Mục lục
S.C.I. Mê Án Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn thiếu niên dẫn đường cho Bạch Ngọc Đường bọn họ, kỳ thật cũng chẳng phải du côn, chỉ là dân sống ở đây thôi. Vùng này là một trong những khu phức tạp nhất của thành phố T, địa hình phức tạp, chợ búa đông đúc, không biết từ khi nào ở đây lại được gắn cái mác là “Xóm cũ”.

“Hễ là con trai đánh nhau tại xóm cũ, đều sẽ gia nhập bang phái.” Dần dần biến thành câu nói lưu hành trong giới học sinh. Những học sinh có gia cảnh nghèo khó thường sẽ được gắn mác là lưu manh, hết lần này tới lần khác, dần dần sẽ nổi tiếng khắp trường. Vì vậy có một quy luật — Ở nơi có giai cấp phân biệt, chắc chắn sẽ có đấu tranh, hơn nữa giữa các học sinh sẽ xảy ra xung đột. Mà căn cứ theo giá trị quan (*) của đại đa số con người, bọn nhỏ sống ở xóm cũ sẽ bị đổ lỗi là người gây ra mọi chuyện.

(*) Giá trị quan: là việc phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó. [WikiJP - dịch: Tenkana Home]

Thiếu niên tóc vàng tên là Trần Chí Tân, có một đứa em gái tên là Trần Chí Cầm, cha mẹ đã mất, hai anh em ở với bà nội trong một căn nhà nhỏ, ba bà cháu dựa vào tiền làm công của hai anh em với tiền về hưu để sinh sống.

Nam sinh có vóc dáng cao là tuyển sinh đặc biệt của trường thể dục gần đó, chơi bóng rổ, tên là Từ Kiệt.

Nam sinh mập mạp gọi là Tiểu Hổ, nói tới cũng khéo, Tiểu Hổ trùng tên lẫn họ với Triệu Hổ. Triệu Hổ nhìn hắn một lúc, vỗ đầu hắn, “Được rồi, cho chú mày tên Đại Hổ, ta Tiểu Hổ cho.”

Một người nãy giờ không nói gì, thoạt nhìn có dáng thư sinh, tóc đen, đeo mắt kính, tên là Trần Kính. Hắn sinh ra ở đây, nhưng sau đó cha hắn đột nhiên trở nên giàu có, cho nên đi tìm vợ mới, hắn là con một, cha hắn rất thương hắn, nhưng hắn lại muốn ở mẹ, nên lưu lại sống ở đây.

Triển Chiêu nghe xong, trong lòng nghĩ chỉ là học sinh phổ thông thôi, chẳng có gì đặc biệt. Nói tới cũng kì lạ, không biết từ lúc nào, khó khăn đã biến thành một loại thân phận đặc biệt, một người khi gặp phải chuyện khó khăn, họ sẽ chẳng nhận được sự cảm thông mà đó sẽ là sự kỳ thị, không biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì, con người đột nhiên đều trở nên “mạnh mẽ”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ đại khái giới thiệu bản thân một chút, nhưng mà cũng không nhắc tới mình là cảnh sát, chỉ nói tới đây tảo mộ với muốn thăm trường học.

“Được rồi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Chí Tân, “Sao các cậu lại nói không ai nhớ tới bà Thái và Tân Tân?”

“Chính xác là không phải không có ai nhớ tới bà Thái và Tân Tân, mà là chẳng ai nhớ tới mọi người ở đây cả.” Chí Tân hơi nhún vai, “Người sống ở đây phần lớn đều là trẻ mồ côi, ít người có thân nhân lắm, bình thường đều đã chết, không còn ai nhớ rõ. Cho nên mấy người chúng tôi có hứa với nhau, ai chết trước thì người còn sống hằng năm phải tới tảo mộ, nếu cùng chết hết thì phải an táng cùng một chỗ.”

Triển Chiêu hơi nhướn mày, vuốt cằm — Một người vẫn còn trẻ, hẳn lên nên vui vẻ lạc quan mới đúng, cớ sao lại bi quan như thế?

Triệu Hổ vỗ vai Tiểu Hổ, “Anh nói nè mấy đứa, tuổi còn trẻ, đường đời còn dài, chưa biết ngày mai ra sao, cần gì phải hứa thấy ghê vậy chứ, phải là mười năm sau gặp lại, có lẽ chỉ vài năm sau thôi, đến lúc đó có vợ có con hết rồi, con mình lại tiếp tục làm bạn với nhau, chẳng phải sao!”

Triển Chiêu hơi cong môi, đây chính là tính cách lạc quan điển hình.

“Được rồi, mấy anh rốt cuộc làm nghề gì?” Trần Chí Tân hỏi Triển Chiêu bọn họ, “Người mẫu? Hay làm kinh doanh?”

“Ách…” Bạch Ngọc Đường chưa kịp nói, Triển Chiêu đã nhỏ giọng trả lời thay, “Giáo viên.”

“Giáo viên?!” Bốn người kinh ngạc.

“Giáo viên của trường bên cạnh?” Trần Kính lắc đầu ý bảo không tin, “Nếu trường bên cạnh có giáo viên đẹp thế này, hẳn là đã truyền khắp làng khắp xóm rồi, làm sao chúng tôi lại không biết chứ?”

“Tới khảo sát.” Triệu Tước thuận miệng trả lời, Bạch Ngọc Đường cứng ngắc gật đầu.

“Anh dạy môn gì?” Trần Chí Tân hỏi Triển Chiêu.

“Tâm lý học.”

“Nga, giáo viên bệnh tâm thần..”

Chí Tân nói xong, trong lòng mọi người đều có chút hồi hộp, Bạch Ngọc Đường nhanh tay giữ chặt Triển Chiêu sắp sửa bạo phát, “Đừng so đo với con nít.”

Triển Chiêu đứng một bên tự nói, “Tâm lý học không phải bệnh tâm thần, tâm lý học không phải bệnh tâm thần…”

Bốn người hai mặt nhìn nhau, sao vậy?

Triệu Tước bội phục, “Mấy đứa liều thật, cả ta còn chưa dám nói.”

Mọi người đã tới trước cửa nhà thờ.

“Cũ quá trời.” Triệu Hổ quan sát, “Nhà thờ này vẫn còn hoạt động à?”

“Chỉ còn dùng để rung chuông thôi.”

“Rung chuông?” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, chợt nghe từ trên cao, truyền đến tiếng chuông vang. Tiếng chuông mang theo một loại cảm giác trầm tĩnh, không biết phải nói là êm tai hay không êm tai nữa, nhưng mà… Nếu đã nghe thành thói quen, hẳn sẽ có một cảm giác nhớ về chuyện cũ.

“Người rung chuông sống ở đây luôn?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Ai trả lương?”

“Ân, ông chủ của miếng đất này?” Trần Chí Tân nhún vai, “Mảnh đất chúng tôi đang sống là thuộc về tư nhân.”

“Vậy sẽ phá bỏ nhà thờ này sao?” Triệu Tước có chút nuối tiếc.

“Hẳn là không.” Trần Chí Tân mỉm cười, “Mảnh đất này đã bị bán nhiều năm rồi, nhưng mà cũng chẳng nghe nói sẽ phá bỏ hay xây lại, hắc hắc, có lẽ là dân ở đây, sau đó làm ăn phát đạt, rồi mua lại mảnh đất này để làm kỷ niệm.”

“Toàn bộ khu này?” Bạch Ngọc Đường cũng thấy kì lạ, Thành phố T mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, nhưng xóm cũ này vẫn còn nằm trong nội thành, thế mà chẳng phá bỏ hay xây dựng lại, nếu làm bất động sản hẳn là phải có một tài sản nhỏ, người mua đúng là có ý riêng.

“Nghĩa địa ở đằng sau.” Chí Tân dẫn bọn họ đi.

“Bọn họ được chôn ở đây?” Bạch Ngọc Đường vô cùng hiếu kỳ, “Cứ chôn vậy sao? Bây giờ vẫn cho phép làm vậy?”

“Ở đây không có ai quản lý hết, nhiều người không có tiền để hỏa táng, cứ thế chôn ở đây, vì vậy không biết từ khi nào, nó đã biến thành một bãi tha ma.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, “Vậy cũng được á?”

“Có ai quản đâu.” Tiểu Hổ nhún vai, “Người ở đây đều chỉ có một mình, ai lại quan tâm bọn họ được chôn ở đâu? Không ai tới viếng, tự nhiên cũng chẳng có ai phát hiện.”

Triển Chiêu nhìn bọn họ, “Mấy cậu học cấp mấy?”

“Cấp ba.” Chí Tân đắc ý, “Năm sau có thể đi kiếm việc làm rồi.”

“Không học tiếp sao?” Triệu Hổ nhíu mày, “Bây giờ thi đại học cũng không khó, học trường dạy nghề cũng được mà, con nít đừng vào đời quá sớm.”

Chí Tân bĩu môi, “Quên đi, tôi muốn kiếm chút tiền cho em gái làm của hồi môn.”

Triệu Hổ nhíu mày, xoay đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn tay vỗ vai hắn — Hiện thực luôn tàn khốc mà, nhiều người có số phận rất bi thảm.

Mọi người bước vào nhà thờ, thấy một ông già mặc đồ đen, quấn khăn choàng cổ, khập khiễng bước ra cửa. Cánh cửa bị lệch, cho nên có đóng hay không cũng giống nhau.

“Đừng có phá!” Ông vừa thấy bọn Chí Tân liền rống lên, sau đó cũng mặc kệ, xoay người vào căn phòng nhỏ trong nhà thờ, tiếp tục ăn mì.

“Người lớn ở gần đây đều nói ông ấy là quái nhân rung chuông, còn nói ông thích ăn thịt con nít để hù dọa tụi nó!” Chí Tân cười cợt nhả, tựa hồ còn muốn hù Triệu Tước, bởi vì nhìn ông đặc biệt nhã nhặn, thường xuyên để lộ biểu tình như con nít.

Quả nhiên Triệu Tước liền ôm cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Á! Ghê quá hà!”

Triển Chiêu liếc ông — Không biết mắc cỡ!

Triệu Tước chớp mắt nhìn hắn — Phải cho tụi nhỏ chút mặt mũi chớ!

Phía sau nhà thờ, quả thực có một mảnh sân nhỏ, xung quanh được trồng những cây thông cao chót vót, dưới tàng cây có nhiều phần mộ mộc mạc.

“Kiểu dáng Tây Âu?” Triển Chiêu nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở hai mộ bia làm bằng đá cẩm thạch màu trắng. Hoa phần mộ đó cũng không lớn, bên trên có khắc năm sinh năm mất, thế nhưng không có ảnh chụp. Ở giữa hai tấm bia, có một tiểu thiên sứ xinh đẹp được khắc bằng đá cẩm thạch. Trải qua mưa gió nhiều năm, bây giờ nhìn có chút cũ kỹ, nhưng thần thái vẫn hoạt bái dễ thương, làm cho người ta thấy ấm áp, hạnh phúc.

“Rất dụng tâm.” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi Triệu Tước, “Cái vị Bạch Bạch Bạch của chú, tại sao năm nào cũng tới đây?”

Triệu Tước xoay mặt đi, “Ai mà biết.”

Bạch Ngọc Đường bước tới, đặt bó hoa bách hợp ở trước mặt tiểu thiên sứ, hỏi Chí Tân, “Hai bà cháu chết thế nào?”

“Bà Thái bị bệnh chết, còn Tân Tân thì không biết.”

“Không biết?” Triển Chiêu có chút buồn bực, “Có ý gì?”

“Một buổi chiều nọ, bà Thái đột nhiên nói Tân Tân đi đâu mất rồi, đi tìm khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, chúng tôi nghĩ Tân Tân đã bị bắt cóc. Bà Thái ngồi trước cửa chờ suốt đêm.”

“Chúng tôi qua an ủi bà, cả đêm bà đều nói mong Bồ Tát phù hộ cho Tân Tân, nếu thật sự bị bắt cóc, cũng mong là sau đó được người có gia thế trong sạch thu nhận về nuôi, ngàn vạn lần đừng để Tân Tân chịu khổ.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Sự thật chứng minh nó không bị bắt cóc?”

“Sáng hôm sau, bà Thái đi tìm, khi trở về, phát hiện trước cửa nhà có một tờ giấy, bên dưới có một cái túi đựng rất nhiều tiền, trên tờ giấy viết, “Nếu bà không tìm thấy, thì hãy tìm chúng tôi.” Chí Tân lắc đầu, “Trên giấy còn vẽ đường tới mộ của Tân Tân, sau đó còn viết xin lỗi.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Xin lỗi? Còn tờ giấy thì sao?”

“Đã sớm mất rồi.”

“Lúc chúng tôi tới đó, phát hiện có một bia mộ dựng thẳng, bên cạnh có một cái hố, bên trong là một chiếc quan tài đắt tiền, mở nắp. Tân Tân nằm bên trong, vẻ mặt an tĩnh, còn được thay quần áo mới.” Nói xong, vươn tay chỉ cổ, “Nhưng mà trên cổ Tân Tân có một cái lỗ.”

“Do đạn bắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không biết.” Chí Tân thở dài, “Tân Tân lúc đó đã đông cứng, không còn thở, đó lần đầu tiên tôi thấy người chết, còn bà Thái thì khóc lên khóc xuống, xỉu mấy lần. Chúng tôi định đưa thi thể của Tân Tân đi hỏa táng, sau đó chuyển ra nghĩa trang công cộng, dù sao cũng nhận được tiền, nhưng bà Thái không chịu sử dụng số tiền đó. Chúng tôi lúc đó rất sợ nhưng cũng không báo cảnh sát, tự đậy nắp quan tài lại, sau đó lấp đất vào. Từ hôm đó trở đi, bà Thái mặc kệ mưa gió cứ tới đây chờ, muốn chờ hung thủ tới đây nói lý do, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy ai. Không lâu sau, bà cũng chết, chờ chúng tôi phát hiện ra, ở đây đã xuất hiện thêm một bia mộ.”

Nói đến đây, bốn thằng nhóc đều híp mắt nhìn mọi người, “Đừng nói là các anh có liên quan tới cái chết của Tân Tân nha?!”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không hề.”

“Chứng cứ đâu!” Mấy thiếu niên hoài nghi.

“Chúng tôi không biết nghĩa địa nằm ở đâu.” Bạch Ngọc Đường nói một câu, bốn người bĩu môi — Đúng ha!

Sau đó, mọi người đơn giản bái tế hai người không quen biết. Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Bái tế xong rồi, chú dẫn chúng tôi tới đây hẳn là có lý do.”

Triệu Tước nhìn chằm chằm tiểu thiên sứ tới ngẩn người.

Triển Chiêu thấy ông không nói lời nào, xoay đầu liếc Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, nhún vai — Không biết a.

“Ê, có nên dẫn bọn họ đi xem cái kia không?”

Lúc này, mấy nam sinh khe khẽ nói với nhau.

“Không nên, có quen biết gì đâu.”

“Nhưng mà họ không giống người xấu.”

“Ê, người ta mới cứu mày một mạng đó!”

“Đi xem cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Thứ thú vị.” Trần Chí Tân vẫy vẫy mọi người, kéo nhau vào nhà thờ.

Trong nhà thờ cũng không có gì đặc biệt, nó chỉ quá cũ mà thôi.

“Nhìn cái gì đâu?” Triển Chiêu không rõ.

“Mấy giờ rồi anh?” Tiểu Hổ hỏi Mã Hán đi phía sau, nãy giờ không nói tiếng nào.

“4h28.”

“Nhanh lên, khoảng 4h30 là thấy đó.” Trần Chí Tân bọn họ tựa hồ rất kích động.

“Nhìn cái gì mới được?” Tất cả đều không giải thích được.

“Hẳn là nhìn cái kia.”

Triệu Tước mở miệng nói, vươn tay chỉ về bức tường ở phía trước.

Mọi người liền ngẩng đầu nhìn, trên bức tường trước mặt, có một cây thánh giá rất lớn, hầu như chiếm hẳn có mặt tường. Đầu tiên người bình thường sẽ nghĩ có cái gì đó đặc biệt, bức tường sẽ bị đổ hay đại loại vậy, qua một lúc nhìn lại, xung quanh cây thánh giá đột nhiên xuất hiện hào quang.

“Có thiệt không vậy…” Triệu Hổ bước tới nhìn cho kỹ, “Cool quá!”

Theo ánh mặt trời dần dần ngả về tây, ánh sáng tà tà chiếu vào nhà thờ âm u, tạo thành hào quang xung quanh cây thánh giá.

Sau khi Triển Chiều nhìn thấy cây thánh giá bị vầng sáng bao lấy, chẳng hiểu sao lại đột nhiên nổi da gà. Nếu lúc này có tiếng chuông nặng nề vang lên, đây chắc chắn sẽ là thể nghiệm không gì sánh bằng.

“Thiết kế mới lạ quá!” Triệu Tước cũng nhịn không được, tán thưởng.

“Cool chứ?” Chí Tân đắc ý, “Trước đây không có, sau đó đột nhiên xuất hiện!”

“Đột nhiên?” Triển Chiêu hơi sửng sốt.

Mã Hán nhặt lên xác đạn ở dưới đất đã rỉ sét, đưa cho Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường chạy tới trước cây thánh giá, xoay đầu lại, cười nói, “Có vết đạn!”

Cùng lúc đó, kim quang chiếu lên thân thể Bạch Ngọc Đường, tạo thành hào quang xung quanh. Ánh nắng chiều tà rất nhanh đổi biên độ, bắn thẳng vào kim quang xung quanh cây thánh giá trên bức tường, hai ánh sáng giao nhau làm người ta chói mắt, chiếu thẳng vào mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhắm mắt lại, trong lòng sinh ra ảo giác quỷ dị, phảng phất cường quang đã bị thân ảnh Bạch Ngọc Đường nuốt mất, chỉ còn lại nửa viền không trọn vẹn.

Hơi nheo nheo mắt, Triển Chiêu chợt nghe thanh âm của Triệu Tước vang lên bên tai, hắn không biết ông đã tới bên cạnh mình từ lúc nào, trong giọng nói mang theo tiếu ý, tựa hồ ám chỉ điều gì đó, “Thần thánh sẽ phù hộ người tốt, nhưng cũng sẽ cướp đi người quan trọng nhất.”

Triển Chiêu lập tức đảo mắt nhìn chằm chằm Triệu Tước.

Triệu Tước mỉm cười, “Chậc chậc… Ánh mắt thấy ghê quá, con mèo hung ác!”

Ánh sáng dần dần biến mất, Triển Chiêu xoay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đang đứng đó, tâm tình trong nháy mắt liền tốt lên, “Tiểu Bạch.”

“Miêu nhi… Tới đây đi.”

Bạch Ngọc Đường lúc này đang ngẩng mặt nhìn mái vòm cao cao, nói với Triển Chiêu, “Tôi nghĩ, tôi đã biết Tân Tân chết thế nào rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK