“Tào Nguyệt Đình giao cho cậu, lần trước chúng tôi tới phòng trọ của Trương Ức Dao đã gặp cô ấy một lần, cậu thì chưa, có lẽ sẽ tương đối thuận tiện, hơn nữa…” Đới Húc dừng một chút, nhìn Chung Hàn, cười nói, “Cậu hỏi thăm tình hình bên trường học khẳng định được việc hơn tôi, cho nên tôi phụ trách Lư Khai Tế.”
Chung Hàn không phủ nhận việc này, anh đối với bản thân luôn có tự tin, vì thế gật đầu, quét mắt nhìn ba người còn lại: “Vậy tôi và Tiểu Phàm phụ trách bên trường học, mấy thực tập sinh này cậu đều dẫn theo?”
“Em không đi, hướng dẫn không thương em, em muốn đi với chị Tiểu Phàm!” Đới Húc còn chưa nói gì, Lâm Phi Ca đã đưa tay phát biểu ý kiến.
Phương Viên nhìn cô ấy, cảm thấy lời này có hơi quá đáng, trước đó mặc kệ là đùa giỡn hay vì nguyên nhân nào khác, nói qua thì thôi, hiện tại cô ấy muốn xin đi theo Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm cũng không có gì không thể, nhưng bỏ thêm một câu ‘Hướng dẫn không thương em’, lời trong lời ngoài giống như có ý nghĩa khác, là ngại Đới Húc thiên vị cô sao?
Đới Húc không có ý kiến, Chung Hàn lần này thế mà phá lệ không ngại dẫn theo thực tập sinh phiền toái, sảng kɧօáϊ đồng ý yêu cầu của Lâm Phi Ca. Cứ như vậy, Đới Húc chỉ cần dẫn theo Mã Khải và Phương Viên là được, Mã Khải trông có vẻ rất thích cách sắp xếp này, có Lâm Phi Ca bên cạnh, cậu cũng cảm thấy đau đầu. Lâm Phi Ca vì đạt được ý nguyện, vui vẻ chạy đi thu xếp, lập tức xuất phát.
Chung Hàn nhận được điện thoại bên nhà máy thức ăn gia súc gọi tới báo phạm vi hoạt động của Lư Khai Tế hôm nay, anh viết lại rồi giao cho Đới Húc, sau đó gọi Cố Tiểu Phàm, hai người xuống lầu trước. Nhóm Đới Húc cũng chuẩn bị xuất phát, thời điểm xuống lầu, Phương Viên gọi Lâm Phi Ca lại, hai người đi phía sau bọn họ.
“Phi Ca, tớ không biết có phải cậu có ý kiến hay hiểu lầm gì với tớ không, nếu cậu cảm thấy tớ đi theo Đới Húc có ảnh hưởng tới việc thực tập của cậu, vậy để tớ đi tìm Chung Hàn thương lượng, tương lai đi theo anh ấy.” Phương Viên giữ chặt Lâm Phi Ca, nghiêm túc nói, cô không biết hành động lúc trước của Lâm Phi Ca rốt cuộc có phải thật sự bất mãn với mình không, chỉ biết việc này cô phải nói rõ ràng. Dù sao hướng dẫn thực tập chính thức của cô là Chung Hàn, nếu Lâm Phi Ca cảm thấy cô đi theo Đới Húc khiến cô ấy bị ảnh hưởng, vậy cô có trách nhiệm thay đổi tình hình này.
Lâm Phi Ca thấy Phương Viên nghiêm túc như vậy, ngược lại nở nụ cười, duỗi tay ôm lấy cô, nói: “Ai da, Phương Viên của tớ, lúc cậu nghiêm túc sao lại đáng yêu thế này! Tớ sao có thể có ý kiến với cậu! Lão Đới cũng không phải người nhà của tớ, anh ấy dẫn theo ai không dẫn theo ai đối với tớ không có ảnh hưởng gì cả, nếu cậu đi rồi, chỉ còn lại tớ và Mã Khải, tớ sẽ thấy phiền tới chết! Tớ còn ước có cậu bên cạnh!”
“Nhưng vừa rồi cậu còn nói…” Phương Viên không muốn tiếp xúc thân mật với Lâm Phi Ca như vậy, cho nên chỉ biết đứng cứng đờ một chỗ, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Lâm Phi Ca cười hì hì, vừa kéo cô xuống lầu vừa nói: “Sao cậu lại thành thật thế, tớ nói lão Đới không thương tớ chỉ là đùa thôi, không có ý gì khác, tớ chỉ là muốn đi theo Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm, xem hai người họ bình thường ở bên nhau sẽ như thế nào. Cậu nói xong, một người như Cố Tiểu Phàm có thể thu phục Chung Hàn, còn khiến anh ấy khắng khít ở cạnh mình, cậu không tò mò, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì sao?”
Phương Viên lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không hề tò mò. Lâm Phi Ca có chút thất vọng, cũng không nói gì thêm.
Xuống lầu, Lâm Phi Ca liền như con bướm quấn chặt lấy Cố Tiểu Phàm, thân thiết kéo cô ấy nói chuyện, còn bảo cô ấy ngồi sau xe với mình, Chung Hàn không quá để ý, mà Cố Tiểu Phàm lại bị sự nhiệt tình của Lâm Phi Ca làm cho không được tự nhiên, có điều trước nay cô ấy là người thoải mái, cho nên không hề dị nghị hay phản cảm.
Đới Húc bên này trật tự hơn nhiều, cùng Mã Khải và Phương Viên lên xe, chạy thẳng tới thị trấn nhỏ ngoài thành phố Chung Hàn nhắc tới, hôm nay Lư Khai Tế qua đó thống kê doanh số và đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ.
Từ trung tâm thành phố lái xe khoảng bốn mươi phút, suy xét đến vấn đề thời gian, Mã Khải dường như không yên tâm, liên tiếp hỏi Đới Húc: “Lão Đới, bây giờ đã là buổi chiều, chúng ta chạy qua đó, liệu Lư Khai Tế kia có tan tầm sớm về lại thành phố không?”
“Em cho rằng nhân viên nghiệp vụ sáng đi làm chiều về nghỉ ngơi theo quy luật vậy sao?” Đới Húc từ kính chiếu hậu cười nhìn cậu ta, “Bọn họ không khác gì chúng ta, nếu công việc còn chưa làm xong, bọn họ sẽ không về. Hơn nữa, là xe chạy, cũng không bắt em chạy bộ, cùng lắm thì chúng ta trở về.”
“Lão Đới, em thật sự thích tính cách chưa bao giờ sốt ruột của anh!” Mã Khải cười hì hì, lời này xem như có phần khen tặng, nhưng không hẳn là thế, Đới Húc làm việc không kiêu không ngạo, vẫn luôn ung dung, cho nên đi với anh sẽ không có cảm giác áp lực rõ ràng.
Bởi vì từ sáng sớm đã bắt đầu hối hả khắp nơi, bọn họ vẫn chưa có thời gian dùng bữa, Đới Húc tranh thủ mua mấy cái hamburger, ba người vừa đi vừa qua loa lấp đầy bụng. Phương Viên đói từ sáng sớm đến 3,4 giờ chiều, cơ thể sớm đã rã rời, cho nên cũng ăn một cái, uống một ly cô ca. Mã Khải vốn định nhắc nhở cô nên chú ý khẩu phần ăn của mình, nhưng mỗi lần vừa định há mồm nói gì đó, Đới Húc sẽ đúng lúc ngắt lời, làm cậu không có cơ hội. Phương Viên nhìn Mã Khải, biết cậu ta muốn nói với mình cái gì, đối với việc này, trong lòng cô cũng rất hỗn loạn, gần đây chính mình xác thật đã gầy đi, bởi vì ăn ít, công việc lại mệt, nhưng so với các cô gái dáng người thon thả thì vẫn hơi tròn, Mã Khải sẽ thường ở bên cạnh cổ vũ, giống như sợ cô quên mất ‘cách mạng chưa thành công’.
Thị trấn nơi Lư Khai Tế tới làm việc không quá lớn, không nói đến phồn hoa, tính toán nơi này chỉ có một con đường lớn giống thành phố mà thôi, hai bên là các hộ kinh doanh máy móc dụng cụ nông nghiệp nhỏ. Đới Húc vừa lái xe vừa quan sát bên đường, rất nhanh đã tìm thấy nhà máy thức ăn gia súc Chung Hàn nhắc tới. Xuống xe, vừa đi vừa hỏi, hôm nay Lư Khai Tế đúng là ở nơi này, có điều hiện tại thì không phải, nghe nói hình như bị người trong thôn kéo đi xem tình hình gia súc bị bệnh. Người dân ở đây nói mỗi lần Lư Khai Tế tới đều sẽ như vậy, bận rộn một vòng, chuyện người khác không giải quyết được, hắn rất nhanh đã làm xong, bởi vì chuyên ngành là thú y, nên hắn thường xuyên giúp đỡ người xem bệnh cho gia súc thú cưng miễn phí, vì vậy mọi người đều thích hắn, hắn ở nơi này rất được hoan nghênh. Cũng vì lý do đó, sản phẩm của nhà máy cũng được đón nhận, bán chạy hơn các nhãn hiệu khác, người mà, đều có tình cảm, nhân viên nghiệp vụ người ta không chỉ bán thức ăn gia súc, còn miễn phí kiểm tra tình trạng sức khỏe của gia súc nhà người dân, thay vì tốn tiền mời bác sĩ thú ý tới, bọn họ cũng không xấu hổ đến mức chiếm tiện nghi của người ta, cho nên phải báo đáp một chút.
Đới Húc nói với người chỉ đường mình có việc cần tìm Lư Khai Tế gấp, muốn đi hỏi người khác xem ai biết hắn ở đâu hay không, người nọ cũng rất nhiệt tình, không hỏi bọn họ tìm Lư Khai Tế vì việc gì đã vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho hắn, Đới Húc im lặng đứng cạnh nhìn dãy số trêи màn hình, trong lúc đối phương không để ý lặng lẽ ghi lại số điện thoại của Lư Khai Tế vào di động của mình.
Hỏi được địa chỉ, cũng thu hoạch được số điện thoại, tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì, Đới Húc nói câu cảm hơn, lại hỏi đường, sau đó lái xe vào trong thôn đi tìm Lư Khai Tế.
Đường ở nông thôn tương đối chật hẹp, hơn nữa cũng không có biển báo giao thông, bọn họ vừa đi vừa dừng, né xe đi tới, hoặc hỏi thăm người địa phương, tốn hơn hai mươi phút mới tới được thôn họ cần tìm, tới bên này, công việc dễ dàng hơn nhiều, Đới Húc dừng xe bên đường, tìm hỏi thăm thôn dân đang hút thuốc phơi nắng xem có biết Lư Khai Tế ở nhà ai không, người nọ gật đầu, còn nhiệt tình chủ động dẫn họ đi. Đi khoảng mấy trăm mét, tới trước cửa một nhà, đối phương nói với Đới Húc Lư Khai Tế đang ở bên trong.
Đới Húc cầm di động, định gọi cho Lư Khai Tế hỏi hắn có phải ở bên trong không, muốn tìm hắn nói chuyện, ai ngờ đã bị thôn dân kia kéo vào, đi thẳng vô trong.
“Lão Lương! Lão Lương! Lư Khai Tế có ở nhà ông không? Có người muốn tìm cậu ấy! Mau ra đây nhanh đi!” Còn chưa gặp mặt, thôn dân kia đã tiếp gọi.
“Tôi đây, tôi đây!” Còn chưa nói hết, một nam thanh niên trẻ tuổi làn da ngăm đen, vóc dáng tầm trung mở cửa chạy ra, lời nói có chút hàm hồ, trong miệng còn đồ ăn còn chưa nuốt xuống, tay cầm đôi đũa, “Ai tìm tôi?”