Nhưng Thái Cực Quyền từ lúc sáng lập tới thành thục khẳng định trải qua mấy trăm năm biến đổi, có thể khẳng định thứ Phương Trấn Giang học là chính tông nhất - lão bà tự tay dạy dỗ, người ta được gia truyền. Đồng Viện cũng là một cao thủ thái cực quyền, lúc trước cô bé từng bằng vào triết lý cao siêu lấy nhu thắng cương của Thái Cực khiến không ít cao thủ thực lực cao hơn cô ấy thúc thủ vô sách.
Vừa rồi tôi vừa hô lên vậy, Phương Trấn Giang mới nhớ tới mình còn có gia hữu mỹ quyến, không thể đồng quy vu tận với tên Võ Tòng cả đời độc thân, cho nên không tự chủ sử dụng môn võ do lão bà dạy cho.
Phương Võ hai người ăn ý đứng chung, lại không biết nói gì cho phải. Lỗ Trí Thâm cười khúc khích, đi tới trước mặt Võ Tòng nói: “Đệ xác định chưa?”
Võ Tòng kéo tay Phương Trấn Giang nói: “Đến, ta giới thiệu cho đệ, đây là Lỗ Trí Thâm ca ca…”
Phương Trấn Giang cười nói: “Cũng đã gặp rồi.” Nói xong anh ta kéo Võ Tòng tới trước mặt tôi nói: “Đệ cũng giới thiệu cho huynh một chút, đây là Tiểu Cường, là một huynh đệ tốt, các ca ca đã nhận anh ấy là huynh đệ thứ 109.”
Võ Tòng hơi ngại ngùng nắm vai tôi nói: “Trước kia đắc tội rồi, huynh đệ.”
Cũng không chờ tôi nói gì, Võ Tòng bỗng sửng sốt nói với Phương Trấn Giang: “Vậy đệ bài danh số bao nhiêu?”
Phương Trấn Giang: “…Đệ không bài danh cũng được.”
Võ Tòng kêu lên: “Làm sao có thể? Huynh đệ -- đệ nhỏ hơn ta nên ta gọi một tiếng đệ, thế này đi, đệ xếp ngay sau ta.”
Võ Tòng nói với Đổng Bình đang vui vẻ đứng bên: “Đổng ca, phiền toái ca, cho huynh đệ này chen vào, xếp hạng trước huynh được không?” Theo bài danh Lương Sơn, Đổng Bình xếp ngay sau Võ Tòng, Thiên Cương Tinh số 15.
Đổng Bình bĩu môi: “Cái gì, đang là 15, sau này ra giang hồ tái kiến lại sửa thành 16 à. Người ta còn tưởng rằng ca phạm vào sai lầm nên hạ cấp.”
Võ Tòng thoáng nghĩ rồi nói: “Thế này đi, Trấn Giang bài danh trước ta, đệ 14 ca 15..”
Đổng Bình dậm chân: “Vậy ca vẫn 16.” Tất cả mọi người bật cười ha hả.
Phương Trấn Giang cười nói: “Đệ không cần bài danh, có nhiều bằng hữu huynh đệ như vậy mới là thật, danh tiếng không có gì quan trọng.”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Thế này đi, hai người đều xếp 14.” Trên Lương Sơn mấy cái này là lệ. Trương Thuận, Trương Hoành, Nguyễn Gia tam hùng, Chu Quý, Chu Phú cùng nhau lên núi, nhưng cũng chưa từng có chuyện hai ba người cùng xếp một thứ tự.
Võ Tòng cười nói: “Tốt, hai người đều 14, vậy thì chia đôi là…”
“Ách xì!” Phích lịch hỏa Tần Minh nhảy ra, trên núi anh ta xếp thứ 7.
Sau trận đánh, Võ Tòng cùng Phương Trấn Giang như hình với bóng, mọi người quây lại chúc mừng, chợt có người nói nhỏ: “Ủa, Hoa Vinh đâu rồi?”
Mọi người lúc này mới nhớ tới, lúc lên núi với tôi còn có một Hoa Vinh. Nhìn quanh, Đoạn Cảnh Trụ tinh mắt, chỉ vào sườn núi nói: “Hai người ở kia đúng không?”
Hoa Vinh cùng Hoa Vinh sóng vai ngồi trên bậc thang bằng đá, không xa cũng chẳng gần, tuấn lãng phiêu dật. Một Hoa Vinh ngẩng đầu nhìn trời, một người cầm cỏ phủi mặt đất, hai người ung dung ngồi nói chuyện. Bởi vì cách xa nên không ai nghe thấy nói gì, chỉ thấy hai người ăn ý, lại có chút tịch liêu - giống như một người đơn độc ngồi đó.
Có người kêu lên: “Hoa Vinh.”
Hai Hoa Vinh đồng thời quay lại, đều xoay cổ về bên trái, động tác đều nhịp, vẻ mặt giống nhau như đúc. Tất cả mọi người đều choáng, không ít người vô thức dụi mắt, nếu không phải một người mặc quần áo hiện đại, sợ là mọi người đều điên rồi.
Hoa Vinh bên phải vẫy tay với mọi người: “Chuyện Võ Tòng ca ca xong rồi chứ, chúng ta không cần so, đệ tin tưởng đệ là hắn, hai là một.”
Mấy người cơ hồ đồng thanh: “Bọn đệ nói gì?”
Có một Hoa Vinh khóe mắt ậng nước, như muốn khóc. Cậu ta miễn cưỡng lau mắt cười gượng: “Không có gì, là nói chuyện chuyện Lương Sơn từ đây trở đi.”
Hoa Vinh bên trái thấy mọi người hoài nghi, chuyển chủ đề: “Đã là Võ Tòng ca ca đều so tài qua, chúng ta cũng nên luận bàn một chút đi.”
Đám hảo hán thích náo nhiệt đều kêu tốt, trong đó rõ ràng có mấy người trong đám 54 khách hộ, bọn họ từng thấy Hoa Vinh đấu tiễn cùng Bàng Vạn Xuân. Đó là một trận đánh kinh hiểm vạn phần, kích thích tuyệt luân, hiện tại hai Hoa Vinh muốn đấu, chắc chắc được mãn nhãn rồi.
Hoa Vinh hỏi Hoa Vinh: “Cách luận bàn thế nào?”
Hoa Vinh cùng Hoa Vinh nói: “Tựa như trên chiến trường, ngươi còn biết cách nào khác sao?”
Hoa Vinh cùng Hoa Vinh… ặc, vì phân chia hai Hoa Vinh, chúng tôi cũng dùng Kim 1 Kim 2 làm mẫu, phân là Hoa 1, Hoa 2. Lương Sơn chính bản Hoa Vinh là Hoa 1, thanh niên yêu văn học Nhiễm Đông Dạ là Hoa 2.
Hoa 1 nói Hoa 2: "Thế có được không?”
Hoa 2 hòa nhã: “Được hay không kỳ thật chính ngươi cũng biết, đừng quên chúng ta vẫn là một.”
Hoa 1 cười thoải mái: “Nói phải.”
Hoa 2 nói với tôi: “Cường ca, lát nữa chúng đệ còn cần một người, chờ bọn đệ tách ra sẵn sàng, huynh ra hiệu bắt đầu nhé.”
Tôi buồn bực: “Hai người nghĩ so tài thế nào?”
Hoa 2 cũng không nói, mang cung vào trong rừng nhỏ bên cạnh. Hoa 1 cũng gọi người lấy cung, chẳng nói năng gì đi về phía đó.
Tôi cùng các hảo hán nhìn nhau ngạc nhiên, ai cũng không biết bọn họ muốn làm gì, hai Hoa Vinh đứng cách nhau 50 m bỗng đồng thời xoay người, hai mắt nhìn tôi ra hiệu tôi phát lệnh.
Tôi cẩn thận hỏi người bên cạnh: “Hai người rốt cục muốn làm gì, đệ có nên cho họ bắt đầu không?”
Trương Thanh nhíu mày: “Xem ra muốn đối xạ, nhưng hai anh bạn này, hẳn không liều mạng.”
Lúc này đám đông chờ xem náo nhiệt cũng ý thức được việc này quái dị thất thường, bàn tán xôn xao: “Hay là gọi bọn họ về hỏi tinh tường xem sao.”
Tôi nhấc tay tỏ ý hai người trở về, ai ngờ lại chọc họa. Hoa 1 Hoa 2 vừa thấy tôi nhấc tay, đột nhiên đồng thời lấy tiễn nhắm ngay đối phương. Không cần nhìn cũng biết là một loạt tiễn 27 mũi, thủ pháp này người bình thường không nắm giữ được. Mọi người hét loạn: “Mẹ ơi, thật muốn liều mạng, mau kêu dừng lại.”
Tôi phát điên giơ tay lên nói: “Vậy bọn anh nhanh đi, em không thể động.” Hai Hoa Vinh nhìn chằm chằm tay tôi, ai cũng hiểu được chỉ cần tôi thả tay thì tên bay đầy trời, lúc đó hai Hoa Vinh cũng không tránh được việc thành nhím – chúng tôi ai cũng không đoán ra huynh đệ bọn họ nhận thức vì sao lại muốn tự giết lẫn nhau. Không giống lúc đấu với Bàng Vạn Xuân, lần trước Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân vì vinh quang, ít nhất không hy vọng đối phương chết dưới tiễn của mình, mà lần này hiểm rồi, chỉ cần bắn ra thì không đơn giản là người chết ta sống, đây là đồng quy vu tận.
Mọi người cũng nóng nảy, cũng kêu lên cho hai Hoa dừng tay (sau này sẽ giảm xưng là hai Hoa, nhị Hoa là tên của thằng khờ dưới nhà tôi), cũng có mấy người chạy về phía hai người.
16 tháng 8, Lương Sơn, không gió….
Hai Hoa giằng co, 54 tiễn trên dây, không ai biết hậu quả của trận chiến này….
Trong lúc nguy cấp vô cùng này, một con sâu nhỏ đang ca hát vui vẻ lại ngu ngốc chui vào mũi tôi (Năm đó Tiểu Hoa viết đoạn này vào văn bị thầy giáo khoe rồi đó), tôi phì phì rên rỉ sau đó hắt xì hơi một cái kinh thiên động địa, tiếp đó dùng tay day mũi - cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng "chíu” xuyên qua màng tai, tôi biết hỏng rồi.
Sau đó các bạn có đoán được tôi nghe thấy gì không? Ừ, phong cách quen thuộc của tôi đại khái mọi người đoán đúng rồi, tiếp đó tôi lại nghe thấy "chíu chíu chíu chíu (chỗ này cắt bớt 22 chữ chíu) - đúng a, chính là tiếng đó.
Tiếp đó tôi nghĩ nếu tôi viết, tôi vô ý thức nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra nhìn thấy gì gì, nhưng mà độc giả biết mà, người có rất nhiều thời điểm không kịp nhắm mắt….
Tôi trơ mắt nhìn Hai Hoa bắn tên cực kỳ chuẩn xác biểu diễn sự dâm đãng, giống như Gà rừng (trong ngươi trong giang hồ) gặp Lưu manh vậy, đầu tiên là đầu tiễn va đầu tiễn hôn môi nồng nhiệt, sau đó lực đạo đấu, ôm, xé rách, vô cùng hài hòa, có dâm âm, kết thúc.
Sau đó các bạn đoán tôi lại nghe thấy gì, ừ ừ, lúc này đại bộ phận mọi người hẳn cũng đoán được tôi nghe thấy "ba ba ba ba ba” (chỗ này bỏ bớt 22 chữ ba) – chính thế, đúng là thanh âm này.
Hai Hoa bắn ra 27 phát tổng cộng 54 mũi tên, toàn bộ chạm nhau trên không trung, lực đạo, vị trí đều nhất trí kinh thế hãi tục. Điều khiến mọi người kinh ngạc là 54 mũi tên rơi xuống đều bảo trì tư thế ôm chặt vào nhau, hai Hoa đứng Nam Bắc, mà 54 mũi tên đều nằm trên đất theo hướng Đông Tây xếp thành 27 đôi…
Sau một thời gian rất dài, tôi cứng lưỡi mắt trợn tròn, cuối cùng không thể nhịn nổi kêu lên: “Cái đệt”. Cùng lúc đó, người khác bên tôi cũng dùng những thán từ như vậy để biểu đạt sự khiếp sợ của mình, lập tức Lương Sơn toàn sơn vang lên một loạt tiếng khen ầm ầm: “Đệt đệt đệt đệt …(chỗ này cắt bớt 100 chữ đệt)