Nàng vẫn chưa chải chuốt kỹ càng, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng, mái tóc buông dài sau lưng, giống như thác đổ xuống đất. Mấy lọn tóc con hai bên thái dương giống như mắt mày của nàng, đều nhiễm sắc hồng của ánh nắng ban mai. Dường như không thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng khép hờ đôi mắt, nhàn tản dựa cột, ánh mắt mơ màng.
Thế nhưng gạt đi sự che phủ của nắng mai, y biết nước da nàng vẫn nhợt nhạt như thế, giống sắc màu của y phục trên thân thể và thái độ lạnh nhạt từ trước tới nay của nàng, cảm giác giống như sương trắng lạnh lẽo ngày Thu.
Khó khăn thu lại ánh mắt, y nhanh chóng lên ngựa khởi hành. Vung roi quất ngựa, ngựa liền tung vó phi đi như bay.
Mỗi lần ngựa chồm lên lại kéo dài khoảng cách giữa y và nàng thêm một trượng. Y nghĩ thầm. Chợt nhận ra, hóa ra mỗi lần gặp được nàng, y đều vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người. Có khi y ngỡ rằng mình đã cách nàng rất gần rồi, phảng phất như vươn tay ra là có thể chạm vào, thế nhưng vẫn hóa hư không, tựa hồ một bóng hình mờ ảo dưới làn nước.