Nhu Phúc thấy bọn họ bận rộn tối tăm mặt mày, bèn hỏi: "Hoành tráng như vậy, là sắp sửa đi nhiều ngày sao?"
Tông Tuyển nói: "Chỉ trong phạm vi trường săn ngoại ô kinh thành, ba bốn ngày mà thôi. Nay trong trường săn thực chất đã được quân đội chuẩn bị sẵn cáo, thỏ, lợn rừng, hươu nai và các loại động vật khác, mọi người rút tên ra bắn, hoặc cho đại bàng truy đuổi, làm ra vẻ săn bắn mà thôi." Dứt lời lại than thở: "Hồi nhỏ ta thường xuyên theo Phụ hoàng tới núi Trường Bạch săn bắn, lần nào cũng đi hơn một tháng mới quay về. Nơi đó chim chóc muông thú khắp đất trời. Dáng vẻ đẹp mắt nhất có chồn tía, cò đen, đại bàng, nai mai hoa, sếu đầu đỏ. Mùi vị tươi ngon nhất có vịt cát, hươu, rái cá, linh miêu, hươu đỏ, dê xanh. Có thể bắt về chơi đùa có ưng biển, diều hâu, đại bàng, ưng trắng, ưng sẻ và gà kê đuôi hoa... Đương nhiên, cũng có rất nhiều thú dữ, khi bước chân vào rừng rậm phải cẩn trọng vô cùng, gấu đen, gấu nâu, chó sói, báo hoa thường xuyên xuất hiện. Nguy hiểm nhất là hổ, chúng thường hay lặng lẽ mai phục trong bụi rậm, khi thấy người đi đường một mình sẽ xông ra tấn công, không báo trước bất ngờ lao tới cắn mạnh vào cổ, khiến y không thể trốn thoát, sau đó bị xé xác ăn tươi nuốt sống."
Nhu Phúc vẫn luôn chăm chú lắng nghe, khi nghe y kể về chim chóc muông thú khẽ mỉm cười, nhưng nghe tới việc hổ dữ ăn thịt người không nén được lộ ra một chút khiếp sợ. Tông Tuyển thấy vậy nhàn nhạt cười, lại nói: "Thế nhưng hổ dữ như vậy, từ nhỏ tới lớn ta đi theo Phụ hoàng đã săn được tổng cộng năm con. Lông hổ trên núi Trường Bạch rất đẹp, phần lưng và thân là màu vàng nhạt, song bụng lại trắng tinh, toàn thân đầy sọc đen bóng loáng, người Nữ Chân nào cũng đều tự hào vì có được một tấm da hổ như vậy. Thảm trang trí trong phòng ngủ và thư phòng chính là da hổ do ta đích thân săn được. Săn bắn ở núi Trường Bạch mới là săn bắn đích thực. Đối với nam nhân mà nói, niềm vui lớn nhất chính là giành được thứ đã phải đặt cược bằng tính mạng. Mà lần đi săn ở ngoại ô này, chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển giết thời gian."
"Vậy nay các ngươi vì sao không tới núi Trường Bạch săn bắn nữa?" Nhu Phúc hỏi.
"Kinh thành cách đó khá xa, đi rồi quay về tốn nhiều thời gian. Huống chi, hoàng đế hiện giờ... hình như bận rộn hơn trước đây?" Tông Tuyển đột ngột mỉm cười: "Dĩ nhiên sẽ không dễ dàng rời xa kinh thành, tốn nhiều thời gian như vậy cho việc săn bắn."
"Nơi có nhiều muông thú kì lạ như vậy, cảnh sắc hẳn cũng rất đẹp?" Nhu Phúc lại hỏi.
"Phải," Nhắc đến phong cảnh núi Trường Bạch trong kí ức, Tông Tuyển có chút cảm khái: "Lâu lắm rồi không tới đó, không biết sắc núi bóng hồ có còn giống ngày trước nữa không..."
Bầu trời ở đó xanh và trong vắt, mây trắng lững lờ trôi, từ chân núi nhìn lên có cảm giác như cách mình thật gần, tựa như vươn người nhảy lên là có thể hái xuống một đám mây. Đi tới sườn núi, mây trắng chờn vờn, đưa tay ra, khói trắng chậm rãi lướt qua lòng bàn tay, man mát lành lạnh. Ngay cả giữa hè cũng mây khói mịt mờ, mây trắng cuồn cuộn trên vòm trời khu rừng rậm rạp. Đỉnh Bạch Vân cao nhất sừng sững trong biển mây, hùng vĩ và uy nghiêm. Mà đỉnh Ngọc Tuyết ở đầu kia được hợp thành từ đá có màu trắng ngọc, bốn mùa đều trắng, khó mà phân biệt được đâu là đá đâu là tuyết. Dưới chân núi có động băng, khói trắng lượn lờ, truyền thuyết nói bên trong có tiên nhân đang luyện đan.
Hồ Thiên Trì nằm nữa các đỉnh núi, nước hồ vô cùng trong xanh, khi trời đẹp có màu xanh lam mờ ảo như đá quý, không có sinh vật sinh sống trong đó, thứ duy nhất lay động là bóng mây in trên mặt nước. Trời nước hòa quyện, mây núi đối mặt, khung cảnh được vẽ lại bởi hai màu trắng và xanh, yên tĩnh thơ mộng, lại xa vời hư ảo, đứng bên bờ Thiên Trì phóng tầm mắt nhìn về phía xa có cảm giác đang đối diện với thương hải mênh mang.
Nước hồ Thiên Trì từ trên vách núi uốn lượn chảy xuống, hóa thành thác rồi đổ xuống, giống như một con rồng đang bay cao đột nhiên lao mình xuống đáy vực sâu, khiến bọt nước từng lớp bắn lên trắng xóa, rơi xuống như pháo hoa, mỗi khi có ánh sáng mặt trời chiếu qua lại xuất hiện cầu vồng mờ ảo trong sương mù, có sắc tím, vàng và xanh.
Trong rừng cây cối rậm rạp xanh tốt, vô biên vô tận. Trong số đó thông mỹ nhân thân mảnh mai nhẵn mịn, cành nhỏ nhắn thanh thoát, mà lá kim lại vừa ngắn vừa dày đặc, xanh mướt lác đác đứng giữa rừng thông đỏ, vân sam, tựa như mỹ nhân hiếm có khó gặp. Đài nguyên trên núi cỏ non xanh tận chân trời, sắc hoa mỗi mùa một khác, vàng nhạt, cam hồng, tím nhạt, mỗi loài đều có vẻ đẹp riêng. Cuối Thu, có một loại cỏ tên là "Việt Cát" trổ ra những quả nhìn giống anh đào, mọc rải rác khắp sườn đồi, sắc đỏ như gấm. Ven những thung lũng quanh năm băng tuyết có thể trông thấy một số hoa nhỏ màu vàng, sắc màu nhã nhặn, song tên không hay lắm, gọi là "đỗ quyên da trâu". Điều kì lạ là loài hoa nhìn có vẻ yếu ớt mong manh này lại có cốt cách của hoa mai, bừng nở giữa giá lạnh, dưới hoa lá là băng tuyết...
Tông Tuyển vừa hồi tưởng, vừa chậm rãi miêu tả cảnh tượng trong núi cho Nhu Phúc. Nhu Phúc chăm chú lắng nghe, ánh mắt ẩn hiện chút ao ước, cuối cùng hỏi y: "Loại hoa đỗ quyên đó gần kinh thành có không?"
Tông Tuyển đáp: "Dĩ nhiên là không, hoa đó chỉ mọc trên núi Trường Bạch."
Nhu Phúc khẽ khàng thở dài, có chút hụt hẫng.
"Nàng..." Tông Tuyển đánh giá nàng, đột nhiên hỏi: "Có biết cưỡi ngựa không?"
"Cưỡi ngựa?" Nhu Phúc thoáng ngây ra, sau đó lập tức hếch mặt: "Biết!"
Tông Tuyển lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ tay của nàng kéo nàng ra bên ngoài đi thẳng tới chuồng ngựa trong phủ, đích thân chọn cho nàng một thớt bạch mã nhỏ, lại mệnh Thụy Ca thay trang phục ngắn cho nàng. Sau đó dẫn nàng tới sân kỵ xạ, chỉ vào con ngựa trắng nói với nàng: "Cưỡi thử xem."
Con ngựa toàn thân có màu trắng như tuyết, đầu nhỏ nhắn mà thanh tú, xương nhẹ, da mỏng lông mịn, nhìn cũng có vẻ rất thông minh. Nhu Phúc rất thích nó, vừa kinh ngạc vừa thích thú bước lại gần, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa. Con ngựa cũng không sợ lạ, vô cùng nhu thuận.
"Cưỡi lên." Tông Tuyển lên tiếng thúc giục.
Nàng quay lại nhìn Tông Tuyển, thoáng do dự rũ mắt, song lại tức thì mở lớn mắt, dứt khoát nắm lấy dây cương, chân trái giẫm lên bàn đạp bên hông ngựa, tung mình lên lưng ngựa. Động tác có chút hoảng loạn, con ngựa bị nàng lôi lôi kéo kéo dịch sang trái vài bước, nàng chưa kịp ngồi vững, cả người đổ rạp về phía trước, đợi ngựa dừng lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay nắm chặt dây dương, hất hàm nhìn về phía Tông Tuyển.
Tông Tuyển mỉm cười, cũng leo lên ngựa của mình, giục ngựa đi tới bên cạnh nàng, đá nhẹ vào bụng con ngựa nàng cưỡi, ngựa trắng lập tức tiến về phía trước. Ban đầu ngựa đi chậm rãi, Nhu Phúc rất vui vẻ, bật cười khúc khích, dần dần buông lỏng dây cương trong tay, con ngựa cũng theo đó tăng tốc, bắt đầu phi nước kiệu. Càng phi càng nhanh, sắc mặt cử chỉ của Nhu Phúc bắt đầu trở nên căng thẳng, vừa nắm chặt dây cương vừa nghiêng người về phía trước, thân thể nghiêng ngả như sắp ngã. Tông Tuyển chú ý quan sát, phát hiện dây cương mà nàng nắm hai bên không đều nhau, một ngắn một dài, nghiêm trọng hơn là hai chân nàng không giẫm lên bàn đạp, bàn đạp trống không rung lắc không ngừng.
Tức thì hiểu ra, kỳ thực nàng không hề biết cưỡi ngựa. Tông Tuyển phì cười, lập tức cao giọng chỉ đạo: "Thu lại dây cương một chút, hai bên phải dài bằng nhau. Chân kẹp vào bụng ngựa, giẫm chắc bàn đạp."
Nàng nghe vậy làm theo, thử giẫm lên bàn đạp, mấy lần mới với được, không ngờ bàn đạp làm bằng đồng, hai bên trơn trượt, giày cong của nàng lại nhỏ, hễ giẫm lên lại trượt xuống, ngựa vừa nhúc nhích chân của nàng lại văng ra, không thể giữ chắc được.
Lúc này Tông Tuyển mới để ý, đôi chân xỏ giày Nam triều của nàng, quả thực nhỏ tới mức không tưởng.
Cuối cùng nàng cũng bỏ cuộc, không cố gắng giẫm lên bàn đạp nữa, mà thô bạo kéo dây cương. Ngựa đang phi có đà, bị nàng kéo như vậy liền tung vó nhấc hai chân trước lên, giống như muốn hất Nhu Phúc trên lưng xuống đất. Nhu Phúc kinh hãi buông dây cương ra mà nắm chặt vào bờm ngựa, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, khuôn mặt trắng bệch nằm rạp trên lưng con ngựa đang chạy điên cuồng. Mà hai bàn đạp trống không vẫn không ngừng lắc lư lay động.
Tông Tuyển lập tức phi ngựa tới bờ tường, nhấc một chiếc cọc cưỡi ngựa dài hơn một trượng lên, lại phi về phía ngựa Nhu Phúc, tới gần bèn nghiêng người về phía trước, Hãn Huyết bảo mã dưới thân cũng nhảy lên, Tông Tuyển vươn tay, cọc cưỡi ngựa vẽ lên từng vòng cung lớn giữa không trung, chiếc thòng lọng ở đầu cây gậy văng ra chuẩn xác lồng vào cổ bạch mã. Bạch mã hí dài một tiếng, tung vó toan nhảy lên, song lúc này Tông Tuyển lại ngả người về phía sau, lấy yên ngựa làm điểm tựa, hai tay nắm chặt gậy cưỡi ngựa kéo về, khiến bạch mã loạng choạng lùi về phía sau rồi từ từ đứng lại. Tông Tuyển lại thả tay, thòng lọng cuốn quanh thân gậy, sau đó thúc ngựa lại gần, vươn tay ra ôm Nhu Phúc lên ngựa của mình.
Ngựa phi về mép sân, y ôm nàng xuống, nghiêm mặt nói: "Đừng cố gắng làm việc mà mình không biết làm. Mất cái mạng nhỏ thì không vui đâu."
Nhu Phúc xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Tông Tuyển cũng rũ mắt, ánh mắt khóa chặt trên đôi bàn chân ba tấc sen vàng của nàng. Lát sau, y bế thốc nàng lên, đi về phía phòng của mình.