Bạch Ngọc Đường đi qua hỏi một người công nhân đang bốc dỡ, “Đây là muốn dọn nhà sao?”
“Cậu báo án à?” Người công nhân này cười cười nói, “Nam Thành phân cục này dẹp tiệm rồi, hiện tại muốn báo án cứ trực tiếp gọi 110 thôi, tổng cục bên kia sẽ phái người đến”.
“Vậy những cảnh sát cũ đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Một người để chịu trách nhiệm cũng không có? “
“Không có đâu.” Công nhân nọ khoát khoát tay, rồi tập hợp người lại lái xe rời đi.
“Xem ra chuyến này toi công rồi.” Triển Chiêu nhún vai.
“Đến địa điểm xảy ra vụ án nhìn đi.” Lạc Thiên cầm tư liệu đi tới, “Địa điểm xảy ra án thi thể bị chặt ngón tay là sân của một ngôi nhà hoang.”
“Đó là nơi thi thể bị quăng lại sao?” Bạch Trì hiếu kỳ, “Sao lại là trong sân một ngôi nhà hoang nhỉ?”
“Có người nói ba học sinh này là học sinh cao trung đang trọ học ở thành phố K, thứ sáu hôm đó ra ngoài rồi mất tích, một tuần sau, thi thể mới được tìm thấy, đều mục rữa cả rồi, lại bị chuột cắn đến loạn thất bát tao.”
“Thật thảm a.” Bạch Trì nhíu mày.
“Hung thủ hẳn không phải một người a?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ, rất có thể.” Triển Chiêu gật đầu, “Ba nam sinh cao trung không thể bị chế phục dễ dàng như vậy, trừ phi có năng lực đặc biệt gì đó”
“Đội trưởng.” Lạc Thiên nói tiếp, “Hung thủ này cũng khá thú vị, hắn lần đầu tiên giết ba nam sinh cao trung, ngón tay toàn bộ chém đứt, lần thứ hai giết ba nữ sinh, tóc đều lột đi; rồi đến ba bác sĩ nam, lỗ tai bị cắt đứt, cuối cùng là ba ông cụ, tròng mắt bị khoét đi.”
“Những người bị giết hoàn toàn không có điểm giống nhau.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ngoại trừ bị hại ba người một… Hơn nữa những người này hình như đều có quen biết nhau?”
“Đúng a.” Lạc Thiên gật đầu, vừa nhìn tư liệu vừa nói, “Ba nữ sinh là bạn cùng lớp đang dạo phố với nhau, ba bác sĩ nam đang công tác tại cùng một bệnh viện, buổi tối hôm đó ra ngoài ăn nhậu. Còn ba ông cụ buổi sáng có cùng nhau tập dưỡng sinh.”
Bạch Ngọc Đường cùng mọi người trở vào trong xe, vừa khởi động xe vừa hỏi, “Địa điểm xảy ra vụ án, một là ngôi nhà hoang đó, còn những cái khác đâu?”
“Lần thứ hai bị vứt ở trong một nhà máy, lần thứ ba là ở trên một con tàu vận chuyển ở bến, còn nơi cuối cùng giấu xác mấy ông cụ thì thật kỳ lạ …” Bạch Trì lắc đầu, “là một vườn cây cách đây không xa… thi thể thật lâu mới được phát hiện ra… Hơn nữa đại bộ phận thi thể đều đã hư thối, có lẽ bị động vật làm tổn hại, bởi vậy công tác điều tra rất khó tiến hành.”
“Đã giết mười hai người rồi.” Triển Chiêu nhíu mày, “Hung thủ này là một tên cuồng sát không sai vào đâu được.”
“Trong số những bác sĩ có một người tên là Vương Minh, là bạn hồi cao trung của Liễu Thanh, hai người từ nhỏ là hàng xóm, ở gần nhau nên cảm tình rất tốt… Có người nói, ngày đó, cũng chính là ngày hắn bị hại, Liễu Thanh đã từng nhận một cuộc điện thoại của hắn, thế nhưng điện thoại chỉ reo một tiếng liền bị cắt đứt.” Lạc Thiên nói, “Có lẽ chính vì vậy mà Liễu Thanh mới kích động muốn tra án này đến như vậy.”
“Bạn của hắn là nạn nhân… quả thật khó tránh khỏi bị nghi ngờ.” Bạch Trì nói, “Thế nhưng… thông thường loại tình huống này sẽ bị phản tác dụng, càng không cho hắn tra, hắn lại càng muốn tra… Cho nên không bằng cứ để hắn tham dự cho rồi.”
“Đó là cấp trên của hắn cố ý chỉnh hắn.” Triển Chiêu thản nhiên nói, “Không cho tra nhưng càng muốn tra, thứ nhất là không có tin tức, khả năng tìm được đầu mối là vô cùng nhỏ, thứ hai, cho dù hắn tìm được … hung thủ này có thể dễ dàng giết chết ba người đàn ông, phỏng chừng không phải rất lợi hại cùng là có đồng loã… Liễu Thanh sẽ gặp phải nguy hiểm. Nếu là tra không được, cũng có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn, một công đôi việc.”
“Mọi người đều là cảnh sát, phá ra án là được rồi, còn muốn chỉnh nhau làm gì a?” Bạch Trì nhỏ giọng nói thầm, “Thật quá phận.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, thiếu chút nữa quên mất, Bạch Trì cũng từng bị người khác ác chỉnh quá… Quả nhiên, mặc kệ ngươi là nhược tiểu hay là cường đại … đều khó tránh khỏi cảnh bị người ta khi dễ a.
“Chúng ta đi đến ngôi nhà hoang kia thôi.” Bạch Ngọc Đường hỏi rõ địa điểm rồi lái xe đến đó.
Căn nhà này ở một nơi khá hẻo lánh, bên trong một con hẻm nhỏ, xe hơi không thể đi vào, mọi người không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ.
“Hung thủ hình như không nghĩ là cảnh sát sẽ phát hiện thi thể.” Triển Chiêu sờ sờ cằm nói, “Không phù hợp với đặc điểm của một kẻ cuồng sát biến thái a.”
“Đặc điểm gì a?” Bạch Trì hỏi.
“Mấy kẻ cuồng sát chính là, giết người hàng loạt, rồi lưu lại ký hiệu của riêng mình, vì hắn muốn ọi người nhìn thấy, muốn được xã hội quan tâm… Ví với hung thủ lần này, hắn cố ý cầm đi bộ phận trên cơ thể nạm nhân, đó chẳng khác nào là dấu hiệu riêng của hắn. Em nghĩ xem, khi đi vào gian phòng, phát hiện ba cỗ thi thể hoàn hảo không mất mát gì, nhưng ngón tay đều bị chém cụt, so với khi đi vào trong phòng, phát hiện ba cỗ thi thể hư thối biến hình bị chuột cắn cho không còn hình dạng gì, ngón tay cũng bị chém lìa… Cái nào làm nổi bật dấu hiệu của hắn hơn?!” Triển Chiêu phân tích cho Bạch Trì.
“Đúng ha.” Bạch Trì tựa hồ đã minh bạch, lẩm bẩm, “Ai thấy thi thể mục nát thì đều chú ý đến vẻ đáng sợ bên ngoài của nó, ai thèm để ý hắn có chặt ngón tay người ta không… Đối với sát thủ biến thái mà nói, đích xác có phần không thích hợp a.
“Thường thì kẻ giết người hàng loạt sẽ lưu lại ký hiệu, đa phần đều dễ nhận thấy, chính là cái kiểu người khác vừa thấy thi thể lập tức sẽ nhớ tới hắn… Ví dụ như, Jack đồ tể, sát thủ Sông Xanh vân vân … Đương nhiên cũng không bài trừ loại hung thủ muốn lưu lại ký hiệu kiểu như nhấn mạnh về con số ba này, mấy thứ bộ phận hắn lấy đi có lẽ là để sưu tầm.”Triển Chiêu lẩm bẩm.
“Anh, thật dọa người a.” Bạch Trì ở một bên nhỏ giọng nói thầm, “Em thật không rõ sát nhân này làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì.”
“Nên mới nói hắn biến thái a.” Lạc Thiên ở một bên cười.
Bốn người đã đến phía trước căn nhà có dải phân cách cảnh tuyến vây quanh, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bốn phía một chút, nhíu mày, “Thế nào ngay cả một cảnh sát cũng không có… Cameras cũng không có đặt.”
“Xem ra việc Nam Thành phân cục rất khó khăn, quản lý hỗn loạn lại làm việc vô trách nhiệm cũng không phải chỉ là lời đồn.” Triển Chiêu nói.
“Vào xem thôi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Thực sự là xằng bậy, nếu như hung thủ quay trở lại, chẳng phải là một chút đầu mối cũng không có được.”
“Chính xác, hung thủ giết người rất có thể sẽ quay trở lại hiện trường phạm tội.” Triển Chiêu theo chân Bạch Ngọc Đường, phía sau là Lạc Thiên và Bạch Trì, cùng nhau vào tham quan nhà chính.
Căn nhà hoang này thực sự đã rất lâu đời rồi, trên vách tường còn có một mảng to bị đập, có lẽ căn nhà này sắp sửa bị dỡ bỏ.
“Bạch Trì, có mang theo máy ảnh không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có mang!” Bạch Trì từ trong túi lấy ra một cái máy ảnh SLR, đây là quà sinh nhật lần trước Triệu Trinh tặng cho cậu. Thân máy tương đối nhỏ, có thể mọi lúc mang theo bên mình, thế nhưng chụp khá là đẹp, lại có nhiều màn ảnh, cũng rất hợp với cậu… Bạch Trì trước rất mê chụp ảnh, bởi vậy Triệu Trinh mới đặc biệt từ nước ngoài mua về làm quà tặng cho cậu, để cậu có thể nơi nơi chụp ảnh.
“Trì Trì, máy không tồi a.” Triển Chiêu rất biết xem hàng, liền xáp lại xem xét, “Em lần trước chụp cho Seaman là dùng máy này? Ảnh rất có chất nha.”
“Vâng.” Bạch Trì cười tủm tỉm, “Em còn dùng màu mạng nhện để trộn nữa, sau đó hiệu quả cũng rất tuyệt.”
“Nga…” Triển Chiêu gật đầu.
“Miêu Nhi, không phải tôi đã nói rồi sao, cái tên Seaman này thật siêu cấp mất mặt.” Bạch Ngọc Đường nói thầm, “Còn không bằng gọi Simba.”
Bạch Trì cùng Lạc Thiên bất đắc dĩ, Seaman là cái tên Triển Chiêu đặt cho chú tiểu bạch sư, vì chuyện này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn không ngớt tranh luận.
“Có cái gì mất mặt chứ, cậu khi còn bé rõ ràng là rất thích xem, còn học theo nữa … Cái gì mà hãy cho ta sức mạnh vân vân…” Triển Chiêu trêu chọc.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút, tâm gào thét … Đây chính chỗ hỏng của thanh mai trúc mã a.
“Theo ảnh chụp hiện trường thì thi thể được phát hiện trong phòng này.” Lạc Thiên chỉ chỉ cửa phòng.
Bạch Trì theo thường lệ chụp trên mặt đất trước cửa một tấm … Chỉ là, máy ảnh trong tay cậu vừa hơi động một chút thì từ bên trong phòng truyền ra một tiếng “lạch cạch” rất nhỏ.
Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhìn nhau —— trong phòng có người?!
Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo Triển Chiêu cùng Bạch Trì né qua một bên, anh cùng Lạc Thiên đưa tay móc súng, một trái một phải bọc đánh tới hai bên cửa phòng.
Lúc này, trong phòng lại im ắng.
Lạc Thiên đưa tay nhẹ đẩy cánh cửa đang khép hờ, vừa định đi vàp trong, đột nhiên… cửa lớn “ầm” một tiếng bị đạp ra, hướng Lạc Thiên đánh tới.
Lạc Thiên khí lực cường đại, lại có bản năng phản kháng trước sự tập kích bất ngờ rất nhạy bén, liền bay lên một cước đem cửa phòng đạp trở lại… Cánh cửa vốn đã biến chất, lại gặp phải một cú này … bay đi thật cao thật xa.
Thế nhưng cửa còn chưa rơi xuống đất, đã thấy một bóng người mạnh mẽ lao ra, một cước hướng Lạc Thiên đá tới… Người này động tác cực nhanh, hơn nữa là thiên về đá xoáy.
Lạc Thiên chớp mắt một cái đã lưu loát né được, đỉnh đầu cảm giác như có một trận gió đảo qua, Lạc Thiên chau mày nhìn người nọ lần thứ hai đá tới liền vô ý thức né sang một bên …
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã quan sát rõ ràng, bên trong người này có công phu siêu phàm. Lạc Thiên tuy rằng khí lực rất lớn, đồng thời đã trải qua huấn luyện chính quy, thế nhưng anh ấy đối với cách thức đánh nhau tuyệt đối không am hiểu, nói cách khác, Lạc Thiên trước đây chỉ học cách giết người chứ không học cách đánh người, bởi vậy, lúc này anh ấy mới không dám tùy tiện xuất thủ… sợ sẽ gây tai nạn chết người.
Bạch Ngọc Đường nhìn người nọ thế tới rào rạt liền tiến lên một bước, nhấc chân chuẩn xác đạp vào ống quyển của người nọ …
Người nọ vô cùng sửng sốt, Bạch Ngọc Đường biết, chỗ đó mà bị đạp vào thì không phải là đau bình thường đâu, tiểu tử này còn chưa có nằm lăn quay ra là không tồi nha, bất quá chiêu thứ nhất chưa nằm không có nghĩa là chiêu thứ hai cũng có thể không nằm, Bạch Ngọc Đường thuận chân đạp vào bên sườn, người nọ cấp tốc lui về phía sau, liền cảm thấy trước mặt một đạo kình phong sượt qua, tóc cũng bị rơi xuống không ít, hơi giật mình.
Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, bản lĩnh không tồi.
Người nọ thu hồi chân tính đánh tiếp, Bạch Ngọc Đường cũng không có tâm tư cùng hắn chơi đùa, anh vừa liếc nhìn đằng sau hông hắn, có một bao súng … Người kia là ai, vừa nhìn liền biết.
Không đợi hắn tiếp tục, Bạch Ngọc Đường đã tiên phát chế nhân, nhanh nhẹn lách người qua túm lấy hai tay người nọ xoay một vòng…
Người nọ trên không trung bị xoay người thành thế ngã sấp trên mặt đất, bất quá hắn tựa hồ muốn nắm tay hướng xuống để chính mình không hôn đất, Bạch Ngọc Đường cười, nhấc chân nhẹ nhàng đá vào tay hắn …
“Bịch” một tiếng, người nọ ngã chỏng queo.
Sau khi té xuống, người nọ giương mắt liếc Ngọc Đường, hình như còn muốn đứng lên tiếp tục, chợt nghe Triển Chiêu đứng bên cạnh lạnh lùng nói, “Còn đánh nữa sẽ phá hỏng hiện trường.”
Người nọ sửng sốt, thu hồi một thân lệ khí của mình, vỗ vỗ bụi đứng lên.
Lúc này, chợt thấy từ sau cánh cửa có một người khác bước ra, vẻ mặt mờ mịt nói, “Các người là ai, nơi này là hiện trường vụ án, người không có phận sự không thể đi vào.”
“Chúng tôi là …” Bạch Trì muốn trả lời thì Triển Chiêu khoát khoát tay với cậu rồi cười nói, “Hắn nếu thật sự không biết chúng ta là ai, đã sớm móc súng ra rồi.”
Người nọ nghe xong bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói, “Quả nhiên không thể gạt được con mắt của tiến sĩ Triển.”
“Bạch đội trưởng danh bất hư truyền, lợi hại.” Người vừa cùng Bạch Ngọc Đường so chiêu vươn tay, như là muốn bắt tay Bạch Ngọc Đường, “Tôi là Liễu Thanh, cậu ta là Trầm Trọng Nguyên, dựa theo bố trí của cục trưởng Bao thì bọn tôi hiện tại thuộc quyền của SCI.”
Bạch Ngọc Đường nhìn tay hắn một chút, cũng không cùng hắn bắt tay, chỉ cười cười nói, “Tôi không cảm thấy người thích phá hư hiện trường với cùng người một nhà đánh nhau có tư cách làm cảnh sát.”
Triển Chiêu ở một bên nhịn cười… Tiểu Bạch đang ra oai phủ đầu a.
Quả nhiên, Liễu Thanh sắc mặt hơi đổi, lại có chút xấu hổ, đang định rút tay về thì Bạch Ngọc Đường đổi giọng, “Bất quá bản lĩnh của cậu quả không tồi.”
Liễu Thanh sửng sốt, Bạch Ngọc Đường bắt lấy tay hắn, nói, “Tôi là Bạch Ngọc Đường, đây là Triển Chiêu, đó là Lạc Thiên cùng Bạch Trì.”
Liễu Thanh quay đầu lại nhìn Trầm Trọng Nguyên một chút, Trầm Trọng Nguyên xấu hổ cười cười, “Chúng tôi chỉ đến kiểm tra hiện trường thôi.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Vậy vừa đúng lúc, kể lại một chút đi.” Nói xong đột nhiên nghĩ tới gì đó liền nói, “À, đúng rồi, hai ngươi không có tới báo danh, lại tự ý đến phá hư hiện trường, trở lại phải viết kiểm điểm.”
“Kiểm điểm?” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên song song mở to hai mắt liếc Ngọc Đường.
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Mỗi người một vạn chữ, phải viết tay, bút máy, không được sai chính tả, sáng mai nộp cho tôi.” Nói xong, xoay người rời khỏi.
Bạch Trì cùng Lạc Thiên nhịn cười, này phỏng chừng so với phạt bọn họ chạy một trăm vòng còn đau đầu hơn a.
Liễu Thanh vẻ mặt đau khổ nhìn Trầm Trọng Nguyên, Trầm Trọng Nguyên hung hăng trừng hắn, “Đã nói là không ổn rồi!”
“Bọn tôi không phải người của SCI!” Liễu Thanh đột nhiên nói, ý tứ là Bạch Ngọc Đường không thể phạt bọn họ.
“Ý của cậu là cậu không muốn tham gia điều tra?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Liễu Thanh sửng sốt, cùng Trầm Trọng Nguyên liếc liếc, rồi hỏi lại, “Nếu bọn tôi viết thì sẽ để bọn tôi tham gia điều tra?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi nói, “Còn phải xem hai người viết thế nào đã… Đúng rồi, nếu không viết ra nổi thì đem “phục tùng mệnh lệnh lấy đại cục làm trọng hợp tác gắn bó” sao ra một vạn lần là được.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đứng hình tại chỗ, tuy rằng ý thức được hôm nay chắc chắn sẽ mất ngủ nguyên đêm rồi, bất quá… ánh mắt hai người trao đổi cho nhau, chính là tràn ngập vui sướng.
Bạch Ngọc Đường ra cửa, Triển Chiêu dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh, “Được nha Tiểu Bạch, chiêu tiên phát chế nhân này dùng thật chuẩn.”
Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, “Này đã là gì? Cặp song sinh còn có thể giải quyết, việc gì phải sợ hai người đó? Chút lòng thành mà thôi~”