Mục lục
S.C.I. Mê Án Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vũ đến cục cảnh sát hỗ trợ làm cố vấn, ngẫu nhiên thấy được bức vẽ “Tử thần” xuất hiện mười năm trước bị Công Tôn phát hiện có trong hồ sơ đặt ở trên bàn giải phẫu, kết quả lại cung cấp một đầu mối kinh người —— Trương Vũ từng gặp vị “Tử thần” này không chỉ một lần, hơn nữa lần gần nhất, lại ngay hồi đầu năm nay.

Triển Chiêu và Công Tôn “kéo” Trương Vũ trở lại phòng làm việc SCI, nói anh ta kể lại chi tiết.

Vừa vặn, Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cũng đã trở về.

Đi vào phòng làm việc SCI, thấy Trương Vũ đang cầm bức vẽ cau mày xác nhận lại một lần, cuối cùng gật đầu, “Không sai, chính là hắn!”

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Anh từng gặp?”

Bạch Diệp tới bên cạnh Triệu Tước, thấy ông ta ngồi trên sô pha, trên đầu gối đặt một hộp chocolate, đang ăn, tay kia đặt trên lưng sô pha, băng bó một lớp băng gạc dày.

Bạch Diệp có chút không hiểu nhìn tay ông ta, “Làm sao vậy?”

Triệu Tước lắc lắc tay, “Anh đoán xem?”

Bạch Diệp trầm mặc khoảng ba giây, hỏi, “Biến dị?”

Triệu Tước liếc mắt lườm, không dông dài nữa, tiếp tục ăn chocolate.

Bạch Trì sợ Bạch Diệp hiểu lầm, vừa rồi cậu có hỏi thăm một chút nên đại khái đã biết sự tình, lặng lẽ giải thích cho Bạch Diệp.

Bạch Diệp hơi khẽ động lông mày, cười gượng một tiếng, “Đoản mệnh?”

Bạch Trì chớp mắt.

Bạch Diệp lấy một cái ghế qua ngồi xuống, nói, “Vậy thầy tướng số đó chỉ là thùng rỗng thôi, chưa từng nghe qua tai họa ngàn năm sao?”

Triệu Tước lại phóng đao mắt cho hắn.

Trương Vũ giương mắt nhìn sang bên này, bất đắc dĩ cúi đầu tiếp tục xem bức vẽ, đều là lỗi của mình được chưa… Thì mình đúng là thùng rỗng mà.

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, ý là —— cậu mấy tuổi rồi, còn dùng chiêu này? Hay là nhân cơ hội chém Triệu Tước thôi?

Triển Chiêu chớp mắt, giả vờ không phát hiện, lấy đao của Bạch Ngọc Đường ra xem xét, tất cả mọi người nghĩ gần đây năng lực chịu đựng tâm lý và năng lực nắm bắt tinh thần của Triển Chiêu hình như lại thăng cấp rồi.

“Anh gặp hắn ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trương Vũ, quyết định bàn chuyện chính quan trọng hơn.

Trương Vũ giơ tay lấy ra điện thoại di động, bắt đầu tìm kiếm ảnh, cuối cùng tìm ra, đặt điện thoại lên bàn.

Mọi người vươn qua nhìn, thấy trong ảnh chụp là cỡ non nửa một cái sân, cửa sân có một người đứng… Chính là trang phục tử thần kia, hắn lộ ra hơn nửa thân thể, hình như đang nhìn quanh từ cửa vào. Ảnh chụp trên điện thoại di động hữu hạn, hơn nữa chụp còn hơi run tay, nhưng vẫn có thể thấy sự tồn tại của người kia rất rõ ràng.

“Oa…” Tương Bình nhịn không được hô lên, “Ảnh ma a!”

Bạch Trì cũng gật đầu, đáng sợ quá!

“Cùng một người!” Công Tôn kích động, “Tôi thấy cũng là hắn!”

Trương Vũ cũng rất để ý hỏi Công Tôn, “Anh xác định hắn là người sao?”

Công Tôn hơi sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có lý do hiềm nghi hắn không phải người sao?”

