"Giữa cô gái da trắng kia và Triệu Anh Hoa có chuyện gì?" Phương Viên hỏi.
Cô gái mặt dài hơi chần chờ, cúi đầu cười mỉa, không nói nữa.
Thấy vậy, Phương Viên có hơi sốt ruột: "Cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi, tin rằng cô đuổi theo nói với chúng tôi chuyện này cũng là vì nghe nói Triệu Anh Hoa đột nhiên qua đời, cảm thấy tiếc cho cô ấy, tôi nói không sai đúng không? Nếu đã vậy, tại sao lại không làm người tốt đến cùng?"
"Không phải, tôi không có lo lắng gì, chủ yếu là cô gái kia cũng không phải người xấu, nhát gan như chuột vậy, chút mâu thuẫn giữa cô ấy và Triệu Anh Hoa nói ra có hơi buồn cười, khẳng định không liên quan đến cái chết của Triệu Anh Hoa." Cô gái mặt dài vội xua tay, "Chính vì tôi cảm thấy chuyện đó không có liên quan đến chuyện của Triệu Anh Hoa nên mới do dự không biết có nên nói ra hay không."
"Không sao, cô không cần băn khoăn, chuyện giữa các đồng nghiệp ở nhà máy các cô chúng tôi chỉ nghe để xác định không liên quan đến chuyện của Triệu Anh Hoa, sẽ không đi nói bậy bạ." Đới Húc trấn an.
Cô gái mặt gầy nghĩ nghĩ, gật đầu: "Thật ra chuyện này cũng không có gì, chỉ là chỗ chúng tôi có hai tài xế, trong đó có một thanh niên vốn rất thích cô gái da trắng nhất văn phòng chúng tôi, chuyện này chúng tôi đều biết, có điều không ai để tâm cả, bởi vì cô gái đó có bạn trai rồi, thế nên mọi người đều cảm thấy mối quan hệ này không đi đến đâu, ai ngờ sau này chúng tôi lại nghe loáng thoáng quan hệ giữa cô ấy và bạn trai không tốt, thế nên khi một trong hai tài xế theo đuổi, cô ấy liền có chút rung động. Đúng lúc này Triệu Anh Hoa được ông chủ nhận vào làm, không biết có phải đầu óc tài xế đó có vấn đề gì không, lập tức quay sang theo đuổi Triệu Anh Hoa."
"Thế thái độ của Triệu Anh Hoa với tài xế kia như thế nào?" Phương Viên vội hỏi. Xét theo hiện trường vụ án, hung thủ có vẻ đang phát tiết trong phẫn hận, do vậy khi nghe đến quan hệ tình ái, cô lập tức trở nên nhạy cảm.
Cô gái kia lắc đầu: "Không có thái độ gì cả, Triệu Anh Hoa căn bản không quan tâm cậu ta. Nhưng anh chị cũng biết rồi, con gái ai cũng có lòng tự trọng cao, vốn dĩ chàng trai đó đang theo đuổi mình, bản thân cũng đã rung động, kết quả đồng nghiệp nữ mới vừa tới, cậu ta liền quay sang theo đuổi người ta. Chuyện này dù đổi thành ai, trong lòng ít nhiều cũng đều hụt hẫng. Chuyện này nếu nói theo góc độ của mình thì tôi thấy vấn đề nằm ở nhân phẩm của tài xế kia nhưng hai cô gái đó bình thường cũng không ưa nhau, cho vậy trong công việc thường có mâu thuẫn, điều này chúng tôi đều thấy cả, nhưng cũng hết cách."
Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô gái mặt gầy lại cảm khía thế sự vô thường, tai bay vạ gió, sau đó chào Đới Húc và Phương Viên, chạy đi đưa đơn hàng cho công nhân.
Đúng lúc Đới Húc và Phương Viên muốn tán gẫu với người dân gần đó, vì thế mượn cơ hội này bắt chuyện, bọn họ nghe nói người thuê nhà xảy ra chuyện đều giật mình, nghị luận sôi nổi, lo lắng tình hình trị an của khu vực. Sau khi trò chuyện, Đới Húc mới biết tình hình những người này cũng giống Tưởng Hoằng Lượng, đều thuê nhà, trong đó đa số là công nhân của các xí nghiệp lớn nhỏ gần đó, vừa đi lại gần vừa có thể tiết kiệm tiền thuê nhà. Những người tới xem náo nhiệt chủ yếu là làm buổi tối, hoặc là đến lượt ở nhà nghỉ ngơi.
