Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Húc nghe Đổng Chí Thành nói vậy liền hùa theo khen vài câu, Đổng Chí Thành rất hưởng thụ, tâm tình không tệ, đúng lúc chỗ anh ta không có bệnh nhân, anh ta liền kể về sở thích đọc sách xem phim của mình, Đới Húc phối hợp nghe một lúc, sau lại thấy anh ta thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không có ý dừng lại, đành phải cắt ngang: "Bác sĩ Đổng, chúng tôi ở đây có ảnh hưởng tới công việc của bác sĩ không?"

"Không ảnh hưởng, vốn dĩ bệnh nhân tới khoa chúng tôi không nhiều như những khoa khác, nếu hôm nay lão Cát tới, ngoại trừ phòng dịch vụ, hai phòng khám còn lại đều là nam cũng dễ nói, hiện tại có Bạch Tử Duyệt ở đây." Đổng Chí Thành hứng thú nghiêng đầu về phòng bệnh cách vách, "Tôi như không khí vậy, hai phòng khám cạnh nhau, một bác sĩ nam, một bác sĩ nữ, người ta sau khi biết đều lập tức chạy đi đăng ký lại, cho nên tôi mới nói mình chọn sai nghề rồi, may mà lúc này có chỗ nhận mình làm giảng viên, sinh viên cũng không đến mức vì tôi là nam bác sĩ phụ khoa mà không lên lớp đúng không?" Nói đến đây, chính anh ta còn cảm thấy buồn cười, một mình cười vui vẻ.

Đới Húc cười tượng trung, sau đó hỏi: "Chuyển từ bệnh viện về trường chắc sẽ có chút ảnh hưởng chứ? Người nhà có ý kiến gì không?"

"Ba mẹ tuổi đã lớn, cũng có lương hưu, cuộc sống không cần lo lắng, bản thân tôi tự nuôi sống chính mình là được, trong nhà không còn ai khác, tôi cũng chưa kết hôn, không cần nuôi vợ con, không có gánh nặng, cũng khá tự do." Đổng Chí Thành cười ha ha, "Lúc trước có được giới thiệu, bên làm mai nói tôi là bác sĩ, đối phương rất hào hứng, kết quả vừa nghe nói tôi là bác sĩ phụ khoa, đối phương liền từ chối, có lẽ ngại nói ra rất mất mặt. Chồng mình là bác sĩ phụ khoa, cả ngày đối mặt với chỗ đó của phụ nữ..."

Phương Viên lặng lẽ nghe, cũng cảm thấy xấu hổ, theo bản năng xoay người đi chỗ khác, hắng giọng. Đổng Chí Thành lúc này mới nhận ra bản thân nói chuyện hơi lộ liễu, xua tay, tỏ vẻ không nhắc lại vấn đề này nữa.

"Cũng không thể nói như vậy, Cát Quang Huy và bác sĩ là đồng nghiệp, không phải anh ta đã có gia đình sao?" Đới Húc cười hỏi, thái độ như nói chuyện phiếm với Đổng Chí Thành.

"Sao có thể giống? Cát Quang Huy là soái ca đấy!" Đổng Chí Thành trả lời, "Lúc mới tới bệnh viện, cậu ta khiến không ít cô gái nhớ thương, sau này vợ cậu ta ra mặt xử lý, tuy rằng không quá xinh đẹp nhưng nhà mẹ người ta có gốc gác. Cát Quang Huy không ngốc, dù sao phụ nữ đẹp cũng đầy đường, tùy tiện ngắm một chút la được, cuộc sống phải chú ý lợi ích thực tế."

"Ý bác sĩ là bề ngoài Cát Quang Huy..." Nghe Đổng Chí Thành nói vậy, Đới Húc thử thăm dò.



Đổng Chí Thành vội xua tay: "Tôi không nói thế, anh đừng đoán mò, người ta biết sẽ mắng tôi mất, chi bằng cứ như vậy đi, việc khác tôi không giúp được, địa chỉ và điện thoại của Cát Quang Huy tôi cung cấp cho anh chị, anh chị tự đi hỏi cậu ta đi, được không?"

Đới Húc không muốn đối phương khó xử, gật đầu. Đổng Chí Thành vừa chép cho Đới Húc di động và địa chỉ của Cát Quang Huy, vừa nhớ tới suy đoán trước đó của mình, tò mò hỏi thăm Hoàng Tiểu Hồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đới Húc đương nhiên sẽ không nói sự thật, tùy tiện ứng phó vài câu. Đổng Chí Thành không phải người không đúng mực, thấy thế cũng rõ đối phương cố ý kiêng dè, nên cũng không hỏi nữa.

Từ chỗ Đổng Chí Thành có được cách liên lạc với Cát Quang Huy, sau khi để lại danh thiếp, Đới Húc đang định rời đi, vừa tới cửa phòng khám của Đổng Chí Thành, Bạch Tử Duyệt ở bên kia đi qua gọi Đới Húc lại, cô vừa tiễn bệnh nhân đi, còn chưa nhờ y tá tiếp tục gọi tên.

"Anh không định để lại danh thiếp cho tôi sao?" Bạch Tử Duyệt nghiêm túc hỏi Đới Húc.

Đới Húc dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, bị yêu cầu này làm cho hoang mang, dù sao thái độ vừa rồi của nữ bác sĩ này là lảng tránh, không muốn tham dự vào việc này, hiện tại lại chủ động xin danh thiếp, hành động này quả thật khiến người ta khó hiểu, không rõ nguyên nhân cô ấy trước sau tương phản như vậy.

Thấy Đới Húc không có phản ứng, Bạch Tử Duyệt bất mãn nhìn anh: "Vừa rồi không phải anh nói với Đổng Chí Thành nếu có manh mối gì có thể liên lạc với anh sao? Sao anh không cho tôi danh thiếp, lỡ tôi có manh mối có thể cung cấp cho anh nhưng hiện tại không có thời gian, cũng không tiện nói thì sao?"

"À, bác sĩ nói cũng đúng, là sơ sót của tôi." Đới Húc như bừng tỉnh, lúc này mới lấy danh thiếp của mình đưa cho Bạch Tử Duyệt.

Bạch Tử Duyệt nhận danh thiếp, đọc thật kỹ, sau đó đưa lại một tờ giấy viết số điện thoại của mình: "Đới Húc... Tôi nhớ rồi."

Đới Húc cười gật đầu với cô ấy, lại chào hỏi với Đổng Chí Thành, sau đó ra hiệu bảo Phương Viên và Mã Khải cùng mình rời đi. Rời khỏi hành lang, nhìn màn hình treo trên tường, phòng khám của Bạch Tử Duyệt có mấy người đang đợi, mà chỗ Đổng Chí Thành quả nhiên không có một ai.

"Lão Đới, anh nói xem, có phải nữ bác sĩ kia có tin tức gì quan trọng nên mới cố ý xin cách liên lạc với anh không?" Đối với việc Bạch Tử Duyệt chủ động xin danh thiếp, Mã Khải có hơi chờ mong.

Đới Húc lắc đầu cười: "Cậu đừng chờ mong quá nhiều, nếu có tin tức đáng giá, vừa rồi cô ta đã cung cấp cho chúng ta, không làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy."



"Nói không chừng do có mặt đồng nghiệp nên không tiện?" Mã Khải suy đoán.

Đới Húc nhìn cấu, giống như vì cảm thấy cậu quá ngây thơ mà bất lực: "Nếu không tiện nói trước mặt đồng nghiệp, vậy cô ta sẽ không ở trước mặt đồng nghiệp xin cách liên lạc để sau này cung cấp manh mối, như thế tiện sao? Cho nên tôi mới nói cậu đừng hi vọng, kẻo nóng đầu vì việc này."

Mã Khải bật cười: "Lão Đới, may là anh thuộc phái thực lực! Lần này nếu là anh Chung Hàn tới, nữ bác sĩ kia đuổi theo xin danh thiếp như vậy, em có thể khẳng định cô ấy vì thích anh Chung Hàn, tìm cớ muốn xin cách liên lạc với người ta!"

