Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển sang nhà mới, hai cô gái chiếm một phòng, Lưu Bang mặc dù ngoài miệng kêu chiếm phòng sáng sủa trước nhưng không mấy khi ở nhà, cuối cùng vẫn ở cùng với Kinh khờ một gian. Hạng Vũ lúc đoạt phòng cũng chạy rất nhanh, đáng tiếc là bị Chính béo ngáng chân, đành cạnh tranh phòng cuối cùng trên lầu với Ngô Tam Quế, nếu nói là kính lão đắc thọ thì thật không biết là Hạng Vũ kính Ngô Tam Quế hay là Thanh Triều lão hán gian kính Tần mạt Sở Bá Vương, cuối cùng vẫn là Hạng Vũ biểu hiện phong cách, ở dưới nhà, đơn giản là lại ở chung phòng với Tần Thủy Hoàng.


Tuy nói ngoài Ngô Tam Quế ở riêng, tôi cùng Bánh Bao ở một phòng, những người còn lại cũng không có biến hóa gì, mấy đại nhân vật vẫn tuyển chọn đồng bọn cũ khi mà phòng ở vô số, nhưng mà sau đó tôi cũng nhìn ra, bọn họ làm vậy không phải vì tiết kiệm tiền mua giường cho tôi, bọn họ không nguyện ý đổi chỗ vì muốn dành 2 phòng làm thư phòng cùng nơi họp mặt, tâm tư phi thường cẩn thận, ví dụ Lý Sư Sư có thể ngồi đọc sách viết chữ xem kịch bản, nếu hứng trí lại cùng Lưu Bang chơi mạt chược, Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế còn có thể tiếp tục ngồi đàm luận suông.


Giữa trưa, Bánh Bao đã quay về, chiếc xe lặng yên đậu ở cửa. Bao tử xuống xe, rút chìa khóa đi vào, nhìn rất có phong vị của một quý bà, lúc xuống xe lại cầm theo một bao tải lỉnh kỉnh cũng rất giống dáng vẻ của một quý tộc đặc biệt chẳng giống ai.


Mọi người đều cười nhìn cô ấy: “Cảm giác làm chủ thế nào?”


Bao tử nhíu mày: “Chẳng có gì cả, trước kia cùng họ đứng chung, giờ biến thành mình đứng nói, bọn họ ngồi nghe.”


Tôi trêu chọc: “Mọi người không khen nam nhân của em có bản lĩnh sao?”


Bao tử trừng mắt: “Không, họ nói nam nhân có tiền thì sẽ hư hỏng, kêu em dành thời gian đi quản anh. Chuyện ở trong cửa hàng em không phải lo.”


Tôi âm trầm: “Ai nói lời này phải khai trừ lập tức, nào có nhân viên nào chân thành với chủ thế chứ, khẳng định là em tăng lương cho họ chứ gì?”


Bao tử vừa cởi giày vừa nói: “Hôm nay em mới nghĩ lại. Anh mua nhà từ bao giờ, đã giấu em bao lâu rồi?”


Tôi lập tức không nói gì, loại vấn đề này bình thường nữ nhân sẽ hỏi khi động phòng hoa chúc, thừa dịp ôn nhu tình ái chứ nhể? Thật không biết tôi đã thích ứng với lối suy nghĩ chậm nửa nhịp của Bao tử từ bao giờ.


Lưu Bang: “Đi, chúng ta ra ngoài làm choác ăn mừng đi.”


Bao tử lập tức nói: “Làm thế sao được, bữa cơm đầu tiên ở nhà mới phải tự mình làm chứ.”


Tôi tới giờ mới phát hiện cô ấy cầm thức ăn trong tay, nhưng cấp bậc đã đề cao hơn nhiều, đều là đồ ăn siêu thị đóng gói cẩn thận.


Lưu Bang nói: “Hay là đi ra ngoài ăn, cùng lắm thì anh mời.”


Bánh Bao tức giận lao vào nhà bếp, rồi lại thò đầu ra nói: “Không ai được vào, phòng bếp hôm nay là của mình em.”


Mọi người ngồi trong phòng ăn bánh uống trà chờ, Hạng Vũ vỗ bàn nói: “Bao tử quả là một cô gái tốt.”


Nếu bình thường có ai nói vậy, nhất định sẽ có người hùa vào, nhưng lúc này chúng tôi đều cười tủm tỉm nhìn Hạng Vũ. Ai cũng không nói, vì chúng tôi biết anh ấy nói thế là có dụng ý khác – Bao tử là cháu n đời của anh ấy, chúng tôi không khen, cũng chẳng chọc anh ấy.


Hạng Vũ không thấy ai ủng hộ, lại cộc chén: “Để anh nghĩ xem nào, Bao tử là hậu đại của người phụ nữ nào trong đời anh nhỉ...” Chúng tôi vẫn chẳng quan tâm.


Hạng Vũ chợt ngẩng đầu, nhìn tôi: “Tiểu Cường, anh nói câu này chú đừng giận, trước khi anh biết A Ngu anh có hai thị thiếp, nhưng chẳng có ai giống Bao tử cả.”


Mọi người: “...”


Hạng Vũ nói tôi tin, mặc kệ từ góc độ nào thì Sở Bá Vương cũng không có lí do tìm một thị nữ có bộ dáng giống Bao tử, nếu nói là di truyền thì không đáng tin, giải thích hợp lý nhất là nhà lão Hạng đột biến gien, cho nên đến đời Bao tử dù không có “lực bạt sơn hề” thì cũng có một lớp ngoài tự vệ được.


Lý Sư Sư cười nói: “Các anh không thấy sao, Bao tử kỳ thật không xấu, ngũ quan cũng không tính xuất chúng, nhưng cũng không khó nhìn, mặt có chút khó coi nhưng các lão nhân đều nói là phúc tướng đó.”


Mọi người đều gật đầu.


Tôi tuyệt vọng: “Nhìn qua dù có phẫu thuật làm đẹp cũng không thể nào.” Tôi bỗng phát hiện Lý Sư Sư nói đúng, Bao Tử mặt không nhỏ, mũi cũng không quặp, lông mi hơi dày, nhìn qua cũng không có gì, cuối cùng tôi chỉ có thể hình dung là: Ngũ quan hợp lý xuất hiện một điểm sai lầm. Nhưng tôi cũng không định kêu cô ấy đi thẩm mỹ viện, Bao tử da mặt không tốt, nhỡ lưu lại vài vết sẹo thì bỏ mịa....


Mộc Lan thở dài: “Bao tử mới là nữ nhân chân chính, nào có giống chị, có lúc chẳng ai chú ý tới vẻ xấu đẹp của chị.”


Lý Sư Sư cũng thở dài: “Vậy cũng còn tốt hơn những kẻ chỉ thích cái mặt.”


Tần Thủy Hoàng nghe hai cô gái đều nhắc tới chuyện cũ, lại nhớ lại mình, lặng lẽ không nói gì, dường như họ chẳng có gì vui vẻ cả. Chính béo cả đời tranh quyền đoạt vị với cha ruột, Hạng Vũ ném bỏ giang sơn, Lưu Bang bị nhà vợ chèn ép, Ngô Tam Quế lưu lại thiên cổ xú danh, Kinh khờ bị người ta lừa gạt quên mình vì nghĩa, bọn họ đều có phiền não, tình huống của tôi là: Đủ thứ làm người hiện đại phiền não đều tới nơi này, làm người ta vô cùng phiền não.


Tôi cười khan: “Đều là người có chuyện mà.”


Lúc này Bánh Bao mang mâm đồ ăn thứ nhất lên, thuận tiện hỏi: “Ai có chuyện?”


Ngô Tam Quế đột nhiên nói: “Tiểu Cường, thân phận của bọn anh chú định giấu tới khi nào?”


Bao tử ngạc nhiên: “Các anh có thân phận gì?”


Ngô Tam Quế lắc đầu: “Bao Tử, kỳ thật tên anh là Ngô Tam Quế.” Bao Tử biết lão họ Ngô, nhưng nếu là người có hiểu biết lịch sử, lập tức sẽ bật thốt tên lão hán gian, nhưng Bao tử lại cười nói: “Vậy có gì lạ, em nhận biết mấy người tên là Tam Quế kìa, bọn họ rất buồn cười, hai người họ Vương, một người tên Vương Thất, một người tên Vương Cửu Ca.”


Lưu Bang thì thầm: “Em của Vương thất và anh của Vương Cửu ca - vậy chả phải là Vương Bát sao?”


Bao Tử vỗ đùi: “Thế có buồn cười không?”


Ngô Tam Quế pó tờ rym...


Tôi chỉ phòng bếp: “Em mau đi đi, mang đồ ăn lên.”


Bao Tử đi rồi tôi nói với Tam Quế: “Tam ca, làm gì phải nói với cô ấy, cứ hồ đồ chả phải tốt hơn sao?”


Lý Sư Sư nói: “Em cũng không đồng ý nói cho chị ấy lúc này.”


Ngô Tam Quế nói: “Anh thấy Tiểu Cường cứ thế không hay, thứ hai là Ngô mỗ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, mọi người đều là bằng hữu, nên để cô ấy biết anh là ai.”


Tôi biết Ngô Tam Quế có chút cố chấp, nếu là người lão xem trọng thì nhất định sẽ báo tên trước, miễn cho tương lai người ta có cảm giác bị lừa gạt. Nói cũng phải, lão hán gian cũng hơi tự ti.


Tôi nói với Ngô Tam Quế: “Không sao, một lát nữa anh nói trực tiếp với cô ấy, anh tên Ngô Tam Quế, xem cô ấy có phân biệt được Ngô Tam Quế với Ngô Tam Thuận không?”


Ngô Tam Quế thấy ý kiến của mình bị phản đối liền ảm đạm, lại nói với tổ tông của Bao tử: “Hạng huynh đệ, chú không muốn hưởng thiên luân chi nhạc sao? Bao tử coi như là cháu gái của chú mà?”


Hạng Vũ nói: “Em 30, nó 27, thiên luân chi nhạc có thế thôi sao?”


Vì vậy chủ đề này stop here.


Lý Sư Sư nói với Hoa Mộc Lan: “Mộc Lan tỷ, gần đây có cuộc thi miss, chị có tham gia không.” Lý Sư Sư biết Hoa Mộc Lan có điểm tiếc nuối cùng mong muốn, muốn thông qua phương thức này làm cô ấy hoàn toàn trở thành một phụ nữ.


Hoa Mộc Lan xua tay: “Là lộ đùi cho người ta xem hả, chị không làm nổi.” Lý Sư Sư gật đầu, tỏ vẻ thông cảm, dù các nàng đến từ thời đại bất đồng, thân phận cũng không giống nhau, nhưng quan niệm bảo thủ đã thâm căn cố đế, mặc đồ bơi lên đài biểu diễn cũng đã khó tiếp thu nổi -- mặc dù bản thân tôi thì cực kỳ thích ... ngắm.


Lý Sư Sư nói: “Vậy chị đi làm giám khảo nhé.”


“Chị là ai chứ, còn đòi làm giám khảo?”


Lý Sư Sư cười nói: “Thân phận thì tùy tiện, đến lúc đó gán mác người mẫu nổi tiếng thế giới, hoặc là nhà thiết kế trang phục.”


Lúc này tôi đã hiểu, thi miss hẳn là công ty Kim Thiếu Viêm tổ chức, tôi vội nói: “Em cho anh đi cùng, gán cho một thân phận tùy tiện, nói anh là nhân viên làm pano áp phích cũng được, chỉ cần cho anh làm giám khảo.” Đến lúc đó tôi sẽ để chìa khóa phòng khách sạn trên cửa, nửa đêm hẳn không ít hàng gầm cao máy thoáng chân dài tới nách tiến vào làm ấm chăn, oa ha ha, nghĩ đến cũng sướng muốn chết.


Lý Sư Sư trừng mắt với tôi: “Bọn em chỉ cần nữ giám khảo.”


Tôi nói: “Vậy thì được cái khỉ gì, hai người còn không có nam người mẫu phải không?”


Hoa Mộc Lan cười nói: “Chị đi xem cho vui thôi.”


Tôi nhắc nhở cô ấy: “Nhớ kỹ, miệng phải độc, không cần quan tâm tốt xấu, vừa đăng trường là nói “Em quả thực đang tra tấn ánh mắt của chúng tôi” hoặc là nói “Chỉ với vóc người của em, đứng trước gương biến dạng mới miễn cưỡng nhận ra là người bình thường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK