"Nhìn cậu đi, bây giờ đã học được cách che che giấu giấu rồi, cậu như vậy có phải là Phương Viên tớ quen không! Khi nãy vừa nhìn tờ giấy ở hành lang tớ đã nhận ra chữ của cậu, không phải cậu ném ở đó thì còn là ai!" Lâm Phi Ca đặt con gấu bông lên bàn Phương Viên, sau đó quay đầu cười hỏi Đới Húc, "Lão Đới, anh là người thật thà, anh ở với Phương Viên cả ngày, chuyện của cô ấy chắc anh biết hết đúng không? Có phải có người đang theo đuổi cô ấy không? Ai vậy? Đẹp trai không? Trong cục của mình hay ở bên ngoài?"
Đới Húc giơ hai tay đầu hàng: "Mấy câu em hỏi tôi hoàn toàn không biết."
"Lão Đới, anh bây giờ cũng chẳng thành thật nữa!" Lâm Phi Ca oán trách Đới Húc một câu, rồi quay lại hỏi Phương Viên, "Rốt cuộc là như thế nào? Tớ thấy hoa đẹp lắm, thú bông cũng đáng yêu, người theo đuổi cậu chịu bỏ tiền lắm đấy! Người ta nếu đã không tệ, hay là cậu thử suy xét đi!"
Phương Viên không khỏi buồn bực, với giao tình giữa cô và Lâm Phi Ca, từ khi nào cô ấy lại quan tâm cuộc sống của cô vậy, hơn nữa gì mà nếu đã không tệ thì thử suy xét? Chẳng lẽ tìm bạn trai chỉ cần dựa vào gương mặt và mức độ tiêu tiền sao?
"Không phải cậu đã trả lời thay tớ à, tớ ném hoa và gấu bông đi rồi, cậu còn không hiểu quyết định của tớ là như thế nào sao? Nếu cậu thấy thích thì cứ mang về chơi đi." Phương Viên nhàn nhạt nói.
Lâm Phi Ca vẫn cười hì hì, thuận tay cầm con thú bông lại, vừa đùa nghịch vừa quay đầu hỏi Đới Húc: "Lão Đới, có phải đang có rất nhiều người theo đuổi Phương Viên không? Sao em bỗng cảm thấy mới có mấy tháng, khẩu vị của cô gái này bây giờ đã tăng cao vậy! Một hộp hoa xinh như thế, cô ấy chẳng thèm ngó ngang đã ném ở bên ngoài, anh nói xem, như vậy có phải người làm công ăn lương bình thường càng khó theo đuổi cô ấy không?"
Đới Húc chỉ cười cười, còn Phương Viên trực tiếp đi làm việc của mình, phớt lờ Lâm Phi Ca.
Lâm Phi Ca không để bụng, tiếp tục bắt chuyện với Đới Húc: "Em nhớ lần trước anh thay đổi phong cách thì phải, thật ra anh thay đổi một chút trông rất đẹp trai, sao mới mấy ngày đã trở về như cũ vậy? Đúng là lãng phí tài nguyên!"
Lâm Phi Ca đã quen nói chuyện với Đới Húc kiểu như vậy, y hệt lúc còn thực tập, hoàn toàn không còn thái độ hằn học sau khi không được Đới Húc thêm vào danh sách tuyên dương.
Đới Húc nhún vai: "Thế này thoải mái hơn, hơn nữa người đâu phải bình hoa, chỉ cần để cho người biết thưởng thức thưởng thức là đủ, không nhất thiết phải có nhiều người xem quá."
"Ha ha, nói cũng đúng, đây mới chính là thầy hướng dẫn của em chứ!" Lâm Phi Ca ngông nghênh vỗ vai Đới Húc, giơ ngón cái, "Em thấy anh như hiện tại cũng ổn, thật đó, dễ nhìn, hơn nữa còn có sự bá đạo!"
"Cảm ơn lời khen của em, may mà tôi mặt dày, nếu không bây giờ đã đỏ mặt rồi." Đới Húc nhướng mày, "Hôm nay em đột nhiên chạy tới chắc không phải để tìm tôi vuốt mông ngựa đúng không?"
"Không phải không phải, đương nhiên không phải." Lâm Phi Ca lập tức thề thốt phủ nhận, "Em chỉ là nghĩ thời gian trước anh bận quá, hai thầy trò chúng ta đã lâu không trò chuyện, duy trì tình cảm thôi."
"Thế thì hay quá, đúng lúc bên chúng tôi đang bận xử lý một vụ án, nạn nhân là nữ, bị người ta đâm hơn hai mươi nhát dao, chết rồi, báo cáo kiểm tra thi thể còn chưa ra, tôi lập tức xin mượn em qua hỗ trợ, cấp trên chắc chắn sẽ đồng ý, như vậy chúng ta vừa có thể vừa duy trì tình cảm vừa có thể cùng nhau làm việc." Đới Húc búng tay một cái, nghiêm túc đề nghị.
Hết câu, cô ấy liền cười hì hì xua tay, lập tức bỏ chạy cứ như sợ Đới Húc thật sự sẽ gọi điện cho Dương Thành để mượn người vậy.
"Anh chỉ hù dọa cô ấy thôi đúng không?" Chờ Lâm Phi Ca đi rồi, Phương Viên mới ngẩng đầu hỏi Đới Húc.
"Đúng vậy, tôi vẫn chưa có vấn đề đến mức đang bận còn kiếm người kéo chân sau đâu." Đới Húc cười trả lời, "Cho dù thật sự có quá nhiều chuyện cần mượn người, tôi thà mượn Mã Khả, dù gì thằng nhóc đó cũng biết làm việc."
"Anh tốt nhất từ bỏ ý định đó đi." Nghĩ đến chuyện Lâm Phi Ca vừa mới mang con gấu bông đến đây chất vấn, Phương Viên lại thấy đau đầu, "Cái miệng của Lâm Phi Ca chắc chắn sẽ đi kể với Mã Khải, mấy ngày nay nếu chúng ta có thể làm việc ở bên ngoài thì tốt quá, đừng để em gặp Mã Khải, cậu ta mà rảnh rỗi thì đều đi lo chuyện bao đầu, cứ bình phẩm chỉ trỏ việc tư của em, cũng rất phiền phức!"
Đới Húc lặng lẽ nhìn Phương Viên, không nói nữa, ánh mắt vừa có chút buồn cười vừa có sự đồng tình.
Phương Viên không chú ý tới điểm này, chủ đề nói chuyện của cô chuyển sang chuyện khác: "Anh nói xem, Lâm Phi Ca bị sao vậy? Không phải bất cận uống lộn thuốc đấy chứ? Lần trước gặp anh cậu ta còn không thèm chào, sao hôm nay bỗng quay ngoắt 180°, lôi kéo làm thân vậy?"
"Ai mà biết! Tôi thì không sao, cô ấy muốn thế nào đều là quyền tự do của cô ấy, tôi lười tốn sức đoán xem cô ấy đang nghĩ gì."
Phương Viên gật đầu, cũng bỏ qua chuyện này, tiếp tục cùng Đới Húc nghĩ cách liên lạc với người Triệu Anh Hoa thường xuyên liên lạc lúc còn sống.
Di động của Triệu Anh Hoa tuy không phải là loại hiện đại nhất nhưng cũng là loại thông minh phổ biến đủ để đáp ứng nhu cầu sử dụng cho thanh niên hiện nay. Từ độ mới cho thấy di động này Triệu Anh Hoa đã sử dụng một thời gian, tuy nhiên kỳ lạ là bên trong không có nhật ký trò chuyện gần nhất, Đới Húc kiểm tra thử, phát hiện di động hai ngày gần đây mới được reset lại, có điều không giống bị ai đó cố tình tiêu hủy chứng cứ, khả năng cao nhất là chính di động của Triệu Anh Hoa có vấn đề nên không thể không dùng cách này để khôi phục bình thường, hiện tại chỉ có thể gửi gắm kỳ vọng vào bên viễn thông, hi vọng bên đó có thể cung cấp các số thường xuyên liên lạc với Triệu Anh Hoa.
Thời điểm chuẩn bị xuất phát đến công ty viễn thông, Phương Viên nhận được một cú điện thoại, người gọi chính là Dương Chí Viễn đã bị cô xóa số, nếu là ngày thường, cô sẽ không bắt máy, nhưng hôm nay thì khác, cú điện thoại này chẳng khác nào đưa than ngày tuyết, cô cũng muốn tìm cơ hội nói biểu đạt rõ suy nghĩ của mình, tránh cho đối phương phải hiểu lầm.
"Chào em, quà em đã nhận được chưa?" Điện thoại vừa kết nối, tiếng của Dương Chí Viễn ở đầu bên kia liền truyền tới, vẫn khách sáo như lần đầu.
"Chào anh, tôi cũng đang muốn liên lạc với anh, hoa tôi nhận được rồi, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng anh không cần làm vậy đâu." Qua buổi gặp mặt hôm đó Phương Viên biết Dương Chí Viễn là người phải nói rõ ràng dứt khoát anh ta mới hiểu, nếu vòng vo, anh ta chỉ lý giải theo hàm ý bên ngoài, thế nên cô nói thẳng suy nghĩ của mình, "Không biết có phải lần trước tôi không biểu đạt rõ ý của mình không, tôi không thích xem mắt, cũng không có ý định dùng cách này để tìm bạn trai. Tính chất công việc và con người tôi không thể đáp ứng yêu cầu của gia đình anh, dù hành động của anh là khách sáo hay vì nguyên nhân nào khác, tôi cũng rất biết ơn, nhưng tôi không thể nhận, sau này đừng phiền phức như thế nữa."
"Không sao, tôi không thấy phiền." Dương Chí Viễn vẫn bình tĩnh nói, dường như không hề thất vọng trước thái độ của Phương Viên, càng không hề thấy tổn thương lòng tự trọng, "Chúng ta là bạn mà, cứ từ bạn đi lên, mới gặp có một lần, hợp hay không nói còn quá sớm, cứ từ từ thôi."
Phương Viên thở dài: "Tôi biết mình phù hợp với người thế nào, tôi hỏi rồi, cửa hàng bán hoa bảo không thể trả hoa, thế nên hoa tôi đã đưa cho người ta rồi, anh cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền mua hoa lại cho anh."
"Không cần, em không thích tặng hoa là vì tôi suy xét không chu đáo, sau này sẽ không thế nữa. Vậy... Em còn đang đi làm đúng không? Vậy em bận đi, tôi không quấy rầy nữa." Dương Chí Viễn không tiếp lời, sau khi tự quyết định liền trực tiếp cúp máy, căn bản không cho Phương Viên cơ hội nói nữa.
Phương Viên nhìn màn hình kết thúc cuộc trò chuyện, không khỏi bất lực, nhưng Đới Húc còn đang chờ cô, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, vì thế chỉ đành giặc tới thì đánh, nước lên nâng lên, mong là Dương Chí Viễn không có hành động nào khác, còn nếu có, đến khi ấy cô lại nghĩ cách ứng phó vậy.
Đới Húc biết người gọi là Dương Chí Viễn nên sớm đã vào trong xe chờ, tránh cho bản thân đứng cạnh sẽ khiến Phương Viên không được tự nhiên. Chờ Phương Viên lên xe, anh cũng không hỏi gì cả, trực tiếp lái xe đến công ty viễn thông nhờ người hỗ trợ lấy nhật ký liên lạc của Triệu Anh Hoa, hơn nữa điều tra hai dãy số thường xuyên liên lạc với cô ấy nhất. Sau khi đến nơi, rất nhanh Đới Húc và Phương Viên đã lấy được hai dãy số di động.
Có điều kết quả là một dãy số trong đó không đăng ký chính chủ, không thể điều tra được, mà số còn lại tuy là chính chủ nhưng lại không phải người bản địa thành phố A, đó cũng không phải nơi thường trú của Triệu Anh Hoa, thoạt nhìn không có mối liên hệ nào với cô ta.
Phương Viên dùng di động của mình gọi, gọi hai lần mới kết nối được, chỉ là vừa hỏi thăm, đối phương lập tức phủ nhận mình quen biết Triệu Anh Hoa. Phương Viên phải tự giới thiệu, ngoài ra còn phải trình bày mục đích cuộc gọi, đối phương mới thừa nhận mình là bạn học cấp hai và cấp ba của Triệu Anh Hoa, đồng thời cũng là bạn thân, mối quan hệ của hai người vốn rất tốt, chẳng qua khi lên đại học không còn học cùng thành phố nữa, tốt nghiệp rồi đi làm, do vậy tuy tình cảm rất tốt nhưng vì khoảng cách địa lý mà chỉ có thể liên lạc qua di động hoặc mạng xã hội.
Nghe tin Triệu Anh Hoa đã chết, cô bạn thân kia tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ hãi, ở đầu bên kia không nhịn được mà kêu bác sĩ, thiếu chút khiến màng nhĩ của Phương Viên bị thủng, qua một lúc lâu cô ta mới hoàn hồn, hỏi rốt cuộc Triệu Anh Hoa chết thế nào. Giống như trả lời với những người ở đơn vị Triệu Anh Hoa, Phương Viên chỉ trả lời bâng quơ, sau đó hỏi thăm đối phương về chuyện cá nhân của Triệu Anh Hoa.
Về chuyện của Triệu Anh Hoa, cô bạn thân kia có thể nói là có độ hiểu biết nhất định nhưng không hẳn là toàn bộ, cô ta nói ngày thường Triệu Anh Hoa hay phàn nàn hai việc, thứ nhất là ở công ty, cô ấy thường xuyên bị đồng nghiệp nữ mỉa mai, điều này khiến Triệu Anh Hoa cảm thấy không thoải mái, bản thân cô ấy cũng không biết mình đắc tội người ta ở chỗ nào, thế nên chỉ có thể làm ngơ, chuyện thứ hai là khoảng thời gian trước cô ấy đắc tội với người ta, bị người ta nói xấu trên mạng, thế nên mang đến cho cô ấy rất nhiều phiền phức.