Mẹ của Đoạn Phi Vũ gật đầu, đứng dậy vào phòng của Đoạn Phi Vũ, xem ra lá thư được bà ấy để trong phòng ngủ của cậu bé. Đới Húc nhìn bên kia, lại quay đầu nhìn phòng ông bà Đoạn Phi Vũ, bổng hỏi: "Trong nhà có tổng cộng hai phòng thôi đúng không? Vậy bình thường anh chị ngủ ở phòng khách hả?"
Ba của Đoạn Phi Vũ xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy, con cái học hành vất vả, hơn nữa cũng cần có không gian riêng, ông bà tuổi lớn cũng phải có chỗ nghỉ ngơi, hai chúng tôi không có khả năng mua một căn nhà tốt hơn, chỉ có thể chắp vá như vậy, dù gì cũng chỉ là một giấc mà thôi, ngủ ở đâu cũng thế."
Đới Húc gật đầu: "Làm cha mẹ... Anh chị cũng không dễ dàng."
Ba của Đoạn Phi Vũ cười khổ thở dài: "Cảm ơn cậu thông cảm cho chúng tôi, tiếc là con cái bây giờ không hiểu, nó cứ nghĩ tôi và mẹ nó không có năng lực, ngay cả một chỗ ở tốt hơn cũng không thể cho nó. Bạn bè nó có ba mẹ lái xe này xe kia, lên mười hai, nhà người ta cuối tuần thường đưa con cái ra ngoài ăn ngon, còn nó nếu muốn về nhà thì phải lái xe đạp, dù hôm đó trời nắng hay mưa, nóng hay lạnh. Bản thân tôi rất khó chịu, cũng rất muốn nỗ lực kiếm thật nhiều tiền. Nhưng cậu xem, cũng tại không đủ bằng cấp chứ chúng tôi cố hết sức rồi, cho nên chỉ mong Phi Vũ chịu học tập, dù chúng tôi có khổ hơn, có mệt hơn cũng vui."
Lúc này mẹ của Đoạn Phi Vũ đã cầm bức thư của Đoạn Phi Vũ từ phòng ngủ ra, đưa cho Phương Viên. Phương Viên nhận lấy, cẩn thận mở ra, phát hiện đó là một tờ giấy hết sức bình thường, bên trên chỉ viết mấy câu, nội dung tương tự lời mẹ Đoạn Phi Vũ miêu tả, chỉ khách cách dùng từ mà thôi, bên dưới còn ký tên Đoạn Phi Vũ.
"Anh chị có chắc chắn lá thư này do Đoạn Phi Vũ viết không?" Xem xong, Phương Viên đưa bức thư cho Đới Húc, sau đó trịnh trọng hỏi ba mẹ Đoạn Phi Vũ, "Anh chị biết rõ chữ của Đoạn Phi Vũ trông thế nào sao?"
"Biết chứ, đương nhiên biết, chữ con mình thế nào sao tôi lại không biết!" Mẹ của Đoạn Phi Vũ trả lời không chút do dự.
Nhưng ba của Đoạn Phi Vũ lại hơi cau mày, vỗ tay mẹ của Đoạn Phi Vũ: "Bà đi lấy cuốn vở hay bài thi của Phi Vũ ra đây, tốt nhất là nhiều chữ một chút cho người ta đối chiếu đi."
Tính cách mẹ của Đoạn Phi Vũ khá thuận theo, cho dù bà ấy một mực khẳng định nhưng chồng đã nói như vậy, bà vẫn gật đầu, lại đứng dậy vào phòng Đoạn Phi Vũ tìm kiếm. Trong khoảng thời gian này, ba của Đoạn Phi Vũ luôn giữ im lặng, mãi đến khi mẹ của Đoạn Phi Vũ đi ra, tay cầm bài thi ngữ văn, bên trên khá nhiều chữ.
"Đây là bài thi của con trai tôi, cô cậu tự xem đi xem có phải chữ rất giống không?" Mẹ của Đoạn Phi Vũ đưa bài thi cho Phương Viên, lại chỉ chỉ bức thư Đới Húc đang cầm.
Phương Viên cầm bài thi, rồi đối chiếu với tờ giấy, đối với cô nét chữ của cả hai giống nhau như đút. Cô nhìn Đới Húc, Đới Húc cũng gật đầu.
"Hai thứ này chúng tôi có thể mang về không? Sau khi dùng xong chúng tôi sẽ trả lại cho anh chị." Tuy Đới Húc dò hỏi nhưng tay đã cẩn thận gấp bức thư và bài thi của Đoạn Phi Vũ lại, tư thế chuẩn bị lấy đi.
Mẹ của Đoạn Phi Vũ không tỏ thái độ, ba của Đoạn Phi Vũ gật đầu đồng ý. Ông ấy im lặng một hồi, sau đó quay đầu nói với vợ mình: "Hình như nhà mình hết hành rồi đúng không? Bà tranh thủ chạy ra chợ mua đi, mắc công lát nữa lại không có mà bán. Mau đi đi, ở nhà có tôi rồi."
Mẹ của Đoạn Phi Vũ sửng sốt, có điều bà không hề nghi ngờ, lập tức đứng dậy đi lấy áo khoác treo trên giá cạnh cửa, vừa mặc áo khoác vừa mang giày, lúc đến trước cửa còn không quên dặn ba của Đoạn Phi Vũ: "Tôi không mang chìa khóa, lát nữa ông nhớ mở cửa cho tôi đấy!"
"Biết rồi, bà yên tâm đi, tôi không đi đâu cả." Ba của Đoạn Phi Vũ phất tay.
Mẹ của Đoạn Phi Vũ bĩu môi, lẩm bẩm: "Đồng ý nhanh như vậy, cũng không biết lần trước lúc tôi đi mua gừng là ai ngủ say trên sô pha đến mức gõ nát cửa cũng không tỉnh."
Nghe thế, ba của Đoạn Phi Vũ xấu hổ cười với Phương Viên và Đới Húc, không nói gì. Mẹ của đoạn Phi Vũ lập tức chạy đi mua hành. Đới Húc và Phương Viên không nói gì, bọn họ nhìn ra ba của Đoạn Phi Vũ cố ý đuổi vợ mình đi, nhưng mục đích của ông ấy là gì bọn họ không biết, chỉ đoán được ông ấy có điều muốn nói, hơn nữa không thể để vợ mình nghe. Một khi đã vậy, Đới Húc và Phương Viên cũng không vội, cứ chờ ông phá vỡ sự trầm mặc này.
Ba của Đoạn Phi Vũ không lập tức nói chuyện sau khi cửa đóng, mà yên lặng dựng lỗ tai nghe âm thanh bên ngoài, mãi đến khi tiếng bước chân càng đi càng xa, ông ấy mới thở dài, sắc mặt nghiêm trọng hỏi Đới Húc: "Hôm nay cô cậu tới đây chắc chắn không phải vì chuyện của bạn con trai tôi đúng không? Là con trai tôi xảy ra chuyện gì hay làm gì người ta hả?"
"Tại sao ông lại hỏi thế?" Đới Húc không trả lời mà hỏi lại.
Ba của Đoạn Phi Vũ cười khổ: "Tuy học thức của tôi không cao nhưng tôi không phải đồ ngốc. Cô cậu nói bạn học của Phi Vũ gặp nạn, nhưng sau khi tới cô cậu không hề hỏi thăm chuyện về Phi Vũ và bạn mình, từ đầu tới cuối chỉ hỏi thăm Phi Vũ nhà tôi, còn đào sâu chuyện thằng bé không ở nhà cũng không đi học. Cho nên tôi đoán có lẽ đã xảy ra chuyện. Không sao, có gì cô cậu nói đi, không cần lo tôi sợ. Dù là chuyện gì thì cô cậu cũng tìm tới nhà rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra, bởi vậy cô cậu cứ nói thẳng. Tâm lý vợ tôi không tốt nên tôi mới đuổi bà ấy đi, chắc nửa tiếng nữa sẽ về, chúng ta tranh thủ nói hết đi."
"Nếu anh đã nghĩ như vậy, chúng tôi cũng nên giải thích rõ ràng." Đới Húc gật đầu, không hề kinh ngạc. Tuy ba của Đoạn Phi Vũ chỉ là một công nhân bình thường, nhưng khi chuyện liên quan tới người mình quan tâm nhất, con người thường sẽ thông minh và cẩn thận hơn bình thường. Xét từ tình huống trong nhà, ba Đoạn Phi Vũ quan tâm con trai là điều chắc chắn, do vậy liên tưởng tới việc này cũng không hề kỳ lạ.
Đới Húc ra hiệu cho Phương Viên ý bảo giải thích. Thật ra chuyện này ai nói với ba của Đoạn Phi Vũ đều được, nhưng anh muốn tạo thêm cơ hội cho Phương Viên, dù gì mỗi lần bọn họ cùng ra ngoài điều tra, những người họ tiếp xúc đa phần đều cho rằng Đới Húc thoạt nhìn lớn tuổi hơn là nhân vật quan trọng, qua đó xem nhẹ Phương Viên.
Phương Viên hiểu ý Đới Húc, liền nói: "Thật ra bây giờ chúng tôi vẫn không thể nói rõ với anh rốt cuộc Đoạn Phi Vũ đã gặp chuyện gì hay đã làm chuyện gì, điều chúng tôi muốn là tìm được cậu bé. Bạn cùng lớp của Đoạn Phi Vũ tên Kha Tiểu Văn quả thật đã xảy ra chuyện, vốn dĩ chúng tôi không chú ý tới việc Đoạn Phi Vũ xin nghỉ dài hạn, nhưng gần đây chúng tôi phát hiện manh mối cho thấy nạn nhân Kha Tiểu Văn có liên quan tới Đoạn Phi Vũ, trước mắt vẫn chưa thể nhận định Đoạn Phi Vũ đã làm gì Kha Tiểu Văn, chỉ đơn thuần là hi vọng tìm được cậu bé, xác nhận cậu bé bình an trước."
"Là sao? Hai thằng bé ngoại trừ là bạn học thì còn có liên quan gì?" Nghe Phương Viên nói, ba của Đoạn Phi Vũ càng không hiểu chuyện gì.
Phương Viên cúi đầu lấy túi vật chứng trong ba lô, trong túi vật chứng là người gỗ bọn họ tìm được trong phòng ngủ của Kha Tiểu Văn. Cô đưa túi vật chứng cho ba của Đoạn Phi Vũ, hỏi: "Xin hỏi trước đây anh có từng thấy người gỗ giống như đúc hoặc tương tự không?"
Ba của Đoạn Phi Vũ hoang mang nhìn người gỗ, sau khi nhận túi vật chứng liền theo bản năng muốn mở ra thì bị Phương Viên ngăn cản.
"Xin đừng lấy ra, cứ xem như vậy là được rồi." Cô nhắc nhở.
Ba của Đoạn Phi Vũ đỏ mặt: "À à, được, tôi biết rồi, xin lỗi, tôi... Trước giờ tôi chưa từng tiếp xúc với cảnh sát nên không biết quy tắc của các cậu."
Phương Viên tỏ vẻ người không biết không trách.
Lúc này ông mới ngượng ngùng cúi đầu nhìn người gỗ trong túi vật chứng, cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy món đồ này."
"Vậy anh có từng thấy Đoạn Phi Vũ từng cầm món đồ tương tự về hay tự làm không?" Phương Viên không hề nhụt chí, tiếp tục hỏi.
"Tôi chưa từng thấy Phi Vũ cầm món đồ tương tự về nhà, còn ở trường nó có hay không thì tôi không biết, còn việc cô hỏi tôi có thấy Phi Vũ tự làm không, tuy không tận mắt thấy nhưng tôi có thể khẳng định nó chưa từng làm, bởi vì nó không hề có hứng thú với mấy thứ này, nó chỉ biết học tập, nếu làm thêm thứ này có thể cộng điểm thi đại học thì nói không chừng Phi Vũ nhà tôi sẽ làm."
"Thế Đoạn Phi Vũ giữ lại dao khắc gỗ của ông cậu bé để làm gì? Không phải vì thích nghề điêu khắc à?" Đới Húc thuận thế hỏi.
"A." Ba của Đoạn Phi Vũ thở dài, "Cô cậu đừng đùa. Khi nãy tôi có nói rồi chắc là cô cậu không tin, mỗi lần chịu áp lực, nó sẽ tự hại mình, nó giữ dao khắc gỗ của ông nó không phải vì thích nghề mộc mà để tự tra tấn mình."
"Ý anh là cậu bé dùng mấy thứ đó để tự hại mình sao?" Phương Viên không dám tin.
Ba của Đoạn Phi Vũ gật đầu, trả người gỗ cho Phương Viên: "Đúng vậy. Trước đây nó từng dùng dao khắc gỗ tự rạch mình, sau này nó không dùng nữa, nó bảo dao đó tạo ra vết thương quá nặng, lỡ chảy máu nhiều cần nhập viện, chậm trễ việc học, ảnh hưởng tới thành tích thì không được. Nghe nó nói thế, tôi thật sự không biết con trai mình bình thường hay không bình thường nữa. Đúng rồi, cậu bé gặp nạn kia rốt cuộc có liên quan gì với Phi Vũ nhà chúng tôi vậy?"
Nói tới đây, ba của Đoạn Phi Vũ bỗng căng thẳng.
Lúc này Phương Viên không dám trả lời theo ý mình, cô nhìn Đới Húc, Đới Húc có kinh nghiệm hơn cô, để anh quyết định có nói hay không tương đối thích hợp.
"Là thế này, Đoạn Phi vũ và Kha Tiểu Văn bị hại chúng tôi đang điều tra là hai tuyển thủ hạt giống của lớp chuyên có tư cách tham gia kỳ tuyển sinh của một trường đại học." Đới Húc nói.