Bởi thế từ đầu đến cuối nàng vẫn đứng thẳng, mi mắt rũ hờ, sắc hồng sắp tràn lên gò má bị dòng suy nghĩ quét sạch, bình tĩnh tới mức không một kẽ hở.
Mà Nhu Phúc sau khi hôn nàng chậm rãi quay đầu, bình thản quét mắt nhìn những người trong điện, từ Từ Trung Lập, Phan Hiền phi, Cao Thế Vinh, Tần Lỗ quốc Đại trưởng công chúa, Ngô quốc Trưởng công chúa, tới Dương thị, Vi thị, những người bắt gặp ánh mắt của nàng quá nửa đều cúi đầu hoặc quay đi không nhìn nàng. Cuối cùng, ánh mắt nàng khóa chặt trên khuôn mặt Triệu Cấu, "Quan gia," nàng mỉm cười gọi y như vậy, "Muội là giả sao?"
Ánh mắt Triệu Cấu vẫn luôn khẽ khàng đảo qua đảo lại giữa nàng và Anh Phất, giờ phút này, cuối cùng y cũng lên tiếng.
"Tiện tỳ," y nói: "Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, dám phạm tội khi quân?"
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhu Phúc, y lệnh cho thị tùng hai bên: "Bắt ả ta lại, giao cho Đại lý tự thẩm vấn."
Nội thị vâng lệnh, đi về phía nữ tử được nói là khi quân phạm thượng kia. Nàng thản nhiên quan sát, vẫn tỏa ra khí thế oai nghi không thể xâm phạm của một công chúa, khiến bọn họ đột nhiên không dám bước tới kéo nàng đi. Thế nhưng nàng lại không làm khó bọn họ, sau khi liếc nhìn Triệu Cấu bèn xoay người bước đi, tự mình bước ra bên ngoài, nội thị đi theo sau nàng, giống nhưng phụng bồi trưởng công chúa ngày thường.
Đợi nàng khuất bóng, Triệu Cấu mới tiếp tục nhấc ly lên, dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười nhạt với quần chúng: "Tiếp tục. Trẫm nhớ vẫn còn hai tuần rượu nữa chưa uống xong."
Triệu Cấu hạ chỉ, lệnh cho Trung thị ngự sử Giang Mạc Dữ cùng Đại lý tự khanh Châu Tam Úy điều tra vụ án Nhu Phúc đế cơ. Vi Thái hậu thường mệnh Dương thị tới nghe thẩm vấn. Mà vụ án này cũng được thẩm vấn rất thuận lợi, Nhu Phúc không hề có chút chống đối nào, nói nàng giả mạo đế cơ nàng cũng gật đầu thừa nhận, chỉ là tới lúc hỏi thân phận "thực sự" của nàng là gì, nàng lại không trả lời, mệt mỏi đáp: "Ta lười nghĩ, các ngươi nói thế nào thì là thế ấy đi."
Chưa hỏi được thân phận của kẻ giả mạo thì vụ án cũng khó mà kết thúc, Giang Mạc Dữ và Châu Tam Úy đang lên kế hoạch tiếp tục tra hỏi, Dương thị đã chỉ điểm nói: "Trước kia ở Biện Kinh có một ngôi chùa tên là Càn Minh. Cung nhân đã từng tới đó dâng hương quay về đều nói, trong chùa có một ni cô tướng mạo vô cùng giống Nhu Phúc đế cơ. Gần đây Thái hậu mời người về làm phép, nghe nói quan gia sau khi dời đô xuống phía Nam, có rất nhiều ni cô chùa Càn Minh đã tới Lâm An. Hai vị đại nhân không ngại có thể tìm vài người tới, nhìn xem ả đàn bà này bọn họ có quen biết không."
Giang Mạo Dữ và Châu Tam Úy liền lệnh người đi tìm, chẳng bao lâu sau đã tìm được một ni cô lớn tuổi ở chùa Càn Minh Biện Kinh khi xưa. Được dẫn tới Đại lý tự, lão ni cô vừa trông thấy Nhu Phúc đã kinh ngạc thốt lên: "Tĩnh Thiện, ngươi vì sao lại ở đây?"
Lại thẩm vấn lão ni, sự thật đã "sáng tỏ". Nhu Phúc nhìn bản khẩu cung xong cũng thừa nhận, nhanh chóng ấn tay. Không lâu sau, một tấu chương trình bày chi tiết ẩn tình vụ án đã được trình lên ngự tiền Triệu Cấu:
Tĩnh Thiện là người Biện Kinh, tên tục họ Lý, từ nhỏ đã xuất gia làm ni ở chùa Càn Minh, trong Tĩnh Khang chi biến bị bắt vào quân doanh Kim, quen biết một số cung nữ cũng bị bắt. Các cung nữ nhìn thấy ả đều tưởng ả là Nhu Phúc đế cơ, đều gọi ả đế cơ, sau khi thân thiết với nhau cũng kể cho ả nghe rất nhiều chuyện trong hoàng cung khi xưa. Năm Kiến Viêm thứ tư, Tĩnh Thiên may mắn trốn thoát, trên đường gặp được cung nữ đã từng hầu hạ Nhu Phúc đế cơ Trương Hỉ Nhi. Trương Hỉ Nhi cũng nói ả nhìn rất giống Nhu Phúc, hai người bí mật liên thủ dối gạt thân phận để được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Trương Hỉ Nhi đã dạy cho Tĩnh Thiện những nghi lễ cung đình, đồng thời kể cho ả nghe chi tiết những chuyện trong hoàng cung, sau khi chuẩn bị kĩ càng muốn tiến hành kế hoạch, không ngờ hai người lại bị sơn tặc tách ra. Tĩnh Thiện bị Lưu Trung bắt đi, sau khi được cứu liền nhập cung với thân phận đế cơ, hạ giáng lấy phò mã Cao Thế Vinh. Còn Trương Hỉ Nhi tiếp tục lang thang, cuối cùng cũng tới được Lâm An, được Cao Thế Vinh nhận vào phủ. Tĩnh Thiện sợ Trương Hỉ Nhi sẽ tiết lộ bí mật, hơn nữa còn đố kỵ Trương Hỉ Nhi được phò mã ưu ái, bởi thế đã giết Trương Hỉ Nhi để diệt khẩu và trút giận.
Sau khi vụ án Nhu Phúc đế cơ ngã ngũ, bổng lộc suốt 20 năm nay của nàng, tranh họa báu vật Triệu Cấu ban tặng và phủ đệ ngoài thành Lâm An của nàng đều bị tịch thu. Thi thể những tỳ nữ bị nàng đánh chết rồi chôn trong vườn cũng bị đào lên, người nhà của Trần Thái Tinh trong số đó ngày ngày đều tới quỳ trước Đại lý tự, đòi xử tử Tĩnh Thiện.
Nên trị tội thế nào, Giang Mạo Dữ và Châu Tam Úy không dám tự đưa ra ý kiến, xin Triệu Cấu đích thân cho chỉ thị.
Nên trị tội thế nào, Triệu Cấu nhất thời cũng khó xử, cầm bút lên rồi lại đặt xuống mấy lần. Đêm đã khuya, mí mắt hoạn quan trong sảnh đều đã díp lại, song y vẫn tỉnh táo vắt óc nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ đành đứng lên, chắp tay đi đi lại lại trong thư các.
Gió thu lại nổi lên, thổi qua tán lá ngô đồng, khiến một chú quạ xám giật mình cất cánh bay. Triệu Cấu nhìn về phía tiếng động, không ngờ lại trông thấy bóng một nữ tử đang đứng in lên khung cửa sổ.
Búi tóc được cài trâm, rõ ràng đây không phải một cung nữ bình thường. Trái tim Triệu Cấu thoáng run lên, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng năm ấy Nhu Phúc đứng ngoài nghe lén y bàn chuyện chính sự.
Cất bước tới gần mở cửa, nữ tử không chút phòng bị kia hốt hoảng ngẩng đầu, y trông thấy một khuôn mặt vừa giống, vừa không giống Nhu Phúc.
Mắt mày có nét tương tự, song thần thái khác hẳn nhau. Hồng hà bí Hàn Thu Tịch lập tức quỳ xuống tạ tội, phản ứng của nàng lại cảm giác thất vọng nặng nề thoáng qua trong y.
"Nàng làm gì ở đây?" Triệu Cấu lạnh lùng hỏi.
Đôi tay nàng nâng một chiếc chung cao quá đầu, rụt rè đáp: "Thần thiếp thấy quan gia vất vả, thường xuyên thức tới nửa đêm, bèn đích thân hầm cho quan gia một chung canh sâm... Ngoài cửa không có thị vệ, thần thiếp không cách nào xin được dẫn vào trong, lại không dám tiến vào làm kinh động quan gia, bởi thế chỉ đành đứng đợi ngoài cửa."
Triệu cấu gật đầu đáp: "Vào trong đặt xuống, sau đó quay về đi."
Hàn thị thưa vâng, sau khi đặt bát canh sâm xuống bèn cúi đầu lùi lại, cung kính lui được mấy chục bước mới dám xoay người rời đi.
Gió đêm rì rào thổi, Triệu Cấu đăm đăm nhìn theo bóng lưng nàng, một ý niệm mơ hồ trong đầu dần trở nên rõ ràng,
Lại quay về các, cây bút dường như không còn nặng nề như thế nữa. Y cầm bút lên, phê hai chữ vào tấu chương Đại lý tự trình lên: Đánh chết.