Để ý hai chồng tuyết, khoảng cách xa như vậy, cô không nhìn ra manh mối gì cả, tuy nói rằng tuyết đọng gần đây đã được san bằng, ít co dấu chân, nhưng đây dù sao cũng không phải "vùng cấm", mọi người đều có thể ra vào.
Đống tuyết hẳn là do công viên dọn dẹp mặt đường thu gom lại, tùy ý để gần rừng cây nơi tương đối ít người qua lại, đợi tới mùa xuân ấm áp, tuyết đọng sẽ tự tan ra, vừa lúc có thể thấm vào bùn đất. Phương Viên nhìn chằm chằm hai đống tuyết cả nửa ngày cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt đáng để Đới Húc coi trọng, thậm chí cho rằng sẽ có phát hiện.
Một lát sau, Đới Húc sải bước trở lại, trong tay cầm một cái xẻng nhọn, nhìn Phương Viên vẫn đứng ở vị trí đó không hề nhúc nhích, sửng sốt một hồi liền hỏi: "Em vẫn luôn đứng đó không hoạt động sao?"
Phương Viên gật đầu: "Vừa rồi không phải anh yêu cầu em đứng ở đây canh giữ à?"
Đới Húc nhìn cô, bật cười: "Em đúng là chân thật, kêu em đứng ở đây canh giữ, em thật đúng là đứng một chỗ nửa bước không rời! Có điều thái độ nghiêm túc này đúng là đáng khen, nhưng về sau không cần lúc nào cũng căng thẳng như vậy, quá mệt nhọc, học cách thả lỏng, linh hoạt một chút."
Phương Viên đỏ mặt, cắn môi, tật xấu này của cô đúng là không xử được, đối với chuyện người ta nói đặc biệt nghiêm túc, có nề nếp, không ngờ lần này cũng vậy. Cô có chút xấu hổ vội thay đổi đề tài, duỗi tay nhận cái xẻng trong tay Đới Húc, lúc duỗi tay ra mới phát hiện, trong tay anh chỉ cầm một cái xẻng mà thôi.
"Có cần em đi mượn thêm một cái nữa không?" Phương Viên hỏi, cô cảm thấy ở đây có hai người, Đới Húc chỉ lấy một cái xẻng mang về, nguyên nhân chính là bên công trường không có xẻng dư thừa cho bọn họ mượn, vì thế Đới Húc chỉ mượn được một cái mà thôi.
"Không cần, một mình tôi là đủ." Đới Húc lắc đầu, ý bảo Phương Viên theo sau, "Chúng ta vòng qua kia xem có dấu bánh xe đạp hay không? Cách xa nơi này một chút."
Phương Viên nghe lời đi theo sau anh, vừa đi vừa hỏi: "Lát nữa anh đào, em phải làm gì?"
"Em phụ trách cổ vũ cho tôi." Đới Húc trả lời vô cùng tự nhiên, giống như ý tưởng này vô cùng nghiêm túc.
Phương Viên dở khóc dở cười, cô phát hiện giao tiếp với Đới Húc, có rất nhiều thời điểm anh khiến cô không biết nên ứng đối thế nào, hơn hai mươi năm cuộc đời trôi qua, cô chưa từng gặp ai như Đới Húc, cho dù là nói chuyện hay làm việc, anh luôn khiến mọi người không thể đoán trước.
Đề tài này không thể tiếp tục nữa, nhưng muốn nói chuyện khác thì lại không có, Phương Viên hắng giọng, chỉ vào hướng vết bánh xe bọn họ cố tình vòng qua, hỏi: "Vết bánh xe kia cùng cái khi nãy chúng ta phát hiện không giống nhau sao? Là vì đi xa nhưng không vòng ra đường đá hay sao?"
"Vòng trở về là vòng trở về, nhưng từ chỗ này em xem, phỏng chừng cũng có thể nhìn ra đại khái chuyện gì đã xảy ra." Đới Húc dừng bước, chỉ vào vết xe đạp trên nền tuyết cách đó không xa, "Em nhìn kỹ vết sâu cạn của bánh xe, có giống nhau hoàn toàn không? Từ đó em sẽ hiểu."
Phương Viên không cao như Đới Húc, cho nên không có ưu thế nhìn mọi vật từ xa như anh, cô nghiêng người về phía trước để chính mình có thể nhìn rõ ràng hơn, rất nhanh cô phát hiện dấu bánh xe kia tuy cách nhau không xa, thoạt nhìn không có sự khác biệt, nhưng cẩn thận quan sát, thật đúng là nhìn ra có chỗ không giống nhau, trong đó có một dấu sâu hơn một chút. Tuyết rơi mùa đông không có quy luật, sau khi hết không khí sẽ ấm trở lại, mà thời gian qua lâu, khả năng lại đón một lượt tuyết rơi khác, cho nên thoạt nhìn là một mảng tuyết dày, nhưng thực tế bên trong lại chia ra rất nhiều không rõ tình tự, phần tuyết ở dưới sẽ rắn chắc hơn mặt trên. Vết bánh xe ở xa, trong đó có một cái đè lên mặt ngoài tương đối sạch sẽ, mà một cái khác thì lại ở dưới hỗn hợp tuyết đọng lưu lại dấu vết.
"Lúc vào chiếc xe đạp đã chở gì đó, nhưng lúc đi ra trọng lượng đã giảm." Phương Viên cảm thấy bế tắc đã được khai thông, cuối cùng cũng hiểu vì sao Đới Húc đặc biệt chú ý tình huống bên này, "Hơn nữa xung quanh không có dấu chân khác, cho nên không thể là xe đạp chở người, người kia sau khi đạp xe vào liền quay ra, như vậy khả năng lớn nhất chính là đồ vật được chở tới còn ở trong này."
