Lạc Thiên rất ít đến khu này của thành phố S, thấy cảnh đằng trước vô cùng náo nhiệt có chút giật mình, bèn nói, “Còn có nơi đông vui thế này loại này, tôi phải tìm cơ hội đưa Dương Dương đến đây chơi, nó gần đây bắt đầu thích vẽ tranh.”
“Thật không?” Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Dương Dương thích vẽ tranh à?”
“Ừ.” Lạc Thiên gật đầu, mở ví ra cho Bạch Trì nhìn, chỉ thấy bên trong ví là ảnh chụp Dương Dương và Lạc Thiên, bên trong Dương Dương cầm một bức tranh lồng kính, tuy rằng nhìn không ra bức tranh là vẽ cái gì, thế nhưng màu sắc thấy rất được, phối hợp rất có nghệ thuật.
“Dương Dương trước đó trong cuộc thi vẽ ở trường giành được giải nhất, nó liền mê vẽ tranh.” Lạc Thiên cười cất ví đi, nói, “Đáng tiếc tôi cái gì cũng không biết, đang muốn cuối tuần dẫn nó đến triển lãm mỹ thuật chơi.”
“Rất có mầm mống nghệ thuật nha.” Triển Chiêu vừa ngắm bức tranh, tán thán nói.
“Bất quá tôi chỉ sợ nó không kiên định, nó tháng trước vừa nói muốn học luật, tuần trước thì nói phải làm bác sĩ, tuần này bắt đầu nói phải làm hoạ sĩ.” Lạc Thiên cười tủm tỉm.
Ba người kia nhướn mày nhìn… Có con trai có khác a, nhìn xem anh tự đắc kìa.
“Bằng không em cũng đi nhận nuôi một bé con vậy.” Bạch Trì vuốt cằm nói, “Trinh cũng không thể sinh con… Nên là một cô bé nhỉ?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi về cửa bảo tàng mỹ thuật, vừa liếc mắt nhìn nhau, liếc Trì, “Việc này em có bàn qua với Triệu Trinh không đấy?”
Bạch Trì gật đầu, “Anh ấy nói không nên, muốn nhận nuôi thì chờ bọn em sáu mươi tuổi đã.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Sáu mươi tuổi?”
“Vâng.” Bạch Trì mếu máo, “Anh ấy nói, sáu mươi tuổi, em về hưu rồi, sau đó có thể chăm con, nếu như để anh ấy chăm con, nói không chừng chăm không được, mà ngay cả anh ấy và Lisbon đều nuôi không sống nổi luôn.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy anh cũng cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Miêu nhi, cậu nghĩ gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu cũng muốn nhận nuôi một đứa con?”
Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, “Nuôi một đứa bé còn không bằng nuôi sư tử con.” Nói rồi, mở ví của mình ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, dở khóc dở cười, trong ví Triển Chiêu có tấm ảnh hai người họ chụp chung, ở giữa lại dán thêm hình con sư tử con trắng mà anh cắt từ tấm ảnh được gửi đến ra.
Đang nói, mọi người đi vào trong bảo tàng mỹ thuật, Bạch Ngọc Đường báo cho nhân viên trực sảnh, bọn họ là tới điều tra vụ án bức danh họa bị mất, bảo vệ trực dẫn họ đến hiện trường vụ mất trộm, nói cho Bạch Ngọc Đường, Lý Hạo phải hơn nửa giờ nữa mới có thể đến.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi theo người bảo vệ, Triển Chiêu thấy trong chỗ triển lãm đang trưng bày một tác phẩm ảnh chụp, liền nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, các cậu đi đi, tôi ở chỗ này xem.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mang theo Bạch Trì và Lạc Thiên tiến vào, Triển Chiêu một mình đi tới trước tấm ảnh được trưng bày.
Cô nhân viên trực ở đó đi tới giới thiệu cho anh, “Lầu một là triển lãm ảnh chụp, chủ đề là Châu Phi, lầu hai là triển lãm nghệ thuật điêu khắc, lầu ba là triển lãm tranh, lần này trưng bày đều là những bức tranh cổ điển, rất đẹp.”
“Vậy à.” Triển Chiêu gật đầu, chuẩn bị đi xem từng tầng một. Lầu một các tác phẩm ảnh chụp có thể nói là tuyệt đẹp, lưu lại không phải cái vẻ thê lương của những thảo nguyên lớn ở Châu Phi, mà là một sự hoang vu mênh mang giữa các gam màu chớp sáng rõ, tràn ngập tính nghệ thuật và linh khí.
“Thế nào?” Phía sau một giọng nói quen thuộc truyền đến, “Cho chút ý kiến đi.”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc ngắn cao gầy đứng ở phía sau.
“Lưu Phương?” Triển Chiêu lấy làm ngạc nhiên, chỉ thấy thân thể Lưu Phương [1] đã hoàn toàn bình phục, lưng đeo một cái túi, trước ngực có một cái camera, “Thân thể anh bình phục rồi?”
“Ừ.” Lưu Phương gật đầu, “Sớm đã lành rồi, còn đi một chuyến đến Châu Phi.”
“Nói như vậy, những bức ảnh này là anh chụp?” Triển Chiêu giật mình.
“Ừ.” Lưu Phương gật đầu, “Thương thế lành rồi thì làm việc ở studio, đến Châu Phi, chụp về một núi ảnh.”
“Anh đi một mình a?” Triển Chiêu thật sự là bội phục dũng khí của Lưu Phương, dù sao bị đả kích nặng như vậy, còn bị thương, mặt khác, anh ta coi như là đã phiêu bạt nửa cuộc đời rồi, càng chịu tổn thương tình cảm thương hơn.
“À, không thể tính là một mình.” Lưu Phương cười giật khóa kéo cái túi trên lưng, “Cùng với nó mà.” Đang nói chuyện, Triển Chiêu nghe được một tiếng “meo meo”, một cái bóng trắng phóng về phía mình, theo bản năng chụp được, “Lilya!”
Vết thương của Lilya từ lâu đã khỏi hẳn, chỗ miệng vết thương cũng đã mọc lớp lông mới, vẫy cái đuôi bự, vẫn là khí chất của một cô công chúa nhỏ, dụi dụi trong ngực Triển Chiêu, giương mắt nhìn anh, như là đang hỏi —— nhớ tôi không nào?
Triển Chiêu sờ sờ đầu nó, nhìn Lưu Phương, “Tinh thần của anh không tệ a.”
“Ừ.” Lưu Phương gật đầu, nói, “Tôi đã nghĩ thông … Lúc ở Châu Phi, tôi còn gặp gỡ một… À, cậu ấy vẫn đồng hành với tôi suốt, trò chuyện hàn huyên, không hiểu sao mà tôi nghĩ thông, nên chuẩn bị trở về mở một nơi làm việc, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Triển Chiêu rất mừng rỡ, gật đầu, “Như vậy thì tốt.”
“Được rồi, tiến sĩ Triển, anh sao lại ở chỗ này?” Lưu Phương hỏi.
“Đến điều tra án.” Triển Chiêu nhún nhún vai.
Lưu Phương cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là cười cười, “Bởi vì rất ít thấy anh ở một mình, cảm giác có chút không phù hợp.”
Triển Chiêu thiêu nhướn mày, ngực hừ hừ một tiếng, nhủ thầm —— tôi cùng con chuột kia cũng không phải cơ thể liên thông, vì sao luôn phải ở cùng một chỗ chứ!
“Thầy Lưu.” Lúc này, có một người thanh niên cao lớn chạy tới, cậu ta liếc nhìn Triển Chiêu trước, sau đó nói với Lưu Phương, “Tạp chí ảnh đã chỉnh lý xong, nhà xuất bản nói cần ngài đến xem có chỗ nào cần sửa chữa không.”
“À, được.” Lưu Phương quay đầu lại, Triển Chiêu cười cười, “Anh cứ làm việc, tôi tự mình xem là được rồi, lúc rảnh rỗi liên lạc sau, nhớ phải đến nhà tôi dùng bữa đấy.”
Lưu Phương lắc đầu, cười nói, “Tôi giờ còn bận bịu hơn cả các anh.”
Triển Chiêu không nhịn được cười cười, đưa Lilya trong tay trả lại cho Lưu Phương, Lilya hình như không muốn, quay đầu, lúc lắc đuôi —— muốn ở đây chút nữa cơ.
Lưu Phương bất đắc dĩ, nói với Triển Chiêu, “Lilya bằng không cứ để ở chỗ anh đi, các anh lúc nào về nhà để ở chỗ bác gái là được, cho nó chơi với Lỗ Ban, tôi một thời gian nữa sẽ tới đón nó, nó có lẽ là nhớ Lỗ Ban.”
“Được.” Triển Chiêu gật đầu, Lưu Phương liền cùng người thanh niên kia rời đi.
Triển Chiêu ôm Lilya ở phía sau nhìn, chỉ thấy Lưu Phương cùng người thanh niên kia đi ra khỏi bảo tàng mỹ thuật, người thanh niên cầm túi cho Lưu Phương, mở cửa xe cho anh ta, tuy rằng thoạt nhìn thì là xuất phát từ tôn kính, nhưng Triển Chiêu có thể nhìn thấy trong mắt người nam sinh kia ý tình say đắm phảng phất… Nhíu mày, xoa xoa Lilya, “Lilya, mày nhớ Lỗ Ban không?”
Lilya lắc lắc cái đuôi màu mè của mình, bất mãn xoay mặt —— ai mà thèm nhớ cái tên béo đó chứ!
Ôm Lilya, Triển Chiêu xem hết các tác phẩm ảnh lầu một, không thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ đi ra, liền bước trên bậc thang thủy tinh lên lầu hai, lầu hai là triển lãm điêu khắc. Các tác phẩm đều phảng phất nét Maya, đều là cơ thể con người, thể hiện chính là vẻ đẹp tình dục. Hay nhất là thoạt nhìn qua thì chỉ là một đống gỗ vặn vẹo, thế nhưng văn bản phía dưới lại nói rất buồn cười, Triển Chiêu vừa xem vừa cười.
Đang tập trung ngắm vật phẩm, đột nhiên sẽ có ánh sáng mạnh gì đó lóe lên làm lóa mắt Triển Chiêu, Triển Chiêu vô thức nhắm mắt lại, đồng thời, nghe được một tiếng “Tách tách”.
Lilya xoay mặt nhìn một bên, trong miệng gừ gừ hai tiếng, hình như rất bất mãn, nó vừa rồi cũng bị hoảng.
Triển Chiêu xoay mặt, chỉ thấy bên cạnh anh, một người đàn ông cầm một cái camera đứng, người nọ thoạt nhìn không được ba mươi tuổi, người rất cao, mũi ắt sâu, tóc màu nâu, mặc âu phục đắt tiền, thoạt nhìn, hẳn là một người lai.
Triển Chiêu nhìn camera trong tay hắn ta, khẽ nhíu mày.
“Xin lỗi. ” người đàn ông đó dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện, “Tôi biết chưa được sự cho phép mà chụp ảnh anh là thiếu lễ độ.”
Triển Chiêu nhướn mày, thấy ý cười trên mặt người nọ, trong lòng hiểu rõ, đây là một chiêu thông thường đây mà, lúc anh mạo phạm người khác, mà đồng thời anh lại là một người lai nữa, như vậy nói mấy câu ngoại ngữ, người khác bất luận nghe hiểu được hay không, đều sẽ không làm dữ với anh.
Triển Chiêu nhìn hắn một cái, dùng tiếng Tây Ban Nha trả lời hắn, “Nếu biết là thiếu lễ độ còn chụp? Anh muốn nói với tôi anh là một kẻ vô đạo đức, xin tôi không chấp nhặt với anh hả?”
Người nọ sửng sốt một chút, trên mặt trong nháy mắt hiện lên vẻ xấu hổ và chật vật khiến Triển Chiêu cảm thấy hả hê, không để ý tới hắn nữa, ôm Lilya rời khỏi cái tầng triển lãm tràn ngập vụn gỗ này, lên lầu ba.
Mới vừa lên lầu ba, Triển Chiêu nhíu mày thật sâu, ở đây, có một loại khí tức tà dị giống như đã từng biết… Loại khí tức này, đến từ một vài bức tranh tuyệt đẹp.
Một tầng này toàn bộ tranh vẽ đều là hoa cỏ, Campanulaceae đỏ như máu, diên vĩ xanh dương, bách hợp trắng muốt, tú cầu tím ngắt, rõ ràng chỉ là những loài hoa bình thường, thế nhưng mỗi một đóa hoa đều có thể được vẽ lại như là chứa một sinh mệnh ẩn hiện. Triển Chiêu ngoại trừ nhận thức người có thể vẽ ra những bức tranh thế này là một thiên tài ra, còn không hiểu sao cảm thấy… Anh biết người vẽ những bức tranh này.
“Lúc vừa mới thấy chúng, tôi cũng khiếp sợ giống như anh.” Phía sau Triển Chiêu, truyền đến giọng nói từng nghe qua, cũng là tiếng Trung chuẩn.
Triển Chiêu phục hồi tinh thần, lười quay đầu nhìn, mà người nói chuyện lại đi tới bên người anh, chính là tay vừa cầm camera chụp anh kia, “Người hoạ sĩ này trong giới hội họa một chút tiếng tăm cũng không có, thế nhưng tôi lại nghĩ, ông ta là một thiên tài thực sự.
Triển Chiêu cũng không nhìn hắn, chỉ là tự nhủ nói thầm một câu, “Chỉ số thông minh 200 mà không gọi thiên tài thì gọi cái gì.”
“A?” Người nọ khó hiểu, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu xoay người xuống lầu, bởi vì anh đã nhìn qua bậc thang thủy tinh, thấy nhóm Bạch Ngọc Đường đi ra. Người nọ cũng đuổi theo, xuống lầu một cùng lúc với Triển Chiêu, nhóm Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, đi về phía anh, lúc này, thấy người nọ chạy tới, nói với Triển Chiêu, “Chờ một chút, có hứng thú cùng đi uống ly trà không? Lầu bốn có phòng trà.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu nhíu mày, trên dưới quan sát người nọ, Triển Chiêu nhìn trời, nhủ thầm hắn ta nếu như nói thêm câu nữa phỏng chừng sẽ bị đánh cho xem.
Thấy Triển Chiêu không để ý tới mình, vẫn đi thẳng về phía trước, người nọ còn muốn đuổi theo, chợt nghe người nhân viên trực nói, “Ngài Lý, bọn họ là cảnh sát đến điều tra vụ án mất trộm.”
Người nọ sửng sốt, hỏi, “Cảnh sát?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ tên ngốc trước mắt này chính là Lý Hạo?
“A…” Lý Hạo phản ứng rất nhanh, đưa tay cho Triển Chiêu, định bắt tay với anh, “Tôi là Lý Hạo, vị cảnh quan này xưng hô thế nào?”
“Tôi là đội trưởng SCI Bạch Ngọc Đường.” Bạch Ngọc Đường đưa tay, chặn Triển Chiêu, bắt tay Lý Hạo, khơi mào khóe miệng, “Ngài Lý, hiện trường chúng tôi đã điều tra qua, còn có một chút vấn đề muốn hỏi anh.”
“A… Được.” Lý Hạo gật đầu, thế nhưng vùng xung quanh lông mày lại nhăn, vị cảnh sát này là nhiệt tình hay sao vậy, lực tay không cần lớn thế chứ.
Bạch Ngọc Đường thu tay, Lý Hạo liền cảm giác càng ngày càng không đúng, từ đầu ngón tay, lên phía trên, thẳng đến vai, cả nửa cánh tay không giơ lên được. Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy tay hơi có chút sưng đỏ…
Giật mình liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy anh đưa tay xoa xoa đầu Lilya trong tay Triển Chiêu, trên ngón tay hai người, đeo hai chiếc nhẫn y hệt nhau.
[1] Một nhân vật trong vụ 8.