Đới Húc buồn cười nhìn cậu ta, lại tiện thể nhìn Phương Viên, không nói gì.

Rời khỏi khu khám bệnh, Đới Húc không vội vã trở về, anh gọi Mã Khải và Phương Viên qua một bên thì thầm vài câu, sau đó ba người chia ra hành động. Phương Viên và Mã Khải ở lại khu khám bệnh bên này, một mình Đới Húc qua khu phòng bệnh, nhưng không giống hôm trước tìm đến phòng bác sĩ điều dưỡng, tìm được nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được mấy dì hộ lý đang lén nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Đới Húc trò chuyện với họ một lúc, rất nhanh đã hỏi được chút tin tức, sau đó anh mua cho họ ít đồ ăn thức uống, chúc họ làm việc vui vẻ, lúc này mới ra ngoài, đến cạnh xe nơi Mã Khải và Phương Viên đã chờ sẵn.

"Lão Đới, chiêu này của anh quá tuyệt! Mấy dì hộ lý thích tám chuyện, từ chỗ họ rất dễ hỏi thăm tin tức." Mã Khải thấy Đới Húc đã về, hưng phấn kể, "Sao anh có thể nghĩ ra cách này! Em vốn định đi tìm bác sĩ điều dưỡng khác!"

"Cậu đi hỏi đồng nghiệp, giữa đồng nghiệp sẽ có băn khoăn, sợ đắc tội với người ta, nhưng hỏi hộ lý thường xuyên ra vào phòng bệnh thì không giống, bọn họ không có gì phải e dè, có người hỏi thăm đương nhiên sẽ thẳng thắn trả lời." Đới Húc nói, "Hai người nghe ngóng được gì?"

"Đổng Chí Thành kia nói không sai, Cát Quang Huy ở bệnh viện này cũng coi như là soái ca số một số hai, nghe nói lúc mới tới bệnh viện, số đào hoa miễn bàn, từng có bệnh nhân tới kham, ban đầu không muốn để bác sĩ nam kiểm tra, kết quả vừa thấy Cát Quang Huy liền đi làm lại phiếu đăng ký, nói bác sĩ quá đẹp trai, cô ấy ngại để anh ta xem bệnh." Cách nói chuyện của Mã Khải nghe có hơi chua chua, "Rất nhiều điều dưỡng ở khoa khác tìm cớ chạy qua bên này, sau bà xã của Cát Quang Huy ra mặt, thay anh ta đuổi rất nhiều ruồi bọ."

"Ngoại trừ những điều này, còn chi tiết nào cụ thể nhắc tới tác phong sinh hoạt không?" Đới Húc hỏi.

"Tác phong sinh hoạt..." Mã Khải lẩm bẩm, theo bản năng nhìn Phương Viên.



Phương Viên nhìn dáng vẻ này của cậu, liền biết cậu chỉ chú ý vế đầu nói về mị lực của Cát Quang Huy, vì thế dứt khoát thay cậu nói tiếp: "Có một chuyện này, không biết có phải thật hay không. Nghe nói sau khi tới bệnh viện này, Cát Quang Huy có quan hệ tình ái với một điều dưỡng, nghe nói mỗi lần Cát Quang Huy trực đêm, điều dưỡng kia đều thay ca với người khác, một hai muốn làm việc cùng anh ta, có điều không ai biết rõ quan hệ giữa họ là gì, đó chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi. Sau nghe nói vợ Cát Quang Huy nổi giận, đến bệnh viện gây chuyện một hồi, từ đó mỗi lần Cát Quang Huy trực đếm, vợ anh ta đều đi theo, hơn nữa còn ở mãi trong phòng không chịu đi, trưởng khoa cảm thấy cứ như vậy thật sự rất phiền toái, cho nên trực tiếp điều điều dưỡng kia sang phòng khác, 'ném' hẳn Cát Quang Huy tới phòng khám, chờ mọi việc bình ổn lại mới gọi về khu điều trị."

"Tin tức này không khác gì chỗ tôi nghe nói." Đới Húc gật đầu, "Có điều không phải chuyện x ảy ra bên này, là bệnh viện lúc trước Cát Quang Huy làm việc."

"Cát Quang Huy từ chỗ khác mới tới nơi này?" Mã Khải nghe vậy, nhịn không được mà cắt ngang Đới Húc, kích động hỏi, "Là chỗ của Vạn Huệ Tiệp sao? Thời gian có đúng không?"

"Thời gian đương nhiên không khớp, năm nay Cát Quang Huy mới 31 tuổi, bản thân ngành y khoa cần bằng thấp khá cao, thời gian học khá dài, khoảng năm sáu năm trước anh ta hẳn còn đang đọc sách, nhiều nhất chỉ mới tốt nghiệp, bệnh viện mà tôi nói chính là nơi Đổng Chí Thành vừa nhắc tới, mùa thu năm nay Cát Quang Huy sẽ chuyển qua đó." Đới Húc lắc đầu, phủ định suy đoán lạc quan của Mã Khải, "Có điều nơi Vạn Huệ Tiệp xảy ra chuyện đúng là có một trường y, đây cũng là chuyện tôi mới tìm hiểu được, nhưng chưa thể chắc chắn Cát Quang Huy tốt nghiệp ở đó. Vừa rồi hai em nói không sai, nhưng cũng không chuẩn xác lắm, Cát Quang Huy làm việc ở đây chưa tới hai năm, nhưng anh ta và vợ đã kết hôn hơn bốn năm, con cũng hơn hai tuổi, chuyện này cô hộ lý chính tai nghe vợ anh ta nói, tính ra lúc ấy vợ anh ta đến bệnh viện làm loạn rất lớn, cho nên hộ lý mới có ấn tượng như vậy. Thời điểm đó vợ Cát Quang Huy đang nổi nóng, nói chuyện không biết lựa lời, vì thế vô tình nói ra nguyên nhân Cát Quang Huy tìm mọi cách chuyển tới bệnh viện này."

"Cũng vì có quan hệ không rõ ràng với điều dưỡng sao?" Mã Khải thử dò hỏi.

Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, vẫn là vì chuyện tương tự, có điều lần đó làm ồn khá lớn, có thể chắc chắn hắn và một điều dưỡng có quan hệ không chính đáng, sau khi bị gia đình phát hiện, Cát Quang Huy muốn phủi sạch quan hệ với điều dưỡng kia, nhưng đối phương thẹn quá hóa giận, một hai đòi lý lẽ, khi đó Cát Quang Huy và vợ hình như mới kết hôn hơn một năm thôi, quan hệ mờ ám bị đưa ra ngoài ánh sáng, Cát Quang Huy thiếu chút ly hôn, là vợ anh ta kiên quyết không rời, chịu cho hắn cơ hội sửa sai. Cho nên để tránh đầu sóng ngọn gió mà rời khỏi nơi thị phi, Cát Quang Huy nhờ ba vợ giúp đỡ mới có thể chuyển tới thành phố A này, có thể thấy Cát Quang Huy rất sợ ba vợ, cũng vì quyền thế nhà vợ mà sợ vợ mình. Lần này cũng không biết vì sao lại trở về nơi đó. Hiện tại ít nhất có thể xác định thái độ hành vi của Cát Quang Huy có vấn đề, cũng coi như có tiền án, hơn nữa tật xấu vẫn chưa đổi."

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Cát Quang Huy nói chuyện đúng không?" Mã Khải hỏi, "Dù sao chúng ta cũng có số di động và địa chỉ nhà hắn!"

"Không vội, Trương Ức Dao và cái tên Cát Quang Huy này có quen biết nhau không hiện tại còn chưa chắc chắn, tạm thời chúng ta không vội rút dây động rừng." Đới Húc lắc đầu, trong lòng đã có tính toán, "Lên xe đi, chúng ta về cục."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK