Tôi xòe tay ra nói: “Chuẩn bị gì chứ? Tới cửa mua hộp sữa bò được rồi.”
Lưu Bang bĩu môi: “Thái độ như chú sao người ta dám gr con gái cho.”
Tôi nói: “Anh Bang, thân phận công khai của em là một quản lý nhỏ với lương 1400 NDT/tháng, em mà mang mấy bao Trung Hoa hay vài chai Mao Đài mang đi tới, ba Bánh Banh không cho là đồ già thì cũng cho là em đi cướp.”
Lưu Bang nói: “Nghe anh đi, không sai đâu, lão nếm được chỗ tốt làm sao quản tiền chú từ đâu mà có? Năm đó anh cũng không có tiền, nhưng dâng trọng lễ trong dịp mừng thọ lão Lữ(cha Lữu hậu), nếu không thể sao lão Lữ để ý tới anh? còn tự thân tiếp đón kìa.”
Kinh Kha chọc Lưu Bang: “Vậy rốt cục anh có đưa tiền không?”
Lưu Bang: “Làm gì có tiền, quần áo đều là đi mượn.” Nõi xong Lưu Bang liếc Hạng Vũ; “Vì thế nói tán gái thì da mặt phải dày, mày vì tán gái có thể làm được thế khoogn? Cho dù là vì Ngu Cơ.”
Tôi khinh thường: ‘Lão lữ có thể so với lão Hạng sao? ba Bánh Bao là kế toán đó.”
Lưu Báng; “Ngốc lắm, năm đó anh không có tiền, giờ chẳng phải chú có tiền đó sao?”
Hạng Vũ chợt níu áo Lưu Bang, hiếu kỳ hỏi: “thế sau lão Lữ không phát hiện mày ăn chực à?”
Lưu Bang cười ha hả: “Sao có thể, lão Lữ tuy không phải kế toán, nhưng cấp dưới toàn là kế toán, cái này phải dựa vào mị lực á nhân, tao có nói với lão từ trước, tao là thằng nghèo kiết xác, nhưng tao nói là ngưỡng mộ cách làm người của lão, cho nên mới dùng hạ sách lẩn vào để thấy tôn dung.”
Tôi nhỏ một bãi nước bọt: “Phi, thật không biết xấu hổ.”
Tần Thủy Hoàng cười nói: “có thể khiến chụ Cường nọi vậy thật hiệm có hẹ.”
Tôi kéo Lưu Bang lại: ‘Anh Bang, dạy anh em cái nào.” Mọi người ngất.
Lưu Bang chậm rãi nói: “Chú chỉ cần nhớ kỹ ba chữ.”
Mọi người đều nhìn.
Lưu Bang nghiêm trang nói: “Không thể diện.”
Mọi người lại ngất.
“Đàn ông với nhau, mâu thuẫn chủ yếu là gì? Chẳng phải vì thể diện sao, chú vì lấy con gái lão nên không cần thể diện, lão tất nhiên vui vẻ, lão già cũng như nhóc tì thôi, thích đồ chơi. Chú trước cùng lão chơi, để lão coi chú là bạn bè. Hơn nữa là loại bạn xấu, không có việc xấu gì không gọi chú.”
Tôi nói: ‘vậy em có thể mời ba Bánh Bao đi “tắm” chứ?”
Mọi người đều nhìn tôi, đồng thanh hô: ‘Phi, không biết xấu hổ.”
Tôi cười he he: “Nói đùa thôi, em không đến mức thế.”
Lưu Bang tiếp tục nói: “Vì thế, nắm chắc ba bánh bao, lại thêm Bánh Bao thích chú. Việc này không thành thì khó tin … chủ yếu anh có Phượng Phượng rồi, nếu không sớm đã rat ay, Bánh Bao còn tới lượt chú sao?”
Tôi đổ mồ hôi, may, tuy Bánh Bao lập trường kiên định, nhưng hẳn sẽ có nhiều vô số rắc rối.
Tôi nghiêm nghị nói: ‘Em quyết rồi, phải để lão Hạng chết chìm trong ngọt ngào, đễ lão ngon ngoãn tặng cong ái cho em tai họa.”
Lưu Bang gật đầu: “Chú Cường cùng loại với anh, tuy đầu óc có chút vấn đề, nhưng thích nghe người khác ý kiến.” Nói xong lại nhìn Hạng Vũ, mà Hạng Vũ vẫn đang suy nghĩ.
Tôi nhìn mọi người. Than thở: “Chỉ khổ cho em Sư Sư, chẳng biết giờ thế nào.” Hạng Vũ lại hổ thẹn cúi gằm mặt.
Chúng tôi tùy tiện tìm một quán cơm ăn đi, sau đó đi qua cửa hàng chuyên bán rượu, thuốc. TÔi hỏi ông chủ: “ông có hàng giả không?”
Ông chủ trừng tôi: ‘rắm thối, quầy người ta lớn thế này, dám bán hàng giả sao?”
Tôi ghé sát lão, nói rất thần bí: “Tôi muốn hàng giả, giá dễ thương lượng.”
Ông chủ nhìn tôi lạnh băng, nói: ‘Vậy anh không giúp được chú, đi chỗ khac đi.”
Tôi vui vẻ vẫy tay cho bọn Lưu Bang ở ngoài: “Vào đê, mua nhà này.”
Ông chủ tức nói: “lằng nhằng lâu thế ra chú thăm dò anh?”
Tôi nói: “Chẵng những thăm dò, tôi còn muốn dọa.” Tôi chỉ Hạng Vũ: “Thấy to con không, ông mà dám bán hàng giả, tôi để to con mỗi ngày đứng lấp cửa vào , không đánh không mắng. ông không thiếu o xy mà chết mới lạ..”
Ông chủ lạnh run: ‘Chú yên tâm, tuyệt không có hàng giả.”
Tôi mua hai tút Trung Hoa cùng hai bình Mao Đài. Ông chủ lại cho một cái hộp giấy để đựng bỏ vào trong xe hải âu, Lưu Bang nói: “Nhìn có chút đơn điệu, lại mua chút gì đi, tốt nhiễn chói mắt vào.”
Kinh khờ đột nhiên chỉ vào một nhà bán vòng hoa bên kia đường; ‘Mua hai cái kia.”
….
Sau cùng tôi lại mua nửa giỏ xoài lớn, thơm nức, sau đó chúng tôi lên hai xe, người ngồi ngoài gặm xoài như là tài xế xe vận tải.
Tôi vừa gặm xoài vừa xem đồng hồ. “Sư Sư hẳn cũng ăn cơm xong rồi, chúng tôi sẽ đến đón cô bé cùng bánh bao trực tiếp về nhà Bánh Bao.” Nói tới đây thì Sư Sư gọi điện tới, sau đó cô bé kêu không cần đón, trực tiếp bắt xe tới.
Lý Sư Sư về tới nha, Hạng Vũ tranh giả tiền xe, lấy ra một quả xoài đưa cho cô nàng. Lý Sư Sư trừng mắt, rồi gặm xoài.
Tôi cười hỏi: “Tiển triển thế nào?”
Lý Sư Sư nói: ‘rất là vui, nếu em mà là con trai thì Trương Băng chắc đã yêu em rồi.”
Tôi ngưng trọng: “Cô bé chắc yêu em rồi, vì sao nhiều người theo đuổi thế mà không chọn ai, chắc tâm lý có vấn đề?”
Lý Sư Sư nhấc chân đá tôi, sau đó hỏi Tần Thủy Hoàng: “những người cùng nói chuyện với cô bé anh đều chụp cả hả?”
Tần Thủy Hoàng ném vỏ xoài đi, lấy ra máy ảnh. Chính béo chụp ảnh rất đẹp, không quản là chụp ai, bộ giáng thế nào, cảnh gì đều thành hiện trường án mạng. Trường đại học mỹ lệ qua ảnh của Chính béo là một nơi túc sát, người trong ảnh đều buồn buồn hoài cựu. Lý sư Sư như một con hải ly vừa ăn xoài, vừa nhìn, đột nhiên hỏi: “Đây là chủ tịch hội học sinh.”
Chúng tôi ầm lên, dồn vây lấy Tần Thủy Hoàng. Trong màn hình nhỏ của máy ảnh là một thằng nhóc đeo kính da trắng có vẻ nhỏ thó, cười thất bỉ ổi, còn có răng hô. Nhìn qua bất chợt thấy tối sầm lại, ngẩng lên thấy Hạng Vũ đang khom lưng nhìn vào.
Tôi kích động đấm 1 phát : “Xem ra anh Vũ thiếu một đối thủ cạnh tranh rồi, Trương Băng sao có thể thích thằng nhóc anyf, anh xem đức hạnh của nó thì biết.”
Lý Sư Sư nói: “Vậy cũng không chắc, tên nhóc này đặc biệt tinh ranh, đầu hạt dưa nghĩ nhanh nhạy, còn biết tán dóc, nghe nói còn rất có tài, tùy tiện mua một quyển tạp chí ở quầy cũng có thể thấy văn chương của nó.”
Tôi hỏi: “Trương Băng có cảm giác gì với nó không?”
Lý Sư Sư: “Khả năng là không tồi, anh đừng thấy cậu ta bộ dáng thế thôi, nữ sinh theo đuổi rất nhiều đó, nhưng cậu ta đã nói không phải Trương Băng không muốn.”
Tôi nhíu mày: “Không xong, liệt nữ sợ triền lang, mong rằng Trương Băng đừng bị nước ấm hấp, chết lúc nàng cũng không biết.
Lật ảnh chụp lên, nam sinh trong đống ảnh có cao thấp mập ốm xấu đẹp vô số. Tôi dùng mũi chân khoanh khoanh vẽ trên đất, sau đó điểm vô số điểm chung quanh, vỗ vỗ Hạng Vũ đang đứng ngây ngốc: “Nhìn thấy chưa, cái khoanh này là thành bảo của chị dâu, những điểm này là các lộ chư hầu, thành đã ngàn cân treo sợi tóc, sớm muộn cũng thất thủ. Giờ xem ai là người đầu tiên công chiếm được, anh Vũ mà không ra tay thì hối không kịp.”
Hạng Vũ cau mày, không nói gì.
Tần Thủy Hoàng đột nhiên giơ chân xóa đi những điểm xung quanh: “Diệt sạch, đều diệt sạch.”
Tôi hét lên: “Anh Chính, anh đừng làm rối thêm. Anh thống nhất that quốc còn phải tính hợp tung liên hoành, nhiều chư hầu thế này anh giết hết được sao?”
Tôi lại nhìn đồng hồ: “hiện tại chúng ta đi đón Bánh Bao, việc công thành chiếm đất tối về thương lượng cụ thể hơn.”
Trên xe, tôi hỏi Lý Sư Sư: “Sao em có thể làm quen với Trương Băng?”
Lý Sư Sư: “Lúc đầu em cũng không có cách gì hay, đành đi theo sau, kết quả các cô gái có giờ vũ đạo, múa chính là khúc “kiếm khí” lần trước em biểu diễn. Em liền tìm cớ tiến vào, sau đó nói em cũng học vũ đạo, rồi nhảy ra biểu diễn. Giờ Trương Băng gọi em sư tỷ, giáo viên vũ đạo của cô ấy cũng rất hoan nghênh em thường tới.”
“Em nói em tốt nghiệp đại học nào?”
“Đúng rồi, các cô ấy cũng hỏi em thế.”
“vậy em nói sao?”
“Em liền nói “mọi ngươi đoán xem?” sau đó các cô ấy nói “xem bộ dáng thì ít nhất là học ở học viện vũ đạo trung ương” thế là em nói “phải”.”
Tôi nghe được líu lưỡi, sau cùng tán dương: “Em thật là mỹ mạo cùng trí tuệ song song, em nếu xuyên việt tới thời kỳ đầu kiến quốc, chúng ta đã sớm bỏ qua đại cách mạng văn hóa rồi.”
Lý Sư Sư ngạc nhiên: “vì sao?”
“Vì làm mỹ nữ gián điệp trộm khoa học kỹ thuật của Mỹ.”
Tôi kêu Bánh Bao chờ ở cửa cửa hàng. Cô ấy đã thay một thân trang phục sáng sủa, tay cầm hai hộp hòa tặng rất bình thường đứng đó. Tôi dứng xe ngay cạnh cô ấy. Bánh Bao luồn lên, thấy xe đều có đủ mặt, có chút bất ngờ: “A, mọi người đều đi à?”
Lý Sư Sư cười đưa cho Bánh Bao một quả xoài, sau đó nhận hộp quà tặng, đặt một chỗ ổn thỏa: “Chị dâu, sao chị về nhà còn phải tự mua quà vậy hả?”
Bánh Bao liếc tôi, rồi nói với Sư Sư: “Anh em là tên óc bã đậu, mỗi lần đều đi tay không tới, dần chị cũng quen, mỗi lần chi đều mua tốt, đến cửa kêu anh ấy cầm vào.” Bánh Bao lại nhìn thấy đống lớn xoài: “Giờ cũng khôn hơn rồi, cũng hiểu được mua hoa quả.” Sau đó thấy cái thùng giấy phía dưới chỗ ngồi, hỏi tôi: “Gì vậy?”
Tôi vừa lái xe vừa nói: “Đầu heo, để mẹ em bổ ra lấy não cho em ăn, bổ não.”
Chúng tôi đi dọc theo đường sắt.
Nhà Bánh Bao ngay cạnh tuyến đường sắt, cấp bốn, đêm ngủ, khi xe lửa chạy qua cảm giác như địa chấn vậy. Mẹ bánh ao lúc trẻ gầy gò, có đôi lúc tàu hỏa đi qua làm mẹ cô ấy bị co rút như động kinh, mãi tới khi có Bánh Bao mới hết.
Chỗ này có điểm tốt duy nhất là có thể sở hữu một căn nhà lớn, nhà nhà đều thế. Giống như nông thôn. Vì chúng tôi lái xe tới nên hấp dẫn một đám người hàng xóm chú ý, tới khi tôi cùng Bánh Bao xuống xe, hàng xóm tò mò vây xem, Bánh Bao kêu tôi nhấc hộp quà tặng vào, mình thì đi gõ cửa. Tôi cầm bó hoa cẩm chướng nhét vào tay cô ấy: “Tặng mẹ em đi.”
Mẹ Bánh Bao ra mở cửa, vùa mở vừa hỏi: “Là Cường hả….”
Tôi: “Vâng, là cháu.”
Bánh Bao nhận đóa hoa sững sờ, thuận tay ném vào trogn xe, giả vờ rỗi rảnh đang chờ mẹ ra mở cửa.
Mỗi lần đều thế, Bánh Bao gõ cửa, nhưng mẹ cô ấy khoogn một lần nào không gọi tên tôi, chiêu này kêu lên cho hàng xóm biết: ra mà coi, con gái tôi dẫn bạn trai về nhà.
Lúc sinh Bánh Bao, hàng xóm đều nói về sau cô ấy khó kiếm bạn trai. Mẹ Bánh Bao cũng bị kích thích mạnh.
Qua tiếng mẹ Bánh Bao kêu, hàng xóm quả nhiên đều đi ra, tay chống tường, cười nói với tôi: “Chú Cường tới à.” Cũng lộ ra thái độ chờ xem chuyện vui.
Tôi không thể mắng. Chỉ có thể gật đầu lia lịa: ‘Tới, tới.”
Mẹ Bánh Bao nhận hộp quà từ ty tôi, lại mở loa hết công suất: “Tới thì tới đi, mua mấy thứ này làm gì?”
LÚc này Kinh khờ bừng một đống xoài đi vào, đặt luỗn uống trên thềm, tôi cũng vội giải thích; “Đều là bạn cháu.”
Tiếp đó là Lưu Bang ôm thùng tiến vào. Lúc này cha Bánh Bao cũng đăng trường, hậm rì rì vén mành đi ra, nhìn chút xoài cùng quà tặng, đi tới trước thùng giấy, vô cùng trầm ổn nói: “Đây là cái gì?” Sau đó lấy ra hai tút Trung Hoa đỏ chói. Hàng xóm đều “ồ” lên. Ba Bánh Bao vẫn bình tĩnh đặt qua bên, lại lôi ra hai hộp Mao Đài tinh mỹ, hàng xóm lại xuýt xoa. Tại cái chỗ bọn tôi, một lần tặng nhiều đồ thế này đều tính là lễ hậu. Bánh Bao cũng rất ngạc nhiên, mãi sau mới nói nhỏ vào tai tôi: “Anh dùng rượu giả cùng thuốc giả làm ba em tàn hả?”
Lúc này có người la lên: “Ê, Chú Cường phát tài, tới một chuyến mà đi những hai xe.” Bánh Bao lúc này mới phát hiện Hạng Vũ cũng lái một chiếc đời mới đi theo chung tôi.
Mẹ Bánh Bao cấp mỗi nhà chút hoa quả. Ba Bánh bao thì ở ra một bao Trugn Hoa kính thuốc mọi người, hàng xóm đều hút, càng thêm tán thán, hâm mộ: “Ông Hạng, con rể hiếu thuận.”
Ba cô ấy hút thuốc, cười ha ha. Xem ra lễ vật quả nhiên vừa lòng cha vợ, bình thời nếu có người nói vậy, lão ta chắc sẽ nói: “Con rể cái gì, bạn của bánh bao thôi, bạn mà.”
Ông hút hai hơi, mặt giãn ra, sau đó mới cho bọn tôi vào. Ông Hạng đánh giá Lý Sư Sư, tôi vội nói: “Đây là em cháu.” Mẹ Bánh Bao kéo Lý Sư Sư, than thở: “Ài, khuê nữ bao nhiêu rồi, có đối tượng chưa?”
Lý Sư Sư đỏ mặt, Bánh Bao vội kéo mẹ cô ấy ra. Lúc này Hạng Vũ cúi thấp đầu tiến vào. Mẹ bánh bao biến sắc, ba Bánh Bao khẽ nói: “Cường tới là hỏi cưới hay cướp người vậy?”
Lão Hạng đẩy mẹ Bánh Bao cùng Bánh Bao ra làm cơm, kéo tôi ngồi vào bàn. Những người khác đều ngồi quanh, có điểm giống Lương Sơn tụ nghĩa. Tôi cũng không nói gì với ba Bánh Bao. Hai người trầm lặng, chẳng biết có phải mọi lão kế toán già đều thế không ngữa. hết thảy như đã tính sẵn. Lão Hạng mà đứng cùng Sáu Lưu thì người mù cũng biết Sáu Lưu và lão Hạng cùng loại. Tôi nói thế không phải lão giống thần tiên, mà là bộ dáng thật giống lão thầy bói.
Bánh Bao nói với ba mình vài câu rồi xuống bệp phụ mẹ làm cơm. Để lại một bọn đàn ông chúng tôi ngồi uống trà.
Lưu Bang mở đầu đứng dậy, cười nói: “Chú Hạng, thường nghe em Cường nói với chúng cháu về bác.”
Lão Hạng: “Vậy à?”
“Em Cường thật bội phục chú…”
Lão Hạng cười lạnh: ‘Vì số học nó thi được có 26 điểm chứ gì?”
“e hèm… “ tôi sặc nước ho khùng khục.
“he he he, chú nói đúng lắm.” xem ra lão Hạng khó chơi hơn lão Lữ, nếu không đã bị Lưu Bang chém giết.
Tần Thủy Hoàng cũng đặt chén nói: “Anh Hạng, Cường nhà chụng ta là đựa tột nha.” Ừ, chiêu này được, lấy thân phận trưởng bối phất cờ kêu gào.
Lão Hạng: “ừ, Bánh Bao nhà tôi cũng tốt nhỉ?”
Đây là đối nhau chan chat? Những lần tới trước tôi không nhiệt tình, nhưng cũng có nói có cười.
Hạng Vũ nhìn mình không xuất tràng không được, đứng lên, uy phong lầm lẫm nói: “Chú Hạng à, chú cũng họ Hạng à? He he.”
Tiếng phun rà ầm ầm liên miên không dứt. Tôi thật xui xẻo vì gặp mấy tên họ Hạng.
Hiện tại Lý Sư Sư thừa khôn khéo, còn không chờ cô nàng đỡ lời, lão Hạng đã la lên: ‘Mẹ nó ơi, cần người giúp không?” Ý rất rõ, con gái nên ra giúp làm cơm đi.
Lý Sư Sư đứng dậy, u oán nói: “Cháu đi giúp bác gái.”
Thế là lại sa vào trầm lặng, mọi người đều nhìn tôi, ý rất rõ ràng: chẳng phải chu luôn tự tin sẽ xử được nhạc phụ đại nhân sao?
Tôi lãnh ngạo nâng lên ly trà, cười hì hì: ‘uống trà, uống trà.
Mọi người đều nhìn tôi vẻ khinh thường.
Trong nhà đột nhiên yên tĩnh, chợt cái radio của Kinh khờ thành dị quân nổi lên: ‘tiếp theo là thời gian bình văn học truyền thống, hôm nay sẽ bình “Lữ Tứ Nương hành thích Ung Chính”, biểu diễn….”
Lão Hạng mắt sáng lên, hỏi Kinh khờ: “Cậu cũng thích nghe bình văn học hả?”
Kinh khờ: “Đúng, chú cũng thích hả?”
Lão Hạng vẫy tay: “tới đây, ngồi đây, nói cho tôi nghe về buổi hôm qua xem, tôi không nghe.”
Sau đó, Kinh Kha ngồi vào chỗ của tôi, nói cho lão Hạng về bình vưn học, tôi ngồi vào vị trí của Kinh Kha vừa bỏ alij, cùng Lưu Bang, Hạng Vũ nghe Kinh Kha bình thơ.
….
Kinh khờ thật không hổ danh sát thủ, thường thường xuất kỳ chế thắng lúc mấu chốt, mà bình thường còn chịu nổi tịch mịch. Ẩn tàng rất sâu, rất rất sâu….
Lúc ăn cơm, vì trong nhà quá nhỏ, thế là Tần Thủy Hoàng mấy người được an bài vào trong, mọi người đều lưu tôi cùng lão Hạng lại, bởi vì chúng tôi còn có việc thương lượng mà người ngoài không thể xen vào.
Lão Hạng thích thú nói chuyện với Kinh khờ, nhưng vừa thấy tôi lại lên mặt, chờ khi chúng tôi làm vài chén. Tôi lấy hết dũng khí nói: ‘Chú. Phải chăng đã tới lúc nói chút về tiền lễ cho Bánh Bao?”
Lão Hạng đặt chén rượu xuống: “Cậu có phòng ở chưa?”
“Có…”
“Gia dụng có gì…”
“Đều là cháu sắm, không cần lo lắng.”
Lông mày lão dần giãn ra, rất tùy ý nói: ‘Vậy cậu cứ cấp 5 là được.”
Tôi không chút suy nghĩ nói: “Được.”
Lão Hạng cũng hơi sững lại, lập tức nói: “Tôi nói là 5 vạn”
Tôi lại nói: “Được.”
Lão Hạng than thở, dùng đũa viết lên bàn: “Tôi nhớ tửu lượng của cậu cũng được … tôi nói này, chính xác là 5 vạn”
Tôi cười ha hả nói: ‘Chú đừng nói lại chuyện cháu thi toán được 26 điểm, cháu phân biệt được 5 ngàn cùng 5 vạn mà.”
Lão Hạng tán dóc với tôi hồi lâu mới ý thức tôi không sau, khiến lão hơi thất thố, gắp đậu bo vào mồm nahi.
Tôi đột nhiên rất muốn biết vị nhạc phụ lão Thái Sơn của tôi giờ đang nghĩ gì, giở vờ nhìn giờ. Chỉ vào lão ấn “7474748, thấy trên hiển thị: thằng nhóc tặng hậu lẽ, còn không nhét tiền vào, tính cái quỷ gì thế, muốn sau này thu lại à?
Tôi phì cười, khó trách lão Hạng ngay từ đầu đã làm khso tôi, nguyên lai sợ nói quá lên thì không dễ nói chuyện.
Tôi nói với lão: “Chú, đây là 5 vạn đồng…” lão lập tức lộ vẻ cảnh giác.
“”Chú với cháu đi du lịch một chuyến. Xa không được, đi tân mã thái, tiêu hết tiền rồi về.”
Lão Hạng không tự tại nổi nữa, lúng túng cầm lên bao thuốc, tôi vội bật lửa cho lão hút, lão thế mới phát hiện còn không mời tôi, vội lấy ra một điếu cho tôi.
Chúng tôi hút thuốc. lão Hạng mãi lâu mới nói: “Cường, cháu mang nhiều lễ vật lấy Bánh Bao, kỳ thực cũng không tính thiệt, cháu biết đấy, gia tộc họ Hạng của chú cũng là hậu nhân của danh môn mà.”
Tôi cũng nịnh bợ: “Đúng, đúng.”
Lão Hạng thấy nói thế còn chưa đủ sức thuyết phục, thò tay lấy từ dưới chỗ ngồi lên một tấm ảnh chụp, chẳng qua trước không cho tôi nhìn, lão hỏi tôi: “Cháu biết chúng ta là hậu nhân của ai chứ?”
Tôi cười ha hả hỏi: ‘Ai vậy?”
Lão Hạng nói: ‘Hạng Vũ!”
“Oanh” đầu tôi đập mạnh xuống bàn, ào ào vang lên, bát đau thức ăn trên bàn bắn tung, mấy người ở ngoài nghe thấy bọn tôi đánh nhau. Mẹ Bánh Bao là người đầu tiên nhảy vào, kêu lên: “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Sau đó mọi người khẩn trương tiến vào, Bánh Bao vô cùng lo lắng ló đầu nhìn vào, Hạng Vũ đứng bên cạnh.
Lão Hạng tỏ ý mọi người lui ra, bình hòa nói: “Chú biết cháu không tin, chú có cảnh chụp làm chứng này.”
Chẳng lẽ Hạng Vũ chụp ảnh cùng lão?
Lão Hạng đưa ảnh chụp cho tôi, tôi nhìn qua thật giống phiên bản của Chính béo. ảnh đen trắng đầy nếp nhăn, một lão đầu gầy nắm tay của người đàn ông nho nhã cười khan, chẳng qua là rất lâu rồi.
Tôi hỏi : “Đây là Hạng Vũ à?”
Lão hạng chỉ vào ông già gầy gò nói: ‘Đây là ông của chú, cũng là tằng tổ của Bánh Bao, đây là ảnh chụp thời dân quốc, đương thời ông chú đã quyên góp một cái nhẫn do tổ tông truyền lại, người đứng bên là huyện trưởng, qua chuyên gia giám định, có thể xác nhận là đồ vật tần mạt. Sau đó huyện còn phát bằng chứng cùng bằng khen, cháu muốn xem không?.”
Tôi thấy ngất, lão Hạng, là tôn tử mấy chục đời của Hạng Vũ, vậy tôi chẳng phải thành cháu rể mấy chục đời ?
Về sau nên gọi thế nào đây, Anh Vũ tổ tông? Vũ tổ tông ?
Thương thiên a, đại địa a, đây là vị thiên sự đại tỷ nào trêu em a?
Sự kiện đột phát kiến tôi ngây ngốc suốt cuộc gặp mặt, hình như còn chọn ngày đính hôn .. cũng có thể là không định ngày, tôi thực quá loạn.
Chẳng qua kết quả sau cùng là mọi người đều vui mừng. Bố mẹ bánh bao đưa tôi ra tận xe, lão Hạng còn vỗ vỗ Hạng Vũ: “Cậu này, lái xe cẩn thận nhé…”
Trên xe, tôi trầm mặc, Bánh Bao cầm bó cẩm chướng hỏi: “Ai, anh nói gì với ba em thế?”
Cô ấy hỏi hồi lâu tôi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, hỏi cô ấy: “Em vì sao không tặng hoa cho mẹ?”
Bánh Bao bĩu môi khinh miệt: “Em thấy mẹ em là người thích hoa chắc? Tặng mẹ em một bó hoa còn không bằng tặng một nắm rau hẹ.”
Tôi gật đầu, lại trầm mặc, sau cùng lúc sắp tới nhà tôi nói với Bánh Bao: “lát xuống xe em tặng hoa cho to con nhé, coi như cúng cho tổ tiên đi.”