"Cậu đã xem chưa? Có hôi thối hoàn toàn không, rốt cuộc là đến mức nào?" Pháp y Lưu hỏi. Từ khi phát hiện sọ người đến bây giờ đã qua mấy ngày, nhưng vì hộp sọ đã qua nấu chín, thời gian tử vong không thể xác định, tất cả giả thiết trước đó đều căn cứ vào việc nạn nhân có khả năng là Quản Vĩnh Phúc mà triển khai, cho nên có đúng hay không vẫn còn khó nói. Hiện tại là mùa hè, nhiệt đồ rất cao, tốc độ thi thể hư thối cũng tương đối nhanh, cho nên dựa theo những gì Đường Hoằng Nghiệp vừa nói, thi thể bị người ta phát hiện khi đào đất, như vậy tốc độ hư thối sẽ chậm hơn ở ngoài không khí rất nhiều. Do vậy pháp y Lưu gấp gáp dò hỏi về hiện trường, hi vọng có thể từ đây, trong lòng sớm có một phỏng đoán ước chừng.
Đường Hoằng Nghiệp nghĩ nghĩ, nhìn Phương Viên đi bên cạnh Đới Húc, gãi đầu: "Đến mức nào sao... Trên cơ bản chính là... Lát nữa Phương Viên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được, rất ghê, đã sinh dòi, phải nói là thối nát đến cực điểm. À đúng rồi, tôi không khoa trương đâu, pháp y Lưu, ông cũng nên có chuẩn bị tâm lý đi, không phải trước kia ông từng gặp loại thi thể rất hôi thối sao, cũng không biết dưới chỗ đất kia có thứ gì, thối như phân vậy."
Cách miêu tả của anh khiến mọi người không khỏi sửng sốt. Đới Húc không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, sắp tới hiện trường, anh nhân lúc Đường Hoằng Nghiệp và pháp y Lưu trao đổi, từ trong túi quần lấy ra một cái kịp mũi và một hộp dầu cù là, lặng lẽ đưa cho Phương Viên.
"Em thấy cái nào thích hợp thì dùng cái đó, thời tiết đang nóng, em lại không ăn uống đầy đủ, nếu lại nôn ra phá hỏng hiện trường thì không tốt." Đới Húc nhét đồ vào tay cô, nói khẽ, "Mặc dù đây không phải chuyện vinh quang nhưng vẫn nên chú ý một chút."
Phương Viên không khỏi kinh ngạc, theo bản năng nhận lấy, sau đó mới hỏi: "Sao anh biết tình huống sẽ là thế này?"
"Đoán thôi, gần đây thời tiết oi bức, thi thể hư thối là điều không thể tránh được. Có điều cách Đường Hoằng Nghiệp miêu tả, tôi thật ra không ngờ tới." Đới Húc nhẹ nhàng bâng quơ, "May mà xe của tôi như tiệm tạp hóa, cái gì cũng có. Bằng không tôi cũng bó tay."
Ở trước mặt mọi người bịt mũi Phương Viên có hơi xấu hổ. Có nên cô bỏ kẹp mũi vào túi, mở dầu cù là ra, dùng ngón tay dính một chút, bôi lên mũi, xoay mũi lập tức đầy mùi dầu cù là, hoàn toàn không ngửi được mùi gì khác. Bôi xong, cô đưa dầu cù là cho Đới Húc, dùng hành động và ánh mắt hỏi anh có cần không, Đới Húc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao, đối với mùi lạ anh vẫn chịu đựng được.
Phương Viên nắm chặt hộp dầu trong tay, trong lòng vốn bình tĩnh hiện giờ lại nổi lên chút gợn sóng.
Có điều trước mắt không có thời gian để suy xét cẩn thận, cô theo mọi người đi thêm một đoạn, thi thể nam không đầu liền ở ngay trước mắt. Cho dù quanh mũi đều là mùi cù là, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi tanh tưởi hỗn tạp trong không khí, nếu không phải đã đề phòng trước, e rằng Phương Viên thật sự sẽ vì buồn nôn ghê tởm mà bỏ chạy.
Đừng nói Phương Viên, ngay cả Đường Hoằng Nghiệp có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa vì đã được nhắc nhở mà có chuẩn bị tâm lý cũng phải nhíu mày. Đương nhiên, hôi thì hôi, người chuyên nghiệp sẽ không bị ảnh hưởng, sau khi tới hiện trường, pháp y Lưu nhanh chóng đeo găng vào, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình. Những người còn lại đứng bên ngoài một chút, để tránh ảnh hưởng tới công việc của nhóm pháp y, đồng thời cũng vì mùi hôi ở hiện trường quá dày đặc, dù là Đới Húc, Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp làm trong ngành mấy năm cũng cảm thấy khó chịu.
Phương Viên thấy sắc mặt mọi người khó coi, cũng ngại bản thân một mình giấu hộp dầu cù là, vì thế lấy ra hỏi mọi người có muốn dùng không. Đới Húc và Thang Lực đều tỏ vẻ không cần, Đường Hoằng Nghiệp thì thật sự không thể nhịn được nữa, chẳng màng xấu hổ, lập tức nhận lấy hộp dầu của Phương Viên, xoa xoa bên mũi một ít.
"Pháp y Lưu, ông có cần dùng không? Ông ở gần như vậy, không bị mùi hôi làm cay mắt à?" Đường Hoằng Nghiệp lo cho mình xong, nhìn pháp y Lưu ngồi xổm kiểm tra thi thể, không nhịn được mà hỏi.
Pháp y Lưu ngẩng đầu nhìn họ, xua tay: "Không cần, đúng là hôi thật, nhưng càng như vậy chúng tôi càng không thể né tránh, dù là mắt nhìn hay mũi ngửi, tất cả đều là cách chúng tôi nói chuyện với thi thể, bên trong chắc chắn có những tin tức quan trọng ảnh hưởng tới công việc phá án."
Đường Hoằng Nghiệp gật đầu, giơ ngón cái lên, tỏ vẻ bội phục, sau đó trả dầu cù là cho Phương Viên, thuận miệng cảm thán: "Quả nhiên vẫn là con gái cẩn thận, em nói xem mấy thằng đàn ông như bọn tôi, ai cũng thường xuyên gặp tình huống này nhưng lại không có thói quen mang theo nó."
Phương Viên cũng ngại giải thích thật ra hộp dầu này là Đới Húc đưa cho mình, tính cách của Đường Hoằng Nghiệp từ lúc thực tập cô đã chứng kiến, mồm miệng không thua kém gì Mã Khải, nội tâm không xấu, chỉ tiếc lại là người thích đi trêu chọc đùa giỡn. Nếu cô nói hộp dầu này là Đới Húc cố tình đưa cho mình, không biết Đường Hoằng Nghiệp sẽ đưa ra lời bình thế nào nữa.
Dầu cù là thật sự có hỗ trợ rất lớn, tuy rằng vẫn ngửi thấy mùi hôi nhưng cũng tốt hơn nhiều, Phương Viên bình tĩnh lại, lúc này mới chú ý tới thi thể dưới đất. Thi thể đã bị phân hủy nặng nề, có rất nhiều dịch thể chảy ra hòa chung với bùn đất. Bên trên còn có mấy còn bọ mấp máy, thoạt nhìn tình hình rất tệ, thậm chí khoa trương mà nói, nếu không nhìn kỹ, e rằng không có cách nào phân biệt được giới tính.
Trên thi thể không có áo quần gì, trên cổ có một vết cắt, đó vốn dĩ là nơi gắn với đầu có dính chút bùn đất, hơn nữa vì mọi thứ trên cơ thể đã hôi thối, thoạt nhìn đã là một mớ thịt rối tinh rối mù. Sau khi được khai quật, thi thể lập tức thu hút ruồi bọ bay tới, người ở hiện trường không thể không vừa kiểm tra tình hình xung quanh thi thể vừa xua đuổi ruồi bọ.
Pháp y Lưu cũng vậy, ông cẩn thận kiểm tra chỗ cắt ở cổ, cau mày, thái độ rất nghiêm túc. Đới Húc ở bên cạnh quan sát một lúc, lặng lẽ ra hiệu với Phương Viên, hai người tạm thời rời khỏi chỗ thi thể, đi kiểm tra tình hình xung quanh.
Nơi này vốn dĩ là một bãi tha ma, vị trí tương đối trũng, có lẽ vì vốn không có nhiều người qua lại nên ngoại trừ nơi bị máy xúc đất nghiền nát, những chỗ khác đều cỏ hoang mọc um tùm. Đối với người dân địa phương mà nói, bản thân vụ án này đã là một chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hiện giờ lại đào ra một cái xác không đầu, sau khi thấy xe của Cục Công An tới, không ít thôn dân to gan chạy tới xem náo nhiệt, bọn họ đều bị chặn ở bên ngoài, duỗi dài cổ nhìn xung quanh, hơn nữa còn rất căng thẳng.
Đới Húc chú ý địa hình xung quanh, đi xa mấy bước, ngồi xổm xuống lấy ít bùn đất, xoa xoa trong tay, đưa lên mũi ngửi, nhíu mày, lại đi về phía trước mấy bước, lặp lại động tác. Phương Viên muốn đi theo, nhưng vô tình lời nghị luận của người bên cạnh truyền vào tai khiến cô theo bản năng đi chậm lại, sợ bị đối phương phát hiện mình nghe lén, cô đành làm bộ ngó nhìn xung quanh.
Đó là hai người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là người dân trong thôn. Một người mặc quần đã cũ sờn, vì trời nóng, ống quần cuốn lên. Người còn lại đeo mũ rơm, tay còn cầm nửa trái dưa chuột ăn thừa, có lẽ vì mùi hôi thôi bên kia bay qua nên không còn tâm tình ăn tiếp.
"Chuyện này ông nói xem có đen đủi không, tôi ở trong thôn không nghe nói có nhà nào xảy ra chuyện cả, đây chắc hẳn là người ngoài, sao cố tình lại chọn nơi của chúng ta vậy!" Người mang mũ rơm nói.
Người đàn ông cuốn quần bĩu môi: "Tôi nói này, chắc chắn có liên quan tới phong thủy! Ông nói xem, chúng ta ở đây lâu như vậy, tính ra cũng trải qua năm sáu thế hệ rồi, trước giờ vốn bình yên, nhưng từ khi có lời đồn về bãi tha ma này, việc lạ cứ thế mà tới, đúng là làm gì cũng nên kiêng kị một chút."
"A, ông đừng nói nữa, đang ban ngày ban mặt tôi còn nổi da gà! Hơn nữa chuyện đó sao mà biết được có phải do ai uống nhiều rồi nói bậy hay không! Nói chung là không tận mắt nhìn thấy, tôi không tin. Thời điểm bà lão kia còn ở đây, trong thôn không ai nói xấu bà ấy, tính cách bà ấy là như vậy, hiện giờ quay về hù chúng ta làm gì!"
Người đàn ông cuốn quần trừng mắt: "Xem ông nhát gan chưa kìa! Con người mà, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, ông cũng nói rồi, chúng ta chẳng ai làm gì bà ấy, ông sợ cái gì! Nếu ông không tin quỷ thần, vậy ông nói xem chuyện này là thế nào? Có thể trùng hợp đến thế sao? Xưa nay chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng đến ngay dời mộ, nhà cũ bỗng bốc cháy, sau đó bên này phát hiện ra người chết à? Đây rõ ràng là chọc người âm! Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới chúng ta, oan có đầu nợ có chủ, ai gây ra thì tới tìm người nấy, chúng ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi."
"Hai bác bảo trong đây còn có chuyện lạ xảy ra sao?" Phương Viên nghe đến đây, dứt khoát đi qua, dò hỏi.
Hai người thấy Phương Viên vừa tới liền hỏi, không khỏi sửng sốt, trong đó có một người đánh giá Phương Viên, có chút mờ mịt: "Cô cũng là cảnh sát?"
Phương Viên gật đầu, cô biết mình còn trẻ, lại là một cô gái, xuất hiện ở nơi thế này không có sức thuyết phục như Đới Húc, dễ khiến người dân nghi ngờ, vì thế cô xụ mặt, nghiêm túc gật đầu, chỉ vào vị trí mình đang đứng: "Đúng vậy, nếu không phải, sao tôi có thể vào đây?"
Hai thôn dân có hơi kinh ngạc, người đeo mũ rơm còn lẩm bẩm: "A, rất ít cô gái trẻ tuổi như vậy chạy đi làm cảnh sát!"
Lời này nghe qua không rõ có ý tốt hay xấu, cũng không liên quan tới khen chê, Phương Viên không muốn so đo, lặp lại vấn đề hai người họ chưa trả lời.
Lúc này, người đeo mũ rơm không còn qua loa có lệ, gật đầu: "Đúng vậy, nói ra sợ cô không tin, gần đây vì chuyện dời mộ, trong thôn chúng tôi xảy ra vài việc lạ."
Danh Sách Chương: