần Phương Viên chủ động gọi điện, đối phương cũng qua loa kết thúc, mẹ Phương còn ám chỉ Phương Viên đừng quấy rầy cuộc sống của mình, có chuyện gì cứ đi tìm người họ Phương, bản thân đã làm hết sức, hiện tại chỉ muốn sống cuộc sống riêng của mình.
Hiện tại, bà ấy tạo sao lại đột nhiên gọi cho cô? Trong đầu Phương Viên xẹt qua vài khả năng. Có phải bà ấy bệnh không? Có phải người đàn ông kia đối với bà ấy không tốt? Có phải con của người đàn ông kia chọc bà ấy tức giận?
Không phải Phương Viên cực đoan, hai năm nay, mẹ Phương Viên chỉ chủ động liên lạc với cô hai lần, trong đó có một lần vì con riêng của người chồng bà tái hôn không ngừng phản đối, cho nên lần đó chắc chắn vô cùng buồn bực, mẹ Phương mới phá lệ chủ động liên lạc than thở nửa ngày, nói mình ly dị ở tuổi trung niên, tái hôn muốn tìm người đàn ông hợp ý, kết quả phải lo lắng đến vấn đề con riêng. Phương Viên không biết an ủi thế nào, chỉ có thể làm thùng rác trút giận, nói mẹ Phương không cần lo lắng, còn có cô, cho dù tên đàn ông kia đối với bà không tốt, sau này cô vẫn sẽ hiếu thuận với bà.
Mẹ Phương không hề cảm kích, chỉ ở đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, vứt lại một câu: "Hừ, người nhà họ Phương mấy người chẳng có ai tốt đẹp, đặc biệt là ba con, hiện tại ba con bỏ mặc con, tương lai con không biết có thể tự nuôi sống không phải tự trông cậy vào chính mình, mẹ còn không bằng tìm chỗ dựa vững chắc hơn!"
Chuyện này khiến Phương Viên lần nữa đau lòng, từng lén tìm Hạ Ninh khóc một trận, Hạ Ninh tức giận tới dậm chân, nói phải đi tìm mẹ Phương lý luận, Phương Viên liều mạng ngăn cản, nói mẹ mình dù sao cũng là người lớn, một cô gái như Hạ Ninh đi tìm người lớn nói chuyện dễ gây ra thị phi.
Hạ Ninh không hề để ý những điều này, ương ngạnh nói, tại sao người nhỏ làm sao, người lớn có thể phê bình dạy dỗ, thậm chí đánh mắng, nhưng khi người lớn làm sai, người nhỏ nhắc nhở một chút lại không được?
Có điều cuối cùng, cô vẫn không đi tìm mẹ Phương, vì mẹ Hạ đã cản cô ấy lại, mẹ Hạ cũng cảm thấy chuyện này người nhỏ không thể ra mặt, thứ nhất không ổn, thứ hai dễ khiến mẹ Phương vì mất mặt mà thẹn quá hóa giận, vì thế mẹ Hạ gọi cho mẹ Phương một cuộc, quanh co lòng vòng nhắc nhở tương lai có thể dựa vào con cái, hơn nữa với tình hình trước mắt, con cái cũng cần một chỗ dựa. Mẹ Phương vui vẻ đồng ý, mẹ Hạ sau khi tắt máy còn hào hứng nói với Phương Viên, kết quả tối đó mẹ Phương gọi tới, mắng Phương Viên bêu xấu mình với người ngoài, ba Phương không quan tâm cô không thấy cô nói gì, ngược lại đi nói xấu bà.
Từ đó, mẹ Phương không còn chủ động liên lạc với Phương Viên nữa, cho dù Phương Viên chủ động liên lạc, bà cũng không quan tâm, giống như sợ Phương Viên đòi tiền mình, cho nên cô cũng hiểu chuyện mà không liên lạc.
Hôm nay bà ấy đột nhiên gọi tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Trái tim Phương Viên đập thình thịch. Cô căng thẳng nghe máy, lòng sợ hãi nghe tin xấu liên quan đến mẹ Phương, tuy rằng mẹ Phương không quan tâm cô, nhưng dù sao mẹ vẫn là mẹ, hai mươi mấy năm bà đã lo lắng nuôi nấng cô, cho nên dù thất vọng buồn lòng, Phương Viên vẫn ghi nhớ khoảng thời gian tươi đẹp đó.
"Alo, Phương Viên hả? Hiện tại con ở đâu?" Điện thoại vừa kết nối, giọng của mẹ Phương liền truyền tới, giọng nói vẫn như ngày thường, nghe vào không hề có chút tiều tụy, cũng không có sự nôn nóng hay đau khổ, giống như rảnh rỗi muốn nói chuyện phiếm khiến Phương Viên không khỏi hoảng hốt, trong nháy mắt nhớ lại gia đình của mình trước khi rơi vào hoàn cảnh này.
"Vâng, là con." Cô vội trả lời, "Con đang đi làm ở thành phố A."
"Vậy sao? Con về thành phố A rồi? Đang làm ở đơn vị nào? Nhà nước hay tư nhân? Ba con có liên lạc giúp con không?" Nghe thế, mẹ Phương lập tức hỏi liên tiếp mấy vấn đề, giống như sau hơn một năm, bà bỗng nhiên nhớ tới đứa con gái hơn hai mươi tuổi của mình đã tốt nghiệp, cho nên nóng lòng quan tâm.
Phương Viên bị thái độ nhiệt tình của bà làm không kịp phản ứng, lòng không khỏi nghi hoặc, ngoài miệng vẫn theo lễ thường trả lời những câu hỏi của mẹ: "Con về cũng một khoảng thời gian rồi, vừa mới báo danh mấy ngày ở đội hình sự Cục Công An thành phố A, chính là bộ môn lúc trước con thực tập."
"À, đội hình sự Cục Công An thành phố A... Là chính thức sao? Đã nằm trong biên chế hay chỉ tạm thời? Con đã là cảnh sát chính thức rồi hay còn tập sự?"
"Là chính thức." Phương Viên không nhịn được mà hỏi, "Có phải mẹ có chuyện gì muốn nói với con không? Sao lại bỗng nhiên gọi cho con hỏi mấy việc này?"
"À không có gì, hôm nay mẹ rảnh rỗi, bỗng nhớ hình như con đã tốt nghiệp rồi, cho nên hỏi thăm một chút, xem con đã về hay đi nơi khác." Mẹ Phương trả lời rất tự nhiên, giống như mẹ con hai người ngày thường khăng khít thân mật như vậy, "Vậy tiền lương chỗ con thế nào? Cục Công An có phúc lợi cao hơn những đơn vị khác không? Tiền lương cao không?"
"Mẹ, con mới đi làm, tiền lương không quá cao, phúc lợi chỗ đơn vị bọn con cũng bình thường." Phương Viên bị câu hỏi này làm cho cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời.
"Thế đại khái bao nhiêu? Một tháng có thể kiếm bốn năm ngàn không?"
Phương Viên nhíu mày, ở trước mặt Đới Húc, cô không muốn nói điện thoại với mẹ Phương quá nhiều, vì thế chỉ bảo mình là người mới, tiền lương không quá cao, hiện tại vẫn chưa tới ngày phát lương, cho nên cô cũng không rõ lắm.
"Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã luôn như thế, chuyện nên coi trọng con lại không coi trọng, đối với tiền không hề có khái niệm, cứ tùy tiện như vậy. Ngày mai là chủ nhật, con được nghỉ đúng không? Mẹ nghe nói Cục Công An cũng cho nghỉ hai ngày cuối tuần thì phải? Ngày mai mẹ rảnh, chi bằng hai mẹ con ta đi shopping được không? Chọn mấy bộ quần áo, cùng nhau ăn bữa cơm, tâm sự gì đó, con thấy thế nào?"
Đề nghị này của mẹ Phương khiến Phương Viên vô cùng kinh ngạc, cô thậm chí còn hoài nghi vụ án đầu lâu ở nhà ma công viên giải trí trước đó và cú điện thoại này có phải là một giấc mơ không logic hay không? Nếu không mẹ cô vì sao lại nhiệt tình như vậy?
"Không được, con mới tiếp nhận một vụ án, hiện tại mới kết thúc công việc bên ngoài, phải về Cục Công An, ngày mai khẳng định không thể nghỉ ngơi." Phương Viên đương nhiên không thể đồng ý, cho nên trực tiếp từ chối, sau đó cô hơi lo lời từ chối quyết đoán của mình liệu có khiến mẹ cảm thấy hụt hẫng, thậm chí thất vọng buồn lòng không, vì thế cô vội bổ sung, "Dù sao đều ở thành phố A, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội, chi bằng chúng ta hẹn trước, chờ con xong việc con gọi lại cho mẹ được không?"
Mẹ Phương ở bên kia im lặng một lúc, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được thôi, mẹ không ngờ con mới báo danh đã bận rộn như vậy, chi bằng con chụp cho mẹ một tấm ảnh, mẹ lâu rồi cũng chưa gặp con, thật sự rất nhớ, trước đây mẹ vội lo ổn định cuộc sống của mình mà lơ là con, thật ra lòng không hề dễ chịu, con cái là miếng thịt rớt từ trên người mẹ, con nói xem, mẹ không thương con thì trên đời này còn ai thật lòng thương con đúng không? Cuộc sống hiện tại của mẹ không dễ dàng gì, ở tuổi này mới bắt đầu một cuộc hôn nhân, còn phải tạo quan hệ tốt với đứa con không phải do mình sinh ra, nào dễ dàng như vậy! Thật ra mẹ cũng nhớ con, nhưng không muốn nói mà thôi, sợ con lại lo cho mẹ. Cho nên con nhất định phải gửi cho mẹ một tấm ảnh, để mẹ có thể mỗi khi rảnh rỗi lấy ra xem, được không? Nhớ chụp đẹp một chút, con gái của mẹ là một mỹ nhân mà!"
Thời điểm tắt máy, vành mắt Phương Viên đã hồng hồng, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ cô thể hiện sự quan tâm với cô nhiều như thế, vì vậy cô không thể để mẹ thất vọng, ở trong xe cầm điện thoại selfie vài tấm, gửi cho mẹ Phương.