“Là chủ nhiệm khoa của Bào Hồng Quang, trước đó ở trường chúng ta có gặp một lần.” Phương Viên nhỏ giọng nhắc nhở, vì video giám sát còn đang chạy, cô sợ nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới người khác.
Mã Khải gật đầu: “Đúng đúng, là hắn không sai.”
Chủ nhiệm khoa là người đầu tiên xuất hiện, hắn vào thang máy, không ấn đi xuống mà giữ cửa mở, mặt hướng ra ngoài, hình như nói chuyện với ai đó, chỉ tiếc camera chỉ quay được nhiêu đây, cho nên không thể biết hắn nói gì, có điều nhìn dáng vẻ, người bên ngoài hình như không hề đáp lại. Một mình chủ nhiệm khoa đứng trong thang máy, một tay ấn giữa cửa, đưa mắt nhìn xung quanh, giống như đang đợi ai đó. Chốc lát, hắn dường như không còn kiên nhẫn, buông tay, ấn nút lầu một, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại.
Một mình chủ nhiệm khoa đứng dựa vào vách tường, hẳn là đang chờ xuống lầu, nhưng bảng thông báo số tầng lại không thay đổi, mà hắn không hề phát hiện. Thời điểm nhận ra thang máy không hề di chuyển, hắn định duỗi tay ấn nút lại, cửa thang máy trùng hợp mở, người tới là Bào Hồng Quang. Thấy chủ nhiệm bên trong, hắn lập tức cười hì hì, một câu cũng không nói, xoay xoay chìa khóa trong tay, sau đó dùng thẻ từ quẹt vào thang máy, ấn nút, lúc này con số trêи màn hình mới thay đổi.
Chủ nhiệm khoa nói gì đó với Bào Hồng Quang, từ sườn mặt mà xem, có lẽ không hề vui vẻ, mà Bào Hồng Quang chỉ cười coi như đáp lại.
Thang máy dừng ở lầu một. Bào Hồng Quang đi trước, chủ nhiệm khoa theo sau, hai người ra ngoài, cửa thang máy lần nữa đóng lại, đoạn video tới đây liền kết thúc.
“Sau đó không cần xem nữa, Bào Hồng Quang không trở về, thông qua camera theo dõi của chung cư có thể xác nhận.” Thang Lực giải thích đơn giản tình hình còn lại với họ, “Camera theo dõi ở cửa ghi hình hai người cùng nhau ra ngoài, xung quanh không có ai đi theo, đi được một đoạn bọn họ một trái một phải tách nhau, tới đây hoàn toàn rời khỏi phạm vi ghi hình. Camera giao thông gần đó tôi đã điều tra, không thấy tung tích của Bào Hồng Quang, có lẽ hắn đã bắt xe rời đi.”
“Nói cách khác, chủ nhiệm khoa biết rõ Bào Hồng Quang trong thời gian đó căn bản không mất tích, hắn vẫn êm đẹp, chỉ là không đi làm mà thôi, vậy mà thời lúc chúng ta một chữ cũng không để lộ, chuyện này thật đáng xem xét.” Đới Húc vuốt ve mấy sợi râu đã mọc mới trêи cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm hình ảnh dừng lại trêи màn hình máy tính.
“Lão Đới, liệu có khả năng đây là người cuối cùng gặp Bào Hồng Quang không? Lần trước gặp chúng ta hắn còn nói dối, nói mình và Bào Hồng Quang không thân, ngày thường rất bận, nhiệm vụ nặng nề, cho nên căn bản không có thời gian tiếp xúc với Bào Hồng Quang, nhưng kết quả? Tự mình chạy tới nhà người ta luôn kìa! Hiềm nghi không phải rất lớn sao?” Lâm Phi Ca kϊƈɦ động nhìn Đới Húc, dường như cho rằng phát hiện được tình nghi, án này rất nhanh liền có manh mối. Lần đầu trực tiếp tham gia, thắng lợi đang ở trước mắt khiến cô đứng ngồi không yên, thiếu chút nhảy khỏi ghế.
Đới Húc thấy cô như vậy, vội duỗi tay bảo cô ngồi yên: “Em trước đừng kϊƈɦ động, xác thật hắn đã nói dối, nhưng hiềm nghi lớn hay không, có phải người cuối cùng gặp Bào Hồng Quang hay không, tất cả vẫn còn khó nói, phải đợi xác nhận mới có thể đi đến kết luận. Kϊƈɦ động quá sớm, kết quả cuối cùng không tốt sẽ thất vọng.”
Lâm Phi Ca đành ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Vậy chúng ta có cần tìm hắn đối chất hay không?”
“Em đừng gấp, chúng ta vừa mới nghe thu hoạch của Thang Lực, thu hoạch bên kia của chúng ta còn chưa nói với cậu ấy, bao gồm việc tôi và Phương Viên tăng ca tối qua, các em không hiếu kỳ chúng tôi làm gì sao?”
Chờ Lâm Phi Ca và Mã Khải lấy lại bình tĩnh, anh mới đem tình hình điều tra ở thành phố D của bốn người trình bày một lần cùng cuộc gặp gỡ với Trương Dương Sóc và Tiền Chính Hạo hôm qua.
“Quan Hiểu San? Tên này nghe quen quen, a, nhớ rồi!” Lâm Phi Ca lúc đầu có chút mờ mịt, rất nhanh liền có phản ứng, “Thời điểm chúng ta cầm chân dung phát họa tới trường, trong văn phòng hình như có giáo viên nữ tên Hiểu San, không biết có phải Quan Hiểu San này không? Lúc ấy không nghe được tên đầy đủ của cô ấy?”
“Sao hả? Trông như thế nào? Xinh đẹp không?” Mã Khải ở một bên thò qua hỏi.
Lâm Phi Ca trợn mắt: “Liên quan gì tới cậu? Người ta đẹp hay không cậu chỉ có thể nhìn thôi, hơn nữa cậu bao nhiêu tuổi, thế mà dám nhớ thương một chị, lá gan của cậu đúng là không nhỏ ha!”
“Cậu nói hươu nói vượn gì thế hả? Tớ đây là xuất phát từ tâm lý bình thường của nam thanh niên độc thân, thuận miệng hỏi thăm một câu mà thôi, cậu cần gì làm lớn thế hả? Thật là.” Mã Khải bị Lâm Phi Ca quở trách, cảm thấy mặt mũi như mất hết, nhịn không được mà lẩm bẩm phản bác một câu, sau đó liền không dám tiếp tục chủ đề ngoài lề.
“Thì ra là Bốc Văn Tinh cùng Quan Hiểu San, hiện tại lại thêm một chủ nhiệm khoa, nên ra tay từ ai trước đây?” Phương Viên mơ hồ vẫn có ấn tượng với cô giáo tên Hiểu San này, hình như là mặt trái xoan, làn da trắng nõn, thoạt nhìn là cô gái rất đáng yêu, thoạt nhìn có lẽ chỉ lớn hơn cô vài tuổi. Có điều đây không phải mấu chốt, cô cũng không có khả năng đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Mã Khải.
“Tôi cảm thấy vẫn là ra tay từ Bốc Văn Tinh và chủ nhiệm khoa trước, Quan Hiểu San bên kia không vội, cá nhân tôi cho rằng nếu không cần thiết, chúng ta thậm chí không cần nói chuyện với Quan Hiểu San, cho dù ra tay từ chỗ cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể hỏi xem cô ấy có được ai theo đuổi không, đặc biệt là những người khá cuồng nhiệt và chấp nhất.” Đới Húc nói, “Cho dù có liên quan, chúng ta chỉ cần tìm hiểu lúc trước vì chuyện gì mà cô ấy và Bào Hồng Quang xích mích như vậy, chịu nói thì tốt, nếu không, chúng ta phải tìm con đường khác.”
“Tại sao chứ? Quan hệ giữa Quan Hiểu San và Bào Hồng Quang đã tệ như vậy, vì sao không điều tra thật kỹ?” Mã Khải không rõ, “Theo lý, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ không phải xảy ra gần đây hơn chuyện của Bốc Văn Tinh sao? Sao lại không quan trọng?”
“Tôi không nói chuyện đó không quan trọng, tôi là nói cá nhân Quan Hiểu San không quan trọng, cô ấy chúng ta đã gặp một lần, cho dù khi đó không quá chú ý nhưng ấn tượng tôi vẫn có, vóc dáng không ao, rất gầy, nếu nói cô ấy tự mình giết Bào Hồng Quang, chắc chắn không có khả năng thành công.” Đới Húc lắc đầu, ý nói Mã Khải không hiểu ý của mình.
Mã Khải miễn cưỡng cười cười: “Bào Hồng Quang cũng không phải kẻ cơ bắp gì, lão Đới, nếu hắn rắn chắc bằng một nửa của anh, em sẽ cảm thấy lời anh nói hợp lý, nhưng anh xem ảnh chụp Bào Hồng Quang đi, bao tải như hắn hành động khẳng định không hề nhanh nhẹn, ai muốn xuống tay cũng không quá khó.”
Đới Húc xua tay: “Cái này em nghĩ sai rồi, không được xem thường tính chiến đấu của người mập, cùng chiều cao và tuổi, đặt một người rất béo và một người rất gầy cạnh nhau, chạy trốn thì tạm thời không nói, nhưng nếu đánh nhau người gầy sẽ dễ bị áp đảo hơn, sức lực người béo mạnh hơn người gầy rất nhiều, cho nên nói Bào Hồng Quang dù có hành động không tiện nhưng Quan Hiểu San rất gầy, hơn nữa còn là nữ, sức lực hai người căn bản không thể đánh đồng, càng đừng trông cậy một mình cô ấy không chỉ giết Bào Hồng Quang, hơn nữa còn phải phanh thây, đây rõ ràng là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
“A, thì ra là vậy, xem ra em xem thường sức chiến đấu của người mập quá rồi!” Mã Khải gật đầu, bộ dáng bừng tỉnh, sau đó lại nhìn Phương Viên, bỗng nhiên cợt nhã nói, “Phương Viên, tớ vốn còn đang suy xét có nên làm sứ giả hộ hoa cho cậu không, hiện tại nghe lão Đới nói vậy, tớ cảm thấy không cần thiết nữa. Nhìn cậu thế này cũng không giống quá thừa cân, hơn nữa tớ cũng nghĩ kỹ rồi, sau này tớ không dám trêu chọc đắc tội cậu nữa, lão Đới nói đúng, không thể xem thường sức chiến đấu của người mập!”
“Ai da!” Vừa nói xong, đang làm mặt quỷ cười nhìn Phương Viên, sau ót bỗng nhiên bang một tiếng, như bị người ta đánh một cái, thật ra không đau, nhưng thình lình như thế, Mã Khải thật sự bị dọa sợ, theo bản năng rụt cổ lại, duỗi tay che đầu, xoay người xem ai vừa ra tay.
“Xem ra chiêu này dùng khá tốt.” Đới Húc phất tay, nói với Phương Viên, “Về sau thằng nhóc này còn nói chuyện không biết lựa lời, em cứ làm như thế, thuận tiện giúp cậu ta kϊƈɦ hoạt tế bão não còn thừa.”
“Ha ha, chiêu này hay, em ủng hộ em ủng hộ! Nếu Phương Viên không ra tay được, em làm giúp cho!” Lâm Phi Ca vỗ tay, cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Đới Húc không định tiếp tục cười đùa với họ, chuyển ánh mắt hướng về phía Thang Lực: “Quy tắc cũ, cậu chọn trước đi.”