Nghe Trương Siêu nói xong, đừng bảo là Đới Húc và Phương Viên, ngay cả Nhiêu Hải khi nãy còn cợt nhả cũng trợn tròn mắt. Mọi người im lặng chốc lát, Nhiêu Hải hỏi một vấn đề Phương Viên cũng muốn hỏi.
"Đang êm đẹp, chỉ cạo râu thôi, sao cậu lại nghĩ tới cái chết chứ?" Cậu bé hỏi Trương Siêu.
Phương Viên nhìn Trương Siêu, mặt Trương Siêu đỏ hơn, cậu bé nuốt nước bọt, cười mỉa: "Cũng không có gì, chỉ là vô tình nghĩ tới thôi, sao tớ biết bản thân vì lý do gì mà nghĩ tới vấn đề đó. Đầu của con người mà, đâu phải lúc nào cũng nghe mình khống chế, tớ... Tớ hay suy nghĩ miên man, thỉnh thoảng cứ nghĩ như vậy, gặp chuyện gì cũng nghĩ đến, không chỉ tự sát, tớ còn nghĩ liệu có người ngoài hành tinh lái đĩa bay tới bắt người trái đất không nữa."
"Vậy thường ngày viết bài ăn cơm em quen dùng tay nào?" Đới Húc cười hỏi.
Trương Siêu đưa tay phải lên: "Tay này. Sao vậy ạ?"
"Thế sao em lại dùng tay trái sờ đầu lưỡi dao cạo râu?"
Vấn đề Đới Húc hỏi cũng chính là nghi ngờ trong lòng Phương Viên, là một người thuận tay phải, chuyện này nếu để cô làm, cô sẽ cầm dao cạo râu bằng tay trái, sau đó dùng tay phải sờ thử lưỡi dao, cho nên dù có bị cắt trúng tay thì sẽ cắt vào tay phải.
Mặt Trương Siêu lúc này đỏ tới mức muốn xuất hiện: "Em sợ cắt trúng tay nên mới dùng tay trái, nếu cắt vào tay phải em cầm bút sẽ khó khăn, ảnh hưởng tới việc học."
"Nghĩa là trước khi sờ vào lưỡi dao em đã nghĩ đến chuyện bị cắt?" Nghe đáp án của cậu bé, Đới Húc dở khóc dở cười, "Nếu em đã đoán được hậu quả thì sao còn sờ chứ?"
"Lòng tò mò hại chết người mà, em nghĩ có thể sẽ cắt trúng nhưng em không biết lưỡi dao sắc bén cỡ nào." Trương Siêu lúng túng giải thích, có vẻ cậu bé cảm thấy câu chuyện của mình hết sức ngốc nghếch, bản thân kể lại còn cảm thấy xấu hổ.
Đới Húc nhìn Trương Siêu cúi đầu không dám nhìn bọn họ, không hỏi nữa, Phương Viên cũng không. Tuy cô không tin Trương Siêu chỉ đơn thuần vì lòng hiếu kỳ, vô cớ nghĩ đến chuyện dùng dao cạo râu cắt cổ tay tự sát. Con người trong một vài hoàn cảnh riêng mới hay nghĩ đến chuyện tiêu cực, cho nên cậu bé thoạt nhìn ngại ngùng sống nội tâm này, chỉ e áp lực mà nó phải chịu không hề nhỏ.
Nói cách khác, trong giai đoạn lớp mười hai vô cùng áp lực này còn đối mặt với hình thức đào thải khỏi lớp chuyên, lại có một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc như cô Đặng, chỉ sợ mỗi học sinh trong lớp này đều chịu áp lực cực lớn dù bề ngoài chúng trông có vẻ cợt nhả, không để ý tới đòn roi bố mẹ đánh vì bị cô giáo cáo trạng, Nhiêu Hải có lẽ cũng không ngoại lệ.
Có thể vì biểu hiện quá quẫn bách của Trương Siêu làm Đới Húc quyết định tha cho cậu, anh quay sang nhỏ giọng hỏi Nhiêu Hải: "Chuyện em bị người gỗ đập trúng đầu, sau đó lại dùng thứ này hù dọa bạn nữ còn ai biết không?"
Nhiêu Hải chỉ chỉ người ngồi cùng bàn mình: "Cậu ta biết, nhóm Trương Siêu cũng nghe thấy, còn những người khác thì em không kể."
Bạn cùng bàn với Nhiêu Hải là một nam sinh khá gầy, nghe mình bị nhắc đến, cậu ngẩng đầu mỉm cười với Đới Húc, hiển nhiên cậu cũng như Nhiêu Hải, hoàn toàn không để bụng chuyện người gỗ nguyền rủa.
"Chuyện này nếu trước đây em đã không kể với ai thì sau này cũng đừng kể được không?" Đới Húc thương lượng với Nhiêu Hải, "Nếu em cũng không tin, cảm thấy chuyện này nhàm chán thì đừng để tâm, cũng đừng mang ra đùa mấy bạn nữ, lỡ em dọa người ta rồi bị sao, trách nhiệm sẽ rất lớn, em thấy có đúng không?"
"Đúng vậy, lỡ dọa cô ấy đến nổi điên, ba mẹ cô ấy bắt em cưới cô ấy thì sao!" Nhiêu Hải vẫn chẳng nghiêm túc gì, hi hi ha ha vui đùa, xem như đồng ý.
Bạn cùng bạn cậu ta nghiêng đầu, cười xấu xao: "Vậy thì cậu khóc đến chết mất, không phải cậu thích..."
Còn chưa hết câu đã bị Nhiêu Hải giơ cánh tay, nam sinh kia cười trộm, không nói nữa.
Trương Siêu vốn định xen mồm, nhưng nghĩ tới đề tài của mình khi nãy xấu hổ cỡ nào, cậu cố nhìn, chậm rãi xoay người đi.
Chuyện này tới đây coi như kết thúc, Nhiêu Hải không biết ai ở trên lầu ném người gỗ xuống, đa số học sinh trong lớp không biết lại phát hiện người gỗ mới, Đới Húc và Phương Viên cũng không định ở lại lâu, càng không muốn làm lớn chuyện này, vì thế sau khi dặn dò Nhiêu Hải, định rời đi. Ra khỏi lớp học, còn chưa đến cầu thang, phía sau lại truyền đến tiếng có người đi ra từ phòng học, hai người dừng bước quay đầu, thấy Triệu Tử Nam đuổi theo, nhìn dáng vẻ vẫn còn rất lo lắng, nhìn bốn phía không dám tùy tiện mở lời.
Phương Viên đành đi tới, hỏi nhỏ cô bé: "Sao vậy? Còn chuyện gì sao?"
"À... Cũng không có chuyện gì, em chỉ muốn nói với anh chị vẫn nên cẩn thận một chút, rất nhiều chuyện... Thà tin là có, cẩn thận vẫn hơn, đừng sơ ý." Triệu Tử Nam thấp giọng nói với Phương Viên, hiển nhiên sở dĩ khi nãy cô bé không nói là vì sợ bị bạn bè trong lớp nghe thấy, "Dù gì hai anh chị cũng chạm vào người gỗ kia rồi, lỡ... Em chỉ nói là lỡ, lỡ xảy ra chuyện xui xẻo gì không phải không tốt sao, nghề của anh chị vốn rất nguy hiểm mà."
"Được, anh chị sẽ chú ý, em yên tâm, có chuyện gì cứ liên lạc với anh chị." Phương Viên thật sự bất lực, nhưng dù sao Triệu Tử Nam cũng có ý tốt, cô không thể thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, vì thế khiêm tốn nghe lời dặn dò, thuận tiện nhắc nhở cô bé.
Triệu Tử Nam gật đầu, xoay người về phòng học. Phương Viên đi về phía Đới Húc, Đới Húc đương nhiên không nghe thấy Triệu Tử Nam thì thầm với Phương Viên cái gì, cho nên tò mò nhìn cô. Phương Viên uể oải thuật lại lời dặn của Triệu Tử Nam, Đới Húc nghe xong cũng cười, không bàn luận thêm.
Hai người không cần quay lại Cục Công An, trực tiếp lái xe về nhà. Về nhà, Đới Húc mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, nhanh nhẹn vào bếp. Từ khi Phương Viên dọn đến, Đới Húc chính thức đeo tạp dề. Chỉ cần có thời gian, anh sẽ học nấu cơm xào ít đồ, mọi thứ rất nhanh đã vào quỹ đạo. Thật ra tay nghề của anh không tệ, ít nhất là hợp khẩu vị của Phương Viên.
Tranh thủ lúc Đới Húc nấu cơm, Phương Viên về phòng thay đồ. Hôm nay tuy làm việc mệt mỏi với trường cấp ba, thời gian về nhà cũng không tính là sớm, còn phát hiện người gỗ, cho nên tâm trạng không mấy phấn chấn, có điều kết thúc công việc về nhà, cô vẫn cố gắng thả lỏng, không để đầu óc cứ nghĩ tới vụ án. Đây là kiến nghị Đới Húc cho cô. Sau khi phát hiện cô mỗi lần có án mạng, dù đã tan là cô vẫn tiếp tục suy nghĩ, Đới Húc khuyên cô phải học cách tạm đóng cửa "bộ não làm việc" của mình, nếu một ngày 24 giờ đầu óc cứ trong trạng thái làm việc, kết quả chưa chắc là tốt nhất mà rất có thể rơi vào trường hợp trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chi bằng hết giờ làm không suy nghĩ nữa, cho đầu óc thời gian nghỉ ngơi, như vậy hôm sau khi làm việc, đầu óc sẽ minh mẫn hơn.
Thay đồ xong, Phương Viên cầm di động. Trước khi đến trường cấp ba điều tra, cô đã tắt âm di động, tránh cho trong phòng học yên tĩnh đột nhiên chuông di động của mình vang lên, như thế thì không tốt lắm.
Nhìn màn hình mới biết cô tắt tiếng di động là đúng rồi, có năm cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn, năm tin nhắn đều là mẹ Phương gọi tới, click mở ba tin nhắn cũng không ngoại lệ, đều là mẹ Phương gửi, nội dung rất đơn giản, hỏi cô sao lại không nghe máy, bảo cô đọc tin nhắn thì lập tức gọi lại, hỏi sao cô còn chưa gọi, mau gọi điện đi.
Nhìn thái độ thúc giục như vậy, Phương Viên không biết mẹ Phương rốt cuộc có chuyện gì, cô không dám lơ là, sợ thật sự có tình huống khẩn cấp gì đó, ví dụ đột nhiên bị bệnh nặng, dù bản thân hận bà thế nào thì cô cũng không muốn vì bản thân mà để mẹ Phương gặp rắc rối hay bất trắc gì, bằng không cô sẽ vô cùng áy náy.
Vì vậy nhân lúc Đới Húc nấu cơm chưa xong, cô vội gọi điện cho mẹ Phương, mới có hai tiếng "tít", mẹ Phương đã nghe máy, xem ra luôn cầm di động trong tay, chỉ chờ Phương Viên gọi lại. Giọng của mẹ Phương cũng rất gấp gáp, vừa mở lời liền hỏi: "Con làm gì mà đến giờ mới trả lời điện thoại hả?"
Phương Viên nhíu mày, nếu câu này xuất hiện trong mối quan hệ mẹ con bình thường cô có thể còn hiểu, dù sao là một cô gái hai mươi mấy tuổi, qua thời gian tan làm còn chưa về làm, hơn nữa không liên lạc được, người làm mẹ đương nhiên sẽ lo cho sự an toàn của con gái, sốt ruột liên lạc là chuyện hết sức bình thường, còn mẹ Phương đã lâu không quan tâm đến cô, ngay cả việc cô thực tập cũng không để ý, bây giờ lại đột nhiên chất vấn như vậy đúng là kỳ lạ.
"Con mới xong việc, trong lúc làm việc di động cần tắt tiếng, mẹ tìm con có việc gì à?" Phương Viên đè nén tâm trạng không vui, cố gắng kiên nhẫn trả lời.
Kiên nhẫn thì có, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng, có lẽ bản thân Phương Viên không nhận ra vấn đề này nhưng mẹ Phương đương nhiên biết, bà hắng giọng, thời điểm nói tiếp, thái độ hùng hổ đã không còn: "À, mới tan làm sao? Con gái của mẹ vất vả quá, người làm mẹ này rất đau lòng. Ăn tối chưa? Mẹ nói con nghe, mẹ có tin tốt muốn báo cho con, bảo đảm con nghe xong chắc chắn sẽ rất vui."
Phương Viên nghe là biết câu hỏi thăm ăn tối chưa chẳng qua thuận miệng nói thôi, mẹ Phương không mấy mong chờ câu trả lời vấn đề đó, giống như cô không muốn nghe chuyện mẹ Phương muốn nói, cho nên cô không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng: "Có chuyện gì mẹ nói đi."
Mẹ Phương cũng đang vội thông báo với Phương Viên, vì thế liền nói: "Chàng trai con đồng ý đi xem mắt với mẹ ấy, cậu ta về rồi! Bằng cấp chứng chỉ nhà trường yêu cầu cậu ta đều học xong hết rồi nên ba cậu ta bảo cậu ta về, định mấy hôm tới sắp xếp thời gian gặp con, trước đó con tranh thủ chải chuốt bản thân đi!"
Phương Viên nhíu mày, đồng ý với mẹ Phương một mặt là vì cảm thấy chuyện đó còn lâu, cô không muốn bị mẹ Phương dây dưa, coi như là kế hoãn binh, một mặt khác là vì khi đó cô và Đới húc chưa nói chuyện thẳng thắn. Vấn đề vốn không ở ngay trước mặt bỗng tới, hơn nữa sau khi nghe Đới Húc bày tỏ, cô vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng, không biết phải trả lời Đới Húc thế nào, nhưng nghĩ đến việc đi xem mắt, cho dù chỉ là qua loa có lệ, Phương Viên thế mà cảm thấy khó chịu vô cớ.
Không biết vì sao Phương Viên lại nghĩ tới con người gỗ bị đưa tới Cục Công An chiều nay và lời dặn của Triệu Tử Nam, không khỏi cười gỗ. Chắc không phải chuyện người gỗ nguyền rủa là thật đấy chứ? Nhanh như vậy đã ứng nghiệm với cô, trong một buổi tối nhận cuộc gọi liên hoàn của mẹ Phương, còn bị bắt đi xem mắt, đây cũng là chuyện rất xui xẻo đúng không?