Hỏi thăm về Triệu Anh Hoa, bọn họ không có ấn tượng gì lắm, đều nhận xét Triệu Anh Hoa là người hướng nội, không thích nói chuyện, khi gặp trên đường cũng không chào hỏi, đa phần thường chỉ có một mình, hoặc là vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đầu không ngẩng cao mắt không mở to, căn bản không thèm nhìn người khác, khá lạnh lùng.
Nếu đem đi so sánh, hàng xóm xung quanh biết rõ đôi tình nhân Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng rõ hơn Triệu Anh Hoa, hơn nữa mọi người đều có ấn tượng cực kỳ sâu về Tưởng Hoằng Lượng. Thứ nhất Tưởng Hoằng Lượng ở nhà suốt ngày, thế nên số lần gặp mặt tương đối nhiều, hơn nữa Tưởng Hoằng Lượng cũng khá hướng ngoại, thường thì sau hai ba lần gặp mặt, mọi người đã có thể chào hỏi nói chuyện phiếm với nhau. Thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, hàng xóm ai cũng biết Tưởng Hoằng Lượng không hề có công ăn việc làm, chi tiêu hằng ngày của hắn đều nhờ bạn gái Miêu Thu Liên, một mình Miêu Thu Liên bôn ba ở bên ngoài, kiếm tiền về cho hai người tiêu, Tưởng Hoằng Lượng thì phụ trách chơi bời lêu lổng, nếu không phải chơi di động thì ra ngoài tìm người ta đánh bài.
Tuy giáp mặt mọi người không nói gì, nhưng đối với loại người sống nhờ phụ nữ, mọi người vẫn thường hay nghị luận.
"Tưởng Hoằng Lượng kia tôi biết, trước đây hắn có chạy tới nhà tôi cùng hai thằng bạn của tôi đánh Poker, vận may và kỹ thuật chẳng ra gì." Một thanh niên hơn hai mươi tuổi nói, cậu ta cũng là người dân ở quanh đây, là công nhân của một nhà xưởng thay phiên làm ca đêm, thế nên sáng nay rảnh rỗi, ngủ trưa xong dậy đi bộ, thấy bên này dán giấy niêm phong nên tò mò qua xem, "Nhưng hắn ra tay khá hào phóng đấy, một hai đòi chúng tôi chơi tiền, một ván chỉ năm tệ thôi. Mấy người chúng tôi không đồng ý, đùa nói hắn không kiếm được tiền, ăn uống ngủ nghỉ hoàn toàn dựa vào cô bạn gái kiếm tiền, chúng tôi sao có thể lấy tiền của hắn được, kết quả chứng minh may mà chúng tôi tốt bụng không chịu chơi tiền, ai thua thì dán giấy lên mặt thôi, hôm đó lúc đánh Poker xong, trên mặt Tưởng Hoằng Lượng chẳng còn chỗ nào để dán. Nếu hôm đó chúng tôi muốn chơi tiền, ai nấy ít nhất cũng đủ mua một gói thuốc lá rồi!"
"Tưởng Hoằng Lượng là điển hình của kẻ làm biếng!" Một người khác cũng phụ họa, "Tôi thì chưa từng đánh Poker với hắn, chỉ chào hỏi nói chuyện bình thường thôi. Có một hôm hình như bạn gái của hắn đi làm ca đêm, nhà hắn không có gì để ăn nên xách mấy chai bia qua nhà tôi xin cơm, tôi khi đó không nghĩ nhiều nên đồng ý. Trong bữa cơm, vợ tôi nghe nói hắn không đi làm, hoàn toàn dựa vào bạn gái nên khuyên hắn ra ngoài kiếm việc, không thể để phụ nữ nuôi mình mãi, hắn liền nói với vợ tôi để bạn gái nuôi thì sao, không chỉ bạn gái hiện tại, bạn gái cũ cũng tình nguyện nuôi hắn. Vợ tôi nghe xong tức giận, chờ hắn về rồi, vợ tôi nói với tôi không được tiếp xúc với loại người không có học vấn không có chí cầu tiến như Tưởng Hoằng Lượng, nên từ đó tôi không còn qua lại với hắn, không cho hắn qua nhà ăn cơm nữa."
"Đúng vậy, sau khi tôi nói chuyện này với bạn gái tôi, cô ấy cũng nói sau này đánh Poker đừng có rủ hắn, sợ tôi bị hắn dạy hư. Khi đó tôi còn nói đùa với bạn gái tôi cũng không dám để hắn dạy hư, bởi vì tôi thấy mình không có số tốt có thể gặp phụ nữ chịu nuôi mình như Tưởng Hoằng Lượng."
"Nhắc tới việc này, trước đây Tưởng Hoằng Lượng có kể tôi nghe một việc." Một người im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhớ tới một việc, cũng xen vào, "Hắn nói với tôi trước đây hắn rất biết kiếm tiền, vốn dĩ việc kinh doanh rất rực rỡ, kết quả bị một người anh em đào hố, ẵm tiền bỏ trốn, sau khi hắn trả hết nợ thì hai tay trống trơn. Hắn bảo một người từng làm chủ như hắn, bảo hắn đi làm công cho người ta, hắn không chấp nhận nữa, hắn nói đang chờ ai đó tài trợ cho hắn chút vốn, hắn chắc chắn sẽ xoay người, vực dậy việc làm ăn. Cũng không biết có phải hắn khoác lác không."
Những người khác cũng cười trộm, tuy nhà bên cạnh mới xảy ra án mạng, nhưng dù sao cũng là người lạ không liên quan đến mình, ngoài việc khiếp sợ khi mới nghe nói, cái chết của Triệu Anh Hoa đối với hàng xóm xung quanh hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, ngược lại kẻ tự cho là đúng như Tưởng Hoằng Lượng thích hợp làm chủ đề cho câu chuyện hơn.
Có điều không biết có phải quá nhập tâm vào chuyện của Tưởng Hoằng Lượng hay không, thế nên đừng nhìn những người này mồm năm miệng mười nghị luận về hắn, nhưng nội dung chỉ có Tưởng Hoằng Lượng được bạn gái bao nuôi, ngoài ra không có tin tức nào khác nữa.
Vì thế hàn huyên với những người này một lúc, Đới Húc và Phương Viên cảm ơn, nhìn đồng hồ, đã tới giữa trưa, vì vậy cả hai về Cục Công An, vừa ăn trưa vừa bàn bạc. Thông qua di động của Triệu Anh Hoa Đới Húc tìm được phương thức liên lạc với gia đình cô ấy, còn Phương Viên đăng nhập vào hệ thống để tìm hiểu thông tin cá nhân của Tưởng Hoằng Lượng và Miêu Thu Liên, muốn xem hai người bạn cùng phòng của Triệu Anh Hoa, nhất là Tưởng Hoằng Lượng đêm xảy ra vụ án có ở nhà rốt cuộc có tiền sử phạm tội không.
Sau khi điều tra, Phương Viên không có thu hoạch nhiều, Tưởng Hoằng Lượng và Miêu Thu Liên cũng không phải người dân của thành phố A như Triệu Anh Hoa, Tưởng Hoằng Lượng không hề có tiền sử phạm tội, hình như ngoại trừ ham ăn biếng làm là mặt đạo đức đáng bị phê bình, trên phương diện pháp luật hắn không hề có vết nhơ nào cả.
Còn Miêu Thu Liên thì có thể xem như có chút ghi chép, có điều không quá nghiêm trọng. Theo những gì Phương Viên tìm hiểu được, thời cấp hai Miêu Thu Liên từng tham dự một vụ ẩu đả, đánh bị thương hai nữ sinh, Miêu Thu Liên bị người bị thương chỉ ra và xác nhận, phải chịu trách nhiệm, nhưng khi đó cô ta chưa tròn mười bốn tuổi, hơn nữa thương tích của nạn nhân không quá nghiêm trọng, chỉ tổn thương mô mềm, thế nên Miêu Thu Liên và gia đình chỉ cần bồi thường tiền thuốc men và tinh thần, người nhà nạn nhân cũng hài lòng với phương án này, thế nên vụ ẩu đả đó chỉ được ghi chép lại, không hề có xử phạt hành chính với Miêu Thu Liên.
Phía Phương Viên tiến triển không nhiều, bên Đới Húc cũng vậy, trong di động của Triệu Anh Hoa chỉ có số điện thoại bàn của gia đình và di động của chị gái, nhưng sau khi Đới Húc gọi vào số bàn thì lại nhận được kết quả đường dây đang sửa chữa, tạm thời không thể kết nối, còn di động của Triệu Anh Hoa luôn trong trạng thái tắt máy, anh chỉ đành tạm thời để đó, định trễ hơn một chút sẽ gọi lại thử.