Trương Vũ tìm cái ghế ngồi xuống, có lẽ đang điều chỉnh tình tự của mình, bắt đầu nói, “Tôi thường tham gia một vài lễ tang làm công việc cúng tế, tôi thấy hắn xuất hiện ở một vài lễ tang rồi. Ban đầu thực sự là vô cùng khiếp sợ, thế nhưng sau đó không hiểu sao lại có chút chờ mong, tôi rất muốn tìm ra lý do hắn xuất hiện, bất quá luôn luôn không tìm được, lúc tôi rất chờ mong thì thường không gặp, thế nhưng khi tôi không có chuẩn bị tâm lý gì hắn lại đột nhiên xuất hiện. Lần nào hắn cũng đều ở gần chỗ tổ chức lễ tang, không phải ở cửa trước hay cửa cửa sổ, chỉ từ xa như vậy liếc nhìn, lúc tôi định nhìn kỹ hắn đã biến mất.”

Mọi người nhìn nhau —— đột nhiên biến mất điểm này rất giống những gì Công Tôn miêu tả, vụ án kia của Công Tôn, người đó cũng là đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh không cảm thấy kỳ quái? Không điều tra?”

“Tôi có điều tra riêng, dù sao cũng là chuyện rất quỷ dị.” Trương Vũ vô cùng lưu ý nói, “Hơn nữa rất trùng hợp chính là lần nào cũng chỉ có tôi thấy được, người khác không ai phát hiện… Tôi còn thực sự nghĩ là tổ tiên di truyền cho tôi cái gì âm dương mắt các loại có thể khiến tôi nhìn thấy quỷ thần, mãi đến khi tôi tự nhiên có thể sử dụng điện thoại di động chụp được ảnh hắn, chứng tỏ hắn căn bản không phải quỷ thần.”

“Anh làm thế nào chụp được?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

“Cái này thực sự là trùng hợp, ngày đó tôi đang gọi điện thoại, hắn lại đột nhiên xuất hiện.” Trương Vũ nói, “Tôi liền nhân cơ hội chụp, không ngờ đúng là chụp được thật.”

“Những lễ tang hắn xuất hiện, có đặc điểm gì không?” Triển Chiêu hỏi.

“Mấy lễ tang đó là những lễ tang rất bình thường, nhiều loại đa dạng phong phú, tín ngưỡng cũng không giống nhau, có đạo phật có đạo Thiên Chúa Jesus, có cả không đạo.” Trương Vũ nhíu mày, “Kiểu chết cũng đủ loại, điểm giống nhau duy nhất có thể nói, chính là… Con bướm đen.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Cái gì bướm đen cơ?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Trong tập tục mai táng có một truyền thuyết, hầu như các quốc gia đều có, chính là người khi chết, linh hồn sẽ hóa thành bướm đen hoặc con ngài tới gặp người nhà lần cuối, chờ khi nó bay đi rồi, linh hồn người chết cũng theo nó rời đi.” Trương Vũ nói.

“Đó là bởi vì độ lạnh và mùi của thi thể thôi.” Công Tôn dựa trên góc độ của một pháp y nói.

“Tôi hiểu, đương nhiên có thể dùng khoa học giải thích.” Trương Vũ gật đầu, “Loại tình huống này kỳ thực cũng không thấy nhiều, các anh phải nghĩ thế này, có một số việc là bởi vì tích lũy số lượng nhất định mới biến thành thật. Ví dụ như một trăm người chết, có một thi thể bên cạnh xuất hiện con bướm màu đen, mỗi ngày toàn thế giới chết đi bao nhiêu người? Tích lũy thành số lượng nhất định, tự nhiên sẽ trở thành một loại truyền thuyết. Nhưng đơn thuần từ xác suất suy xét, trong một trăm người rất dễ có một thi thể bên cạnh có con côn trùng nào đó đậu xuống, hoặc là con mèo ngồi cạnh, cũng có thể người nhà buổi tối nằm mơ thấy hồn người chết quay về.”

Triển Chiêu nhìn anh ta, nói, “Ý anh là, gần thi thể thỉnh thoảng xuất hiện bướm đen hoặc ngài là hiện tượng bình thường, thế nhưng mỗi lần tên tử thần kia xuất hiện đều có bướm đen xuất hiện, đây là thay đổi bất thường.”

Trương Vũ búng ngón tay chỉ Triển Chiêu, “Giao lưu với người thông minh đúng là đỡ mất sức a, ý tôi là vậy đó.”

“Anh xác định là bướm hay ngài?” Công Tôn hỏi.

“Ờ, không giống bườm bình thường lắm, thế nhưng cũng không toàn thân đầy lông giống ngài, là sinh vật rất đẹp.” Trương Vũ lấy giấy bút vẽ cho mọi người, “Bởi vì cứ đậu mãi trên thi thể, nên tôi cũng không thể ngang nhiên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh thi thể chứ? Đừng nói người nhà không vui, đó cũng là tối kỵ của dân chúng tôi.”

Tất cả mọi người gật đầu biểu thị hiểu được.

Trương Vũ vẽ một hồi lâu, lại miêu tả một chút, tất cả mọi người nhìn tiểu Bạch Trì.

Là tiểu bách khoa toàn thư nhiệt tình yêu quý thiên nhiên, Bạch Trì nhìn một hồi, nói, “Night Butterfly.”

“Bướm đêm?” Mọi người thật ra lần đầu nghe nói.

“Xác thực mà nói là bướm cánh đen viền nâu.” Bạch Trì nói, “Loại bướm này hầu như đen toàn bộ, đặc biệt chính giữa cánh đen bóng loáng giống như lông thiên nga, xung quanh viền cánh màu nâu gần vàng sậm, khá là hoa mỹ, lớn khoảng 5-6 cm, vân cánh có hình dạng bất quy tắc, bay vào buổi tối hầu như lẫn vào đêm tối không nhìn ra.”

“Đúng thật là đen tinh khiết, càng về phía ngoài cánh càng lấp loáng màu vàng sậm, tôi bình thường căn bản chưa thấy qua loại bướm này.” Trương Vũ nói, “Hẳn là giống quý hiếm, bất quá người nhà thấy con bướm đều vô cùng hài lòng.”

Tất cả mọi người xoa xoa cằm.

Công Tôn gọi điện thoại cho Trần Dần, kể lại rồi hỏi một chút thông tin về loài bướm.

Trần Dần nói cho mọi người, loại bướm cánh đen viền nâu này là giống quý hiếm khó thấy, sinh sản ở vùng nhiệt đới Nam Mỹ. Bướm cánh đen vô cùng thần bí, nhà động vật học đối với quá trình ấu trùng của nó hầu như không biết, nên đầu mối Trần Dần có thể cung cấp cũng có hạn. Mà nói đến nuôi bướm Trần Dần thật ra có thể hỗ trợ, nói bướm không khó nuôi, y có thể giới thiệu mấy người bạn thích nuôi bướm cho mọi người, bất quá người sợ sâu và sợ dày đặc tốt nhất không nên đi, dù sao, trước khi biến thành bướm trước cơ bản đều là trạng thái sâu hoàn toàn, nhưng hình dạng sâu khá là buồn nôn.”

Mọi người vô thức nhìn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, Bạch đội trưởng lông mày nhăn díu cả lại, thứ Bạch Ngọc Đường ghét nhất đứng đầu phỏng chừng chính là các loại sâu.

Triển Chiêu nhờ Trần Dần hỗ trợ điều tra, Trần Dần tất nhiên đáp ứng ngay.

Mọi người cúp điện thoại, trở lại với bức vẽ tử thần.

Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi Trương Vũ, “Con bướm sau đó thế nào?”

“Lần nào cũng bay vào đêm tối, loại bướm này chỉ cần bay vào đêm là không thấy tăm hơi, căn bản không bắt được.” Trương Vũ nhún vai.

Bạch Ngọc Đường nhìn Tương Bình.

Tương Bình cầm trang giấy qua, nói Trương Vũ nhớ lại chi tiết thời gian và địa điểm thấy tên tử thần thường lui tới. Chỉ cần có thời gian địa điểm, ở thời đại này, sẽ có thể tìm ra một hai nơi có camera, tuy rằng là mò kim đáy bể, nhưng có máy vi tính hỗ trợ lao động, chưa chắc không thể có chút đầu mối.

Bên này Trương Vũ vò đầu bứt tai nhớ thời gian địa điểm.

Bên kia, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn.

Thấy Triệu Tước vẫn rất ” huyên náo”, cầm hộp chocolate đang ngồi ở sô pha đờ ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, thấy có chút kỳ quái.

“Nói đến bướm…” Bạch Diệp đột nhiên ngẩng đầu, nói với Triệu Tước.

Chỉ là, hắn nói còn chưa nói xong, điện thoại di động của Triệu Tước đột nhiên reo…”Đinh đang đang ” nhẹ nhàng một tiếng tin nhắn tới, hình như là tiếng chuông gió lay động trong gió.

Triệu Tước hơi sửng sốt.

Phản ứng đó có chút đặc biệt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy, lại liếc mắt nhìn nhau.

Âm tin nhắn trong điện thoại di động Triệu Tước đều khác nhau, ông ta cũng rất rảnh, âm tin nhắn của mỗi người đều khác biệt, ví dụ tin từ Triển Chiêu là tiếng mèo kêu, từ Bạch Ngọc Đường là tiếng hổ gầm, là do ông ta chạy riêng đến vườn bách thú ghi âm, từ Bao Chửng là tiếng sủa của loài chó sausage, từ Triển Khải Thiên là loài chó lông vàng, từ Bạch Duẫn Văn là loài chó Husky, cũng không biết ông ta làm thế nào nhận ra sự khác nhau nữa. Mà từ Bạch Diệp thì đặc biệt nhất… Là tiếng gió thổi.

Tiếng lần này hình như là từ chuông gió, rất nhẹ, thế nhưng cũng rất êm tai.

Triệu Tước ngây người rồi mới giơ tay lấy điện thoại di động ra, tiện thể ngẩng đầu không thể tin nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp bóc một quả cam, chậm rì rì nói, “Vừa nãy tôi ở chỗ gần nhà Triêu Cửu đụng phải con bé rồi.”

Mọi người tai đều dựng thẳng lên, đặc biệt là Triển Chiêu, hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đụng phải ai?”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, có lẽ là chỉ người phụ nữ đưa theo hai con Great Dane kia.

Lúc này, Triệu Tước đã mở tin nhắn, nhìn thoáng qua, giơ tay tính xoa cằm…

Chỉ là tay ông ta còn chưa đụng tới cằm, Bạch Diệp đã ngăn lại giúp.

Triệu Tước hoàn hồn, mới phát hiện mình giơ là cái tay thụ thương kia.

Triệu Tước đột nhiên cười, nhìn chằm chằm tay mình, nói, “Cũng có người đang ưu nhã nuôi bướm, con bé đột nhiên xuất hiện, chưa chắc có liên quan.”

Tất cả mọi người SCI hiếu kỳ nhìn Triệu Tước, ý là —— ai cơ?

Triệu Tước nhếch một bên khóe miệng, nói, “Con gái!”

“Phụt…”

Câu nói của Triệu Tước, khiến Bạch Trì phun cả một miệng nước trà, những người khác trong tay có cái gì cũng đều rớt, Triển Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Công Tôn há to miệng lắc Bạch Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường cũng rất hoang mang, chưa từng nghe qua Triệu Tước có con gái a, ông ta kết hôn rồi?

“Sao cơ?” Triệu Trinh cũng hiếu kỳ, luận bối phận, con gái Triệu Tước chẳng phải là chị họ hay em họ của mình sao?

Bạch Diệp thờ ơ nói, “Không phải thân sinh.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hiếu kỳ, “Con gái nuôi? Triệu Tước không giống kiểu sẽ nhận con gái nuôi a.”

Vì vậy lại cùng nhau liếc Diệp.

Bạch Diệp không nói được gì, một lúc lâu, nghẹn ra một câu, “Có cũng như không…”

Mọi người nghiêng đầu, càng thêm hoang mang.

Triệu Tước đứng lên, đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh ngắm cảnh đêm huy hoàng tráng lệ của thành phố S, tự nhủ, “Con người chính là kỳ quái như thế, có những người rõ ràng cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích nổi. Có những người cái gì cũng không tốt, nhưng lại được người khác yêu mến…”

Bạch Ngọc Đường hồi tưởng hình dáng người phụ nữ vừa gặp kia, độ tuổi của cô ta, đúng là không thể làm con gái ruột của Triệu Tước lắm, thế nhưng Eugene có nói đang đợi người, hẳn là cô ta, địa vị thế nào đây?

Bạch Ngọc Đường đang thất thần, chợt nghe Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Tử thần kia xuất hiện, loại bướm đen này cũng xuất hiện, đến tột cùng là người theo bướm đến, hay bướm theo người đến?”

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Trương Vũ nâng cằm nói, “Các tang sự kia đều rất bình thường, xong xuôi cũng không xảy ra chuyện gì khác… Lẽ nào tử thần đó chỉ là một người mê bướm?”

“Nhưng vì sao loài bướm hiếm của Nam Mỹ lại xuất hiện ở lễ tang bình thường?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Sếp…”

Lúc này, Tương Bình chạy đi tra tư liệu đột nhiên hô lên, vì động tác cậu nhảy dựng có chút mạnh, ghế xoay bị đẩy ra rất xa.

Tương Bình cầm tờ giấy chạy tới, “Mấy lễ tang Trương Vũ cung cấp, em tra xét, một trong đó chính là của nữ sinh trong ba người chết kia.”

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó soạt một cái cùng nhau xoay mặt nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ cũng xoa cằm, “Trùng hợp thế…”

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày, ba vụ án liên hoàn sát nhân, cùng vụ án của Công Tôn mười năm trước, tới điểm kỳ diệu này, thế mà lại liên hệ với nhau… Một tử thần quỷ dị và một loại bướm hiếm, đến tột cùng liên quan thế nào đây?



Chợ đêm nhốn nháo của thành phố S, một chiếc xe bánh mì màu trắng đi xuyên vào trong đó, cuối cùng ngừng lại trước một cánh cổng.

Đó là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, nhìn như là một kho chứa hàng hoá nhập khẩu.

Xe dừng lại, cửa xe mở, Eugene đi xuống, nhìn xe bánh mì dáng vẻ quê mùa, thở dài.

Đi tới một góc khác, kéo mở cửa xe, người phụ nữ mặc đồ đen đi xuống, Eugene lại đến mở cửa sau, hai con Great Dane cường tráng cũng đi ra.

Eugene đóng cửa xe, đi tới trước cánh cổng, nhận chìa khóa người phụ nữ đưa qua, mở cửa đẩy lên trên, sau cánh cổng là một cửa sắt.

Mở cửa sắt, tình cảnh bên trong khiến Eugene nhíu mày, “Oa… Lần nào đến cũng đều ngán.”

Người phụ nữ hơi cười cười, đưa hai con chó đi vào trong.

Eugene nhíu theo vào, đóng cửa cuốn và cửa sắt lại.

Sau cửa sắt là một nhà xưởng bỏ đi, quy mô lớn, trong nhà xưởng trống trải vắng vẻ, đồ bằng kim loại đều đã rỉ, mùi rỉ sét dày đặc, gần với mùi máu tươi. Trên mặt đất loang lổ vết ố màu đậm, thấy thế nào cũng giống vết máu khô. Trên đỉnh nhà xưởng treo mấy cái bóng đèn kiểu cũ mờ nhạt, điện áp cũng không ổn định, ánh sáng khi mờ khi tỏ.

Cách đó không xa hai tấm thảm lớn, còn có bồn thức ăn và bồn nước, hai con Great Dane không đi theo hai người nữa, trực tiếp đi về hướng bồn thức ăn, dùng bữa.

Eugene giương mắt, thấy phía trước xuất hiện ba buồng thang máy, trong đó hai buồng đã hư, cửa mở rộng, bên trong vắng vẻ, trên vách tường quét vôi thô ráp, cò từng tảng lớn tảng lớn vết máu vẩy ra, khiến người ta sinh ghét.

Eugene hít sâu, không chớp mắt đi tới hướng buồng thang máy đóng cửa ở giữa.

Ngay khi hắn định ấn nút xuống của thang máy, ánh mắt đảo qua buồng thang máy trống bên cạnh.

Eugene lập tức thở dốc kinh ngạc ngẩng mặt nhìn qua chỗ khác, nhưng ngẩng đầu lại thấy cái cầu kim loại kéo dài qua đỉnh đầu, hình như có mấy thi thể treo cổ, lại hít ngược một hơi, “Oa… Chị gái à, khẩu vị của chị càng ngày càng nặng.”

Người phụ nữ mặc đồ đen đi tới bên cạnh hắn, nâng tay ấn nút xuống mà hắn vừa nãy chưa kịp ấn.

Cửa thang máy mở, hai người đi vào.

Cửa thang máy đóng… đi xuống tầng ngầm.

Mà ở giữa hai cửa buồng thang máy vắng vẻ, là hai hố lõm hình vuông, cũng không biết sâu cỡ nào, bởi vì đã bị lấp đầy… Đủ loại thi thể vặn vẹo dữ tợn… bị nhồi nhét vào.

Eugene đứng trong thang máy, ôm tay nói, “Nếu có ai lỡ lạc vào chỗ này của chị nhất định hù chết.”

Người phụ nữ kia không nói, thang máy đi xuống hai tầng thì ngừng lại, cửa mở… Trước mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Sàn nhà bằng gỗ đen, không gian trống trải có có thứ gì, chính giữa có một bồn cây thật lớn.

Eugene há to miệng, nhìn “bồn cây” kia, là một bồn cây mà cây cối không có một chiếc lá xanh, cành tán khô đét và lá cây héo rũ đủ kiểu, cấu thành bức tranh khá dễ nhìn đen cùng vàng sậm kết hợp.

Eugene há to miệng đến gần, thấy trong đó trên chạc cây, trong một chiếc “lá cây”, đang có một con bướm xinh đẹp ra sức giãy dụa chui ra.

Eugene kinh ngạc, nhìn kỹ, mới phát hiện đống “lá khô” kia kỳ thực cũng không phải lá cây, mà là kén sâu rất giống lá khô.

Eugene đi một vòng quanh bồn cây, phát hiện vài con bướm đã phá kén ra.

Đang xem, chợt nghe người phụ nữ kia đột nhiên mở miệng, “Có người tới.”

Eugene sửng sốt, xoay mặt nhìn, “Ai? Kẻ thù?”

Người phụ nữ cười cười, “Ngoại trừ kẻ thù ra vẫn có người khác tìm tôi.”

Eugene nhướn mày, “Chị cũng có bạn bè sao?”

Người phụ nữ cũng không tức giận, nhàn nhạt cười cười, ngón tay phải uốn lượn, đầu ngón trỏ vuốt lòng bàn tay mình. Trong lòng bàn tay, có một vết sẹo do dao cắt thật dài, theo vị trí đường số mệnh kéo dài đến gần cận cổ tay, một vết sẹo rất sâu.



Đến trước cánh cổng, Bạch Diệp ngừng xe.

Triệu Tước mở cửa xuống xe, phía sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xuống.

Triệu Tước từ trong túi móc ra một cái chìa khóa giao cho Bạch Diệp.

Bạch Diệp mở cánh cổng, thấy được cửa sắt bên trong liền cau mày, không nói gì nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước nhún vai.

Bạch Diệp trước khi đẩy cửa ra, nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Bất luận thấy cái gì, phải giữ bình tĩnh.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— có cái gì cần phải giữ bình tĩnh ở bên trong sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK