Mã Hán và Triệu Hổ lấy súng ra, hai người chia ra hai bên bọc đánh.
Lúc này, phía sau có tiếng các cảnh viên khác lục tục vác súng lên vai, lên nòng đạn chạy lên, Mã Hán và Triệu Hổ dùng tay ra hiệu bọn họ chặn ở cửa, tóm người từ bên ngoài.
Mã Hán và Triệu Hổ kiểm tra từng chút một, đi tới dãy thứ tư, Mã Hán đột nhiên huýt sáo một tiếng gọi Triệu Hổ.
Triệu Hổ nghe thấy ngẩng đầu, Mã Hán bắn sang một ánh mắt, ra hiệu cho cậu … nhìn xuống dưới.
Triệu Hổ theo ánh mắt của Mã Hán nhìn theo, liền thấy phía dưới một hàng tấm điện lộ ra một đôi chân khô cằn.
Triệu Hổ nhíu mày, “Này, đi ra.”
Mã Hán nhìn chằm chằm vào cái chân kia, nhạy cảm thấy kẻ đó có chút giật mình —— ít nhất, gã vẫn có phản ứng với lời Triệu Hổ nói.
Triệu Hổ lùi ra sau vài bước để quan sát, cùng lúc đó, thứ kia đột nhiên lủi đi.
Mã Hán bóp cò.
Đạn bắn trúng vai của đối phương, nhưng đối phương chẳng có bất cứ phản ứng nào, trực tiếp lao thẳng về phía cửa.
Triệu Hổ và Mã Hán lập tức đuổi theo … Mà nhóm cảnh viên ở cửa bất ngờ thấy một kẻ vừa giống người vừa giống thây khô nhào tới với tốc độ sét đánh thì đều có chút khẩn trương.
Trong lúc mọi người ở đây sững sờ, phía sau có người nhảy lên bám khung cửa, hai chân thuận thế đạp ra ngoài, chuẩn xác trúng giữa mặt thây khô …
“A…”.
Triệu Hổ và Mã Hán chạy tới, đúng lúc thấy được thây khô nọ bị một cước của Bạch Ngọc Đường đạp bay, nặng nề rơi xuống đất, rồi kêu một tiếng…
Hai người nhìn nhau —— biết kêu kìa!.
Thây khô nọ rơi xuống xong lập tức lủi lên, nó lần này không chọn cách tẩu thoát bằng cửa nữa, mà đánh về phía vài cảnh sát đang đứng bao vây cách đó không xa.
Mấy cảnh sát này thoạt nhìn đều khá trẻ, còn có một nữ, có vẻ không có chút kinh nghiệm nào. Bọn họ cũng chưa từng thấy trận nào như trận trước mắt, nữ cảnh nọ tay cầm súng như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Triệu Hổ chau mày —— Chết bà! Lính mới!.
Mã Hán vừa bắn vào vai của quái vật nọ, dường như chẳng có chút phản ứng nào, nên lần này đơn giản bắn thẳng vào ngực nó …
Mọi người có thể thấy viên đạn trực tiếp bắn thủng vị trí tim bên trái của quái vật, thân thể nó lập tức khẽ rụt lại… Hiển nhiên là đau nhức.
Nhưng đạn lại xuyên thẳng qua lồng ngực, xẹt qua mặt của nữ cảnh nọ.
Lúc này, nữ cảnh nọ đã lấy lại tinh thần, mới giật mình phát hiện thứ đó đã vọt tới trước mặt mình, chợt nghe Bạch Ngọc Đường ở đằng xa hô lên, “Nổ súng!”.
Nữ cảnh sát giật mình … Nhưng dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, run tay không có nghĩa là sẽ không nổ súng, cô dùng hai tay nắm lấy súng, hướng về quái vật nọ, bóp cò …
Một tiếng súng vang lên, mọi người rõ ràng nhìn thấy đạn xuyên qua trán tên quái vật, rồi lại bay ra ngoài… Thế nhưng ngay cả một giọt máu cũng không có, quái vật nọ nhào tới túm lấy nữ cảnh sát đang đứng ngay rìa lan can rồi nhảy ra khỏi sân thượng.
“Nha a!”.
Nữ cảnh sát nọ kêu thảm một tiếng, may mà Triệu Hổ và Mã Hán vừa kịp vọt tới, mỗi người nắm được một chân của cô, rồi kéo lên.
Bạch Ngọc Đườngvọt tới rìa lan can … Thì thấy quái vật nọ trực tiếp bay xuống hơn 20 tầng lầu, đến lúc nó gần rơi xuống đất lắm rồi, thì đột nhiên dừng lại..
Bạch Ngọc Đường chau mày… Thứ đó ở giữa không trung lắc lắc vài cái, rồi nhảy xuống dưới, chui vào bồn hoa, chạy vội ra khỏi khuôn viên chung cư, lao vào khu dân cư gần đó.
Cảnh sát ở dưới lầu lao ra đuổi theo, nhưng quái vật nọ tốc độ rất nhanh, lại còn quá gầy, lúc băng qua lan can lập tức biến mất khỏi một ngõ nhỏ sát tầng trệt, nhóm cảnh sát quẹo vài vòng đuổi theo vào khu dân cư thì trước mắt là con đường lớn ngựa xe như nước. Khu dân cư này tuy bên trong yên tĩnh nhưng bên ngoài vô cùng náo nhiệt, đâu còn thấy bóng dáng quái vật kia.
Vừa rồi thứ đó lao xuống lại vừa khéo rơi ngay ngoài cửa sổ trước mắt nhóm Triển Chiêu.
Triển Chiêu tận mắt thấy gã bay xuống lầu, nhưng tới phía dưới dĩ nhiên thần kỳ treo lơ lửng trong không trung.
“Trên người nó có dây giữ lại đúng không?” Từ Liệt nhịn không được hỏi, “Sao có thể chứ? Hoặc là làm ảo thuật nhỉ?”
Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Đúng là rất quỷ dị.”.
Bạch Ngọc Đường để chạy thoát ngay trước mắt thì có chút ảo não..
Nhìn sang bên cạnh, nữ cảnh sát nọ hiển nhiên bị dọa cho choáng váng, tay cầm súng không ngừng run, cô bé này cũng coi như không tệ a, bay ra khỏi tòa nhà thế mà vẫn nắm chắc súng trong tay, nhóm đồng nghiệp đang ra sức an ủi.
Lúc này, Triển Chiêu chạy lên, nhìn tình hình của nữ cảnh sát nọ một chút, có khi cần trị liệu tâm lý không chừng, nhưng có lẽ cũng không khó lắm. Không hổ là chuyên gia, chỉ mở miệng an ủi có vài câu, nữ cảnh sát nọ không đờ ra nữa, khóc lóc hai tiếng phát tiết tâm tình xong thì dần dần trở lại bình thường.
Bạch Ngọc Đường đứng ở bên lan can cau mày, Mã Hán và Triệu Hổ tiến lại hỏi, “Đội trưởng, làm sao bây giờ?”.
Bạch Ngọc Đường cũng ý thức được vấn đề tương đối nghiêm trọng, thứ đó mặc kệ là người hay là thây khô, đều là sự tồn tại cực kì nguy hiểm, chuyện mọi người không thể hiểu nổi chính là, vì sao trúng đạn rồi mà không có chút phản ứng nào? Không hợp lý a!.
“Đội trưởng Bạch.”.
Lúc này, lão Vương của khoa Giám định đi tới, đưa ống nghiệm đang cầm trong tay cho Bạch Ngọc Đường xem, bên trong có một chút tro bùn, và một đầu đạn..
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn lão.
“Máu!” Lão vương có chút hưng phấn, “Vừa rồi phát súng Tiểu Mã ca bắn trúng tim nó đó, có dính ít máu trên đầu đạn nha.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vui vẻ —— có chảy máu là được! Trở về cho Mã Hân dùng đống máy móc hiện đại kia tra xem trong máu này đến tột cùng có những thành phần gì.
Người của khoa Giám định đang thủ chứng trên sân thuợng, nhưng cảnh viên khác lục soát trong nội bộ tòa nhà.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại hỏi Triệu Trinh, “Một người từ tầng hai mấy nhảy xuống, đến khoảng tầng 1 tầng 2 gì đó đột nhiên dừng lại, ở trong không trung động đậy vài cái rồi nhảy xuống đất, chạy mất …”.
Triệu Trinh không đợi Bạch Ngọc Đườngnói xong, đã đáp lại, “Khoảng tầng 10 gì đó có treo một sợi dây.”
“Tầng 10?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.
“Khoảng đó, gã có thể di chuyển lên xuống chứng tỏ sợi dây có lực đàn hồi.” Triệu Trinh giải thích, “Cộng thêm lời anh nói, cái thây khô đó có vẻ rất nhẹ, như vậy khoảng tầng 10 thôi, thấp hơn gã có thể bị đụng đất mất. Mà nếu sợi dây dài quá thì rất dễ bay ra ngoài, hơn nữa dây càng dài càng khó khống chế, có điều loại chuyện này người không có kinh nghiệm căn bản không làm được đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày..
Triển Chiêu tiến đến bên tai anh, nói khẽ, “Căn cứ theo tư liệu về Trình Mộc, hắn thích nhảy dù.”.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— lẽ nào thực sự là Trình Mộc?
Triển Chiêu nhún vai.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng Triệu Hổ và Mã Hán, đi xuống tầng 10.
Cũng không biết chuyện lần này có ẩn giấu nội tình gì không —— căn phòng ở tầng 10 chính là của nạn nhân bị giết rồi giấu trong cốp xe của Từ Liệt.
“Lưu Vũ.” Triển Chiêu nhìn thông tin của chủ căn phòng, “Trùng hợp vậy?”.
Bạch Ngọc Đường nhờ bảo vệ khu chung cư mở cửa nhà của Lưu Vũ. Mọi người đi vào nhìn, phát hiện trong phòng rất mất trật tự. Cửa sổ bị mở ra, có một sợi dây thừng đàn hồi buộc chặt vào cột nhà, lại cuộn thêm vài vòng ở bệ cửa sổ.
Bạch Ngọc Đường đi qua, kéo sợi dây lên nhìn một chút, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện sợi dây được một cây cột trong suốt đỡ lấy, từ trên nhìn xuống không thấy rõ lắm. Cột đã bị gãy giữa chừng, đại khái là trọng lượng của kẻ nọ khi túm lấy sợi dây gây nên.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Tương Bình, lệnh cậu điều tra Lưu Vũ một chút xem thế nào.
Tương Bình vẫn đang phân tích video, thông tin về Lưu Vũ cậu đã điều tra ra lâu rồi nhưng chưa kịp xem. Tương Bình mở ra nhìn thoáng qua rồi chợt hô lên, “Oa! Đội trưởng!”.
Bạch Ngọc Đường thấy cậu ta đột nhiên hô hoán lên, phỏng chừng có đầu mối, Vì thế ấn loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn.
“Lưu Vũ kia … Dã man lắm nha!” Tương Bình tấm tắc.
“Nhưng nhìn qua giống kiểu người u sầu a.” Triệu Hổ từ phía dưới bàn kéo ra một thùng toàn vỏ rượu, có chút bất lực.
“Ở được trong tòa nhà này hẳn là không phú cũng quý nhỉ?” Mã Hán hỏi.
“Trước đây là tổng giám đốc của một công ty nào đó, cuộc sống coi như không tệ, nhưng sau đó sinh hoạt cá nhân xảy ra chút vấn đề, nên ảnh hưởng đến việc làm ăn, đồng thời… Oa!” Tương Bình nhịn không được cảm thán, “Tòa nhà đó thật đặc sắc a!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe một hồi chẳng hiểu gì cả, phải hỏi lại, “Cậu nói cái gì?”.
“Lão đại, anh biết hắn quen với phụ nữ dạng gì không?” Tương Bình hỏi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau rồi đồng thanh giục cậu ta, “Không được thừa nước đục thả câu!”.
“Hắn quen một người phụ nữ đã có gia đình.” Tương Bình nói..
“Nga…” Tất cả mọi người gật đầu, như vậy a….
“Gì nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ thì đó là vợ của anh em tốt vài chục năm qua của hắn, sống cùng một tòa nhà với hắn.” Tương Bình tiếp tục nói, giọng điệu có chút bà tám.
Tất cả mọi người nhíu mày.
Triệu Hổ nhịn không được lắc đầu, “Anh em tốt kiểu gì vậy a?”.
“Ừ thì anh em tốt của hắn ở tầng 27 …”.
“Từ Liệt?!” Mọi người hết hồn.
“Từ Liệt đã kết hôn á?” Triệu Hổ kinh ngạc..
“Là gia đình ở trước Từ Liệt.” Tương Bình chậm rì rì kể tiếp, “Từ Liệt mới dọn đến đây chưa được một năm.”
“Nga…” Mọi người gật đầu..
“Còn không?” Triển Chiêu hiếu kỳ..
“Ừ thì gia đình trước cũng họ Từ.” Tương Bình cười tủm tỉm, “Còn có chút quan hệ với vụ án của chúng ta.”
Tất cả mọi người mờ mịt —— có chỗ nào a?.
“Vị anh em kia tên là Từ Chuẩn.” Tương Bình hỏi tiếp, “Quen tai chưa? Kinh khủng chưa?”.
Tất cả mọi người sửng sốt..
“Từ Chuẩn?!” Triển Chiêu giật mình, “Chính là đức ông chồng giết vợ phân thây kia? Về cùng máy bay với chúng ta, rồi chết khi đi qua cái rương đựng Bánh xe Đức phật?”.
Tương Bình gật đầu a gật đầu, “Đúng vậy.”.
“Không phải chứ?!” Triệu Hổ kinh ngạc, “Từ Liệt ở trong phòng hắn?”.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy sự tình có chút quỷ dị, liền lệnh Tương Bình, “Cậu kể rõ ràng lại xem nào!”.
“Sự tình là như vầy, Từ Chuẩn và Lưu Vũ vốn là bạn tốt, đồng thời cũng là đối tác làm ăn, có điều Từ Chuẩn thích ăn chơi đàng điếm, để vợ yêu chịu vắng vẻ ở nhà, người anh em Lưu Vũ thì tương đối an phận hơn, chạy qua hỗ trợ chăm nom chị dâu, chăm một hồi rồi chăm lên giường luôn.”
Mọi người vô thức giật giật khóe miệng —— phim vàng 8 giờ chiều đây sao?.
“Sau đó Từ Chuẩn phát hiện ra, ầm ĩ với vợ một trận, cũng trở mặt với Lưu Vũ … Nhưng khi đó Từ Chuẩn vẫn còn yêu vợ nên chỉ đưa vợ dọn ra khỏi chỗ đó, đây đại khái là chuyện của hai năm về trước.” Tương Bình kể, “Ai biết khoảng một năm trước, vợ hắn đã đáp ứng hắn chặt đứt quan hệ với Lưu Vũ, Từ Chuẩn cũng bắt đầu an phận, mong muốn có thể bắt đầu lại lần nữa. Nhưng ai biết tâm vợ hắn đã thay đổi, cô ta hợp tác với Lưu Vũ, lừa cho hắn mất đi toàn bộ số tiền, còn nghĩ cách đá hắn khỏi công ty… làm hắn phá sản chỉ còn hai bàn tay trắng và một khoản nợ kếch sù. Vì vậy cuối cùng, Từ Chuẩn làm thịt rồi phân thây vợ. Trong lúc hắn đang muốn xử nốt Lưu Vũ thì bị cảnh sát chặn lại … Với trí thông minh, hắn thành công chạy trốn qua nước ngoài, mãi đến gần đây mới bị bắt về.”.
Tất cả mọi người gật đầu —— như vậy a..
“Có điều năm đó hắn bị vợ và bạn hại cho phá sản, đã trắng tay còn nợ nần lung tung, sau lại giết người chạy trốn, nên ngân hàng cho bán đấu giá một phần bất động sản của hắn, gian phòng ở chung cư này sau đó được Từ Liệt mua.”
“Loại phòng này mà cũng mua, Từ Liệt đúng là kiểu người chẳng quan tâm đến cái gì a.” Triển Chiêu cảm khái..
“Có lợi a.” Tương Bình nói, “Phòng ở khu này không dễ mua, hơn nữa Từ Chuẩn giết người phân thây ở chỗ khác, đó cũng chẳng phải nhà ma, mà có khi Từ Liệt cũng không rõ lắm, là mấy người môi giới bất động sản giúp cậu ta tìm, cảm thấy có lợi lập tức chộp lấy thôi.”
Bạch Ngọc Đường cho người gọi Từ Liệt xuống, quả nhiên, Từ Liệt không hề biết chủ trước là ai, chỉ biết là một vị giám đốc bị phá sản, nên bán phòng ở đi để gán nợ… Không ngờ.
“Không phải chứ?!” Từ Liệt trề môi ghét bỏ, “Lão tử không dọn nhà không được rồi, đúng kiểu nhà ma điển hình luôn!”
Triển Chiêu khẽ chọt a chọt Bạch Ngọc Đường, “Nếu như Từ Chuẩn bất ngờ chết ngay cạnh Bánh xe Đức phật, hồn phách sẽ sống nhờ vào thân xác nó, như vậy hắn về đây giết Lưu Vũ không phải trùng hợp mà là có ý định báo thù, sau đó không phải muốn chạy thoát từ nhà Từ Liệt, mà là muốn quay về nhà của chính mình …”
Mọi người nghe được nhíu mày, Triệu Hổ nổi da gà đầy người.
“Vậy thì …” Từ Liệt đột nhiên xen vào, “Cái Porche kia mua cùng lúc với cái nhà đó, coi chừng cũng là của người anh em này a.”.
Mọi người soạt một cái quay lại nhìn cậu ta.
Từ Liệt nói, “Lúc đó mua phòng tiện thể mua xe luôn, cái người môi giới bất động sản kia tính toán thấy giá xe không tồi, hầu như mới nguyên mà lại rẻ, tôi thấy có lời nên mua. Có điều sau đó cho bạn mượn rồi bị tai nạn, phí tu sửa còn nhiều hơn tiền mua xe nên tôi chẳng sửa nữa, vẫn để trong ga ra đến giờ.”.
Mọi người yên lặng nhìn nhau.
“Nói cách khác hắn ở gần cái xe không phải là trùng hợp, lúc giết người xong cũng không phải ném xác vào xe của Từ Liệt mà là xe của chính mình …” Triển Chiêu nói, rồi khẽ nhíu mày với Bạch Ngọc Đường.
Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Vậy quả bóng bị mất tích kia nên giải thích thế nào?”.
“Ách…” Triển Chiêu vuốt cằm nhìn trời, “Cái này á…”.
“Em biết nè!”.
Triệu Hổ đột nhiên giơ tay..
Tất cả mọi người nhìn cậu ta.
Triệu Hổ vuốt cằm, học theo bộ dáng uyên thâm mà Triển Chiêu bình thường hay làm, chậm rì rì nói, “Có thể là trùng hợp … Từ Chuẩn cũng là fan của MU …”
Triệu Hổ còn chưa nói xong đã bị mọi người liếc xéo.
Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường thở dài, ở phía sau Triệu Hổ, Mã Hán đưa tay đánh cái đét vào gáy của cậu ta.
...
Phong tỏa hết mấy chỗ hiện trường, Bạch Ngọc Đường gọi người của khóa Giám định đến thu thập chứng cứ. Ở đầu này, Tương Bình gọi điện thoại tới, nói Công Tôn ở nhà đã có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi, những người khác của SCI ra ngoài điều tra cũng đã về, Bạch Ngọc Đường liền mang theo Triển Chiêu và mọi người về cảnh cục trước. Vụ án này khá phức tạp, chưa thể suy đoán được gì, không bằng đi điều tra lại lần nữa.
Trước khi đi, mọi người túm cả Từ Liệt theo cùng, dọc đường về Từ Liệt không ngừng bấm điện thoại nửa nhõng nhẽo nửa áp bức, dường như muốn đến nhà ai đó tá túc..
Chờ cậu ta cuối cùng cũng chịu cúp điện thoài, Triển Chiêu hỏi, “Cậu có cách liên hệ với người giới thiệu cậu mua nhà mua xe kia không?”
“Có.. Một người bạn của tôi giới thiệu mà.” Từ Liệt nói rồi gọi điện cho bạn cậu ta hỏi một chút, sau đó cúp điện thoại nói với Triển Chiêu, “Tên Kinh Tề đó từ chức mất tiêu rồi, hiện tại ở đâu bạn tôi cũng không rõ lắm.”
Triển Chiêu gật đầu, nhớ kỹ tên của vị môi giới bất động sản nọ, để Tương Bình tra một chút.
Xe của mọi người đi ngang qua rạp chiếu phim, Lâu Ngoại Quải chỉ vào áp-phích cỡ bự nói với Từ Liệt, “Nghe nói phòng bán vé tấp nập lắm!”
Từ Liệt bám người lên cửa kính xe nhìn tấm băng rôn quảng cáo, thở dài, “Sau này không đóng phim ma nữa.”.
Bạch Ngọc Đường chuyên tâm lái xe. Triển Chiêu thì lách cách lách cách gõ một tin nhắn quá chừng chữ rồi gửi đi.
Một lát sau, điện thoại “meo meo” một tiếng..
Triển Chiêu nhìn thoáng qua hồi âm, mếu máo..
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Triệu Tước nói sao? Có liên quan đến bọn họ không?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Lão nói phong cách không giống, có lẽ không liên quan gì đâu.”