Vụ án thứ 10: Hung Thủ Mỉm Cười
“Tiểu Mã ca, ăn kem không?” Triệu Hổ hươ hươ ly kem trước mặt Mã Hán.
Mã Hán nghiêng đầu bất lực nhìn trời, hôm nay bọn họ muốn bắt một tên hung thủ, đã tập trung mục tiêu, anh cùng Triệu Hổ phụ trách mai phục tại cổng siêu thị chờ người nọ đi ra, Bạch Ngọc Đường bọn họ ở bên trong siêu thị cập nhật tin tức cho hai người..
Trời bắt đầu vào đông, bởi vậy trong gió có chút lạnh, bất quá ngày hôm nay là chủ nhật, bởi vậy lượng người ra vào siêu thị rất lớn.
Lần này người SCI muốn bắt tên là Hoàng Lang, y đã giết chết bốn người, đều là những cô gái trẻ..
Từ khi vụ án sát thủ môi đỏ kia được công bố Bạch Ngọc Đường liền bạo phát, đặc tính hiếu chiến của SCI nổi lên, dục vọng phá án trở nên điên cuồng, chỉ là gần đây không xảy ra một vụ án lớn nào, bởi vậy Bạch Ngọc Đường phất tay mang toàn bộ án tử của đội trọng án tiếp nhận … Toàn bộ người trong cảnh cục gần đây nếu thấy anh đều cật lực tránh né, bởi vì đến gần sẽ gặp áp thấp chết người, ai cũng sợ mình gặp họa lúc nào không hay..
“Không phải nói trái đất đang nóng lên sao?” Triệu Hổ kéo kéo cổ áo, một tay cầm ly kem, một tay khoanh chặt trước ngực rên rỉ, “Em thấy trái đất đang lạnh đi mới đúng a, không phải có chuyên gia nào đó nói địa cầu sắp phải nghênh đón cả một mùa băng giá sao? Chắc là sắp đến rồi đó. Đúng rồi, hôm đó em đọc tờ Hậu Thiên xong, liền đặc biệt mua một cái bật lửa đeo ở trong người.”.
“Đọc Hậu Thiên xong mua bật lửa làm gì?” Mã Hán khó hiểu hỏi, lòng thầm nói cậu lạnh vậy còn đi ăn kem?.
“Zippo.” Triệu Hổ từ trong cổ lôi ra một cái bật lửa hình đĩa bay cho Mã Hán xem, “Đẹp không đẹp không, bên trong y chang dải ngân hà a!”.
“Cậu cũng không hút thuốc lá.” Mã Hán nhíu mày, “Đeo bật lửa làm gì?” Vừa nói vừa cầm lấy mở ra xem..
“Còn nạp đầy xăng nha.” Triệu Hổ hắc hắc cười, “Mua nó về rồi, chờ đến ngày thực sự như Hậu Thiên nói, lão tử sẽ dùng nó đốt tư liệu ở cảnh cục để sưởi ấm.”.
Mã Hán luôn hết cách với Triệu Hổ, đầu tiên là trong hợp tác, thứ hai là, tính nết hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng. Ngươi nghĩ xem a, Triệu Hổ trước đây là cảnh sát nằm vùng, một thân vô lại, Mã Hán lại là tay súng bắn tỉa, nghiêm túc đến mức có thể đông chết côn đồ, bất quá khi Bạch Ngọc Đường bắt bọn họ hợp tác có lẽ còn trông mong sẽ có tác dụng ngoài lề, đại khái là bù đắp tính cách cho nhau đi..
“A, Tiểu Mã ca, nếu như thực sự có ngày tận thế, em biết có một nơi có thể trốn nha.” Triệu Hổ cười hì hì nói.
“Hả?” Mã Hán nhìn hắn..
“Là một nơi ở Nam Thành …”.
Triệu Hổ còn chưa dứt lời, chợt nghe từ trong loa điện thoại truyền ra thanh âm của Bạch Ngọc Đường, “Mã Hán, Hổ Tử, đang tới chỗ các cậu.”
Hai người sau khi nghe xong lập tức nghiêm túc trở lại, Triệu Hổ đem nửa ly kem ột thằng nhóc đi ngang qua rồi vỗ một phát vào mông nó, “Chạy mau.”.
Thằng nhóc vui vẻ nghe lời chạy mất..
Hai người chia nhau đứng hai bên cửa siêu thị, ở những nơi náo nhiệt kiểu như thế này bắt người rất phiền phức, Hoàng Lang này tuy không có súng nhưng đã đeo bốn mạng người trên lưng, y hệt như cái tên của hắn, một con sói nóng nảy, chuyện gì cũng có thể làm được, cho nên hai người bọn họ phải tận dụng cơ hội.
Không bao lâu, quả nhiên thấy một thanh niên đầu một nửa nhuộm vàng, ăn mặc lôi thôi đi ra.
Triệu Hổ cùng Mã Hán trao đổi ánh mắt, Triệu Hổ ho khan một tiếng, làm bộ vô lại khuỳnh khoàng đi vào, cố ý đụng phải tên Hoàng Lang kia..
“Mày đi kiểu gì thế hả?” Triệu Hổ trừng mắt nhìn Hoàng Lang..
Hoàng Lang tựa hồ đã phát hiện ra có cảnh sát đi theo liền không nhiều lời lập tức xoay người bỏ chạy..
Triệu Hổ kéo hắn lại, nhất quyết không buông tha, “A, mày đụng vào người tao mà không bồi thường à?!”
“Mày muốn chết à!” Hoàng Lang nóng nảy vươn tay rút con dao giấu trong người ra, hướng về phía Triệu Hổ đâm tới.
Triệu Hổ sớm đã có chuẩn bị, lập tức né sang một bên rồi nhấc chân đạp vào đầu gối Hoàng Lang..
Hoàng Lang đâu ngờ tên côn đồ kia lại lợi hại như vậy, khi kịp ngộ ra Triệu Hổ rất có thể là cảnh sát thì đằng sau đã có người đạp vào cẳng chân hắn một phát..
Chân hắn mềm nhũn khuỵu xuống đất, sau đó cảm thấy có gì đó cứng rắn chĩa vào sau đầu, rồi có người lạnh lùng nói, “Cảnh sát đây, động đậy sẽ nát đầu, bỏ dao xuống, giơ tay lên.”.
Hoàng Lang thành thành thật thật buông dao xuống giơ tay lên, Triệu Hổ kéo hắn đứng dậy, gập hai tay ra sau lưng, lúc này Hoàng Lang mới nhìn rõ, thứ Mã Hán cầm trong tay căn bản không phải là súng, mà là… một cái chìa khoá ô tô..
“Mày đùa giỡn tao?” Hoàng Lang cắn răng..
Mã Hán nhún nhún vai, “Cảnh sát cũng biết hài hước a.”.
Hoàng Lang khóe miệng co rút, Triệu Hổ ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, rất không nể mặt mà phá ra cười..
“Cười cái gì, bắt được không?” Từ trong tai nghe điện thoại thanh âm của Bạch Ngọc Đường truyền đến..
“Bắt được rồi đội trưởng.” Mã Hán trả lời..
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang ở trong thang máy lầu hai, Bạch Ngọc Đường xoay mặt hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu làm sao biết Hoàng Lang sẽ đến siêu thị này?”.
“Rất đơn giản a.” Triển Chiêu nói, “Hoàng Lang là một tên biến thái, giết người vì muốn thỏa mãn sở thích cá nhân, bởi vậy hắn mới đặc biệt lựa chọn những cô gái đẹp để ra tay. Bất quá gần đây phụ nữ rất đề phòng, hắn đụng vào không được, cho nên đã đổi hướng sang ——nội y phụ nữ, loại tâm lý phạm tội này rất bình thường. Bất quá đến shop bán nội y rất dễ bị nghi ngờ, hơn nữa cũng dễ bị tóm, bởi vậy hắn lựa chọn đến siêu thị.”.
Triển Chiêu nói xong, vươn tay lấy một tờ rơi quảng cáo đưa cho Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy mặt trên viết, “Nội y đại hạ giá, có tất cả các thương hiệu nổi tiếng, các mĩ nữ ngực đẹp năng động, đừng nên bỏ qua!!!”.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lắc đầu đem tờ quảng cáo nhét vào thùng rác dưới thang máy.
Cách đó không xa, Lạc Thiên Bạch Trì bọn họ cũng đã tới… Ngay lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị gọi mọi người quay về, đột nhiên…
“Đoàng đoàng đoàng”.
Từ cửa siêu thị truyền đến ba tiếng súng chói tai.
“Rầm” một tiếng, bên ngoài tung toé mảnh thuỷ tinh vỡ nát… Loại thủy tinh này không vỡ thì thôi, đã vỡ thì tứ phân ngũ liệt, y như những hạt bụi nhỏ thi nhau lã chã rơi xuống, trên đường thật nhiều người bị cảnh đó làm cho sợ hãi..
“Ai nổ súng?” Bạch Ngọc Đường hỏi bọn Mã Hán đang đứng ở cửa, đồng thời mang theo người chạy vào..
Lúc này, Mã Hán cùng Triệu Hổ đang loay hoay tìm nơi phát ra tiếng súng …
Tiếng súng rất gần, ngay cách đó không xa, hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngay lối đi trước mặt có một nam nhân trẻ tuổi mặc đồ thể dục màu xám đang cầm súng chĩa lên trời, trong miệng la to, “Tới, hắn tới rồi … Ta muốn chết… Ta không muốn chết a, ta không có hại người …”.
Mã Hán cùng Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, nam nhân này tinh thần rất không bình thường, bất quá bộ dáng thoạt nhìn thật giống một nam sinh, thế nào lại có súng trong tay?
“Hắn đã bắn năm phát.” Mã Hán nói với Triệu Hổ..
“Còn một viên.” Triệu Hổ nói..
“Cũng có thể là không có.” Mã Hán nói, rồi chỉa chỉa tay với Triệu Hổ, ý bảo cùng anh đánh bọc sườn.
May là lúc này thanh niên kia đưa lưng về phía bọn họ, không hề để ý..
Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng tới bên ngoài, Lạc Thiên ở một bên chuẩn bị tùy thời có thể phóng qua..
Ngay khi Triệu Hổ cùng Mã Hán thành công tới gần người thanh niên tinh thần bất ổn kia thì đột nhiên, Hoàng Lang đang bị còng tay ở phía sau hô to một tiếng, “Đằng sau!”.
Thanh niên kia lập tức quay đầu lại… Vừa lúc Mã Hán đi tới sau lưng hắn..
Nam nhân đó tựa hồ bị kinh sợ liền hô to, “Đừng giết ta!” Nói rồi đưa tay nổ súng..
Mã Hán còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác Triệu Hổ bên cạnh lao sang… gần như đồng thời, tiếng súng vang lên, Mã Hán có thể thấy viên đạn lao vào người Triệu Hổ..
“Hổ Tử!” Mã Hán hét to, Lạc Thiên xông lên một tay tóm lấy thanh niên không khống chế được bản thân kia, chế phục.
“Hổ Tử!” mọi người SCI chạy đến xem Triệu Hổ, Mã Hán lật người cậu lại, thầm nghĩ nghìn vạn lần phải còn hơi thở nha!
Thế nhưng khi lật lại rồi, mọi người chỉ thấy Triệu Hổ nhe răng trợn mắt xoa ngực cảm thán, “Nương a … Đau muốn chết, súng lục thật con mẹ nó có lực.”.
“Cậu sao rồi?” Mã Hán ngăn tay hắn lại nhìn vào vết thương.
Triệu Hổ che lại hô to, “Đừng nhìn lung tung, em có bạn gái rồi.”.
“…” Mã Hán tức chết được, bất quá thấy hắn cợt nhả như vậy, hẳn là không tiêu được …
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống nhìn Triệu Hổ, chỉ thấy hắn ngồi dậy, từ trong ngực lôi ra cái bật lửa bị một viên đạn cắm vào, chớp mắt, “Đội trưởng… Zippo này giá ba trăm, anh sẽ thanh toán chứ?”.
Tất cả mọi người thở dài một hơi, Bạch Trì ngồi phệt xuống chân cầu thang, “Tóc thiếu chút nữa bị doạ trắng.”
Mọi người cũng bất lực, Triệu Hổ dựa vào vận khí mà suýt chết trong gang tấc như vậy không phải mới lần một lần hai, quả thật là người có gặp nạn cũng không bao giờ chết trong truyền thuyết sao?
Trầm mặc một hồi, mọi người song song vươn tay nhéo Triệu Hổ mấy phát… Đúng là dọa chết người mà.
Vương Triều đưa tay nâng hắn dậy, Mã Hán trái lại quay đầu, nhìn Hoàng Lang đang đứng một bên xem náo nhiệt..
“Hắc hắc.” Hoàng Lang nhìn Mã Hán sắc mặt âm trầm đang đi tới, cười hì hì, “Sát nhân cũng biết hài hước a.”
Mã Hán nhíu mày..
“Muốn đánh nhau sao?” Hoàng Lang cười xấu xa, “Tôi nghe nói cảnh sát đánh bị thương phạm nhân là phạm pháp nha, hiện tại là thanh thiên bạch nhật, anh muốn đánh nhau thì cứ động thủ đi.”.
Triển Chiêu ở một bên nghe được, đột nhiên nói, “Mã Hán!”.
Mã Hán quay lại nhìn anh, Triển Chiêu nói, “Cậu hành động bất lợi, xử lý sự việc không thích đáng, thiếu chút nữa là có thương vong, hiện tại phạt cậu tạm thời cách chức nửa ngày, súng cùng thẻ cảnh sát nộp lại, cậu bây giờ không phải cảnh sát, hảo hảo tỉnh lại cho tôi, ngày mai trở lại đi làm.”.
Mã Hán hơi sửng sốt một chút, lập tức nhếch nhếch khoé môi, đem súng cùng thẻ cảnh sát giao cho Triển Chiêu, rồi quay đầu lại một lời cũng không nói lập tức túm lấy Hoàng Lang tẩn ột trận..
Cuối cùng Hoàng Lang ai ai kêu đau bị mang đi, Mã Hán quay trở lại, Triển Chiêu đem thẻ cảnh sát và súng trả lại cho anh, Mã Hán cúi đầu nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Hổ ở một bên vẻ mặt kích động, “Tiểu Mã ca thật oai phong nga, anh là nam nhân đầu tiên vì em mà đánh nhau đó.”
Tất cả mọi người bất lực, Bạch Ngọc Đường liền dội cho hắn một gáo nước lạnh, “Đến bệnh viện kiểm tra đi, hai ngươi chiều nay nghỉ ngơi, sáng mai hẵng trở lại.”
“Không cần đâu?” Triệu Hổ xoa xoa ngực, “Ngay cả da cũng không bị gì mà.”.
“Ai, đi thôi.” Bạch Trì đẩy đẩy hắn, “Dù sao cũng miễn phí, vừa thuận tiện được kiểm tra toàn thân a.”
Bất đắc dĩ Triệu Hổ không thể làm gì khác hơn là cùng Mã Hán đi trước, hai người đi xa rồi, Triệu Hổ mới thì thầm, “Này, muốn biết không? Chỗ để trốn đó đó, địa phương kia siêu cấp an toàn a!”.
Mã Hán vẫn giữ nguyên bộ dáng lãnh đạm già dặn mà lờ tít đi, bất quá cũng khẽ liếc nhìn cái Zippo bị đạn bắn thủng một chút, sau đó tiếp tục rảo bước.
Chờ hai người đều đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn người thanh niên điên điên khùng khùng bị Lạc Thiên áp xuống đất kia.
Thanh niên này mặc dù đã bị khống chế vẫn không ngừng la hét “Buông ta ra, ta không có hại người a… Đừng giết ta, đừng giết ta, không liên quan đến ta mà.”.
“Đội trưởng, hắn rất không bình thường.” Lạc Thiên nói với Bạch Ngọc Đường..
“Miêu Nhi, có phải bị tâm thần gì đó không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu..
Triển Chiêu nhìn qua rồi vươn tay vạch mắt hắn quan sát một chút, sau đó khẽ nhíu mày nói, “Kỳ quái a.”
“Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn qua, lời nói vừa ra khỏi miệng, đột nhiên thấy thanh niên kia kịch liệt co quắp một chút, sau đó, trên mặt dĩ nhiên lại bày ra một nụ cười mỉm thật tươi..
Thần tình quỷ dị đến mức làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hít một hơi, lại nhìn nữa thì, thanh niên nọ vẫn duy trì dáng tươi cười… con ngươi phóng đại… hô hấp đình chỉ..
“Đã chết?” Bạch Trì kinh hãi, Bạch Ngọc Đường đưa tay ấn lên động mạch của hắn, lắc đầu, “Đã chết.”
“Trước khi hắn chết vì sao lại cười?” Lạc Thiên ngửa mặt nhìn nơi hắn vừa nhìn, cái gì cũng không có a… Chỉ là nhà cao tầng cùng bầu trời xanh biếc, hắn đã cười với ai?.
“Ừm…” Triển Chiêu đứng lên, đưa tay xoa xoa cằm.
“Miêu Nhi, có ý kiến gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi..
Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi mọi người, “Đúng rồi, mọi người đã nghe qua trên đảo Sardinia ở Địa Trung Hải có người Phoenicia không?”
“Hả?” Mọi người có chút không rõ Triển Chiêu vì sao đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, cùng nhau mờ mịt lắc đầu.
“Lúc người Phoenicia chết sẽ phải trải qua một khoảng thời gian điên cuồng, sau đó khi chết sẽ xuất hiện loại tươi cười quỷ dị này, mọi người gọi hiện tượng này là xác chết mỉm cười.” Triển Chiêu nói, đường nhìn rơi vào thứ trang sức mang đậm phong vị dân tộc mà người kia đeo trên người. Sau đó ngồi xổm xuống đưa tay cầm lấy quan sát thì thấy đây là một khối điêu khắc nhỏ bằng gỗ. Chính xác hơn là một khuôn mặt chỉ to bằng đồng xu, trên khuôn mặt ấy, con mắt cong xuống, cái miệng cong lên, cười đến vô cùng quỷ dị..
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi..
Triển Chiêu cầm lấy nhìn một hồi rồi nói, “Đồ đằng của người Phoenicia, gọi là khuôn mặt xác chết mỉm cười.”
_____________________
Chú thích:
Sardigna (tiếng anh là Sardinia) hòn đảo lớn thứ hai ở Địa Trung Hải (sau Cilicia). Vùng Sardigna có diện tích 24.090 km vuông. Hòn đảo được bao bọc bởi đảo Corsica của Pháp, bán đảo Ý, Tunisia và quần đảo Baleares. Sardigna theo hiến pháp là một phần của Ý, được trao quyền tự trị vùng theo hiến pháp Ý
Phoenicia là một nền văn minh cổ đại nằm ở miền bắc khu vực Canaan cổ đại, với trung tâm nằm dọc vùng eo biển Liban, Syria, và bắc Israel ngày nay. Nền văn minh Phoecinia là một nền văn minh dựa vào thương mại hàng hải trải khắp Địa Trung Hải trong suốt thời kỳ từ năm 1550 TCN tới năm 300 TCN. Người Phoenicia thường giao dịch bằng phương tiện thuyền galê, một loại thuyền lớn sử dụng sức người để di chuyển. Phoenicia là xã hội cấp nhà nước đầu tiên sử dụng bảng chữ cái một cách rộng rãi. Bảng chữ cái ngữ âm Phoenicia được cho là nguồn gốc của những bảng chữ cái hiện đại, mặc dù nó không chứa nguyên âm (sau này được bổ sung bởi người Hy Lạp). Người Phoenicia nói tiếng Phoenicia, một thứ tiếng thuộc nhóm ngôn ngữ Canaan trong ngữ hệ Semitic. Thông qua thương mại hàng hải, người Phoenicia phổ biến việc sử dụng bảng chữ cái tới Bắc Phi và Châu Âu. Người Hy Lạp đã sử dụng bảng chữ cái và truyền lại cho người Etrusca, những người đã truyền lại cho người La Mã.