Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa điểm Lôi lão Tứ nói dù tôi không biết, nhưng cũng không khó tìm, trên đường tôi nói: “Các anh thương lượng xem lát nữa nên làm thế nào.”

Hạng Vũ nói: “Đạp cửa lao vào.”

Tôi vội nói: “Không được, bọn nó có súng.” Tôi nghĩ rằng nói thế họ sẽ hiểu, mặc dù chỉ nghe qua mà chưa thấy tận mắt, nhưng đạn bắn ra thì không phải con người có thể né tránh, đây là kết luận khi họ xem ti vi, đúng vẫn là sát thủ cùng võ tướng tốt nha, bọn họ hiểu còn hơn người hiện đại.

Kinh Khờ bình tĩnh nói: “Chúng ta dường như không cần sợ chết...”

Hạng Vũ mấy người nghe xong, cười cười nhìn nhau, đúng vậy, bọn họ thật sự không sợ chết. Những người này ngoài Lý Sư Sư, đời trước đều có cuộc sống đầu giắt nơi cạp quần, nhìn sinh tử rất đạm bạc, huống chi bọn họ tới đây chỉ có một năm, hiện tại chỉ còn có vài ngày còn sống, sớm hay muộn chẳng qua một tháng mà thôi, không thể tưởng được bọn liều mạng lại đã có chủ ý như vậy.

Ngô Tam Quế nói: “Vậy chúng ta không thể hy sinh vô vị? Cho nên cứ bàn kế cái đã.”

Lý Sư Sư nói: “Lát nữa em đi gọi cửa, bọn họ sẽ không phòng bị em.”

Hoa Mộc Lan nói: “Hay là chị đi, chỉ cần gặp mặt là được, trước tiên có thể thu thập một tên.”

Lý Sư Sư nói: “Không được, Mộc Lan tỷ trên người có khí chất quân nhân, chỉ sợ khiến họ cảnh giác.”

Hoa Mộc Lan lo lắng nắm vay Lý Sư Sư: “Liệu em có được không?”

Lý Sư Sư mỉm cười: “Không có vấn đề gì.”

Xung quanh khách sạn có vài cửa hàng buôn bán, ngoại trừ vài ngọn đèn đường thì lác đài vài bóng người, trước cửa đỗ mấy chiếc xe khách, hẳn là của hãng xe nào đó. Nếu không có tình báo thì tìm mười ngày nửa tháng cũng khó lần ra đây, đối phương ở lầu ba, tôi đi vào, ông chủ khách sạn thấy đông người vội vàng nghênh đón, cười vui vẻ: “Các vị ở trọ à?”

Tôi lắc lư chứng minh thư loáng qua lão, nói rất nghiêm nghị: “Cảnh sát phá án. Mọi người ở yên tại chỗ không nhúc nhích.”

Ông chủ vốn vừa bước qua chỗ tôi, nghe vậy không dám di động, một chân chạm đất một chân trên không loạng choạng: “Vâng vâng, tôi nhất định phối hợp, có cần tôi giúp đóng điện không?”

Tôi để ông ta đặt chân xuống đất, hỏi: “Phòng 302, có hai người ngoại quốc phải không?”

Ông chủ nghi hoặc: “Tôi không rõ phòng 302 thế nào. Họ ăn cơm rồi thuê phòng, dường như có hai người đội mũ rộng vành, đeo kính râm. Đồng chí nói vậy thì giống như là? Ờ phải, có người mũi cao, hẳn là người nước ngoài.”

Tôi nói nghiêm túc: “Là gián điệp nước ngoài, chúng tôi tới là bắt họ.”

Ông chủ vỗ tay nói: “Mẹ nó, lão tử hận nhất gián điệp ngoại quốc. Đáng đời tôi cho chúng nó uống nước lã với sữa hết hạn.”

Tôi: “... có chìa khóa dự bị không?”

“Vốn là có, nhưng hai thằng đó rất đểu, đều cầm cả. Mỗi người cầm một chiếc - Đồng chí cảnh sát, tôi nói với ngài một chút, cửa phòng 302 thì kỳ thật dùng chìa phòng 301 mở cũng được...”

Ngô Tam Quế cố nhịn cười nói: “Đây là hắc điếm nha.”

Ông chủ liên tục xua tay: “Không đúng, không đúng, tôi cũng vô ý phát hiện, chủ yếu là chìa khóa khó phân biệt, nếu không phải phòng 303 hai chiếc chìa khóa đều mất thì cũng có thể dùng để mở....”

Tôi duỗi tay: “Cho tôi...”

Ông chủ đau khổ đặt chìa khóa vào tay tôi: “Đồng chí nhớ là đi đúng phòng nhá, phòng 202 tối nay có một đôi vợ chồng, hẳn là còn chưa ngủ...”

Tôi cân nhắc cầm chìa khóa nói: “Cửa phòng có dây xích hay chốt trong gì không?”

“Đều có cả, nhưng đồng chí yên tâm, tôi cam đoan đập phát là hỏng.”

Tôi đặt tay lên vai ông ta, thật sự không biết nên nói gì, cuối cùng vỗ vai ông ấy nói: “Việc này nếu thành, tôi ghi công cho anh.”

Hai tên ngoại quốc không chịu thiệt mới lạ, làm cho bọn họ hiểu thế nào là Trung Quốc quốc tình. (lòng yêu nước)

Chúng tôi rón rén lên tầng ba, tôi móc chìa khóa nhẹ nhàng đi vào trước cửa phòng 302, chậm rãi cắm khóa vào ổ, Hạng Vũ mấy người dính sát sau lưng tôi, chuẩn bị lao vọt vào.

Nhưng chìa khóa của ông chủ hại tôi, vừa mới cắm chìa vào ổ, ổ khóa rỉ sét đã phát tiếng vang nhỏ, người bên trong vô cùng cảnh giác, quát lên: “Ai?” Nghe ra là tiếng Hán, nhưng giọng là lạ, hẳn là người ngoại quốc.

Chúng tôi ngẩn ngơ, bên trong có người nhanh chóng bước ra cửa, Lý Sư Sư bỗng đẩy chúng tôi đứng qua hai bên, lấy tay gõ cửa, nói rất ngọt ngào; “Tiên sinh cần phục vụ không?”

Bọn tôi: “....”

Lúc này người kia chạy ra cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài, thằng nhóc này ở Trung Quốc lâu rồi, đại khái cũng biết Lý Sư Sư ám chỉ gì, chỉ nghe giọng rất dâm tà nói với người khác: “So Hot!” Sau đó: “Nhiêu tiền?”

Chúng tôi đều động tâm, có cơ hội.

Lý Sư Sư õng ẹo liếc mắt đưa tình: “Vậy muốn xem anh muốn bao lâu.”

Trong phòng vàng lên tiếng cười phóng đãng, sau đó nói: “Tiểu thư lưu lại số điện thoại đi, hôm nay không tiện, hôm nào mời đi khách sạn năm sao gặp mặt, tới lúc đó...”

Hạng Vũ biết dùng trí không xong, lập tức từ phía sau chậm rãi vượt qua tôi trườn đến cạnh cửa, duỗi tay cầm lấy tay nắm, đẩy mạnh, dù trên cửa có có chốt nhưng bị anh ấy phá gẫy, tính cả nửa cái khung cửa đều bị đập nát bét, đổ sập xuống.

Tên sau cửa đang hớn hở cười dâm, bất ngờ không kịp đề phòng bị cửa đập dính vào tường, Hạng Vũ không ngừng tăng lực, người này bị kẹp giữa cửa và tường, lập tức không nói được gì, ngọ nguậy, tay thò vào trong áo muốn lấy súng nhưng sao có thể nhúc nhích?

Nháy mắt khi cửa mở, tôi cũng nhìn rõ: Điện thoại của Bánh Bao trên bàn, nhưng không thấy người đâu.

Tôi không để ý nhiều, khẩn trương giang tay ngăn mọi người lao vào, vì một tên khác trong phòng đã móc súng chỉ về phía tôi....

Hai tên ngoại quốc này chính đã cùng Cổ Đức Bạch gặp tôi, tôi xua tay nói: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng, bọn ta từng hút thuốc chung à. Không nhớ ra sao?”

Thằng nhãi này hiển nhiên còn vội hơn bọn tôi, hằm cầm súng, quát Hạng Vũ: “Thả bạn tao ra.”

Hạng Vũ tựa trên tường giữ cửa, nhàn nhã nói: “Không cần để ý tới nó, tự lo cho mày đi.”

Tên bị dính lên tường ngọ ngoạy hồi lâu, dần dần buông tha nỗ lực – có lẽ cũng chả thở ra hơi nữa.

Tên cầm súng hay tay nắm chặt súng nửa đứng nửa ngồi kêu lên: “Bọn mày không được tới đây.”

Tôi nhìn quanh phòng không thấy Bánh Bao, quay sang nói với hắn: “Lão bà của tao đâu?”

Tên đó vẫn nhắm thẳng vào tôi, kêu lên: “Đừng tới đây.”

Hoa Mộc Lan xông lên phía trước chắn trước mặt tôi nói: “Súng mày có mấy viên, đủ giết sạch bọn tao không? Mày hiện tại tốt nhất chọn giữa buông súng hoặc nổ súng bắn bọn tao, cái này cần xem mày muốn sống hay chết.”

Ngô Tam Quế không vui nói: “Nào có để cho nữ nhân xung phong, muốn bắn cứ bắn tao.”

Hoa Mộc Lan khó chịu: “Mọi người dựa vào cái gì luôn xem thường phụ nữ. Hôm nay viên đạn này em không thể không cản.”

Hạng Vũ một tay ấn cửa, một tay lôi hai người ra sau. Nói với tên ngoại quốc: “Nếu mày bắn súng tồi, tốt nhất bắn tao đây này.”

Lúc này Trương Băng nhảy lên chắn trước người Hạng Vũ, dứt khoát: “Người khác mặc kệ, mày dám đả thương tới đại vương tao cắn chết mày.” Cô bé khá cao, nhưng trước mặt Hạng Vũ như trẻ nhỏ, giọng lại vô cùng kiên quyết. Lúc này mặc kệ cô bé trước kia từng nói gì chúng tôi cũng hoàn toàn thông cảm, hết thảy vì Hạng Vũ, tấm chân thành Trương Băng mọi người đều thấy rõ.

Lưu Bang thò đầu ra nói: “Mọi người đã tích cực thế tôi không giúp vui, nhưng mà nếu nó có can đảm nổ súng, tôi nhất định chém nó làm tám báo thù cho mọi người.”

Tên kia nhắm hết người này qua người khác, xem bọn tôi là một đám đầu óc choáng váng, quát lên: “Đừng nhúc nhích, bọn mày mơ tưởng diễn trò, tao không tin thế giới này có người không sợ chết.”

Kinh Khờ vốn thờ ơ lạnh nhạt bỗng đi thẳng tới trước mặt tên ngoại quốc, thản nhiên: “Mọi người đừng cãi nhau, để tôi đi.” Chúng tôi đều biết lời này là gì, trong đám này người đầu tiên tới là anh ấy, cho nên thời gian còn lại là ngắn nhất, từ góc độ này thì chính xác nên để anh ấy đi.

Tên ngoại quốc tay cầm súng run rẩy, giọng run run: “Đừng nhúc nhích, tới gần là tao nổ súng thật đó.” Nhìn ra hắn thật sự kích động, cơ hồ sắp điên mất, tôi nắm chặt Kinh Khờ, anh ấy mặc dù không sợ chết, nhưng tôi dám để anh ấy tiếp tục đi tới sao?

Tôi túm Kinh Khờ lại nói: “Lão bà của tao đâu?”

Tên kia có tai như điếc, dậm chân nói: “Tránh xa tao một chút, tao sẽ bắn đó.”

Ngoài cửa, Thời Thiên đã dán người lên cửa sổ, đang dùng dao cắt cửa kính. Chúng tôi thoáng ngạc nhiên, tên kia cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng hắn lại không thấy gì lạ cả, hắn đứng đối mặt bọn tôi không nhìn thấy Thời Thiên, chúng tôi lại nhìn rõ. Tên bị dính trên tường nhìn thấy nhưng không nói nổi, liều mạng giãy giụa, miệng ú ớ.

Thấy tên kia định quay mặt lại, Lưu Bang bỗng dưng hô to: “Ngoài cửa sổ có người.”

Tên kia nghe vậy lập tức đứng nghiêm, cười lạnh: “Tao chẳng thích sự hài hước của người Phương Đông bọn mày chút nào, luôn vô vị như vậy.”

Bọn tôi đồng loạt gật đầu: “Đúng, đúng.”

Cứ tưởng là chúng tôi đứng giằng co bất động chờ Thời Thiên, nhưng điều này hơi khó khăn, đầu tiên không thể tạo tiếng vang, điểm chết người là cái khách sạn chó má này cửa sổ lại là thủy tinh hai lớp (he he, cách âm đây mà, tránh lộ), thật không biết chờ tới lúc nào mới phá xong cửa.

Đúng lúc này chúng tôi chỉ thấy cửa phòng vệ sinh hé ra một khe hẹp, sau đó dần dần mở rộng, Bánh Bao thò đầu ra nhìn bọn tôi, vừa thấy tên kia cầm súng liền chậm rãi đi ra. Cô ấy cầm chén nước trên bàn, buông tay rót nước nóng, tôi nghĩ là không thuận tay, lại cầm cái gạt tàn, lúc này gật gật đầu, sau đó như một phụ nữ Nhật Bản đi rón rén tới sau lưng tên kia...

Tên bị dí trên tường giãy dụa kịch liệt, Hạng Vũ đè mạnh thêm chút là im re.

Lúc này, Bánh Bao đứng ở phía sau, đang ướm thử, cái gạt tàn chậm rãi di động trên đầu tên kia, tên kia không hay biết, mắt không chớp nhìn bọn tôi, ngoài cửa Thời Thiên thấy vậy liền dừng tay, từ ngoài hóng hóng.

Tôi dùng vẻ mặt mỉm cười nói với tên cầm súng: “Mày nhọ rồi.”

Tên kia còn không quen biểu hiện hài hước của Phương Đông, nhún vai: “Sao tao không cảm thấy nhỉ?”

Tôi cười tủm tỉm: “Mày lập tức nhọ à.”

Lúc này tất cả bọn tôi thả lòng, vui cười hớn hở nhìn hắn, tên kia bị bọn tôi dọa sợ, mấy lần nghĩ quay đầu lại không dám, cuối cùng hừ lạnh, tổng kết: “Bọn mày rất có thiên phú diễn xuất đấy.”

Tôi nói: “Tao đếm, một hai ba là mày ăn đủ, một... hai...”

“Bốp”, cái gạt tàn thuốc lá hồi lâu cũng hạ xuống, súng cũng văng ra xa, Bánh Bao tay cầm gạt tàn, chân dẵm lền đầu, mắng: “Coi lão nương là đồ ngu à, nói cái gì cơ.”

Tôi vội vàng kéo cô ấy sang bên, nén giận: “Sao em không chờ anh đếm tới ba?”

Bánh Bao nói: “Anh không xem TV à, bình thường đếm tới ba khẳng định đánh không được.” Cô ấy mói nói xong bỗng che miệng lao vào phòng, tôi mở cửa nhìn vào, hóa ra là một phòng vệ sinh đơn sơ, Bánh Bao ôm bồn cầu nôn khan, lại không nôn ra gì, tôi vỗ lưng cô ấy nói: “Em sao vậy?”

Lý Sư Sư cười nói: “Sợ là biểu tẩu có tin vui.”

Vừa nói vậy, mọi người đều giật mình, nhìn tôi cười cợt, tôi kinh hỉ giữ chặt tay Bánh Bao nói: “Có phải không? Mấy tháng rồi?”

Bánh Bao vừa lau miệng vừa nói: “Em cũng không biết.”

Lý Sư Sư nói: “Khi nào thì bắt đầu có biểu hiện?”

Bánh Bao nói: “Vừa mới uống một ly sữa, sau đó bắt đầu.”

Tôi nhớ tới lời ông chủ nói, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Sữa hết hạn hại chết người.”

Lúc này Thời Thiên tiến vào qua cửa sổ, chỉ vào tên nằm trên đất nói: “Thằng này thì xử lý thế nào?”

Hạng Vũ ấn thằng trên tường nói: “Chỗ này còn một chú.”

Tôi nhìn vào sau cửa, chỉ thấy chú bị Hạng Vũ dí hồi lâu đã bất tỉnh nhân sự, hơn nữa té cứt té đái, phỏng chừng di chứng cũng không nhẹ, chú bị Bánh Bao đập bể đầu hôn mê, nên biết là Bánh Bao dùng gạch là cấp độ 6 nhe.

Tôi đá văng súng hai người ra, nói: “Chúng ta đi trước, nơi này giao cho cảnh sát xử lý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK