Mục lục
S.C.I. Mê Án Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài loại lâu đài nhỏ này, đều có một cái ban công liên thông, Bạch Ngọc Đường đột ngột lách thân ra ngoài, ở vách tường phía sau ban công, giao đấu với một ai đó. Tuy rằng anh đã nói Triển Chiêu đừng cử động, thế nhưng Triển Chiêu làm sao có thể mặc kệ, ôm sư tử con, đã định đi ra xem, nhưng đột nhiên, vai bị vỗ một cái.

Triển Chiêu kinh ngạc nhảy dựng, quay đầu lại, thấy Triệu Tước đang ở phía sau mình, cũng không biết từ lúc vào, bàn tay nhẹ nhàng dựng thẳng ngón trỏ lên, tại bên khóe miệng “suỵt” một tiếng với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, “Ông định dẫn chúng tôi tới chỗ này, chính là để Tiểu Bạch so chiêu với người kia?”

Triệu Tước nhún nhún vai, nói, “Đừng keo kiệt thế, ượn tiểu lão hổ nhà cậu chút, giúp tôi giáo huấn một người.”

Triển Chiêu có chút không hiểu, hỏi, “Ai? Hắn ta có thể đánh với Tiểu Bạch lâu như vậy?”

Triệu Tước thiêu nhướn mày, nói, “Yên tâm, hắn không muốn xuống tay thật sự với tiểu lão hổ nhà cậu đâu.”

Triển Chiêu đang khó chịu, chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hình như là có người nhảy xuống lầu hai, sau đó, truyền đến tiếng la của Triệu Hổ và Mã Hán, “Ai đó?”

Sau đó, trong sân một trận rối loạn, tiếng Bạch Ngọc Đường truyền đến, “Bao vây, chặn đứng đừng cho hắn chạy!”

Triển Chiêu thực sự ngồi không yên, ôm sư tử con xoay người xuống lầu, Triệu Tước đứng bên lò sưởi âm tường, đưa tay sờ sờ cằm, cười tủm tỉm theo dõi sát xuống phía dưới.

Dưới lầu đã là một đoàn đại loạn, lúc Triển Chiêu ôm sư tử lao ra, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, những người khác cũng đều tìm kiếm chung quanh, thế nhưng rất rõ ràng, người vừa giao đấu kia đã chạy thoát.

Bạch Ngọc Đường chặt cau mày đứng ở tại chỗ, hình như rất là hoang mang.

“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu chạy đến bên người anh, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“À…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, nói, “Vừa có người xông vào… Tôi cùng hắn so mấy chiêu, sau đó hắn đào tẩu.”

“Người nào?” Triển Chiêu hỏi.

Vùng xung quanh lông mày Bạch Ngọc Đường nhăn chặt hơn, một lát mới nói, “Tôi… Không thấy rõ, không chắc chắn.”

Triển Chiêu hơi giật mình, liếc Ngọc Đường, nói, “Cậu gạt người a?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nói, “Tôi… Thực sự không chắc.”

Triển Chiêu từ khi vừa ra sinh ra đã được biết Bạch Ngọc Đường, cùng ở chung nhiều năm như vậy, đương nhiên vô cùng hiểu anh ấy, Ngọc Đường cũng chưa từng bối rối như vậy, ý thức được tình huống hình như rất nghiêm trọng, Triển Chiêu đưa tay giao sư tử con trên tay cho Bạch Trì đã chạy tới hỏi tình hình, kéo Bạch Ngọc Đường trở về phòng, đóng cửa phòng ngủ, hỏi, “Cậu nói thật đi.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hình như lòng đầy hoang mang.

Triển Chiêu cũng bị anh làm cho sốt ruột muốn chết, bèn nói, “Cậu chưa bao giờ gạt tôi.”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu, nói, “Miêu nhi, tôi không phải gạt cậu… Nói ra sợ cậu không tin, chính tôi cũng không tin.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi, “Có ý gì a? Cậu không nói làm sao biết tôi không tin? Nói! Coi như là thấy Spiderman hay Batman tôi cũng tin.” Triển Chiêu nghiêm túc nói.

Bạch Ngọc Đường khe khẽ thở dài, chậm rãi xoay mặt, chỉ chỉ cái tủ đứng một bên.

Triển Chiêu không hiểu, theo hướng ngón tay Bạch Ngọc Đường nhìn qua, chỉ thấy trong tầm tay họ có một cái tủ để áo khoác trang trí phức tạp, trên tủ áo có khắc hoa văn, thần tình yêu Cupid, ở giữa có cái gương, vừa nhìn liền biết hàng xa xỉ…

Triển Chiêu trừng mắt nhìn chằm chằm cái tủ áo, hỏi, “Cậu là nói… Cậu vừa giao chiến với cái tủ áo khoác sao?”

Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa bị Triển Chiêu chọc phì cười, lắc đầu.

“Với Cupid?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Bạch Ngọc Đường đi qua vài bước, đứng ở phía trước cái gương, đưa tay, chỉ chỉ người trong gương, nói, “Hắn ta.”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường đứng ở trước gương, mà trong gương, tất nhiên chính là Bạch Ngọc Đường, có ý gì? Tiểu Bạch là nói cậu ấy thấy được một Bạch Ngọc Đường nữa sao? Triển Chiêu đi qua, đưa tay chỉ Bạch Ngọc Đường trong gương kia hỏi, “Hắn?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu tròng mắt trừng lớn, “Cậu thấy chính cậu?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày có chút mờ mịt suy nghĩ một chút, nói, “Y phục không giống, người đó mặc một thân đen sì, sau đó… Hình như tuổi đã khá lớn? Tôi chỉ nhìn được đại khái, trời tối với lại hắn lại còn có ý giấu mặt.

“Giống như đúc?” Triển Chiêu mở to hai mắt, Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, nói, “Tôi cũng không biết.” Nói xong, tìm ghế ngồi xuống, nói, “Tôi ban đầu không phát hiện, cho rằng là ai khác nên tiến lên muốn bắt hắn, cách hắn trở tay ngăn tôi lại rất lợi hại, tôi mới so chiêu với hắn, bất quá hắn có ý định che khuôn mặt mà tôi chưa nhìn thấy, hắn có ý định không cho tôi xem tôi liền hiếu kỳ, nên mới nghĩ cách khóa tay hắn, thế nhưng thấy được rồi thì tôi lại choáng váng, sau đó hắn đẩy tôi rồi nhảy lầu đào tẩu, công phu hắn không tồi, bất quá hắn gần như không có đánh trả.”

Bạch Ngọc Đường nói, giương mắt vẻ mặt khó hiểu nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Miêu nhi… Người đó là ai?”

Triển Chiêu sau khi nghe xong, nhíu mày trầm mặc một hồi, xoay người mở mạnh cửa phòng ngủ đi ra ngoài, hùng hổ.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cùng đi ra, Triển Chiêu vọt tới dưới lầu, không thấy được Triệu Tước, thấy quản gia đang thu thập đồ đạc, hỏi, “Triệu Tước đâu?”

Quản gia có chút giật mình, nói, “Ở phòng ngủ…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu liền xông lên lầu, nhóm Bạch Trì đều đã trở về, thấy Triển Chiêu hình như tức giận vô cùng, có chút hiếu kỳ liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu trước đây đúng là cũng có cãi nhau đấu khí với Triệu Tước, bất quá chưa từng giống như bây giờ, Triển Chiêu thực sự giận dữ, xem ra lần này Triệu Tước trêu chọc không phải anh mà là Bạch Ngọc Đường a. Quả nhiên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường theo đi ra, mọi người liếc mắt nhìn nhau, theo sau xem náo nhiệt.

Triển Chiêu chạy tới cửa phòng ngủ của Triệu Tước, một cước đá văng cửa phòng Triệu Tước, chỉ thấy trong phòng trên cái giường nhung lớn màu đen, Triệu Tước mặc một bộ áo ngủ màu trắng tựa ở trên giường, chống cằm, lậtn một cuốn sách bên tay, có vẻ rất nhàn nhã.

“Triệu Tước!” Triển Chiêu hai ba bước đi qua, hỏi, “Ông cố ý để Tiểu Bạch thấy người đó?”

Triệu Tước nhíu mày, mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

“Người đó là ai? Vì sao giống như đúc với Tiểu Bạch?” Triển Chiêu hỏi.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng chạy đến, thấy Triển Chiêu đang ở hỏi Triệu Tước, đã đóng cửa lại, đứng ở một bên nhìn.

Ở cửa nhóm Công Tôn nhanh chóng tìm cái chén nghe trộm.

“Giống như đúc?” Triệu Tước cười gượng hai tiếng, nói, “Trời tối quá nên nhìn nhầm rồi… Rất giống thì là thật, nhưng giống như đúc … A.”

“Người đó là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Tôi trước đây chưa thấy qua hắn.”

Triệu Tước sờ sờ cằm, nói, “Con người của tôi trí nhớ không tốt, có một số việc, đều đã quên sạch trơn.” Nói rồi, nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Cậu không bằng trở về hỏi ba cậu một chút, hoặc là Bao Chửng…” Nói rồi, lại xoay mặt nhìn Triển Chiêu, “Hoặc là ba cậu… Bọn họ sẽ nhớ rõ đó.” Nói xong, nhún nhún vai, điều chỉnh tư thế, hỏi Triển Chiêu, “Buổi tối có muốn ngủ cùng tôi hay không?”

“Ông đi chết đi!” Triển Chiêu cầm lấy cái gối đầu bên cạnh nên vào Triệu Tước, cả giận nói, “Ông cố ý!”

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường đi qua ôm lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu cắn răng nhìn Triệu Tước, “Trước đây ông cố ý ở trước mặt tôi nói với ba tôi rằng tôi không phải là con của ông ấy, hiện tại lại dẫn Tiểu Bạch gặp một kẻ lạ mặt, đến tột cùng ông đang rắp tâm gì?!”

Triệu Tước bắt gối đầu, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, mới nói, “Đây là thứ đã định trước hai cậu sau khi sinh ra cần phải đối mặt.”

“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.

Triệu Tước nhìn hai người một chút, đứng lên, nói, “Tôi cùng Duẫn Văn, Khải Thiên còn có Bao Chửng quan niệm không giống nhau… Với bọn họ, các cậu là vô tội, nên mới cố gắng hết sức tách các cậu ra khỏi thứ định mệnh các cậu cần phải đối mặt. Bất quá theo ý tôi, từ cổ chí kim không có ai là vô tội hết, hai người hiện tại chỉ là gặp mặt không hơn, thế nhưng sau này một ngày nào đó, cũng sẽ phát hiện chân tướng… Cùng với khi đó đột nhiên chịu đả kích, còn không bằng hiện tại cứ chuẩn bị cho tốt trước, đừng chờ số phận tìm tới các cậu, tốt nhất là các cậu tự mình tìm đến số phận!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mày, Triệu Tước nói nghe tự nhiên lại có một loại cảm giác số mệnh, không hiểu sao đó.

“Vậy chân tướng đến tột cùng là cái gì?” Triển Chiêu hỏi, “Các người luôn luôn che che giấu giấu qua loa tắc trách, cho tới bây giờ vẫn không nói rõ ràng, chúng tôi vẫn bị tắc ở trong, ai biết ông nói số phận là cái gì?”

Triệu Tước quay đầu lại nhìn hai người, mỉm cười, nói, “Các cậu sớm muộn gì có một ngày sẽ biết … Bất quá chưa phải hiện tại, thế nhưng hai cậu cần có chuẩn bị tâm lý nhất định, có vài đầu mối ở ngay bên người các cậu, hảo hảo mà tìm đi, nếu như tìm được … Chính là, hai người các cậu có thể tài giỏi hơn so với nhóm chúng tôi đây, làm được thì rất tốt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới cảm giác được, bọn họ từ khi sinh ra, hình như cũng đã rơi vào tấm lưới thật lớn, bao gồm hành vi thần thần bí bí của thế hệ trước, chuyện xảy ra với Bạch Cẩm Đường năm đó, cùng với quãng thời gian bọn họ trải nghiệm đến khi trưởng thành, những tư chất trời cho kinh người… Toàn bộ tất cả, đều là số phận như lời Triệu Tước. Mà số phận này hẳn là rất đáng sợ, nên thế hệ trước mới có thể kín tiếng không nói, mới có thể đưa Bạch Cẩm Đường đến đại lục Châu Âu xa xôi… Tất cả chính là vì để cho bọn họ tách ra khỏi cái thứ gọi là số phận đó.

“Thứ các cậu sắp sửa đối mặt, rất hắc ám cùng thần bí.” Triệu Tước đi tới bên giường, nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, “Tôi và cha các cậu, còn có Bao Chửng, cũng là hồi ở tuổi của các cậu bây giờ, đã bị rơi vào tấm lưới này, với năng lực chúng tôi ngay lúc đó, căn bản là chạy không thoát… Bởi vì chúng ta không thể, cuối cùng tạo thành rất nhiều kết quả không thể vãn hồi.”

“Kết quả không thể vãn hồi là chỉ cái gì?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có… Năm đó ông vì sao giết người nhiều như vậy, còn hủy hết tài liệu đi?”

Triệu Tước khẽ cười cười, nói, “Không thể đùa giỡn được, tất cả đều chờ các cậu tự mình giải quyết.”

“Vì sao không thể nói?” Triển Chiêu mờ mịt, hỏi, “Nếu như thực sự có cái gì nguy hiểm tồn tại, các người nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết không phải là được sao, vì sao cần khiến cho thần bí như vậy?”

Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi, nói, “Các cậu còn trẻ, có một số việc, các cậu không hiểu… Các cậu cũng không đủ cường đại.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có ý gì?”

“Thời cơ còn chưa không chín muồi.” Triệu Tước nói, “Tôi là tự chủ trương tiết lộ mấy tin tức này cho các cậu, còn ba các cậu, là thà rằng hi sinh chính bản thân, cũng muốn tận lực bảo vệ cho các cậu có thể sống trong hạnh phúc bình yên … Tôi không có vĩ đại như thế.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều có chút căng thẳng, chẳng lẽ mấy vị trưởng bối làm cái gì cực đoan sao?

“Kết cục của chúng tôi năm đó, quá không công bằng.” Triệu Tước nhàn nhạt nói, “Tôi vẫn không cam lòng… Tôi muốn một kết cục lâm li hả hê … Muốn cho bọn họ, biết được xuống địa ngục là bộ dáng gì … Tôi muốn báo thù.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bọn họ vốn vẫn nghĩ Triệu Tước là người xấu rõ ràng rành mạch, sau đó khi ở chung cảm thấy ông ta vô cùng mâu thuẫn, lúc tốt lúc xấu, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy con người này thực sự không có giới hạn… Ông ta làm tất cả đến tột cùng là vì ý đồ gì?

“Để báo thù, tôi có thể lợi dụng rất nhiều người.” Triệu Tước xoay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cả hai cậu, bao gồm bạn bè, thân nhân các cậu… Đều phải vì số phận này đến mà đấu tranh, đừng không biết cái gì để được bảo vệ, tôi cho rằng, thế rất không thoải mái!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK