Từ Thành Nhân sửng sốt, ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào. Thái Phong ngồi bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, giống như gạch men dưới đất rất có sức hấp dẫn, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên, đối với câu hỏi của Chung Hàn làm như mắt điếc tai ngơ.
Chung Hàn nhìn hai người bọn họ quẫn bách, chỉ cười cười, đứng dậy cùng Cố Tiểu Phàm xuất phát, chỉ để lại một câu: “Hai cậu vẫn là ở đây tiếp tục chờ Đới Húc đi, cậu ta có lẽ cũng sắp tới, các cậu nói chuyện với cậu ta có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Từ Thành Nhân và Thái Phong ở lại mắt to mắt nhỏ nhìn Phương Viên, tuy rằng Phương Viên biết rõ tiến độ của vụ án, nhưng với lập trường hiện tại, cô không thể tự mình quyết định có trả lời câu hỏi kia hay không, hơn nữa thái độ vừa rồi của Chung Hàn càng khiến cô không thể phán đoán, vì vậy chỉ đành ngồi cùng bọn họ chờ Đới Húc tới.
May mắn là Đới Húc không để bọn họ chờ lâu, nếu không không khí ở văn phòng này thật sự xấu hổ, hai người kia câu nệ đến hít thở cũng phải đắn đo đúng mực, đối với một thực tập sinh không thể nói về vụ án, lại không biết tìm đề tài đánh tan sự trầm mặc này, ngoại trừ cùng nhau im lặng, mọi người thật không có cách nào tốt hơn, mà thời điểm Đới Húc tới, ánh mắt mọi người đều dồn về phía anh, giống như anh là đại cứu tinh cứu vớt cả thế giới.
“Tiền bối, anh tới rồi!” Phương Viên vội vàng chạy tới, kể lại việc hai người Từ Thành Nhân cùng Thái Phong tới và thái độ vừa rồi của Chung Hàn.
Đới Húc gật đầu, cười ha hả chào hỏi với Từ Thành Nhân và Thái Phong, đi qua ngồi xuống. Từ Thanh Nhân và Thái Phong thấy Đới Húc tới cũng vội đứng dậy. Đới Húc bảo họ ngồi xuống, một mặt kêu họ không cần câu nệ, một mặt lấy bữa sáng mình mới mua tới ra, ý bảo ba người cùng ăn. Phương Viên xua tay nói bản thân đã ăn cùng Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm, Từ Thành Nhân cũng vội từ chối, nhưng còn Thái Phong, sáng sớm cùng Từ Thành Nhân đi xe buýt chạy tới Cục Công An, sau mấy câu khách khí vẫn bị đồ ăn hấp dẫn, nhận lấy cái bánh bao Đới Húc đưa, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Các cậu tới đây hỏi tiến triển vụ án của Trương Ức Dao sao? Sao lại đột nhiên muốn tìm hiểu chuyện này thế?”
Có thể do Đới Húc vui vẻ thân thiện hơn Chung Hàn, ở trước mặt anh, Từ Thành Nhân và Thái Phong đều thả lỏng, Thái Phong vội vàng ăn hết đồ ăn, liên tiếp ra hiệu cho Từ Thành Nhân, Từ Thành Nhân chần chờ một hồi, mới nói: “Là thế này, hai người chúng tôi cảm thấy dù sao Trương Ức Dao cũng là bạn học, cũng coi như là đồng nghiệp trong đài truyền hình, nghe nói cô ấy mất tích mọi người đều lo lắng, cho nên hi vọng có thể biết thêm tình hình. Hơn nữa… Tôi nhớ Trương Ức Dao hình như là con một trong gia đình, chúng tôi nghĩ nếu ba mẹ cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất đau hổ, vì vậy muốn hỏi anh chị xem nhà cô ấy thế nào rồi, có cần chúng tôi giúp đỡ gì không, nếu có thể làm chút gì đó cho ba mẹ Trương Ức Dao, chúng tôi sẵn sàng, khả năng của chúng tôi tuy hữu hạn, không thể hứa làm được gì nhưng cũng nhất định cố hết sức.”
“Kỳ thật có chuyện chuyện các cậu có thể giúp đỡ.” Đới Húc mới nói một nửa đã thành công thu hút hai nam sinh, anh dừng một lát, tiếp tục, “Ngày thường các cậu thường tiếp xúc với Trương Ức Dao, vậy khẳng định biết cô ấy có những quan hệ không bình thường với người nào, cho dù là tốt hay xấu, hiện tại chúng tôi đều cần manh mối tương quan, đây cũng là trợ giúp có ý nghĩa nhất với gia đình Trương Ức Dao.”
Anh vừa nói ra lời này, Từ Thành Nhân và Thái Phong lòng vốn đầy chờ mong lại lần nữa trầm mặc. Thái Phong im lặng, lại thấy Từ Thành Nhân cũng không hé răng, tiếp tục ra hiệu. Từ Thành Nhân nhìn hắn, nghẹn nữa ngày, bỗng nhiên nói: “Thái Phong, tớ nghĩ không ra, chi bằng cậu giúp đỡ một chút đi!”
Thái Phong trợn mắt, nói nhỏ: “Trước khi tới không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Tớ ăn nói không khéo, không phải có chuyện gì cậu sẽ là người nói à…”
Từ Thành Nhân không để ý tới cậu ta, cười xin lỗi Đới Húc: “Nói thật… Tôi cũng biết lỗ mãng chạy tới đây hỏi thăm không tốt cho lắm, cảnh sát có rất nhiều việc đều là bí mật, bản thân Thái Phong không dám tới, một hai cứu kéo tôi theo, tôi cũng cảm thấy thời điểm này nên tỏ vẻ quan tâm Trương Ức Dao, vì thế cùng cậu ta tới. Chúng tôi không hỏi nhiều, chỉ muốn hỏi một chút, có phải đã biết đại khái Trương Ức Dao ở đâu rồi không?”
“Vấn đề này sao, một ngày còn chưa kết án, chỉ sợ tôi không thể trả lời cậu.” Đới Húc khó xử gãi ót, lại đột nhiên hỏi, “Các cậu có biết bạn trai của Trương Ức Dao không?”
“Biết.” Từ Thành Nhân và Thái Phong trăm miệng một câu trả lời, Thái Phong còn không ngừng gật đầu.
Vừa trả lời xong, hai người dường như phát hiện có chỗ không đủ, hôm đó Đới Húc và Phương Viên qua trường dò hỏi, hai người bọn họ đều nói không biết Trương Ức Dao thân thiết với ai, kết quả hôm nay nhắc lại chuyện xưa, bọn họ đều không hẹn mà cùng sửa lại, lời dấu diếm khi trước theo đó mà bị vạch trần hoàn toàn.
“Kỳ thật… Tôi không biết Thái Phong nghĩ thế nào, hôm đó tôi không nhắc tới chuyện này vì có mấy người Tiểu Hắc, tôi sợ bọn họ biết Trương Ức Dao từng có bạn trai, ở xấu lưng sẽ nói này nọ, bản thân Trương Ức Dao mất tích đã đủ khiến mọi người lo lắng, nếu còn bị nói xấu hoặc có tin đồn nhảm gì, vậy thì thật không tốt.” Từ Thành Nhân giải thích.
Thái Phong ngồi cạnh không ngừng gật đầu, nửa cái bánh bao còn thừa trong tay bị bỏ lại vào túi, hành động này cậu ta hoàn toàn không ý thức được: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“À.” Đới Húc gật đầu, không định chọc thủng lời nói dối, “Vì sao hai người phải nói như vậy?”
“Tiểu Hắc kia, cậu ta theo đuổi Trương Ức Dao theo đuổi quá mãnh liệt, nhưng Trương Ức Dao không để ý tới cậu ta, cho nên Tiểu Hắc luôn để chuyện này trong lòng, trước mặt thì không nói gì, nhưng sau lưng mỗi lần nghe tới đề tài Trương Ức Dao thân thiết với ai, cậu ta sẽ ghen tị.” Thái Phong trả lời.
Phương Viên vừa nghe, không khỏi nhìn Đới Húc, lúc ấy sau khi rời khỏi gặp bốn nam sinh ở đài truyền hình, Đới Húc từng đưa ra suy đoán, mà cô hoàn toàn đồng ý với anh, chỉ có biểu hiện của Tiểu Hắc cô vẫn còn không rõ hắn có thích Trương Ức Dao hay không, kết quả hôm nay nghe Thái Phong nói, quan điểm trước kia của anh lần nữa được khẳng định.
“Bạn trai Trương Ức Dao là người thế nào, các cậu biết không?” Đới Húc hỏi.
“Vấn đề này tôi thật sự không biết.” Từ Thành Nhân lắc đầu, “Tôi chỉ biết lúc trước cô ấy từng có bạn trai, hiện tại đã chia tay, người đó tôi chưa từng gặp, Trương Ức Dao cũng không nói hắn tên gì, cô ấy chỉ kể bản thân không may mắn, chính mình một lòng đối tốt với người ta, kết quả lại chịu tổn thương.”
“Tôi cũng không biết người đó tên gì, làm gì, Trương Ức Dao không muốn nhắc tới đối phương, tôi cảm thấy hình như người đó có lỗi với cô ấy, cô ấy nghiêm túc muốn ở cạnh người ta, kết quả người đó căn bản không yêu cô ấy.” Thái Phong tỏ vẻ bất bình, “Tôi thật tò mò, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm đối xử với cô gái tốt như Trương Ức Dao như vậy, nhưng Trương Ức Dao không nói, tôi cũng ngại hỏi nhiều, nhưng tôi cảm nhận được, cô ấy đã chịu tổn thương sâu sắc, cho nên không muốn nhắc tới chuyện xưa, tên đàn ông kia cũng thật không có lương tâm!”
Phương Viên nhìn hai người bọn họ, một kẻ âm thầm đau lòng, một kẻ lòng căm phẫn, không biết nên có cảm khái gì. Theo bọn họ biết, Lư Khai Tế là bạn trai duy nhất của Trương Ức Dao, hơn nữa cho dù bạn thân của Trương Ức Dao không thích Lư Khai Tế cũng phải công nhận hắn đối với cô ấy rất tốt, vì sao Từ Thành Nhân và Thái Phong đều cho rằng Trương Ức Dao mới là người bị bên nam bỏ rơi? Rốt cuộc là Trương Ức Dao cố ý làm bọn họ nghĩ như vậy, hay là đây chỉ là ý kiến chủ quan?
Đới Húc dường như cũng đang cân nhắc vấn đề này, sau khi nghe Thái Phong nói hết, anh lập tức hỏi: “Nếu Trương Ức Dao đã không muốn nhắc, hai người các cậu vì sao lại biết chuyện này?”
“Có một lần đài truyền hình chúng tôi liên hoan, Trương Ức Dao uống chút rượu, có thể vì tâm trạng không tốt nên than mấy câu, khi đó mọi người đều ca hát, chơi trò chơi, chỉ có tôi và Thái Phong ngồi cạnh, vì vậy chúng tôi mới biết.” Từ Thành Nhân trả lời.