Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô ấy thật có cá tính." Thoạt nhìn Lâm Phi Ca không quá thưởng thức cách làm này, "Nhưng hà tất phải thế, mỗi ngày phải gặp người mình không thích, trong lòng cô ấy không nghẹn chết à?"

"Ai biết được, dù sao mỗi người một cái tính, tôi cũng không biết cô ấy suy nghĩ thế nào. Thôi, vẫn là đừng nhắc đến cô ấy, để cô ấy cho rằng tôi ở sau lưng nói xấu chuyện của người ta thì không tốt lắm." Cô gái xua tay, không muốn tiếp tục câu chuyện về Tiểu Đình, dường như vì có chút cố kỵ cô ấy.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn liên tục vang lên, ai mà biết vừa rồi Tiểu Đình có nghe mọi người ở bên ngoài nói chuyện hay không, có điều với đám người Đới Húc, yêu cầu phải tìm hiểu chi tiết về một người, tình huống vội vàng vừa rồi không đủ để họ phán đoán đối phương là người thế nào, chỉ có thể từ ngoại hình nhìn ra đối phương cũng là một người cao to, dáng người không tính đầy đặn, cũng không tính thon thả, gương mặt bình thường, rất khó để nhìn ra manh mối gì đó.

Qua mấy phút, một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi từ phía dưới hổn hển chạy lên, vừa thấy mấy người đứng trước cửa liền nhận ra họ là cảnh sát mà cô gái nhắc tới, vội khách sáo chào hỏi mấy câu.

Đới Húc cũng gật đầu với bà ta, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận.

"Chúng tôi là cảnh sát thuộc Cục Công An thành phố A, Trương Ức Dao là khách trọ của bà sao? Nghe nói đã mấy ngày rồi cô ấy chưa trở về?" Đới Húc dò hỏi, "Bà có nhớ lần cuối cùng gặp cô ấy là khi nào không?"

"Hơn một tuần trước." Chủ nhà nhìn giấy tờ Đới Húc đưa ra, có chút hoang mang, dường như không rõ vì sao người của Cục Công An lại chạy tới đây tìm hiểu tình hình, "Nhà vệ sinh bên này bị nghẹt nước, tôi tìm thợ tới sửa, vừa lúc gặp cô ấy trang điểm lộng lẫy chuẩn bị ra ngoài, tôi thuận tiện nhắc sắp tới ngày trả tiền phòng, bình thường ba tháng tôi mới tới thu một lần, cô ấy đồng ý, nhưng tới ngày lại không thấy cô ấy gọi điện cho mình, tôi liên lạc thì không ai bắt máy, cho nên tới đây tìm, từ đó đến nay chưa từng gặp lại cô ấy."



"Trước kia cô ấy thường khất tiền thuê sao?" Phương Viên hỏi.

Chủ nhà lắc đầu: "Trước kia không như vậy, nếu khất tiền thuê trọ, tôi đã không để cô ấy ở đây lâu. Trước đó cô ấy nói thỉnh thoảng sẽ về ký túc xá của trường, nhưng đa số thời điểm đều sẽ ở bên này. Tôi ban ngày cũng đi làm, phòng trọ có chuyện gì cần mới chạy tới, bình thường thì buổi tối mới đến đây. Nơi này chủ yếu là nữ sinh, chồng tôi không tiện tới, mọi lần đều là tôi, cơ bản mỗi lần tới đều có thể gặp cô ấy, hoặc là muốn ra ngoài, hoặc là từ bên ngoài trở về." .

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

"Bà có chìa khóa mỗi phòng sao? Có thể cho chúng tôi vào xem phòng của Trương Ức Dao không?" Đới Húc hỏi.

"Phòng cô ấy rất bình thường, lúc muốn thu tiền trọ lại không tìm được cô ấy, tôi cũng lo không biết cô ấy có lặng lẽ dọn đi hay không nên đã mở cửa nhìn thoáng qua, đồ đạc bên trong vẫn còn, không giống như muốn bỏ trốn, cho nên mấy ngày nay cũng không sốt ruột tìm cô ấy." Chủ nhà theo góc độ của mình mà đưa ra suy đoán.

Đới Húc xua tay: "Chúng tôi tới không phải vì chuyện tiền thuê trọ, hiện tại chúng tôi nghi ngờ Trương Ức Dao mất tích, cho nên muốn xác nhận xem cô ấy và mọi người trước khi mất tích có gì khác thường không."

"Mất tích?" Cô gái vừa tiếp đón họ không tin mà hỏi lại.

"Vừa rồi anh đã nhắc em đừng nói hươu nói vượn..." Bạn trai cô ấy ở bên cạnh thì thầm một câu.

Chủ nhà cũng hoảng sợ, hơn nữa còn có chút xấu hổ, vội tiếp đón họ vào trong, dẫn họ lên lầu, trong miệng vẫn nhịn không được mà nhắc mãi: "Xem tôi này, tôi đã nói mà, chuyện khất nợ tiền trọ lớn như vậy tôi chưa báo cảnh sát, cảnh sát sao có thể biết, còn tìm tới cửa chứ. Tôi từng tuổi này, đúng là sống uổng phí, đầu óc đúng là không biết suy nghĩ. Cô gái kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Từ tình hình hiện tại, mười phần có chín phần đã xảy ra chuyện, nhưng trước khi xác định trăm phần trăm, Đới Húc đương nhiên không thể để lộ tin tức, vì thế giống thật mà là giả trả lời: "Việc này còn khó nói, chúng tôi cũng hi vọng sẽ không có việc gì."

Cặp tình nhân ban đầu mở cửa tiếp đón họ vừa nghe nói Trương Ức Dao có khả năng mất tích liền không định tham dự vào, trực tiếp về phòng, hiện tại dẫn đường cho họ chỉ có chủ nhà. Cả căn phòng lớn này có hai lầu, bên dưới ba phòng nhỏ, bên trên vì có thêm sân phơi nên chỉ có hai phòng, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, so với dưới lầu an tĩnh hơn một ít. Chủ nhà dẫn bọn họ lên lầu, vòng qua cầu thang, đi tới trước cánh cửa ở tận cùng, từ trong túi tìm kiếm chìa khóa, đang muốn mở cửa, Đới Húc ra hiệu cho bà ấy chờ một lát, sau đó lấy ra bao tay đưa qua. Chủ nhà không khỏi khẩn trương, do dự một hồi, dứt khoát đưa chìa khóa cho Đới Húc: "Chi bằng... Vẫn là cậu tự làm đi, tôi không biết cách làm việc của cảnh sát, tốt nhất đừng để lòng tốt gây ra chuyện, lỡ đâu phá hư gì đó thì không tốt lắm."

Đới Húc không từ chối, nhận lấy chìa khóa, mang bao tay cầm then cửa, sau khi mở khóa, nhẹ nhàng đẩy ra. Gian phòng này hướng về phía Nam, ánh sáng rất tốt, hơn nữa nhiều ngày không có người ở, cửa vừa mở ra, không khí nóng hừng hực lập tức ập tới. Phương Viên ngửi ngửi, cảm thấy ngoại trừ có lớp tro bụi ở ngoài thì không còn gì khác, đặc biệt không hề có mùi máu tươi, việc này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc đối với những người từng thấy hiện trường kia, đối với tình huống ở hiện trường giết người đầu tiên là gì, trong lòng ai cũng không dám chắc.



Lâm Phi Ca vô cùng căng thẳng, lúc trước vì không cẩn thận thấy tấm hình trong di động Mã Khải Chung Hàn nhờ chụp mà thiếu chút nôn mửa, hiện tại lại sợ nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa, vì thế chỉ biết đứng sau Phương Viên, một tay kéo cánh tay cô ấy, dường như muốn mượn chút sức lực.

Cửa mở ra, từ vị trí này nhìn vào, trong phòng tất cả đều bình thường, đừng nói không thấy bất kỳ vết máu đã khô cạn, ngay cả cách sắp xếp đồ đạc bên trong đều rất ngay ngắn trật tự, không hề cẩu thả.

Tuy là vậy, vì cẩn thận, Đới Húc vẫn phát cho mỗi người hai cái bao bọc giày và bao tay, lúc này mới đi vào. Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, điển hình của một căn phòng thuê trọ, một tủ quần áo, một cái bàn, một ghế dựa, một cái giường, không hơn. Chăn gối được xếp gọn gàng, không giống người ở nơi này vội vàng ra ngoài, trên bàn để ít đồ trang điểm của phụ nữ, đồ đạc đều bày tùy ý, bên trên đã có một tầng bụi mỏng. Phương Viên đến trước tủ quần áo, mở ra, bên trong treo rất nhiều quần áo, kiểu dáng đều rất thời thượng, bên dưới xếp chỉnh tề các hộp giày, vừa nhìn nhãn hiệu liền biết, cùng đồ trang điểm trên bàn không phải hàng giá rẻ.

"Trên lầu có phòng tắm nhỏ, chỉ có người của hai phòng này dùng chung?" Đới Húc dạo qua trong phòng một vòng, quan sát khắp nơi, chỗ này dường như chưa từng xảy ra chuyện gì đáng sợ. Anh đưa tay gõ gõ vách tường ngăn cách hai căn phòng, phát hiện tiếng động trống rỗng, lại dò người nhìn ra bên ngoài, thấy giữa hai phòng có một khoảng cách, ở phía cầu thang có một nhà vệ sinh nhỏ.

Chủ nhà xua tay: "Không cố định, nơi này dưới lầu có một nhà vệ sinh lớn, trên này một cái nhỏ, tiện cái nào thì dùng cái đó, ba phòng dưới lầu đôi khi có việc gấp cũng lên đây tắm gội."

Đới Húc gật đầu, suy xét một hồi, quyết định mang laptop đặt ở tủ đầu giường về xem có thể thu hoạch gì không. Tránh chủ nhà khó xử, anh hỏi: "Tôi có cần để lại chứng từ gì không?"

"Không cần không cần, cô cậu không phải kẻ lừa đảo, mang về còn không phải để phá án sao?" Chủ nhà căn bản không ngại những việc này, có lẽ đối với bà ấy mà nói, chỉ cần không phải đồ của mình, chỉ cần phòng trọ của mình không xảy ra chuyện, muốn gì cũng được.

Đới Húc cầm laptop và dây sạc, dẫn ba thực tập sinh xuống lầu, chủ nhà cũng theo chân họ rời đi. Thời điểm xuống lầu, Đới Húc lại hỏi: "Nữ sinh ở phòng bên dưới cạnh cửa tên Tiểu Đình đúng không? Cô ấy ở đây bao lâu rồi?"

"À, cậu hỏi cô bé đó sao, cô ấy tên Tào Nguyệt Đình, ở chỗ tôi cũng hơn một năm rồi, khá an tĩnh. Sao vậy? Cô cậu hỏi thăm cô ấy làm gì? Chuyện này liên quan tới cô ấy sao?"

"À không có, vừa rồi nghe nói hình như cô ấy rất thân với Trương Ức Dao, muốn hỏi cô ấy xem có biết tình hình của Trương Ức Dao không, có điều cô ấy cứ ở trong nhà vệ sinh không ra, vì thế không có cơ hội." Đới Húc trả lời.



Chủ nhà sửng sốt, vội xua tay: "Cô cậu khẳng định lầm rồi, quan hệ giữa Tào Nguyệt Đình và Trương Ức Dao rất không tốt, may là cô cậu không hỏi cô ấy, nếu không cô ấy sẽ trở mặt."

"Quan hệ rất không tốt là sao? Tính cách không hợp?"

"Còn nghiêm trọng hơn thế, bạn trai trước đó của cô bé cặp với Trương Ức Dao."

Chủ nhà vừa nói ra lời này, bốn người bao gồm Đới Húc đều giật mình, họ không ngờ chuyện cô gái kia kể, chủ nhà cư nhiên cũng biết.

"Tôi tuy rằng đã lớn tuổi nhưng chưa đến mức khờ khạo." Chủ nhà thở dài, "Trước kia tôi thấy chàng trai hay tới gặp Tào Nguyệt Đình, có một buổi tối tôi tới, Tào Nguyệt Đình không có ở nhà, tôi lên lầu hai gõ cửa thông báo người trên lầu, kết quả thấy thằng nhóc kia ở trong phòng Trương Ức Dao, hai người hình như vừa tắm rửa xong, cậu nói xem, tôi còn có thể không rõ sao?"

"Vậy sau đó Tào Nguyệt Đình có phản ứng gì không?" Phương Viên hỏi.

Chủ nhà lắc đầu: "Chuyện này sau đó mọi người đều biết, không chia tay chẳng lẽ nhận nhịn sao, loại đàn ông này, sớm phát hiện sớm cắt đứt cho rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK