Trên xe, tôi thấy Bánh Bao dù trấn định nhưng thân thể run run, tôi hỏi: "Sợ à?”
Bánh Bao liếc mắt nhìn chúng tôi, ngượng ngùng gật đầu.
Tôi nói: “Sao lúc đập người ta không nương tay? Người mang em đi nói gì?”
Bánh Bao nói: “Lúc đầu là hai người Trung Quốc, họ tới cửa hàng cũng chẳng nói gì với em, nói cần em đi một chuyến.”
Tôi trừng mắt: “Em thật vô tâm, thế là đi với họ à?”
Bánh Bao nói: “Không đi không được, bọn họ có súng, người ta không phát hiện thôi. Em thấy rõ hai người lộ súng trong áo, em không đi, quán bánh bao máu chảy thành sông.”
Hoa Mộc Lan cười nói: “Bánh Bao thật là một lão bản có trách nhiệm.”
Tôi nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó họ giao em cho hai người nước ngoài, người nước ngoài thì lại tốt, nói chờ anh đến chúng ta gặp mặt, nhưng em cũng không phải đứa ngốc, nguyên bản tưởng rằng họ trói em lại chờ anh tới giao tiền, nhưng uống cốc sữa hỏng liền đi WC không ngừng, sau đó bọn chúng cũng chẳng cảnh giác với em nữa, rồi các anh tới.”
Hạng Vũ cười nói: “Nói như vậy chúng ta hơi quá tay với hai đứa nó rồi.”
Hiện tại xem ra chuyện là thế này: Cổ Đức Bạch ủy thác Lôi lão Tứ bắt cóc Bánh Bao, bởi vì hắn hiểu được hai người ngoại quốc quá lộ ở thành phố này, hơn nữa khi chưa đến lúc cuối cùng còn cho nhau chút thể diện, kết quả chuyện này bị hỏng ở hai thằng dế nhũi dùng súng của Lôi lão Tứ, bọn họ lộ súng thì Bánh Bao đương nhiên hiểu đó là chuyện gì, vì vậy cảnh giác. Hai tên ngoại quốc không biết còn nói dối Bánh Bao, cho nên Bánh Bao uống sữa hết hạn đi WC rồi đánh lén thành công đều là may mắn.
Nhưng Bánh Bao bị bắt đã 6 giờ rồi, cũng rất khổ. Hạng Vũ hiền lành vỗ đầu cô ấy: “Không bị dọa sợ chứ?”
Bánh Bao không tự nhiên nhìn qua Trương Băng: “...tốt mà.” Cô ấy biết Trương Băng đa nghi, hơn nữa rất hay ghen, nhưng chúng tôi đều biết, đây là loại quan tâm của tổ tông với cháu chắt.
Trương Băng cười nói: “Bánh Bao, lần này có cảm nghĩ gì?”
Bánh Bao thở dài: “Làm người có tiền cũng không dễ - cô ấy bỗng giữ chặt tay tôi nói: “Đúng rồi, bọn họ muốn của anh bao nhiêu tiền?”
Tôi chán nản: “Gì mà bao nhiêu tiền?”
Bánh Bao nói: “Bọn nó bắt em là vì đòi tiền của anh còn gì?”
Bánh Bao có lối suy nghĩ rất chuẩn, cũng rất bình thường, cô ấy nghĩ người ta bắt cóc cô ấy là vì đe dọa lấy tiền của tôi. Kỳ thật tính chất không sai biệt, về vấn đề hay giả thuyết thì tôi còn chưa nghĩ kỹ, trước tiên nói làm sao cứu cô ấy ra.
Cô ấy hỏi tôi: “100 vạn?”
Ngô Tam Quế mấy người đều ào ào nói dối, người nói 50 vạn, người nói 2 triệu, Lý Sư Sư nói nhiều nhất, 10 triệu.”
Bánh Bao chặc lưỡi: “Xem ra em cũng không đáng giá mấy, họ đòi có tý tiền, sao không đòi nhiều hơn – đúng rồi, em không ngờ người bắt cóc là hai người nước ngoài. Chẳng lẽ nhà chúng ta giàu tới mức nổi danh thế giới rồi?”
Tôi không nói gì, chút tiền của tôi trong mắt người giàu thật sự thì chỉ là hộ thoát nghèo thôi.
Bánh Bao lại hỏi: “Còn nữa, các anh làm sao tìm ra em? Em còn tưởng là cảnh sát tới trước, sau đó bộ đội đặc chủng bí mật lẻn vào...”
Bọn tôi: “....”
Bánh Bao tiếp tục nói: “Vì bọn bắt em còn dùng súng dùng pháo, còn thuê hai người nước ngoài, cho dù lấy được chút tiền của chúng ta bọn chúng thu hồi được vốn sao?”
Nhìn xem, Bánh Bao nhà chúng tôi cũng không ngốc, chính là bình thường lười suy nghĩ thôi.
Tôi vừa lái xe vừa nói: “Sau này chậm rãi nói với em.”
Ngô Tam Quế ngạc nhiên: “Mọi người còn không định nói với cô ấy?”
Bánh Bao ngạc nhiên: “Nói cho em biết cái gì?”
Lý Sư Sư: “Biểu ca còn chưa nghĩ ra, để anh ấy nghĩ tiếp, có lẽ... khi chúng ta đi rồi hẵng nói là một lựa chọn tốt.”
Bánh Bao không hiểu gì cả: “Mọi người nói gì, Tiểu Nam muốn đi đâu?”
Lý Sư Sư ôn nhu nắm tay Bánh Bao: “Không có gì đâu biểu tẩu, chuyện này không chỉ là bắt cóc đơn giản vậy đâu, còn có ân oán giang hồ trong đó nữa, cho nên biểu ca không biết nên nói thế nào với chị.”
Bánh Bao trừng mới với tôi: “Vậy anh nói thẳng chẳng phải xong sao? Anh buôn bán lãi nhiều tiền rồi, có người thèm muốn, cái hiệu bánh nhỏ của chúng ta còn bị bọn họ tìm tới đánh nhau mà.”
Tôi gật đầu: “Em hiểu được thế là tốt.”
Chúng tôi về nhà, cũng không có gặp Hà Thiên Đậu, lão nói là đi đối phó Không Không Nhi, cũng không biết thế nào, đối phó Không Không Nhi còn phải lấy đồ từ tay Cổ Đức Bạch, bọn chúng có tiền có súng, không đến lúc bất đắc dĩ không nên trêu chọc bọn họ, đương nhiên, bọn họ tốt nhất không trêu chọc bọn tôi...
Sang hôm sau có chiếc hồng kỳ cũ nát đậu trước cửa nhà tôi, một trung niên hói đầu cười híp mắt dò xét biệt thự của tôi, tôi mặc áo khoác, đi dép ra ngoài, Phí Tam Khẩu mỉm cười nói với tôi: “Chào buổi sáng, Tiêu hiệu trưởng.”
Tôi cũng híp mắt lại nói: “Anh vào đây.”
“Vào trong xe nói đi.”
Tôi đành cầm bao thuốc đi vào chiếc hồng kỳ cũ, nói: “Nói việc công hay việc tư trước?”
Lão Phí nói: “A, còn có khác nhau hả? Vậy nói việc tư trước đi.”
Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc: “Vậy anh gần nhất khỏe không, khi nào về địa phương?”
Lão Phí: “....’
Tôi cười nói: “Chẳng phải đó là việc tư sao?’
Phí Tam Khẩu cười nói: “Cũng không tệ, là mấy ngày trước mới về.”
Tôi hỏi: “Đồng chí Doanh của chúng ta khỏe chứ?”
“Anh ấy cũng tốt, dưới sự chỉ đạo của anh ấy, việc đào công trình...”
Tôi vội vàng duỗi tay cản lại: “Việc này là việc công.”
Phí Tam Khẩu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy chúng ta trước tiên nói việc tư.”
Tôi cũng châm điếu thuốc, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc: “Kỳ thật cũng không có việc tư gì, hiện tại bắt đầu nói việc công đi - công trình đào mộ thuận lợi chứ?”
Phí Tam Khẩu: “..ừ, cũng thuận lợi.”
Tôi gật đầu: “Vậy tốt rồi, anh hôm nay tới mang cho tôi tin xấu gì vậy?”
Phí Tam Khẩu bật cười: “Chú này, nói gì là việc tư việc công, trước tiên lôi kéo làm quen, sau là nói chuyện cống hiến cho quốc gia, quanh đi quẩn lại chẳng phải để chính phủ lại nương tay với chú một lần sao?”
Tôi tê cứng người, cợt nhả: “Không hổ là vệ sĩ trung thành nhất của tổ quốc ta, ánh mắt sáng như tuyết a.”
Phí Tam Khẩu hút thuốc: “Xem ra chú đã ý thức tính nghiêm trọng của hành vi ngày hôm qua.”
Tôi buông xuôi tay, Phí Tam Khẩu không chờ tôi tỏ vẻ vô tội, chỉ vào tôi nói: “Còn giả bộ, còn giả bộ à. Anh lười đấu võ mồm với chú, chuyện này anh đã đè xuống, nếu không chú cho rằng chú sẽ bình yên ngồi đây chém gió sao?”
Tôi vội nói: “Các anh hiểu biết tới mức nào rồi?”
Phí Tam Khẩu hừ lạnh: “Chú còn giỡn với anh, sợ bọn anh còn không biết hả?” Phí Tam Khẩu ném một túi ảnh chụp lên đùi tôi: “Dù sao đêm qua chú huy động nhân viên toàn trường giúp chú đả quán chứ hả?”
Tôi mở túi nhìn vào, trên tấm ảnh đầu tiên, Lý Quỳ trừng mắt đang đánh một tên bảo kê, cảnh vật hỗn loạn, còn có thể chứng kiến mặt vài hảo hán Lương Sơn, tấm sau là Lâm Xung dẫn Đoàn Thiên Lang tại Tiền Nhạc Đa, hành vi của hai người cũng không nho nhã gì...
Tôi biết Phí Tam Khẩu đang làm gì, anh ta có ảnh chụp tôi không lấy làm kỳ, cái khó là ảnh chụp tại cả bảy địa điểm, tối qua bảy tám phần mười người tham gia đều bị chụp được. Tôi cũng không cần nhìn kỹ từng tấm, ném túi vào trong xe tức tối: “Người của các anh có thời gian chụp nhiều ảnh vậy sao không đi vào mà bắt?”
Phí Tam Khẩu cười nói: “Bớt nói nhảm đi, bọn anh cũng không phải cảnh sát, chú còn có gì muốn nói không?”
“Đều bị các anh theo dõi còn nói gì? Tôi đã viết săn đơn từ chức rồi, nhưng mà về chuyện đánh nhau, không biết chính phủ có cho tôi bậc thang để hạ xuống không?” Tôi bỗng phản ứng: “Anh vừa rồi nói gì, đè xuống? Anh nói gì cơ?”
“Còn thế nào nữa, định tính là thành chuyện lưu manh đánh nhau, may mắn Lôi lão Tứ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ cần cho công nhân viên của chú tới nơi khác là xong thôi.”
Tôi hưng phấn: “Đơn giản thế hả? Anh vì sao phải giúp tôi?”
Phí Tam Khẩu giận dữ; “Quốc gia vì trường học của chú bỏ bao nhiêu tiền chú cũng biết mà, việc này mà xử lý thì Dục Tài của chú còn lại ai? Chủ yếu là, bọn anh điều tra, đã hiểu rõ chút ít, Lôi lão Tứ bắt cóc vợ chú thì chú mới làm vậy....”
Tôi ngắt lời: “Chó cùng rứt dậu.”
Phí Tam Khẩu nói: “Hơn nữa bọn anh cũng biết được lão ta gần đây có liên hệ mật thiết với một tổ chức buôn lậu cổ vật quốc tế, nhưng bọn họ vì sao tìm tới chú thì bọn anh nghĩ hoài không ra.”
Tôi bật thốt lên: “Anh làm sao biết? Các anh rốt cục thuê bao nhiêu người chụp ảnh hả?”
Phí Tam Khẩu nói: “Chú đã quên hai tên ngoại quốc bị các chú đánh bất tỉnh ở khách sạn à? Đúng rồi, chú giả mạo cảnh sát việc này cũng khiến chú chết một chầu đó.”
Chuyện này rốt cục rắc rối tới mức nào, tôi khinh thường: “Tôi liền nói thế đó, ai kêu ông chủ tin? Người này cũng không trượng nghĩa, lão cho khách sữa hết hạn sử dụng tôi chưa từng nói ra mà - đúng rồi, hai tên ngoại quốc thế nào rồi?”
“Một bé lá lách vỡ tan, một bé chấn thương sọ não, bọn họ đều là thành viên của tổ chức buôn lậu, bọn anh đang thẩm vấn. Tình hình của chú là: Lạm dung chức quyền phát động công nhân viên giúp chú trả thù, dùng phương thức uy hiếp Lôi lão Tứ, đây là hai điểm nghi vấn, làm sao liên kết lại cho logic, hiện tại bọn anh không rõ là vì sao Lôi lão Tứ bắt cóc vợ chú, rồi lại giao cho hai người ngoại quốc giám sát?”
“Chuyện này đơn giản, bởi vì bọn họ có quan hệ hợp tác, nếu đánh nhau mọi địa điểm của Lôi lão Tứ là mục tiêu của tôi, cho nên lão giao cho đồng minh của mình là bọn ngoại quốc giúp thôi.”
Phí Tam Khẩu: “Sau đó lão vì chú uy hiếp bằng vũ lực mà chỉ ra địa chỉ? Vậy giải thích cũng tạm được, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì không đúng – tóm lại. Hết thảy chờ hai tên ngoại quốc khai ra.”