Ngủ tới nửa đêm, hình như có người nằm bên cạnh người tôi đang cười ngây ngô, tôi mở mắt ra, lại thấy một tên to con đang ngồi đầu giường, Tần Thủy Hoàng nằm im không động đậy, tiếng nói cũng là do người đó phát ra.
Tôi sởn tóc gáy, vô thức chuồn ra khỏi chăn vươn tay bật đèn, chợt nghe Hạng Vũ nói: “Tiểu Cường, là anh.”
Tôi kinh ngạc: “Vũ ca?”
Chợt nghe trong bóng tối tiếng “bốp”, Tần Thủy Hoàng vỗ lưng Hạng Vũ, mắng: “Chụ dọa chệt anh em!” Ra là Chính béo đã sớm tỉnh dậy.
Tôi bật đèn, ngạc nhiên hỏi: “Anh không đi thuê nhà nghỉ hả?”
Hạng Vũ ngồi bên cạnh Tần Thủy Hoàng, mặt tươi cười, vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận, lúc này Ngô Tam Quế cùng Kinh khờ nghe được tiếng động cũng chạy tới.
Tôi hỏi Hạng Vũ: “Trương Băng đâu?”
“Về trường rồi.”
Tôi thấy vậy, hai mắt sáng lên, hỏi lại: “Anh đưa cô ấy về kiểu gì?”
Hạng Vũ nói: “Cưỡi ngựa.”
“Vậy con thỏ đâu?”
“Anh cũng cho nó về trường học rồi.”
Mọi người: “….”
Tôi nói: “Anh xác định chắc chắn chưa, Trương Băng là Ngu Cơ hả?”
Hạng Vũ gật đầu, cười: “Bọn anh nói rất nhiều chuyện trước kia, đúng là A Ngu.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn hỏi: “Làm sao cô ấy nhớ ra anh?”
Ngô Tam Quế nghe tới chỗ mấu chốt, cũng vội vàng ngồi xuống với tôi, Chính béo cũng nhảy xuống ngồi với bọn tôi thành một hàng, giương mắt nhìn Hạng Vũ.
Hạng Vũ phì cười: “Mọi người làm gì vậy, tôi nghĩ đại khái là Hà Thiên Đậu giở trò, A Ngu cũng đột nhiên nhớ ra. Sau đó nhận được một tờ giấy viết tên tôi cùng địa điểm.”
Chúng tôi: “Sau đó thì sao?’
“Sau đó nàng tới.”
Bọn tôi đồng thanh: “Hết?”
Hạng Vũ buông tay: “Hết rồi.”
Tôi thở dài: “Quả nhiên đủ bất ngờ.”
Lúc này Bánh Bao tỉnh dậy đi WC, thấy phòng tôi đèn vẫn sáng, thò đầu vào. Nhìn bọn tôi ngồi thành một hàng chỉnh tề, thắc mắc hỏi: “Mọi người….?”
Tôi vội nói: “Thương lượng chuyện kết hôn của chúng mình.”
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, dụi mắt: “Sao lại ngồi muộn thế, sao không để ngày mai.”
Bánh Bao nói xong, cũng quên đi WC, liêu xiêu về phòng. Sáng hôm sau còn kể với tôi, nói hôm qua cô ấy mơ thấy bọn tôi ngồi trong phòng, cả đêm không ngủ thương lượng chuyện hôn sự của bọn tôi…
Nhưng mà chính xác cũng phải thương lượng, địa điểm tổ chức đã xong, hơn nữa đó chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là: Tôi muốn tổ chức hôn lễ với tầm 500 khách mời. Mà 500 người này nếu chỉ là ăn cơm đáp lễ thì dễ, nhưng 500 người này có quá nửa là khách trọ, bọn họ đến từ các triều đại khác nhau, sắp xếp ngồi thế nào cũng đủ khiến tôi đau đầu.
Cho nên sáng sớm tôi liền gọi đám Ngô Tam Quế đi tới Dục Tài, nếu không hợp mưu tính kế làm đám cưới thì phiền toái to. Hơn nữa tôi cũng phải nhờ bọn họ giúp tôi.
Hạng Vũ đi đón Trương Băng, có thể nhìn ra được, Sở bá vương đang hạnh phúc ngất ngây. Đi đường như đang cưỡi gió đạp mây, tưởng như đang trong mây mù, về phần Trương Băng rốt cục có phải Ngu Cơ không, tôi cũng chẳng có hơi đâu mà suy nghĩ, đến Hạng Vũ còn nói là phải, hẳn là không có chuyện gì, dù sao cũng không thể kiểm tra ADN để xem một cô gái xinh đẹp nào đó có giả mạo Ngu Cơ lừa Hạng Vũ không.
Kết quả chúng tôi mới vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Lý Sư Sư về gấp, cô ấy ngồi trên xe của đoàn làm phim quay “Lý Sư Sư truyền kỳ” về nhà. Thấy bọn tôi, cô ấy bảo tài xế: “Anh về đi.”
Lái xe khách khí: “Vâng, Vương đạo diễn.”
Tôi cười: “Đại minh tinh đã về.”
Lý Sư Sư giận tôi. Đã lâu không gặp cô ấy, tóc đã quấn lên như trong tranh vẽ, hơi không hòa hợp với khung cảnh chung quanh, lại gầy đi nhiều, xem ra quay phim rất vất vả.
Lý Sư Sư thấy bên cạnh tôi có hai người xa lạ, bắt tay khách sáo: “Xin chào, tôi là Tiểu Nam, là biểu muội của Tiểu Cường.”
Hoa Mộc Lan càng không biết thân phận của Lý Sư Sư, chỉ khách khí đáp lại: “Tôi là …chị họ của Tiểu Cường.”
Hai người này, một người là em họ, một người là chị họ, lần đầu gặp mặt, đều nhìn nhau, sợ thân phận của mình bị vạch trần, cẩn thận nhìn về phía tôi.
Tôi cười to: “Cái gì mà chị họ em họ…” Tôi giới thiệu cho Lý Sư Sư: “Đây là Hoa Mộc Lan.”
Lý Sư Sư ôm lấy Hoa Mộc Lan: “A, Mộc Lan tỷ, em từ nhỏ đã thích nghe truyện về chị.”
Hoa Mộc Lan lúc này cũng hiểu ra, cười nói: “Em là Sư Sư hả, chị thường nghe mấy người Tiểu Cường nói về em.”
Tôi ôm Ngô Tam Quế: “Đây là Tam ca, Ngô Tam Quế.”
Lý Sư Sư thận trọng bắt tay Ngô Tam Quế, hỏi nhỏ tôi: “Ngô Tam Quế có Trần Viên Viên hả?’
Tôi cùng Ngô Tam Quế đồng thanh nói:
“Đúng là Ngô Tam Quế có Trần Viên Viên.”
Bất quá tôi rất ngạc nhiên, nếu nói Lý Sư Sư biết Tần Cối thì không có gì lạ, nhưng giờ cô ấy lại biết người hậu đại qua sách vở.
Lý Sư Sư nhìn Tần Thủy Hoàng, cười duyên nhào vào lòng anh ấy, nói ngọt xớt: “Doanh đại ca, nhớ anh.”
Tần Thủy Hoàng vỗ lưng cô ấy, cười nói: “A a, cô bẹ ngộc.”
Lý Sư Sư thoát khỏi Tần Thủy Hoàng, mở tay ra cười nhìn Kinh Kha, Kinh khờ giống như đứa nhỏ bốc đồng xoay người qua chỗ khác: “Không ôm, không ôm, ôm em người lại có mùi của em…”
Tôi cùng Ngô Tam Quế đồng loạt hô nhỏ: “Thật là tên ngốc.”
Trên xe, tôi hỏi Lý Sư Sư: “Kim Thiếu Viêm đâu?”
Lý Sư Sư nói: “Đang giúp anh kiếm đoàn xe, xe nhà họ ở bản địa không đủ, đành điều một ít từ tổng bộ Thượng Hải về, còn có vài chiếc xe dài nữa.”
Tôi nói: “Cũng đừng dài quá, dài quá không hay, nhà Bánh Bao không rộng, không đỗ xe ở đầu hồi được thì phải đỗ ngoài đường đó.”
Tôi cùng Lý Sư Sư hàn huyên những chuyện gần đây, chẳng mấy chốc đã tới Dục Tài, đụng ngay phải Lý Tĩnh Thủy đang dạy võ thuật cho một đứa nhỏ, tôi vẫy tay: “Tĩnh Thủy, gọi mọi người họp.”
Lý Tĩnh Thủy gật đầu bước đi, lập tức chạy tới, hỏi nhỏ tôi: “Nội bộ hay toàn thể?”
Tôi nghĩ chút: “Nội bộ đi…”
Lý Sư Sư nhìn qua bốn phía, thở dài: “Thật sự là không nhỏ, trường quay của đài truyền hình và điện ảnh cả nước cũng không thể so sánh với nơi này.”
Dục Tài hiện tại là một công trình khổng lồ với phần cơ bản đã hoàn tất, còn lại chỉ là chút việc đòi hỏi tỉ mỉ tinh tế, cũng là vì quốc gia đầu tư theo chủ đề văn hóa phục hưng, hơn nữa có Lý Vân tổng công trình sư Lương Sơn trợ giúp, kiến trúc chủ đạo của Dục Tài đều theo phong cách phục cổ, rường cột chạm trổ kiểu hành vân lưu thủy, nghiễm nhiên là một công viên phục cổ khổng lồ, đương nhiên, không thể thiếu công lao của các vị đại thần, tân giáo khu bốn diễn võ trường, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là do Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh mấy người đề tự, bích họa chủ đề đương nhiên không thể thiếu Diêm Lập Bản cùng Ngô Đạo Tử, mặt khác vùng mới giải tỏa còn thiết lập một nơi là “Bách Thảo Viên”, Biển Thước, Hoa Đà bọn họ trồng chút ít thảo dược, đây cũng là giáo y thất, học sinh bị bệnh gì cũng không cần đi bệnh viện. Vùng mới giải tỏa còn mở hai nơi là Phẩm Trà Hiên và một nơi là Linh Cầm Các, khiến cho Lục Vũ cùng Du Bá Nha thể hiện tay nghề, có người biết, có người không biết là nơi đẹp đẽ, dù sao nhàn rỗi thì vẫn nhàn rỗi.
Lý Sư Sư nhìn một hồi, bỗng nhiên chỉ một bức tường thật dài nói: “Đây là cái gì?”
Tôi nhìn thoáng qua, nói: “Đó là bức tường Berlin” sau đó tôi giải thích nhỏ công dụng của bức tường, so với sự hoành tráng hùng vỹ của giáo khu mới, giáo khu cũ quả thực như khu nhà hoang sơ sài, theo ý tưởng cũ, nơi này hoàn toàn là “người mình”, cũng là cuộc sống của nhóm khách hộ, nhiệm vụ dạy học toàn bộ chuyển tới tân giáo khu, mặt tường này xây lên chỉ để người bên này đi qua, người khu bên kia không thể qua bên này, ngoại trừ đi học, cấm tất cả thầy trò vãng lai, trấn thủ nơi này là Tô Võ hầu gia đại công vô tư.
Nghe xong tôi tưởng tượng, cô nàng Lý sư Sư cũng dùng giọng điệu đậm chất Âu Mỹ nói: “A, em quả thực không tưởng tượng nổi biện pháp nào tệ hơn biện pháp này”. Khiến tôi tức điên, thật sự là nên mặc kệ Kim Thiếu Viêm cho nàng quay phim “CAV”.
Lý Tĩnh Thủy vừa nói hội nghị “nội bộ”, đương nhiên là có rất nhiều người vừa nghe đã hiểu được, đều đi tới phòng họp, nhưng trước khi giáo khu mới đưa vào sử dụng, tất cả mọi người đều ngồi phịch xuống đất, cũng có nhiều đồ đệ của Đoạn Thiên Lang và Trình Phong Thu muốn nghe xem hội nghị, không quản nội bộ hay ngoại bộ, đều vội vã đi theo.
Phương Trấn Giang muốn rời Đồng Viện đi tham dự hội nghị, nhưng không biết nói kiểu gì, Đồng Viện tỏ vẻ không vui, oán giận nói: “Các anh sao cứ lén lút thế, lần trước mở hội nghị cũng không cho em tham gia, anh vào Dục Tài còn sau em, tại sao anh lại được đi?”
Phương Trấn Giang bó tay, cười he he, sau đó cậu ta thấy tôi, vội ngoắc tôi lại: “Tiểu Cường, em chịu không nổi, em phải nói à...”
oOo