Đi tới hai đống tuyết, bên cạnh có rất nhiều dấu chân hỗn độn, nhưng vì nơi này gần rừng cây, nếu không chú ý tới hướng đi của bánh xe, đứng từ đường lát đá nhìn lại, chỉ sợ rất khó phát hiện.
Đới Húc đứng cách hai đống tuyết khoảng 3m, chính mình cẩn thận đi qua, cố gắng lưu lại dấu chân càng ít càng tốt, cũng cố gắng không phá hủy phạm vi có dấu chân trên mặt đất, sau đó đứng cạnh hai đống tuyết, không chút sốt ruột mà đào ngay, anh tỉ mỉ quan sát một hồi, lúc này mới thật sự động thủ. Động tác của anh rất cẩn thận, so với dáng người cao lớn kia hình như có chút không tương xứng. Hai đống tuyết lớn bị Đới Húc đào, chậm rãi hình thành hai đống tuyết mới nhỏ hơn.
Phương Viên đứng nhìn, dần dần phát hiện đống tuyết Đới Húc vừa đào có kèm theo đá vụn, cỏ khô, thậm chí là đất đá. Cô quay đầu nhìn tuyết đọng phía sau cách mình không xa, nơi đó không hề nhìn ra tình huống tương tự. Càng đào xuống, đất đá trộn lẫn trong tuyết càng nhiều, động tác của Đới Húc ngày càng trở nên nhẹ nhàng, chờ hai đống tuyết đã bị đào hết, khi mặt xẻng bắt đầu chạm tới bùn đất, động tác của Đới Húc càng chậm lại, khoa trương một chút có thể nói, anh lúc này đúng là có thể so với nhà khảo cổ.
Phương Viên biết lúc này bản thân không giúp được gì, chỉ có thể tận lực đứng ở đó không cử động, miễn cho thật sự có phát hiện, chính mình phá hủy dấu vết ở hiện trường, vậy thì không tốt. Tuy rằng phát hiện thứ gì đó ở đây, loại sự tình này thật sự có chút ngoài tưởng tượng, nhưng không biết vì sao, nhìn Đới Húc tập trung cẩn thận rửa sạch bùn đất trên mặt đất, ý niệm phát hiện chứng cứ ở nơi này của Phương Viên càng thêm kiên định.
Thêm một lúc, Đới Húc bỗng nhiên dừng tay, khom người, dùng tay đã mang găng nhẹ nhàng kiểm tra bùn đất, phân biệt cả nửa ngày, anh thở dài một cái, đứng dậy, quay đầu nói với Phương Viên; "Phương Viên, hiện tại găng tay của tôi toàn là đất, em giúp tôi gọi điện cho hai bạn học, bọn họ không phải nói đi tìm Thang Lực sao? Gửi địa chỉ của chúng ta cho bọn họ, nói bọn họ báo với Thang Lực, lập tức cho hai pháp y cùng người của cậu ta tới đây, càng nhanh càng tốt."
Phương Viên gật đầu, lấy di động ra gọi cho Lâm Phi Ca, điện thoại vang lên nửa ngày, đầu bên kia mới bắt máy. Phương Viên vội vàng dựa theo yêu cầu của Đới Húc kêu Lâm Phi Ca chuyển lời cho Thang Lực, nói bọn họ nhanh chóng tới nơi này. Lâm Phi Ca tựa như không sảng khoái cho lắm, ấp a ấp úng đồng ý rồi dập máy.
Gọi cho Lâm Phi Ca xong, Phương Viên cất điện thoại, lúc này cô phát hiện Đới Húc cũng đang gọi cho ai đó, đối phương hình như là Thang Lực. Phương Viên không rõ vì sao rõ ràng anh đã nói mình gọi cho Lâm Phi Ca, kêu Lâm Phi Ca thông báo cho Thang Lực, vừa gọi xong, anh lại tự mình gọi một cuộc, có điều vấn đề này cô cũng ngại hỏi thẳng, bản thân chỉ là thực tập sinh nhỏ nhoi, Đới Húc cũng không có nghĩa vụ đem mỗi chuyện mình làm thuyết minh nguyên do với cô.
Cô không có mặt mũi hỏi anh vấn đề này, nhưng Đới Húc lại đoán được, nói chuyện điện thoại với Thang Lực xong, anh lần nữa mang găng tay vào, chủ động nói với Phương Viên: "Thang Lực nói sẽ dẫn người cậu ấy tới ngay, nghe ý, hai bạn học hẳn không có đi tìm cậu ấy."
Phương Viên cười xấu hổ, Đới Húc đã tiếp tục: "Nếu em không gọi điện mật báo cho họ một chút, lát nữa mọi người tới lại không có bọn họ, như vậy mọi người đều sẽ biết có hai thực tập sinh tránh né việc này, người mới tới lại chọn nhẹ sợ nặng, việc này đối với tương lai không tốt cho lắm."
Đối mặt với cách làm của Lâm Phi Ca và Mã Khải, Đới Húc không những không tức giận hay trách cứ, ngược lại còn thay bọn họ nghĩ cách ở trước mặt mọi người giữ mặt mũi, đây là việc Phương Viên không hề nghĩ tới .
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
"Lá gan to hay nhỏ?" Đới Húc bỗng nhiên mở miệng hỏi Phương Viên, vẫy tay với cô, "Nếu không sợ thì dẫm lên dấu chân vừa rồi của tôi, tới đây xem tôi phát hiện cái gì."