“Tới rồi.” Bạch Cẩm Đường mở cửa xe, lôi kéo Công Tôn đi ra.
Công Tôn theo anh xuống xe, đối với nhà nhà hàng này hiển nhiên còn có chút bóng ma tâm lý.
“Không sao đâu, đã cho điều tra qua rồi.” Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn vào trong, “Xung quanh cũng có vệ sĩ do Tiểu Đinh an bài âm thầm bảo hộ, không có việc gì.”
Công Tôn cuối cùng cũng gật đầu, nắm lấy tay Bạch Cẩm Đường, cùng anh đi vào nhà hàng nhỏ đã bị hoàng tuyến phong toả, cơn ác mộng mà hắn chẳng bao giờ muốn vào lại lần hai...
Bên trong nhà hàng là một mảnh mất trật tự, bởi vì cảnh sát chưa phá được án, Bạch Cẩm Đường lại bị thương không có rảnh để xử lý, nên bây giờ vẫn còn hình dạng hỗn loạn của ngày ấy.
Công Tôn hiếu kỳ, hỏi Bạch Cẩm Đường, “Lễ vật vẫn giấu ở đây sao?”
“Ừ, vốn ngày đó sẽ lấy ra tặng em.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, đưa hắn băng qua đống bàn ghế đi vào trong.
Mà Công Tôn vừa đạp lên đống phế tích vừa vô thức quay đầu lại nhìn ra ngoài đường, rất sợ lại có cái xe gì lao vào đây. Bạch Cẩm Đường thấy hắn lo lắng, cũng có chút thương tiếc... Gần đây đột nhiên xảy ra nhiều chuyện, Công Tôn vẫn chiếu cố đến mình, chưa từng nghỉ ngơi qua, thần kinh luôn cảnh giác cao độ tạo thành dáng vẻ lo lắng không ngừng, sau đợt này phải bắt hắn nghỉ ngơi nhiều chút mới được.
Đi đến nơi trong cùng nhất của nhà hàng, trước mặt chỉ còn lại một quầy bar.
Bạch Cẩm Đường tiến tới, đưa tay tìm kiếm một chút, từ trong quầy bar lấy ra một cái hộp... Cái hộp này nhìn khá giống một chiếc quan tài nhỏ, dùng loại giấy gói rất tinh xảo bọc quanh.
“Nga...”Công Tôn đã hiểu, hoá ra Bạch Cẩm Đường muốn tặng rượu ình, không cần hỏi, khẳng định là giá cả trên trời.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng, vì tối hôm đó rượu Bạch Cẩm Đường cho hắn uống cũng thuộc loại tốt rồi... Sao còn tặng tiếp rượu nữa? Ngày kỷ niệm kết hôn đối với bọn họ có ý nghĩa rất lớn, Bạch Cẩm Đường hẳn sẽ tặng thứ gì thú vị chút chứ nhỉ?
Công Tôn đang buồn bực, Bạch Cẩm Đường nhìn hắn, “Mở ra xem?”
Gật đầu, Công Tôn bóc lớp giấy ra... Thì thấy bên trong có một chiếc hộp gỗ tinh xảo, mặt trên có khắc hoa văn rất đặc biệt, ở giữa có biểu tượng thánh giá mà hắn rất thích.
Có chút hiếu kỳ liếc Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường liền chỉ chỉ ý nói hắn tiếp tục mở xem.
Công Tôn mở chiếc hộp ra, bên trong còn có một tầng vải... Lớp vải bọc lấy một thứ gì đó khá cứng, hẳn không phải là rượu, vì trọng lượng không thích hợp.
Đem thứ gì đó đặt lên trên bàn, Công Tôn cẩn cẩn dực dực lật lớp vải ra... Thì thấy bên trong là một chiếc quan tài mini... Không, chính xác hơn, là một chiếc gương trong hình dạng quan tài, có thể phản chiếu hình ảnh hắn cùng Bạch Cẩm Đường, vô cùng tinh xảo.
“Ôi chao?!”Công Tôn cảm thấy kỳ quái, “Tặng gương? Có hàm nghĩa đặc thù gì không?” Nói rồi, cầm lấy nhìn một chút, nhăn mũi, “Là hình dáng của một cái quan tài nga, anh muốn biểu diễn cảnh hai ta nằm trong cùng một mộ phần?”
Bạch Cẩm Đường nhịn không được nở nụ cười, thấp giọng nói, “Em nhìn kĩ xem.”
Công Tôn không giải thích được, đưa tay, khẽ sờ lên mặt gương... Bỗng nhiên...
Chiếc gương không biết vì sao, dĩ nhiên lại sản sinh biến hóa, chậm rãi, biến thành trong suốt... trở thành một cái nắp quan tài bằng thuỷ tinh bình thường, trong quan tài, có nằm hai bộ xương thuỷ tinh nhỏ, tinh mỹ tuyệt luân, giống y như thật, ngay cả ngón tay nhỏ xíu cũng thanh thanh sở sở, các ngón tay đan vào nhau, ở hai ngón áp út, còn có hai chiếc nhẫn y hệt.
Công Tôn giật mình há to miệng, chợt nghe Bạch Cẩm Đường nói, “Dựa theo khung xương của chúng ta thu nhỏ lại rồi làm đó!”
“Ừ... Em có nhìn ra.” Công Tôn chỉ chỉ vào hộp sọ của Bạch Cẩm Đường, “Đầu anh từng bị thương, nên nơi này có chút lõm vào, khuỷu tay này đã từng bị gãy xương, nên màng xương ở đây tương đối dày.”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, đưa tay thủ nâng cằm Công Tôn, “Ngay cả hình dạng xương khớp của anh cũng biết rõ ràng như thế a?”
Công Tôn cười, “Đúng vậy, không chỉ xương khớp đâu, là toàn bộ cơ thể, kể cả mạch máu nội tạng nữa, anh có hóa thành tro em cũng nhận ra!”
Bạch Cẩm Đường mỉm cười, hơi áy náy nói, “Đáng tiếc tặng chậm mất rồi, vốn định cho em một kinh hỉ, anh mấy ngày nay biểu hiện rất kém cỏi đúng không?”
“Ừm...” Công Tôn sờ sờ cằm, “Miễn miễn cường cường, thì cũng có thể tính là đạt yêu cầu.”
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên má hắn một cái, Công Tôn nở nụ cười, nhìn lại cỗ quan tài kia, thì thấy nó lại trở về hình dạng của một cái gương, giật mình “Sao thế được a?”
“Nhiệt cảm đó.”Bạch Cẩm Đường nói, “Màn hình cảm ứng được nhiệt lượng, thì sẽ phát sinh cải biến, cảnh tượng phía dưới sẽ hiện ra. Cũng có thể đặt vào đó hình ảnh hoặc video. Bất quá anh thấy khung xương là thích hợp nhất, chúng ta lúc chết rồi, tro cốt trộn cùng một chỗ, sau đó đặt vào trong chiếc quan tài này, nó có thể chống lại áp lực, chỉ cần đem nó vùi sâu xuống đất... cho dù con người có diệt vong, chúng ta vẫn còn ở lại!”
Công Tôn nhịn không được nhướn mày, “Anh thật điên khùng a.”
Bạch Cẩm Đường hài lòng, “Đương nhiên.”
“Khung xương làm bằng cái gì?” Công Tôn đoán có lẽ là cát thuỷ tinh chăng?
“Thủy tinh trắng.” Bạch Cẩm Đường nói, “Bên trong còn có tóc của chúng ta.”..
Công Tôn nhìn kĩ lại lần nữa, giương mắt, liếc Cẩm Đường, “Thật biến thái a!”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Vậy mới hợp với em a.”
Công Tôn cũng nhếch khoé miệng, “Ừ...” Đưa tay vòng qua cổ Bạch Cẩm Đường, “Càng biến thái, em càng thích!”
Bạch Cẩm Đường ngẩn người... Công Tôn ngoại trừ đêm kết hôn đó ra, cho tới bây giờ vẫn chưa nói thêm một tiếng “thích” nào...
“Sách...” Cúi đầu nhìn Công Tôn, Bạch Cẩm Đường bỗng nhiên có một loại cảm giác như được trùng phùng sau mấy thế kỉ xa cách, đặc biệt là khi trong lòng có gút mắc như lúc này. Trong lòng vốn căm phẫn vô cùng, nhưng mà thấy được Công Tôn... Lại cảm thấy những thứ này tựa hồ không còn trọng yếu nữa, đúng như hắn đã nói, trước đây có ra sao cũng chẳng đáng để tâm, cái đáng quý trọng nhất, chỉ có ký ức trong ba năm ngắn ngủi này.
Công Tôn vươn người, chủ động hôn lên môi anh, nghiêm túc nói, “Đừng để bọn họ ảnh hưởng đến anh nữa! Ai nếu còn dám làm gì với anh, anh phải phản kháng, biết chưa? Cho dù là đó là cha mẹ ruột của anh cũng vậy!”
Bạch Cẩm Đường bật cười, “Như thế là bất hiếu?”
“Anh không động thủ, vậy em động thủ cho!”Công Tôn trừng mắt, “Dám động vào người của ta, lão tử sẽ trở mặt!”
Bạch Cẩm Đường nghe xong sửng sốt một lúc lâu, sau đó cười đến vô cùng thoải mái.
Bầu không khí giữa hai người ấm áp dần, Công Tôn ngửa mặt ôm cổ anh, Bạch Cẩm Đường thì nâng lưng hắn cúi đầu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Lễ vật thật đặc biệt, không giống như có thể mua ở trong nước.”
“Ừ, ngày đó đi xem một triển lãm khoa học.” Bạch Cẩm Đường cười cười, “Trùng hợp thấy có thể đặt làm theo yêu cầu... Xếp hàng đợi gần nửa năm.”
“Dụng tâm vậy a?”
Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Hài lòng không?”
“Hài lòng.” Công Tôn gật đầu, lấy tay khẽ điểm điểm lên mũi Bạch Cẩm Đường, “Có muốn thưởng gì không?”
Bạch Cẩm Đường vừa mừng vừa sợ, trong nháy mắt máu chảy cuồn cuộn, mấy ngày nay tổn thất lớn nhất của anh kỳ thực là bị hụt làm rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần! Không muốn chậm trễ, vội ôm Công Tôn đến tầng cao nhất trong khách sạn mà hai người vẫn đến...
“A!”
Nhưng ngay lúc Bạch Cẩm Đường hăng hái nhất, đột nhiên nghe Công Tôn hô to một tiếng.
Bạch Cẩm Đường giật mình, xoay mặt nhìn quanh bốn phía, còn tưởng rằng Công Tôn vừa phát hiện ra cái gì nguy hiểm, nhìn tới nhìn lui không phát hiện ra gì, mới quay đầu lại bất đắc dĩ mở lời với Công Tôn, “Sách, những lúc thế này đừng dọa người thế a... Vạn nhất có bị sao, là ảnh hưởng đến cả đời đó.”
“Không phải!” Công Tôn giơ chiếc quan tài lên, hưng phấn nói, “Em biết u linh hiển linh là thế nào rồi!”
“A?” Bạch Cẩm Đường buồn bực.
Công Tôn hai mắt lóe sáng, “Em cũng biết ai muốn hại anh, vì sao lại hại anh rồi!”
Bạch Cẩm Đường thấy hắn vẻ mặt hưng phấn, thật muốn trực tiếp khiêng hắn lên máy bay chạy thẳng đến đảo Phục sinh nơi chỉ có hai người, hoàn toàn không có án kiện, giết người hay bí mật gì cả!
... Chỉ tiếc, Công Tôn đã kéo anh ra bên ngoài, “Đi! Chúng ta nhanh quay về SCI!”
Bạch Cẩm Đường không nói gì thở dài, theo Công Tôn ra ngoài, tâm nói, tìm hung thủ gì phá án gì a, làm người ta nóng muốn chết rồi dừng lại, này so với chết còn khó chịu hơn.
Chỉ tiếc anh đối với Công Tôn quý trọng không ngớt, hơn nữa đừng thấy Bạch Cẩm Đường thường ngày lạnh như băng, nhưng đối với tình nhân vẫn rất ôn nhu, dùng cách nói của Công Tôn hình dung, anh là một người tình ôn nhu lúc nào cũng có thể áp chế sự nóng nảy cáu kỉnh. Đương nhiên, lần đầu thô bạo đó Bạch Cẩm Đường vẫn rất rất áy náy, bởi vậy đối với Công Tôn đều đặc biệt chiều lòng, hầu như nói gì nghe nấy. Bất quá... đối với người ngoài, anh vẫn luôn là một Bạch Cẩm Đường rất khó thân cận.
Sau khi lên xe, Bạch Cẩm Đường khởi động máy, Công Tôn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh, vội dỗ dành, “Lần này là chuyện gấp a, đừng nóng vội, phần thưởng của anh để lại buổi tối nha.”
Bạch Cẩm Đường tinh thần phấn chấn hẳn, khởi động xe, “Là tối nay a?”
Công Tôn nhìn lễ vật trong tay một chút, nói, “Ừ... Nhìn anh dụng tâm chuẩn bị lễ vật thế này, vậy cho anh vài ngày nha... Em cũng muốn nghỉ ngơi, đến đảo Phục sinh nghỉ phép được không a?”
Bạch Cẩm Đường tâm hoa nộ phóng, nghỉ phép trong lời nói của Công Tôn cũng có nghĩa là ngày nào cũng có thể làm... Lập tức khởi động xe, chạy đến SCI.
...
Phòng làm việc SCI, mọi người đã đến đông đủ.
Triệu Trinh không tham gia, nói là để mọi người phân tích tình hình trước, còn hắn đi chuẩn vài thứ, Lạc Thiên cũng cùng đi.
“Đội trưởng, có đầu mối đúng không?” Triệu Hổ lắc lắc tư liệu trong tay, “Bọn em đã điều tra rất nhiều, còn có khẩu cung của mấy tài xế không bị thiệt mạng! Đầu mối cũng không ít. “
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng ta đem án này phân tích một chút, sau đó chậm rãi tìm hiểu dần!”
Mọi người gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ―― đầu mối hơi bị rối, cậu giải thích đi, dùng tiếng Trung nhá.
Triển Chiêu trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường.
Cùng lúc này, cửa bị đẩy ra, Mã Hân, Lô Phương cũng đã tới. Mọi người thấy Lô Phương cũng đến, chỉ biết án tử này có liên quan đến rất nhiều phía.
“Bắt đầu đi.”Bạch Ngọc Đường gật đầu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu lúc này hoàn toàn không có một biên bản ghi chép hay bất luận chú thích này nọ nào, anh chỉ thích ghi nhớ mọi chuyện, không thích dùng đến bút, hai thành viên của SCI trong lúc chỉnh lý đầu mối cùng suy luận chưa bao giờ dùng đến bút chính là ―― Triển Chiêu và Bạch Trì, bởi vì bọn họ dùng đầu so với dùng tay còn linh hoạt hơn.
Triển Chiêu nhìn mọi người một chút, nói, “Án kiện lần này, cách xử lý then chốt là phải tách biệt các đầu mối ra! Bởi vậy lần này chúng ta dùng đến phương pháp tách biệt bằng suy luận!”
Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên nghe ―― tách biệt bằng suy luận?! Thủ pháp lần này khả mới mẻ nha.
“Đầu tiên, chúng ta trước hết cần xác định xem tổng cộng có bao nhiêu án tử!” Triển Chiêu cười nói, “Đầu tiên, u linh sát thủ gây tai nạn giao thông! Thứ hai, Triệu Trinh bị uy hiếp! Thứ ba, u linh phóng hỏa! Thứ tư, cúp điện! Thứ năm, uy hiếp bằng bom! Thứ sáu, án của Viên Lâm! Thứ bảy, án của Lý Dĩnh! Thứ tám, Trần Mật bị bắt cóc.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thảo nào đầu mối hỗn loạn thế, án kiện lần này so với bất kì án nào trong quá khứ đều phức tạp hơn, hoá ra là tám đầu mối của tám án tử quấn vào một chỗ, xem ra thực sự phải để Triển Chiêu tách bạch từng đầu mối ra, mới có thể sáng tỏ toàn bộ.
“Đầu tiên, chúng ta đem toàn bộ đầu mối, dựa vào đặc điểm của án kiện mà phân ra, từng án tử có bao nhiêu đầu mối, ghi chú lại thật kĩ càng, tìm ra mối quan hệ giữa chúng! Nếu có đầu mối bổ sung, khi bổ sung cần nói đến điểm đáng ngờ cùng điểm then chốt của nó!”
Tất cả mọi người gật đầu, án tử lần này tuy rằng phức tạp, nhưng phương pháp của Triển Chiêu cũng rất rõ ràng!
“Đầu tiên, án kiện thứ nhất, tài xế taxi bị u linh tập kích.” Triển Chiêu nói, rồi nhìn sang Tương Bình, muốn hắn trình bày cụ thể.
“Rõ.”Tương Bình đem tư liệu chỉnh lý một chút, rồi nói, “Án tử này phát sinh, là vì đội trưởng cùng tiến sĩ Triển đang đi trên đường thì gặp cảnh tài xế gây chuyện. Tài xế nói là do u linh quấy rối hắn, cùng án u linh mới nổi gần đó rất tình cờ lọt vào tầm mắt của chúng ta.”
Triển Chiêu gật đầu, “Đã có điểm đáng ngờ đầu tiên!”
Lúc này, Mã Hân cầm một tấm bảng lớn, dùng bút màu đen tóm lược sơ qua về án tử, dùng bút xanh viết tên án kiện cùng các đầu mối, dùng bút đỏ để đánh dấu những điểm đáng ngờ.
“Hân, cái này được đó! Đủ rõ ràng” Bạch Trì vỗ tay, mọi người cũng gật đầu.
Mã Hân cười tủm tỉm tiếp tục ghi lại.
“Điểm đáng ngờ là, vì sao vừa khéo tôi cùng Miêu Nhi gặp phải.” Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, cùng anh phân tích vu án, những vấn đề này hai người đã thảo luận sơ qua, đã sớm hiểu rõ toàn bộ.
“Đúng là rất khả nghi.” Lô Phương gật đầu, “Hơn nữa tôi có gọi điện hỏi qua công ty taxi, người ta có ghi lại, chiếc xe đó đang chạy thì bị gọi vào. Mà kỳ quái nhất chính là, tìm được hoá đơn của lần đi đó rồi... Đi rất nhiều đó, một lần thế mà cả ba trăm lận.”
“Ba trăm?!”Tất cả mọi người có chút không giải thích được.
“Nhiều như vậy, đi vòng quanh thành phố à?” Mã Hán có chút khó hiểu, hỏi Lô Phương “Khách kêu xe từ đâu a?”
“Sân vận động, kỳ thực cùng nơi Tiểu Bạch bọn họ bị đụng xe rất gần, là đoạn đường nếu về cảnh cục nhất định phải đi qua.” Lô Phương cười cười, đưa một bản vẽ cho Bạch Ngọc Đường, “Cậu xem!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận bản vẽ nhìn một chút, thì thấy đó là bản vẽ lại tuyến đường chiếc xe đó đã đi.
“Đây là đi vòng quanh a!”Triển Chiêu giật mình, “Gần như là vòng quanh tại chỗ!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Nói như vậy... Người nọ cố tình chờ chúng ta?!”
Triển Chiêu gật đầu, mọi người đều cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.
“A.” Tần Âu đột nhiên hỏi, “Nói như vậy, việc u linh xuất hiện có thể khống chế được?”
Mọi người quay qua nhìn hắn.
“Đúng vậy!” Triệu Hổ cũng nói, “Thế thì muốn là nó sẽ đến rồi?”
Chính lúc này, chợt nghe cửa “rầm” một tiếng bị đẩy ra, tất cả mọi người cả kinh, xoay mặt vừa nhìn, hoá ra là Công Tôn và Bạch Cẩm Đường.
“Hô...” Tất cả mọi người thở phào một cái, bị doạ đến nhảy dựng.
“Công Tôn, anh hai?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sao lại...”
Không đợi anh nói xong, Công Tôn đã giơ một cái gương trong hình dạng quan tài ra, nói, “Tôi biết rồi! Cách thức để u linh xuất hiện.”
Hắn vừa dứt lời, thì ở phía sau cửa, Triệu Trinh cũng đi đến, nói, “Đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, tuy không biết đối phương đã hợp tác với nhau thế nào, nhưng hiện tượng u linh có thể tái hiện ọi người nhìn.”
Mọi người đồng loại đứng lên.
Công Tôn nghe thấy Triệu Trinh nói xong, lập tức đưa cái gương cho hắn nhìn, vừa sờ một cái... cảm ứng nhiệt lập tức làm xuất hiện cảnh tượng ở bên dưới.
“Nga!” Triệu Trinh bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi đang nghĩ làm sao một ảo thuật gia nghiệp dư lại có một đoàn biểu diễn chuyên nghiệp như thế, hoá ra là có được đạo cụ tốt như vậy a!”
“Thật sự có thể tái hiện?” Bạch Trì chạy tới hỏi.
“Ừ.” Triệu Trinh cười cười, quay qua nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Phá bĩnh buổi họp của mọi người rồi, nhưng có muốn xem ảo thuật trước không?! U linh giáng lâm nga!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, rồi gật đầu, “Được!”