Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ, Ngô Thư Cầm cũng mang một bụng lửa giận mà tới khiến Phương Viên không khỏi hoài nghi bà ta có phải còn chưa biết Kha Tiểu Văn gặp chuyện hay không.

Người đang đắm chìm trong đau khổ đến tột cùng thường có kiểu cực đoan biểu đạt cảm xúc, hoặc là yếu ớt suy sụp, hoặc là chỉ cần chút kích thích sẽ bạo nộ. Hiển nhiên, Kha Hữu Lợi thuộc loại thứ hai.

Vừa thấy Ngô Thư Cầm hùng hổ, Kha Hữu Lợi lập tức nổi điên. Ông ta bước một bước dài tới, duỗi tay chỉ thẳng mặt Ngô Thư Cầm, tròng mắt đầy tơ máu: "Hôm nay cô phải nói rõ chuyện này cho tôi! Cô rốt cuộc coi con trai tôi là gì hả? Tại sao tối qua thằng bé về, cô không hỏi thăm nó? Thằng bé đi lúc nào sao cô cũng không biết? Nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng, chúng ta lập tức ly dị! Cô rõ ràng chưa từng làm đúng nghĩa vụ của người mẹ với Tiểu Văn!"

"Ông bỏ cái tay thối kia xuống cho tôi! Ông tưởng ông là ai hả? Dám chỉ vào mặt mẹ tôi? Có phải ông thấy mình tay già chân yếu vẫn còn khỏe mạnh, muốn người ta giúp ông kéo giãn gân cốt không? Muốn tìm mẹ thương, vậy bảo con trai ông đi tìm mẹ đẻ của nó đi! Mẹ đẻ của nó còn mặc kệ, dựa vào đâu mà ông yêu cầu mẹ tôi phải quan tâm, đầu óc ông có phải có vấn đề không?" Ngô Thư Cầm còn chưa nói gì, chàng trai đứng sau bà ta đã chen ngang. Cậu ta bước tới chắn trước mặt Ngô Thư Cầm, sau đó gạt tay Kha Hữu Lợi xuống.

Thằng nhóc này nói chuyện lớn tiếng ồm ồm, còn có dáng vẻ lưu manh, hơn nữa còn cao to, đứng trước mặt Ngô Thư Cầm như tấm khiên chắc chắn. Ngô Thư Cầm đứng sau con trai mình, tuy chẳng vui sướng gì nhưng sắc mặt đã không còn khó coi như thời điểm bị Kha Hữu Lợi chỉ thẳng mặt, ánh mắt còn lộ vẻ đắc ý nho nhỏ.

Kha Hữu Lợi đang nổi giận, sao có thể nghe lọt tai lời này. May mà dù nóng nảy, ông ta vẫn còn chút lý trí. Biết đối phương không nói lý lẽ, bản thân cũng là người lớn, tranh cãi với thanh niên cũng không hay ho gì, do vậy ông ta vẫn tiếp tục giơ tay chỉ, có điều lần này là chỉ con trai của Ngô Thư Cầm.

"Thằng nhóc, mày tránh ra cho tao, đừng ở đây lo chuyện bao đồng! Tao cảnh cáo mày, chỗ này không có chuyện của mày, mau cút sang một bên cho tao! Hôm nay tao phải nói chuyện rõ ràng với mẹ mày! Mày đừng có che đằng trước, cái thứ không biết phép tắc, xong chuyện này tao sẽ tính sổ với mày sau!" Ông ta nghiêm khắc nói.

Con trai của Ngô Thư Cầm không hề chịu thua, cậu ta duỗi tay lần nữa gạt tay Kha Hữu Lợi, sau đó nghiêng đầu khiêu khích, cười nói: "Buồn cười, tôi thấy ông chưa biết mình là ai nhỉ! Để tôi nói ông biết, mẹ tôi coi trọng ông, bảo tôi gọi ông là ông nội tôi cũng nhịn, nhưng nếu mẹ tôi không coi trọng ông, người như ông làm cháu của tôi tôi còn chê! Ông muốn tính sổ với tôi? Ông dám tính sổ với tôi sao?"

Kha Hữu Lợi vốn đang rất giận, nào chịu được thái độ khiêu khích như vậy? Bị con trai của Ngô Thư Cầm năm lần bảy lượt khinh thường, chút lý trí còn sót lại của ông ta cũng mất, Kha Hữu Lợi giận tới tím mặt, giơ hai tay muốn nhào tới đánh cậu ta. Con trai của Ngô Thư Cầm cũng không phải tay vừa, vừa thấy Kha Hữu Lợi bị chọc tức, không những không hoảng loạn, ngược lại còn cười hì hì. Một phút trước giữa hai người còn đang căng thẳng chớp mắt đã xông vào nhau khiến mọi người đều hoảng sợ, kể cả Ngô Thư Cầm.

"Đừng đánh! Hai người đừng đánh nữa! Ai da..." Bà ta đi tới muốn khuyên can, kết quả thiếu chút bị Kha Hữu Lợi và con trai mình đánh trúng, sợ tới mức trốn sang một bên.

Thời điểm Kha Hữu Lợi và con trai của Ngô Thư Cầm cãi nhau, Đới Húc và Phương Viên còn không tiện xen mồm, dù sao hoàn cảnh gia đình này thế nào bọn họ không biết, chỉ mong bọn họ chỉ tranh chấp vài câu là sẽ bình tĩnh lại, không ngờ con trai của Ngô Thư Cầm liên tục khiêu khích, mâu thuẫn thế mà căng thẳng đến mức đánh nhau. Phương Viên vừa thấy tình hình không ổn liền muốn tới ngăn cản, lại bị Đới Húc kéo lại.

"Người ta đang đánh nhau, một cô gái như em đừng đi lên, để tôi." Anh thở dài, kéo Phương Viên ra sau.

Bản thân Đới Húc cũng không vội xông qua ngăn cản, mà ở cạnh lẳng lặng nhìn, vòng quanh hai người nửa vòng, anh mới nhân lúc con trai của Ngô Thư Cầm ỷ vào tuổi trẻ có thể lực mà cưỡi lên người Kha Hữu Lợi định đánh tiếp, duỗi tay kéo cậu ta. Con trai của Ngô Thư Cầm bỗng nhiên bị khống chế, theo bản năng đứng dậy, từ đó thuận thế bị anh kéo ra sau. Cậu ta nổi giận, muốn xoay người đánh một quyền. Đới húc sớm đã đoán được, bình tĩnh bắt lấy cổ tay hắn, kéo ra sau. Con trai của Ngô Thư Cầm không né được, còn muốn xoay người, lại bị Đới Húc giữ chặt cánh tay còn lại, bắt chéo hai tay cậu ta ra sau lưng.

Bên kia, Kha Hữu Lợi đã bò dậy, thở hổn hển đứng tại chỗ.

"Nè nè nè, chưa phân biệt đen trắng đã đánh con trai tôi, con người cậu sao thế hả!" Ngô Thư Cầm vừa thấy con trai mình bị Đới Húc khống chế, lập tức chạy tới, bất mãn chỉ trích, "Hai người đánh nhau thì cả hai đều có trách nhiệm, sao cậu chỉ trói con tôi lại hả!"

"Con trai bà chắc có chứng minh thư đúng không?" Đới Húc cười cười, "Tôi mặc kệ bà xuất phát từ tình thường của người làm mẹ hay quan điểm gì, ít nhất trong mắt cảnh sát chúng tôi, một người đã có chứng minh thư thì có thể nói là thanh niên, không phải trẻ con nữa. Hai người đánh nhau trách nhiệm thuộc về ai tạm thời không bàn tới, nhưng Kha Hữu Lợi đã có tuổi, thể lực không bằng, đánh nhau không chiếm được ưu thế. Tôi đương nhiên phải cản người đánh ông ta, vả lại theo kinh nghiệm cá nhân của mình, tôi tin chắc nếu tôi ngăn cản con trai bà ẩu đả, Kha Hữu Lợi sẽ không xông tới tấn công cậu ta. Nhưng nếu làm ngược lại, tình hình lại khác, chỗ chúng tôi là đội hình sự của Cục Công An, nếu con trai chị đánh Kha Hữu Lợi bị thương trước mặt chúng tôi, bà cảm thấy cậu ta sẽ có ích lợi gì à? Tôi làm vậy rốt cuộc là đang hơn thua với con trai bà hay ngăn cậu ta làm việc ngốc, chắc bà cũng hiểu đúng không? Hiện giờ Kha Hữu Lợi là người nhà của nạn nhân trong một vụ án chúng tôi đang xử lý, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ ông ấy. Nếu con trai bà vẫn còn ý đồ làm Kha Hữu Lợi bị thương, chỗ chúng tôi có rất nhiều còng tay, không ngại lấy ra một cái."

Nghe Đới Húc nói, con trai Ngô Thư Cầm vốn còn giãy giụa lập tức yên lặng. Phương Viên đứng cạnh nhìn, cảm thấy chàng trai này hình như không phải là người lỗ mãng, cậu ta có thể phân rõ lợi và hại, chẳng qua vì được mẹ mình dung túng nên mới không biết sợ mà thôi."

Ngô Thư Cầm cũng dần bình tĩnh lại, cảm thấy lời Đới Húc nói có chỗ không ổn, vội hỏi: "Cậu có ý gì? Nạn nhân nào?"

"Cô tưởng tôi gọi cô tới để làm gì? Cô cho rằng chỉ để hỏi chuyện hôm qua Tiểu Văn có về nhà hay không sao?" Kha Hữu Lợi ngẩng đầu, nước mắt đã không chịu khống chế mà tràn mi, "Tiểu Văn xảy ra chuyện rồi! Đêm qua nó bị người ta giết hại, chết rồi!"

Nói tới đây, ông ta đau đớn ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, khóc thành tiếng, hai vai run run.

Ngô Thư Cầm cũng ngơ ngác đứng yên một chỗ, bỗng cũng ngã ngồi xuống đất, khóc lóc kể lể: "Nhà chúng ta đang êm đẹp sao lại gặp chuyện như vậy! Trời ạ, tôi còn tưởng tới Cục Công An chỉ đơn giản vì Kha Tiểu Văn bị người ta đánh, hoặc đi đêm bị người ta cướp giật, sao có thể ngờ chuyện lại lớn như vậy..."

Bà ta vừa khóc vừa đấm ngực dậm chân. Con trai của Ngô Thư Cầm cũng không ngờ sự việc là thế này, cả người ngây dại. Đới Húc thấy cậu ta không giãy giụa nữa, cũng buông tay. Con trai của Ngô Thư Cầm sửng sốt một hồi lâu mới chạy tới bên mẹ mình, không khuyên, cũng không đỡ mẹ mình đứng dậy, chỉ ngồi im lặng ngồi cạnh.

"Anh tưởng làm mẹ kế dễ làm à! Quá làm theo ý con trẻ thì bị nói là không có trách nhiệm, nghiêm khắc một chút thì bị nói là độc ác, tôi sống nơm nớp lo sợ tới ngày hôm nay, không ngờ ông trời lại cho tôi kết quả như vậy, đúng là vô lý!" Ngô Thư Cầm vừa khóc vừa mắng. Nói tới đây bà ta bỗng nhận ra rằng vấn đề này hơi nhạy cảm, Kha Tiểu Văn gặp nạn, người làm mẹ kế này lại khóc lóc cho cảnh ngộ của mình trước dễ bị người ta cười ngạo, vì thế lập tức thay đổi chủ đề, "Thằng bé Tiểu Văn này số khổ thật! Thật đáng thương! Còn một năm nữa nó sẽ thi đại học, nó học hành giỏi như vậy, mọi người đều nói nó chắc chắn sẽ thi đậu trường đại học tôi, trong nhà dù có đập nồi bán sách cũng cho nó tiền ăn học. Thằng bé ngoan như vậy, sao lại gặp chuyện này? Là kẻ nào ngay cả đứa trẻ tốt như Tiểu Văn của chúng tôi cũng không buông tha?"

Con trai của Ngô Thư Cầm ngồi cạnh chỉ biết ngây ngốc nhìn Kha Hữu Lợi, rồi nhìn mẹ mình, không biết có phải cảm thấy Ngô Thư Cầm khóc lóc kể lể hơi quá hay không, cậu ta im lặng một lúc, thế mà bật cười, may mà Ngô Thư Cầm kịp thời phát hiện, lén đá cậu ta một cái, con trai bà ta lúc này mới nhịn lại.

Đới Húc lặng lẽ quan sát cảm xúc của Ngô Thư Cầm, chờ Ngô Thư Cầm không còn tìm được lời kịch, anh mới hắng giọng, nói với hai người trung niên ngồi dưới đất: "Ông bà lên ghế ngồi đi, sàn nhà lạnh, không tốt cho sức khỏe."

Lần này Ngô Thư Cầm rất phối hợp, bà ta lập tức đứng dậy, phủi phủi quần mình, sau đó còn thuận tay kéo Kha Hữu Lợi còn đang khóc đứng lên. Phương Viên giúp họ lấy hai cái ghế dựa tới, bảo họ ngồi xuống, thuận tiện đưa cho Kha Hữu Lợi tờ khăn giấy.

Ngô Thư Cầm thì không cần, bà ta gào thét nửa ngày, nước mắt chảy ra còn không nhiều bằng khi người ta ra nước mắt vì ngáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK