Lý Sư Sư bỗng ngẩng đầu hỏi Kim Thiếu Viêm: “Bỏ vốn đầu tư là 50 triệu? các anh tính quay thế nào?”
Kim Thiếu Viêm nói: “Đúng, đây chỉ là dự tính, sau đó có thể chi thêm, đã là phim màn ảnh rộng, chúng ta cần trang phục, đạo cụ phải tỉ mỉ. Chúng tôi chuẩn bị mời các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế tới thiết kế trang phục, thẩm mỹ quan của họ hơn hẳn mọi người. Am hiểu về sử dụng các sản phẩm quý, các trang phục hoa lệ cũng như không khí ly kỳ quỉ dị.”
Lý Sư Sư nói: “Không cần, phục trang tôi có thể tự thiết kế.”
Kim Thiếu Viêm vỗ đầu: “Đúng rồi, tôi đã quên cô là....” Lý Sư Sư ngạc nhiên nhìn lại. Kim Thiếu Viêm lập tức ý thức được mình buột miệng, vội nói: “Cô ...học nghệ thuật mà, chúng tôi còn mời cho cô đạo diễn nổi danh trong nước cùng ê kíp hạng nhất nữa.”
Lý Sư Sư ngắt lời: “Tôi thấy vị đạo diễn kia cũng rất tốt rồi.”
Kim Thiếu Viêm xua tay: “Xin lỗi Vương tiểu thư, nói thật cho cô biết, vị đạo diễn lần trước chuyên quay phim phóng sự, anh ta đang tham gia một tập phim quy mô lớn đầu tư vài trăm vạn, anh ta mới quay xong một bộ phim là “Du Kỵ Binh triều Tần.”
Tôi không khỏi hỏi: “Đạo diễn thì sao?”
Kim Thiếu Viêm tiếp tục nói: “Ngoại trừ đạo diễn, Vương tiểu thư còn có yêu cầu gì ?”
Lý Sư Sư vẫn cố chấp: “Không có, tôi chỉ muốn đạo diễn cũ, nếu có thể có được nguyên ê kíp cũ là rất tốt rồi.”
Kim Thiếu Viêm cho rằng Lý Sư Sư đang giận, nhìn tôi chờ mong sự giúp đỡ.
Tôi nói: “Em gái, cho dù em cùng mấy người kia hợp tác tốt, nhưng em có nghĩ tới ảnh hưởng các rạp bán vé chưa, em không hy vọng bộ phim em bỏ bao công sức ra quay mà không ai xem hả?”
Lý Sư Sư: “Em chưa từng nghĩ tới. Em chỉ muốn quay một bộ phim hay thôi.”
Tôi trợn mắt: “Nghe lời em nói, dường như đạo diễn kia sẽ quay như em muốn.”
Kim Thiếu Viêm nói: “Vậy được rồi, ê kíp làm phim cũ sẽ xuất hiện ngày mai để tiện cho Vương tiểu thư, chúng ta cũng sẽ di chuyển địa điểm quay ngoài trời ra nơi khác để lấy cảnh.”
Tôi tức bực: “Các vị?”
Kim Thiếu Viêm cho là đương nhiên: “Đúng vậy, đây là dự án quan trọng trọng điểm nửa năm nay, do tự tôi theo dõi sát sao.” Tôi biết thằng nhóc đang tìm cớ sáng tạo điều kiện có lợi cho mình, tới nơi đất lạ đêm dài lắm mộng, thực dễ ở chung một chỗ.
Kim Thiếu Viêm thấy mắt tôi xoay long xòng xọc, biết quỷ kế đã bị nhìn thấu, đỏ mặt: “Vậy hợp đồng này....”
Lý Sư Sư cầm lên nhìn lại một lần. Vẫn còn lo lắng, Kim Thiếu Viêm hiểu được, theo cách nói của tôi đây là việc hắn phải làm, đành nói: “Hoặc là tiểu thư có thể tạm thời không ký, trước hết vào đoàn làm phim rồi tính sau.”
Lý Sư Sư lo nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ký tên mình: Vương Viễn Nam
Kim Thiếu Viêm giả vờ không biết: “Tôi hôm nay mới phát hiện tên Vương tiểu thư dễ nghe đến vậy, tôi có thể gọi cô là Tiểu Nam không?”
Lý Sư Sư đứng lên, cười lễ phép: “Có thể, Kim tiên sinh.”
Lý Sư Sư chờ tôi ở cửa, Kim Thiếu Viêm ủ rũ cúi đầu: “Cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho em...”
Tôi cũng đi cùng tới cửa: “Mới nói chuyện có tí, sau này tiếp tục liên lạc, đừng vội, cứ đi từng bước thôi.”
Kim Thiếu Viêm giấu diếm đưa tôi nửa chai rượu vang, nói nhỏ: “Gửi lời chào bọn anh Chính dùm em. Có rảnh qua thăm bà em, bà còn không biết chuyện em bây giờ, thường xuyên cố ý lẩm bẩm tên anh trước mặt em.”
Tôi chắp tay sau lưng đi cùng Lý Sư Sư xuống dưới lầu. Trên xe, Lý Sư Sư: “Anh có cảm thấy không, hắn dường như không bình thường?”
Tôi cố ý tỏ ra không biết: “Có gì mà không bình thường, thương nhân là thế, thấy có lợi là cười giả dối.”
Lý Sư Sư cười lạnh: “Thật sự có lợi sao? Đầu tư 50 triệu đồng quay loại phim này, nếu không có kỳ tích xảy ra thì thu hồi 30% vốn đã tính là tốt rồi.”
Tôi nhìn cô bé, cười ngượng, cho nên nói phụ nữ thông minh quá cũng chẳng phải chuyện hay.
“...Anh, có phải anh gạt em chuyện gì không?”
“....Không, thật sự không có, em vừa tới anh muốn nhìn lén em tắm, nhưng từ lúc chị em đóng đinh bịt lỗ hổng trên cửa lại thì anh liền bỏ ý nghĩ này đi rồi.”
Lý Sư Sư: “....”
…
Ngày thứ hai tôi dậy sớm đi gặp Hoa Vinh, Thang Long đã làm xong cung. Kêu cậu ta đi xem. Cái cung này có có ý nghĩa không tầm thường. Hai thần tiễn đương nhiên sẽ không giống người bình thường, đứng ở rất xa bắn bia. Tôi cảm thấy đây là một cuộc thi đấu rất hung hiểm. Không thể tùy tiện bỏ qua chuyện vũ khí.
Tôi dừng xe ở ngõ, lại do dự. Tôi phát hiện giờ còn quá sớm, vợ chồng son xa cách gặp lại, cũng chẳng biết đêm qua có phát sinh mấy chuyện “quá khích” hay không, đến quấy rầy gia đình người ta sớm thế này có chút không thích hợp.
Tôi đứng ở cửa, vểnh tai lên nghe. Bỗng nghe từ trong có tiếng đàn ông hô quát, tôi căng thẳng. Chẳng lẽ xảy ra bạo lực gia đình nhanh vậy? Tôi vội gõ cửa, liền nghe giọng Hoa Vinh rất cao: “Mời vào.”
Tôi đẩy cửa ra liền thấy Hoa Vinh đang mặc áo lót luyện quyền trong sân, cánh tay trắng múa võ cực lưu loát. Tú Tú đứng bên cười khanh khách đứng xem, Hoa Vinh thấy là tôi, dừng tay lấy khăn lau mồ hôi cười: “Chào buổi sáng anh Cường.”
Tôi cười hì hì: “Hai người dậy sớm thế.”
Tú Tú đỏ mặt: “Anh ấy còn dậy sớm hơn em.”
Tôi híp mắt nhìn vào phòng, thấy phía trong có một cái giường đôi mới tinh, tôi lập tức khinh bỉ thằng nhóc Hoa Vinh, chỉ được cái ra vẻ. Tôi đấm mạnh, cười he he: “Thằng nhóc cũng giỏi.”
Hoa Vinh không hiểu: “Giỏi gì?” Cậu ta theo mắt tôi nhìn vào lập tức hiểu được, đỏ mặt: “Đó là....”
Tôi xua tay: “Không cần giải thích, hiểu cả mà.” Tôi nói nhỏ mấy câu, Hoa Vinh mắt sáng lên: “Đã làm xong rồi hả? Đi, cho em đi xem chút.” Nói xong cất bước ra cửa, Tú Tú ở trong vội kêu: “Anh đi đâu?”
Hoa Vinh cũng chẳng ngoái đầu lại: “Gặp mấy anh bạn.”
Nam nhân cổ đại vô cùng vô tâm làm tôi phải hâm mộ, trong lòng họ nữ nhân hoàn toàn là phụ thuộc phẩm. Tú Tú cũng ngủ với gã, giờ ra ngoài còn phải hỏi han mà gã lại lười tiếp lời. Tôi dám làm thế với Bánh Bao sao? Trên thực tế tôi cùng Bánh Bao mỗi lần thân mật xong còn phải nén cơn buồn ngủ để cùng cô ấy mặc sức tưởng tượng tương lai. Tôi nhớ chỉ cần nghĩ tới con chúng tôi lớn lên cũng cưới vợ sinh con, Bánh Bao luôn lấy thị giác ngôi thứ nhất giảng thuật cô ấy sẽ dạy cháu thế nào....
Hoa Vinh lên xe, Tú Tú đi theo sau, nói: “Anh về sớm chút.” “Anh đừng uống rượu nhé.” “Các anh làm bạn từ khi nào vậy?”
Tôi ngồi ở ghế lái chính rất mất tự nhiên, dường như tôi trở thành đồng lõa của Trần Thế Mỹ, tôi nói với Tú Tú: “Nếu không... em đi cùng nhé?”
“Được, được.” Tú Tú chẳng nói hai lời nắm khóa xe muốn mở ra, kết quả chỉ bắt được một cái khóa. Tôi nói với cô ấy: “Đi cửa kia đi, khóa rỉ sét rồi, chìa khóa anh cũng vứt đi rồi.”
Dọc đường, tôi cùng Hoa Vinh cũng có chút mất tự nhiên, có nhiều chuyện không thể nói, chỉ có thể cùng Tú Tú nói chút chuyện trước kia của “Nhiễm Đông Dạ”. Theo ý của Tú Tú, thằng nhóc họ Nhiễm tính hơi cô độc, ngoại trừ thích nuôi bồ câu, nói chuyện với cha mẹ cũng chẳng được mấy câu.
Tôi thử hỏi cô ấy: “Tiễu Nhiễm của bọn anh đã như thế, em vì sao còn thích?”
Tú Tú chớp mắt nhìn Hoa Vinh: “Đó là vì các anh không hiểu anh ấy, anh ấy kỳ thật là một người rất hiếu học, anh ấy có thể đọc thuộc lòng các bài thơ của các thi nhân thời trước giải phóng, còn chơi ghi ta rất hay.” Tôi thấy Hoa Vinh gặp chuyện không may rất sướng: “Người anh em, sau nay chú bận lắm đấy.”
Tú Tú đặt tay lên vai Hoa Vinh, rất ôn nhu uyển chuyển: “Anh ấy tỉnh lại em lại thấy anh ấy sáng sủa hơn rất nhiều.”
Tôi nói: “Vậy em thích nó lúc trước hay bây giờ?”
Tú Tú không chút do dự nói: “Mặc kệ ảnh biến thành thế nào em cũng thích cả.”
Tôi cùng Hoa Vinh đều nổi da gà.
Tôi nhìn kính chiếu hậu: “Tú Tú, giờ em đang làm gì?”
“Em dạy tiếng anh ở cung thiếu nhi. Giờ thì em đã bỏ việc.”
Tôi biết hẳn là vì chuyện Hoa Vinh mà bị đuổi việc. Tôi vốn muốn nói chủ đề công việc của cô ấy nhưng Tú Tú lại bỗng nhớ tới Hoa Vinh: “Đúng rồi, lãnh đạo đơn vị anh đêm qua tới nhà , biết anh đã khỏe hoan nghênh anh trở về làm việc bất cứ lúc nào.”
Hoa Vinh hỏi nhỏ: “Em đang làm gì vậy?”
“Đưa tin... giống như dịch lại ở dịch trạm ấy.”
Hoa Vinh nói: “Đây là nghề của em, anh mua cho em con ngựa là được.”
Tôi nghiêm mặt: “Chú có biết bao nhiều tiền một con ngựa không? Cưỡi ngựa đưa tin, chẳng bằng chú chạy bộ đưa tin đi.”
Tú Tú hỏi Hoa Vinh: “Vậy ý của anh thế nào, trở về hả?”
Tôi cướp lời: “Về làm gì? Đi trường bọn anh, còn có Tú Tú, anh đang chuẩn bị mở lớp tiếng anh.”
Tú Tú nói: “Em dạy tiếng anh, vậy Đông Dạ làm gì?”
Tôi nói: “Nó dạy giang hồ hắc thoại.”
Tú Tú nghiêm túc: “A, giang hồ hắc thoại là cái gì?”
Tôi gật đầu: “Ừ, chỗ anh là một trường dạy văn cùng võ.”
Lúc chúng tôi tới. Hoa Vinh lợi dụng lúc Tú Tú xuống xe kéo tôi ra nói: “Em không muốn làm thương tổn Tú Tú. Nhưng mà em không thể ở cùng cô ấy. Bất luận là em cùng cô ấy hay là em cùng Nhiễm Đông Dạ đều có chênh lệch quá lớn. Còn nữa, bồ câu em cũng không biết nuôi - em chỉ muốn tháo dây đàn ghi ta xuống làm cung bắn thôi.”
Tôi vừa muốn nói, các hảo hán đã vây lên hô to: “Hoa Vinh huynh đệ đã trở lại.”
Lúc này Tú Tú vòng qua xe tới, không hiểu: “Hoa Vinh?”
Tôi vội nói: “Đây là ngoại hiệu của câu lạc bộ, bình thường mọi người đều xưng hô theo ngoại hiệu trong giang hồ.”
Tôi ra hiệu cho các hảo hán, tỏ vẻ không thể cắt đuôi.
Tú Tú cười nói: “Em không biết Đông Dạ còn tham gia một câu lạc bộ đó, em tham gia với được không? Em gọi là mỹ nhân Hổ Tam Nương.” (^^)
Hổ Tam Nương vỗ đầu trọc đứng ra: “Ai gọi tôi đấy?”
Khi các hảo hán biết cô gái trước mặt là Tú Tú đều cảm thấy yêu thích cùng kính nể tận đấy lòng. Tú Tú nhìn quanh thở dài: “Trường này thật không nhỏ.” Ngô Dụng đẩy Hổ Tam Nương ra xử lý Tú Tú: “Em gái, chị dẫn em đi vài chỗ thăm quan trường một chút.”
Cả hai vừa đi, Hoa Vinh đã duỗi tay ra đòi Thang Long: “Cung của em đâu?”
“Chú gấp làm gì?” Thang Long nói xong đưa một cái thanh cong cong trong tay cho Hoa Vinh, thứ này anh ta cầm chẳng chút thu hút. Không giống như một cái cung, nhưng nhìn hơi quen mắt.
Hoa Vinh cũng chẳng chê, nhìn thấy mắt sáng lên. Cậu ta cẩn thận vuốt ve, như đang trao đổi cảm tình.
Để tôi mô tả cái đồ chơi này đi. Từ bề ngoài nó là một cây ống tuýp sáng loáng, mặc dù có chút cong, nhưng tuyệt đối không giống cung. Nhìn nghiêng rất đáng khinh, trên đó còn có hai cái lỗ, hai đầu hơi cong, vừa thô vừa vàng. Như là một con cá chạch mới bị bắt lên từ bùn.
Thang Long cười thần bí, hỏi tôi: “Có phải thấy quen mắt không?”
Tôi gật đầu.
Thang Long chỉ vào hai cái lỗ: “Nghĩ xem đây là cái gì?” Tôi thấy ánh mắt anh ta liếc liếc ra ngoài, nhìn theo lập tức hiểu là lấy từ xe đạp.
Thân cung lấy từ xe đạp ra, chẳng trách có hai cái lỗ. Tôi khi còn bé cũng thường ngồi trước xe, cúi đầu cái là thấy cái này.
Thang Long cười; “Đoán được chưa. Anh dùng hai cái xe đạp ghép lại đấy.”
Tôi mặc dù không hiểu nhưng cũng biết là cũng có yêu cầu riêng, tôi hỏi: “Vậy co dãn thế nào?”
Thang Long nhận lại hai thanh gác xe đạp (tôi thật sự không thể công nhận đó là cung) nói với Hoa Vinh: “Thân cung anh đã xử lý qua rồi, bên trong có lắp thêm mấy thứ. Chú chỉ cần kéo dây, lực cung gấp 5 lần bình thường, dây cung dùng gân bò thêm vài sợi dây đàn. Cung chỉ có một từ để miêu tả: Cứng! Không có lực kéo 8 thạch trường cung không thể kéo cong.” Thang Long nói xong nhìn tôi đầy khinh bỉ.
Hoa Vinh cầm cái thanh xe đạp, ra sức kéo, lập tức phát ra tiếng két két dễ nghe, kéo cong. Vừa buông tay, nó lại trở thành cái ống tuýp xấu xí. Hoa Vinh thỏa mãn gật đầu, lại duỗi tay: “Tên”!
Thang Long cởi túi tên đeo bên hông đưa cho Hoa Vinh. Tôi nhìn thấy rất quen mắt - sau đó Thang Long nói cho tôi biết là mấy que cời than trong nhà bếp làm ra.
Thang Long cầm lấy một quá táo đặt lên đầu, đứng ở rất xa nói: “Bắn quả táo trên đầu anh này. Anh rất tin vào kỹ thuật của Hoa hiền đệ, cũng rất tin vào cung của anh làm ra.”
Hoa Vinh kêu Lý Quỳ ghé tai qua nói mấy câu, Lý Quỳ nghe xong chạy tới trước mặt Thang Long, cầm quả gáo gặm vài miếng, chỉ để lại hạt táo rồi đặt lại trên đầu Thang Long. Sau đó chạy về nói: “Xong, bắn đi.”
Thang Long chân mềm nhũn, hai tay xua tía lia: “Chậm đã. Anh nhớ rồi. Hôm nay anh còn chưa hít đất ba cái. Thời Thiên huynh đệ, chú thông minh, chú ra thay anh đi.”
Hoa Vinh căn bản mặc kệ. Dây cung rung lên, tia chớp xẹt qua, “ba”, hạt táo bị bắn tung, quả thực như bị đạn bắn. Tên bay không ngừng, ghim vào thân cây, vụn gỗ bay tán loạn.
Thang Long vừa lau mồ hôi vừa mắng: “Thằng mặt trắng khốn kiếp, ông hảo tâm làm cho mày cái cung mà mày dọa ông.”
Các hảo hán đều phì cười, đều nhặt vài viên đá, kêu: “Hoa Vinh huynh đệ nhìn kỹ.” Nói xong đồng loạt ném lên trời, lập tức trên trời đầy đá như thiên nữ tán hoa rơi xuống.
Hoa Vinh bình tĩnh lấy tên, tay nhanh vô cùng, “viu viu viu” liên hoàn tiễn bắn ra, mỗi tiên nhất định bắn nát một viên đá. Tiễn bay nhanh, cơ hồ thành một dây, viu viu liên tục. Quả thực như súng AK 47 bắn phá. Đá vụn tung đầy trời rơi xuống đầu mọi người.
Sau đó Hoa Vinh thấy liên châu tiễn còn chưa đã nghiền, vung tay nắm lên bốn năm mũi tên đồng loạt bắn, bốn năm mũi không tiễn nào trượt. Khi Hoa Vinh bắn ra tên cuối cùng, viên đá cuối cùng cũng vỡ vụn. Các hảo hán đều kêu hay, nhưng không biết ai kêu lên: “Còn một viên”.
Chỉ thấy một viên đá nhỏ bỗng nhiên từ rất cao rơi xuống, đại khái là Trương Thanh ném nên lực mạnh, lúc này mới rơi xuống. Hoa Vinh sờ, túi tên đã hết. Bỗng cái khó ló cái khôn, nhanh chóng giật áo, lắp cung, viên đá bỗng vỡ vụn. Không ngờ Hoa Vinh dùng một cái cúc áo.
Hoa Vinh vẫn chưa thỏa mãn, nhặt lên một cái tên ngẩng đầu nhìn trời, chỉ một điểm ở xa xa: “Thấy con chim trắng kia không, em bắn trúng mắt trái nó.” Kéo cung muốn bắn. Tôi liều mạng lao tới ôm chặt hô lên: “Đừng bắn! đó là máy bay...”