“Đang làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu bước vào.
“Đội trưởng, khủng khiếp quá a!” Tương Bình quay lại Bạch Ngọc Đường hét thảm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vội vã chạy tới xem, chỉ thấy Tương Bình chỉa chỉa vào tư liệu bên trong một cái máy tính, “Anh xem, tôi vừa tìm ra mấy thứ tư liệu trong máy tính của hắn.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, vội vã chạy qua nhìn, Tương Bình xoay màn hình chiếc máy vi tính mà nhân viên phòng giám định mang về cho hắn hướng về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
“Chiếc máy vi tính này có mật mã.” Tương Bình nói, “Biết mật mã là gì không?”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn chiếc máy vi tính một chút, khẽ nhíu mày, hỏi lại, “Nationalsozialist?” (1)
“Lợi hại a.” Tương Bình nhìn Triển Chiêu, rất nhanh gõ một chuỗi kí tự vào, “Không hổ là tiến sĩ Triển a, tôi phá mất nửa tiếng đó!” Đang nói chuyện, máy vi tính đã tự động đăng nhập, màn hình từ từ hiện ra, mọi người nhìn vào đều nhíu mày, hình nền là một màu hồng, bên trên có một hình tròn màu trắng, và trong hình tròn đó là một ký tự “卐” (2), nhìn vào phi thường chướng mắt.
“Người này theo phát xít?” Liễu Thanh mở to hai mắt hỏi, “Tôi còn tưởng Trung Quốc không có phát xít chứ!”
“Trung Quốc chính xác là không có phát xít.” Triển Chiêu nói, “Chủ nghĩa phát xít mới là sự phát triển của chủ nghĩa phát xít cũ, mà ở Đức, phát xít đã bị nghiêm cấm, hiện tại thứ gọi là phát xít mới, bất quá cũng chỉ là một số ít các phần tử cực đoan cùng phần tử bài ngoại (3), ngay cả ở Nhật Bản phát xít cũng không còn tồn tại, chỉ còn một số ít cực hữu (4) có tư tưởng cực đoan quân phiệt. Tại Trung Quốc, phát xít căn bản không có điều kiện sinh tồn phát triển, cũng không có nền tảng căn bản. Ở trong nước mà thờ phụng chủ nghĩa phát xít, chỉ chứng tỏ được sự ngu ngốc và hiếu chiến của sinh viên này. Hiện nay, những sinh viên nào thích đeo trang sức hình đầu lâu thì độ hứng thú với Hitler đương nhiên cao hơn nhiều so với Gandhi (5).”
“Bên trong máy vi tính của hắn đúng là có nhiều thứ kinh khủng.” Tương Bình mở máy vi tính ra, “Quả thực là tín đồ của chủ nghĩa quân phiệt, từ tin tức nghiên cứu mấy hiện tượng siêu nhiên bình thường cho đến phim ảnh khủng bố, còn có phim cấm, cùng một ít báo cái nghiên cứu về chủ nghĩa phát xít mới.”
“Có tư liệu gì về mấy người bị giết không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Nhìn cậu kích động như vậy, hẳn là có thứ gì đó khủng khiếp hơn nữa?”
Tương Bình bất đắc dĩ thở dài, “Tiến sĩ Triển, đúng là không thể gạt anh được, có thứ rất kinh khủng … Bất quá xem thì rất khó chịu.”
“Xem.” Bạch Ngọc Đường giục Tương Bình.
“Ok, ở đây tìm được vài đoạn video, đã xem sơ qua, so với Dự án Phù thuỷ Blair (6) còn có hiệu quả nghệ thuật hơn a.” Tương Bình nhíu mày nói, vừa nhấp chọn vào đoạn video, “Đây là toàn bộ những gì người bị hại phải trải qua.”
“Đều quay cả sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình hỏi.
“Tự xem xem.” Tương Bình lắc lắc đầu gõ nhẹ vào bàn phím, thì thấy trên màn hình đã di động, tuy có hơi rung nhưng chất lượng hình vẫn rất rõ ràng.
“Hẳn là sử dụng DV (7) để quay.”
“Phải, bọn tôi ở trong nhà Lưu Tung tìm được loại DV này.” Mã Hán lấy từ trong túi vật chứng một cái DV ra đưa cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xem.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một lá cờ phát xít, sau đó màn ảnh có chút di động.
“Là ở bên trong căn nhà đó!” Liễu Thanh nói.
Lúc này, chợt nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết.
Sau đó, màn ảnh lại di động, bên trong xuất hiện ba nam sinh đang cầm dao, bọn họ đang kịch liệt đánh nhau, đồng thời không ngừng đâm chém loạn xạ.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhíu mày, “Những sinh viên này tự giết nhau sao?”
Không bao lâu, sau khi trận chén giết tàn nhẫn kết thúc, mấy nam sinh này đều té lăn quay trên mặt đất.
Lúc này, hình ảnh lại di động, giống như người cầm máy quay đang đi tới trước mặt những người bị hại, gương mặt của bọn họ càng ngày càng gần.
Bên trong màn hình, xuất hiện khuôn mặt đang ngửa lên cùng ánh mắt mê man trống rỗng của người chết, cùng với… vẻ tươi cười đang dần dần hình thành … Sau đó, màn hình bỗng rung lắc mạnh —— giống như có người đang cười, cười đến không thế khống chế mà run lên.
Lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên, “Nhanh lên một chút…”
Sau đó, chiếc máy quay được mang ra xa rồi cố định lại. Một người đàn ông che mặt, mặc quân phục màu đen đi vào trong màn hình, hắn dùng đao cắt đứt ngón tay của người chết, thả vào trong bình formalin, chính là một trong số những chiếc bình Quách Thành mang đến.
Rất nhanh, màn hình tắt phụt, đoạn phim kết thúc.
Đoạn video thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, quá trình cùng thủ pháp so với cái thứ nhất không mấy khác biệt, chỉ là hình ảnh càng thêm đẫm máu, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn mà thôi… Tất cả mọi người thấy có chút buồn nôn.
“Biến thái a.” Liễu Thanh không khỏi thốt lên, “Thật là biến thái!”
“Miêu Nhi, thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ừm… Hình như có hai người.” Triển Chiêu vuốt cằm, nói, “Một người hô người kia nhanh lên một chút… Một người cắt bộ phận trên thi thể, tựa hồ người quay và người ra tay cắt thi thể là một, còn chân chính chỉ huy là người kia.
“Chính xác, Tương Bình, người này cùng Lưu Tung là một sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.
“Đúng a.” Tương Bình đem bản đối chiếu trên máy vi tính ra cho Bạch Ngọc Đường xem, từ kết cấu cơ thể có thể thấy, người đàn ông đeo mặt nạ này, chính là Lưu Tung.
“Quả nhiên còn có một người phía sau sao.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Giọng nói kia, có phải giọng của Quách Thành không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.
“Không phải a.” Tương Bình đem đoạn âm thanh thu lại khi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hỏi chuyện Quách Thành trong phòng thẩm vấn cùng đoạn âm thanh này đi so sánh, kết quả vẫn là, hoàn toàn bất đồng.
“Hoàn toàn bất đồng sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói, “Hiện tại đầu mối duy nhất chính là người thần bí này, đi xem xem từ những thứ Lưu Tung để lại có thể tìm được tung tích người này không!”
Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngồi xuống hỏi Tương Bình, “Mấy đoạn trò chuyện kia thì sao?”
“Hô…” Tương Bình bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi đọc hết lịch sử trò chuyện của Lưu Tung rồi, mất cả nửa ngày, tiểu tử này thường trò chuyện trên một diễn đàn cá nhân, đều là về phát xít a, chủ nghĩa quân phiệt các loại… Nói trắng ra thì đa số đều là đám thanh niên ngu muội, nhưng kể ra thì cũng không có nội dung gì đáng nói.”
“Người kia phi thường cẩn thận.” Triển Chiêu nói, “Hắn đem mọi đầu mối phía Lưu Tung này chặt đứt, có thể thấy được hắn đã lên kế hoạch cho Lưu Tung chịu tội thay từ trước, mục đích lớn nhất là, để Lưu Tung phải chịu oan.”
“Lưu Tung ngày đó vì sao ở nơi đông người phát điên, trên người còn mang theo thương tích?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tựa hồ là muốn chúng ta chú ý a.”
“Rất có thể.” Triển Chiêu cau mày, nói, “Lần này Nam Thành phân cục chuyển vào thành phố S, án tử này cũng thuộc quyền của chúng ta, Lưu Tung lại nhằm đúng lúc này mà chết, thực sự có chút kỳ hoặc.”
“Đội trưởng, ngẫm đi ngẫm lại, tôi cảm thấy mấy thứ này bất quá chỉ là khúc dạo đầu thôi.” Tương Bình đưa tay sờ sờ cổ, “Chúng ta không phải đã lâu chưa gặp biến thái sao, cũng nên lòi ra một tên chứ, nếu không thì quá tịch mịch a”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt với hắn, “Miệng ít đen đủi đi!”
Lúc này, điện thoại của Triển Chiêu vang lên.
“Là Bạch Trì, xem ra có đầu mối a.” Triển Chiêu lấy điện thoại ra nghe, hỏi Bạch Trì, “Bạch Trì, chỗ em sao rồi?”
“Anh, đến rồi, Quách Thành trước kia quả nhiên ở tại cảnh chúc đại viện, là gian nhà ở phía sau, bất quá cậu ta vừa xách hành lý ra ngoài vẫy một chiếc xe. Bọn em đang bám theo, theo hướng này có vẻ muốn ra khỏi thành phố.” Bạch Trì trả lời, “Anh, cậu ta có phải muốn chạy không a?”
“Cậu ta ra khỏi thành phố, là tới nhà ga sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Hướng này… không phải tới nhà ga, chỉ là rời khỏi đây, đang chạy tới thành phố K a.” Bạch Trì trả lời.
“Thành phố K?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Đi theo cậu ta, cố gắng đứng để bị phát hiện.”
“Thế nhưng, anh.” Bạch Trì nói, “Trọng Nguyên nói, Quách Thành có khả năng đã phát hiện ra bọn em.”
“Hả?” Triển Chiêu hơi sửng sốt, hỏi Bạch Trì, “Vì sao?”
Bạch Trì đưa điện thoại qua, nói với Trầm Trọng Nguyên nói, “Trọng Nguyên, nói chuyện với anh ấy nè.”
“Tiến sĩ Triển.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Chiếc taxi này có vẻ chạy rất vội, hơn nữa có nhiều đoạn chạy trái đường… cảm giác có chút không thích hợp, giống như đang nghĩ biện pháp thoát khỏi chúng ta.”
“Nga…” Triển Chiêu nhíu mày.
“Quách Thành tiểu tử này hẳn là không nhạy cảm như vậy.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Taxi này là do Quách Thành vẫy ở ngoài đường, hay là tự tới đón cậu ta?”
“Là tới đón cậu ta, trước đó cậu ta gọi điện thoại, bọn tôi còn tưởng là cậu ta gọi xe.” Trầm Trọng Nguyên trả lời.
“Nguy rồi.” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Có người muốn giết người diệt khẩu…”
“Giết người diệt khẩu?” Bạch Trì sợ hãi.
“Chúng ta phải ngăn cản bọn họ!” Lạc Thiên nói.
“Đừng đến gần!” Triển Chiêu vội hô lên một tiếng, nói, “Thứ hắn chờ chính là mọi người thiếu kiên nhẫn mà đến gần đó.”
Bạch Ngọc Đường nghe được khẽ nhíu mày, “Hắn muốn ra tay với cả cảnh sát ”?
Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Bạch Trì, Lạc Thiên cùng Trầm Trọng Nguyên cộng lại là bao nhiêu người?”
“Ba…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói qua điện thoại, “Bạch Trì, nhìn hãng xe của hắn.”
“Nga! Vâng!” Bạch Trì đem số điện thoại ở trên xe taxi đọc cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường kêu Tương Bình thông tri cho công ty taxi, nối máy với điện thoại ở trong xe.
Triển Chiêu đi tới bên cạnh, chuẩn bị đàm phán.
Điện thoại reo một lúc lâu mới được nhấc lên, bên trong truyền đến một giọng nói, “A lô?”
Mọi người vừa nghe thanh âm này liền chau mày… Y hệt giọng nói của kẻ trong video kia!
Tương Bình ra hiệu, ý bảo Triển Chiêu hãy nói với hắn vài ba câu!
Triển Chiêu gật đầu, nói vào điện thoại, “Các người đã bị hắn lừa.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi mới trả lời, “Hắn sẽ không gạt tao.”
Tương Bình rất nhanh so sánh được hai giọng nói, hướng về Triển Chiêu gật đầu —— giống nhau như đúc!
“Hắn cho anh cùng Lưu Tung làm hết mọi thứ, còn mình chỉ việc ở một bên quay chụp làm kỉ niệm, đây là minh chứng!” Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường cùng Tương Bình đều sửng sốt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hơi khoát tay ý bảo mọi người đừng hoảng hốt.
“Sao mày biết?” Giọng nói của người kia lộ ra một tia kinh ngạc.
“Hắn có đúng hay không còn bảo các anh đến đón một người khác?” Triển Chiêu hỏi.
“Tao …” Người nọ có chút do dự.
“Nhanh dừng xe lại!” Triển Chiêu nói, “Nếu không hai người đều mất mạng!”
“Tao …” Người nọ lúng túng do dự, chợt nghe Quách Thành ở bên cạnh hỏi hắn, “Xảy ra chuyện gì?”
Người nọ đang đeo tai nghe để nói chuyện, đương nhiên không để Quách Thành nghe được thanh âm của Triển Chiêu …
“Đội trưởng.” Lạc Thiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao bây giờ, bọn họ sắp lên cầu rồi!”
“Nhanh dừng xe lại!” Triển Chiêu tiếp tục, “Lên cầu rồi các anh không còn đường sống đâu!”
“Tao dựa vào cái gì mà tin tưởng mày?” Người kia hỏi Triển Chiêu.
“Trên xe anh có bom, các anh đối với hắn đã không còn tác dụng, hắn muốn giết các anh để gánh tội thay!” Triển Chiêu nói, “Hiện tại thứ duy nhất có thể kiềm chế hắn chính là không đưa xe đến cho người kia, lập tức dừng xe!”
“Bọn tao dừng lại bị chúng mày bắt cũng lĩnh án tử hình!” Người nọ kích động nói.
Đang nói chuyện, Triển Chiêu chợt nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, vội vàng nói, “Đừng nghe!”
“Bọn tao không có đường lui!” Người nọ kiên định nói.
“Được rồi!” Triển Chiêu nói, “Anh có thể tiếp tục lái xe, nhưng không được bắt điện thoại, có nghe hay không, cứ làm theo an bài ban đầu của hắn, anh mà bắt điện thoại thì chỉ có đường chết!”
Người nọ do dự một hồi rồi nói, “Được!”
Triển Chiêu ngắt điện thoại.
“Miêu Nhi, làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vừa kêu mọi người cùng xuống lầu chuẩn bị hành động, vừa hỏi Triển Chiêu.
“Tóm lại là, hung thủ muốn tiếp tục cắt đứt những đầu mối còn lại!” Triển Chiêu vừa theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài, vừa nói.
_______________
(1) Nationalsozialist: Đây là tiếng Đức, có nghĩa là Quốc gia xã hội chủ nghĩa, tuy cộp mác XHCN nhưng từ khi ra đời đến lúc lớn mạnh và gây ảnh hưởng đến toàn thế giới thì không hề mang chút đặc điểm của XHCN nào.
(2) Đức Quốc Xã:là nước Đức trong giai đoạn 1933-1945 dưới chế độ của Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, gọi tắt Nazi), với Lãnh tụ là Adolf Hitler.
(3) Bài ngoại, trái nghĩa với sính ngoại
Phần tử bài ngoại có thể kể đến là bọn đầu trọc phát xít mới ở Đức, Nga, Mĩ. chúng đã liên tục tấn công du học sinh (trong đó có du học sinh Việt Nam), khách du lịch, những người nước ngoài sống và làm việc tại nước chúng nó …
Phần tử cực đoan thì chắc mọi người hiểu cả rồi, điển hình là bọn đầu trọc ở Mỹ, mục tiêu tấn công chủ yếu của bọn chúng là những người da đen, người gốc Á, người vô gia cư, những cặp đồng tính.
(4) Theo đúng sách vở, 2 thuật ngữ chính trị Tả và Hữu phát sinh từ nền cộng hòa Pháp sau cách mạng 1848 (có nguồn là cách mạng Pháp năm 1789). Trong các buổi họp quốc hội của nền cộng hòa này, vô tình những người ủng hộ chính quyền ngồi bên cánh phải của hội trường, trong khi những người đối lập (còn được gọi là phe cấp tiến, tiến bộ) ngồi bên cánh trái.
Cực Hữu: phe bảo hoàng, bao gồm những người chủ trương phục hồi thể chế Quân chủ (vua đứng đầu).Cực hữu thì được quy là mang tính cách Quốc gia cực đoan (phát xít).
(5) Gandhi: lãnh tụ của nhân dân Ấn Độ, người đã giải phóng Ấn Độ ra khỏi sự thống trị của nước Anh bằng biện pháp hoà bình
(6) Dự án Phù thuỷ Blair (the Blair Switch Project): một bộ phim kinh dị, bộ phim là lời cảnh báo về những nơi hoang dã trên trái đất mà chúng ta không nên đặt chân vào, nơi chúng ta không thể kiểm soát được mọi việc. Bộ phim kết thúc bằng tiếng thét và cơ thể run bần bật của Heather khi cô đi vào một căn nhà cấm và gặp Michael đứng trong góc nhà. Tiếng thét đó khiến cho cảnh kết trở nên ám ảnh và rùng rợn hơn bao giờ hết.
(7) DV: máy quay phim mini