Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Húc ra hiệu bảo bọn họ lên xe, sau đó gọi cho Chung Hàn, hỏi thăm tiến triển bên anh và Cố Tiểu Phàm, biết bên đó vừa lúc cần nhân lực, Đới Húc liền chở Phương Viên và Mã Khải qua thẳng bên kia.

“Phương Viên,” Lái xe một đoạn, Đới Húc hỏi, “Em nghĩ thế nào?”

“Em cảm thấy tình cảm không thể là một bên tình nguyện, quan hệ giữa Tào Nguyệt Đình và Lương Khang chắc chắn không thể duy trì. Tuy em không hiểu người như Lương Khang rốt cuộc có điểm sáng gì khiến Tào Nguyệt Đình có chết cũng theo tới cùng, thích đến thà không cần tự tôn cũng ở bên cạnh hắn, nhưng nhìn cách Lương Khang đánh giá cô ấy, em nghĩ rằng cho dù là phụ nữ hay đàn ông, muốn để người khác yêu mình, tôn trọng mình thì bản thân phải nghĩ cho chính mình trước. Không biết Tào Nguyệt Đình trúng tà gì lại chà đạp bản thân như vậy.” Phương Viên trút hết nghẹn khuất trong lòng. Vừa rồi người không vừa mắt Lương Khang không chỉ có Mã Khải, chẳng qua cô biết kiềm chế bản thân hơn Mã Khải mà thôi, hiện tại Đới Húc vừa hỏi, cô mới có cơ hội nói hết.

Nói hết rồi, cô phát hiện Đới Húc không hé rằng, mà từ kính chiếu hậu nhìn cô, vẻ mặt đang cố gắng nhịn cười, dù nhấp miệng cũng không ngăn được ý cười trong mắt.

Phản ứng của anh như vậy khiến Phương Viên mờ mịt, cô không khỏi hoài nghi vừa rồi bản thân có lỡ lời gì không, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bản thân không có vấn đề gì. Cảm thấy tình hình càng không rõ ràng, cô đành hỏi thẳng Đới Húc: “Là em nói sai gì sao? Sao anh lại có phản ứng như vậy?”

“Không có, em không nói sai, tôi chỉ là cảm thấy em có vẻ cũng rất ghét Lương Khang, vừa rồi nghẹn cả buổi là vì không có cơ hội nói ra sao?” Phương Viên nghe Phương Viên hỏi lại, càng không nhịn được, vừa cười vừa nói, “Tôi hỏi em nghĩ thế nào, chủ yếu là muốn hỏi em với thông tin chúng ta đang có, sau khi gặp Lương Khang, em có suy nghĩ gì về Trương Ức Dao.”

“A…” Phương Viên theo bản năng che miệng. Cô cuối cùng cũng hiểu Đới Húc cười cái gì, anh là đang cười cô ngốc nghếch, rõ ràng đang trong thời gian làm việc, tiền bối người ta hỏi mình, chắc chắn là hỏi cách nhìn về vụ án, không phải đánh giá con người Lương Khang. Mà cô chán ghét Lương Khang đến cực điểm, cho nên vừa nghe Đới Húc hỏi liền tự nhiên bày tỏ cảm nghĩ chủ quan của mình.

Cô vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, trả lời: “Em cảm thấy cách nhìn của Lương Khang về Tào Nguyệt Đình trộn lẫn quá nhiều cảm xúc, căn bản là không hề khách quan. Nếu chúng ta muốn xác định trong quá khứ Tào Nguyệt Đình có liên quan gì với Vạn Huệ Tiệp không, có lẽ phải thông qua người khác. Ngược lại em để ý chuyện Tào Nguyệt Đình dạy dỗ cô gái muốn theo đuổi Lương Khang kia, tuy nghe có hơi phóng đại, nhưng mức độ tin cậy lại tương đối cao. Bởi vì Lương Khang bên này là chúng ta đột ngột tới tìm. Trừ phi bản thân hắn có liên quan tới cái chết của Trương Ức Dao, cho nên mới tìm mọi cách đẩy hiềm nghi lên kẻ khác, nếu không em không tin hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn bịa đặt được câu chuyện phức tạp như thế, hơn nữa từ đầu tới đuôi còn không tìm được sơ hở.”

“Vậy có khả năng Lương Khang chính là hung thủ giết Trương Ức Dao không? Cậu xem hắn đánh giá Trương Ức Dao cao thế nào!” Nghe Phương Viên nói, Mã Khải cũng có suy nghĩ mới, “Hắn coi Trương Ức Dao là cô gái hoàn mỹ, còn vì Trương Ức Dao mà chia tay Tào Nguyệt Đình, kết quả Trương Ức Dao lại không chấp nhận hắn, việc này nếu là tớ, tớ cũng tức giận, chuyện yêu được, hoặc là đồng ý, hoặc là từ chối, cứ nửa vời như vậy thật sự thiếu đạo đức. Theo tớ, hắn hoài niệm quá khứ của họ, lại từ con đường khác biết được Trương Ức Dao ở bên ngoài còn những quan hệ không rõ ràng khác, hắn không chịu được, trong cơn giận dữ liền ra tay giết Trương Ức Dao, giết rồi cũng chưa giải hận, cảm thấy bản thân bị lừa gạt, cho nên dứt khoát bắt chước vụ án hoa thược dược màu đen. Mọi người cảm thấy khả năng này có thể xảy ra không?”

“Mã Khải, tôi hỏi cậu một vấn đề.” Nghe cậu nói xong, Đới Húc không tỏ vẻ tán đồng hay phản đối, chỉ hỏi, “Hiện tại cậu thuật lại cách gây án của hung thủ trong vụ án hoa thược dược xem, từ chi tiết trêи mặt thi thể đến cách xử lý nội tạng, sắp xếp thi thể, đều nói. A, buông di động xuống, không được lên mạng tra, chỉ bằng trí nhớ của mình, cậu kể lại cho tôi nghe xem.”

Mã Khải vốn định lấy di động ra, lại bị Đới Húc chọc thủng, đành phải buông điện thoại xuống, lắc đầu: “Em không nhớ được, em chỉ nhớ cắt đôi chỗ bụng, ngực cũng bị cắt, trước khi chết Trương Ức Dao còn bị hung thủ ép ăn phần, à đúng rồi, còn dây thanh quản cũng bị cắt, còn… Còn… Còn những chi tiết khác em không nhớ quá rõ.”

“Cậu xem, cậu từng tới hiện trường, còn xem báo cáo kiểm thi bên pháp y, cậu cũng không nhớ được, cho dù Lương Khang vì yêu mà hận Trương Ức Dao, nổi lên ý xấu, hắn cũng không thể nhất thời vì lòng tham mà xử lý thi thể theo vụ án hoa thược dược đen sau khi giết người.” Nghe Mã Khải nói như vậy, Đới Húc mới trả lời câu hỏi trước đó của cậu, “Tôi không nghĩ giả thiết Lương Khang giết người có thể xảy ra, tôi cảm thấy đến hiện tại Lương Khang vẫn chưa phát hiện bộ mặt thật của Trương Ức Dao, trong lòng hắn cô ấy vẫn là hình tượng hoàn hảo.”

“Tại sao? Sao anh biết được?” Mã Khải không khỏi tò mò, cậu và Đới Húc cùng gặp Lương Khang, mọi thứ nhìn đều giống nhau, nghe cũng thế, cậu thật không rõ tại sao bản thân không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, Đới Húc lại có thể khẳng định như vậy.

Đới Húc không để ý cậu dò hỏi mình tới cùng, có lòng hiếu học là chuyện tốt, so với qua loa đáng quý hơn nhiều, vì thế, anh kiên nhẫn trả lời: “Rất đơn giản, chúng ta có sẵn một đối tượng tham khảo, Lư Khai Tế. Thời điểm tìm Lư Khai Tế, nhắc đến Trương Ức Dao, hắn có phản ứng gì, thái độ thế nào, hai em chắc chắn vẫn còn ấn tượng. Cùng Lương Khang hôm nay, giống nhau không?”

“Không giống.” Nghe Đới Húc nhắc tới Lư Khai Tế, trong đầu Phương Viên liền có đáp án, cô vốn định chờ một chút, hi vọng Mã Khải đứng ra trả lời, không ngờ cậu lại do dự, để anh phân tích, “Thời điểm nhắc tới Trương Ức Dao, tuy rằng Lư Khai Tế làm bộ bản thân rất thoải mái, nhưng trêи thực tế hắn không thể che giấu sự khó chịu của mình, hắn nói Trương Ức Dao đơn thuần, không hợp thì chia tay, nhưng vẫn có thể nghe được khi bị Trương Ức Dao cô phụ tình cảm, hắn rất thất vọng, rất đau khổ. Nhưng Lương Khang không có, thái độ hắn đối với Trương Ức Dao, nói là thích thì không chính xác, em cảm thấy đó là mê luyến, hắn hoàn toàn không biết Trương Ức Dao là người thế nào, chỉ vì Trương Ức Dao xinh đẹp, ở trước mặt hắn sắm vai người phụ nữ hoàn hảo, căn bản không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ phẩm chất của cô ta, nhìn thế nào cũng không giống thái độ rõ ràng hận tới giết người mà còn làm bộ giữ gìn đối phương.”

“Mã Khải, cậu rõ chưa?” Đới Húc hỏi Mã Khải, Mã Khải gật đầu, “Đó là điều tôi muốn nói. Rõ ràng hận một người, còn làm bộ thâm tình với người đó, đây không phải việc dễ làm, tôi nghĩ cho dù là sinh viên trường điện ảnh, nếu không rèn luyện lâu dài, chỉ sợ cũng không làm được.”

Mã Khải nghĩ nghĩ, cảm thấy lời bọn họ hình như rất hợp lý, tự mình nghiền ngẫm nửa ngày, mới nói: “Nếu là thế, em cảm thấy Tào Nguyệt Đình càng khả nghi, nào có ai không có mặt mũi lại có thể nhẫn nhịn như thế! Trương Ức Dao cướp bạn trai của cô ta, sau khi cướp lại không cần, cô ta muốn hàn gắn mối quan hệ, bạn trai lại mặt dày theo đuổi người ta, thật đáng giận!”

“Có đối tượng nghi ngờ là chuyện tốt, chúng ta sẽ từng bước đi nghiệm chứng.” Đới Húc nói.

Mã Khải gật đầu: “À đúng rồi, lão Đới, bây giờ chúng ta đi tìm bọn người Chung Hàn để làm gì?”

“Chúng ta hả…” Đới Húc úp úp mở mở, “Giúp họ tìm chim!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK