Mục lục
Nhu Phúc Đế Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở mặt với Tông Hàn, Tông Vọng quả nhiên không còn quan tâm đến việc gì nữa, cả ngày chìm đắm trong tửu sắc, tìm Mậu Đức và những nữ tử khác mua vui. Tông Hàn bèn để Tông Tuyển tiếp quản cung quyến trong Lưu Gia Tự, đồng thời sai Trạch Lợi hỗ trợ canh gác.

Nữ tử đổ bệnh càng lúc càng nhiều, trong số đó có vài đế cơ. Sau khi uống thuốc, Ninh Phúc dần dần bình phục, song ngay tiếp đó Hiền Phúc và Bảo Phúc lại ngã bệnh. Trong đó bệnh của Hiền Phúc đế cơ Triệu Kim Nhi có chút kỳ lạ, hai ngày đầu chỉ đau đầu, buồn nôn, rét lạnh, sau đó trên cơ thể bắt đầu nổi lên những nốt mụn đỏ chi chít.

"Có vẻ là bệnh đậu mùa." Trạch Lợi thương lượng với Tông Tuyển: "Bệnh này rất khó chữa khỏi, lại dễ dàng lây cho người khác, không thể để nàng ta tiếp tục sống trong trại cung quyến. Cách đó nửa dặm có một căn nhà lá, chuyển nàng ta tới đó đi."

Hiền Phúc mới chỉ là một bé gái hơn mười tuổi, Tông Tuyển không quá bận tâm, cũng thuận miệng đồng ý. Trạch Lợi lập tức sai người mang Hiền Phúc đi, nhốt trong căn nhà lá đó, phái binh lính canh gác, không cho ai lại gần.

Không lâu sau, Tông Tuyển nghe thấy ngoài trướng xôn xao, có tiếng nữ tử vừa mắng vừa khóc, hẳn là đã bị quân sĩ ngăn cản, nàng không cách nào tiến lại gần quân trướng. Tông Tuyển mệnh cung nữ theo hầu đi ra ngoài xem, cung nữ quay về rất nhanh, bẩm báo: "Nhu Phúc đế cơ đang ở bên ngoài cầu kiến Bát thái tử, nói Hiền Phúc đế cơ bệnh nặng, lại không có ai chăm sóc, nàng ấy bằng lòng chuyển tới sống trong căn nhà lá cùng Hiền Phúc đế cơ, cho tới khi Hiền Phúc bình phục hoàn toàn." Ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Hiền Phúc đế cơ là em gái cùng mẹ với Nhu Phúc đế cơ, Nhu Phúc đế cơ rất đau lòng, nay khóc lóc thảm thiết... Vẫn xin Bát thái tử thành toàn."

Tông Tuyển hừ lạnh: "Hiền Phúc mắc bệnh đe dọa tới tính mạng. Nhu Phúc tuy không sợ chết, song ta không thể để nàng ta chết cùng muội muội mình được. Mặc kệ nàng, bảo nàng quay về đi."

Cung nữ lĩnh mệnh đi ra chuyển lời, thế nhưng Nhu Phúc không chịu rời đi, khóc nói: "Bệnh mà Kim Nhi mắc không phải đậu mùa, rất nhanh sẽ bình phục. Nếu các ngươi không đồng ý cho muội ấy quay về thì hãy để ta tới chăm sóc muội ấy..."

Tiếng nói loáng thoáng truyền vào trong trướng. Tông Tuyển nghe mà không nén nổi lại mỉm cười, chỉ cảm thấy Nhu Phúc này thật thú vị. Bản thân yếu ớt chẳng khác nào con chim sẻ, thế nhưng vẫn luôn sẵn sàng giương đôi cánh tí hon ra, muốn bảo vệ những chú chim khác còn nhỏ bé hơn nàng.

Đứng dậy, Tông Tuyển vén màn bước ra bên ngoài, nhìn về phía Nhu Phúc đang ròng ròng nước mắt.



Nàng khóc tới mức đầu mũi đỏ ửng lên, đôi mắt hơi sưng, không ngừng lấy tay gạt lệ, trên mu bàn tay chi chít vết nước khô. Trông thấy Tông Tuyển, nàng giống như nắm được tia hi vọng cuối cùng. Đôi mắt nàng sáng bừng lên, nói với Tông Tuyển: "Đó thực sự không phải đậu mùa. Kim Nhi từ nhỏ đã vậy, sau khi nhiễm phong hàn liền nổi mẩn, thế nhưng sẽ khỏi rất nhanh, chỉ cần điều chỉnh ăn uống, chú ý giữ ấm, cho dù không uống thuốc cũng sẽ khỏe lại, hơn nữa sẽ không lây cho ai khác. Xin hãy tin tưởng tôi, để tôi tới chăm sóc muội ấy."

"Ta tin tưởng nàng, song chỉ e những người trong trại sẽ không tin nàng." Tông Tuyển mỉm cười đáp, "Có phải đậu mùa hay không, chúng ta đợi thêm hai ngày nữa rồi nói sau, thế nào? Nếu sau hai ngày nữa những vết mẩn của nàng ta không nặng thêm, ta sẽ để nàng tới gặp nàng ta."

"Không được!" Nhu Phúc lắc đầu nói: "Để muội ấy ở trong căn phòng vừa lạnh lẽo vừa không có ai đó hai ngày, bệnh tình của muội ấy sẽ trở nặng thêm."

Tông Tuyển thu lại ý cười, nhìn nàng chằm chằm đáp: "Trước mặt ta, nàng không có quyền nói 'Không được'." Sau đó lại liếc một binh sĩ, ra lệnh, "Lôi nàng về đi."

Y quay về quân trướng, phớt lờ sự phản kháng của Nhu Phúc. Mặc kệ nàng bị quân lính lôi đi, nghe tiếng khóc của nàng xa dần, y cũng không quay đầu lại một lần.

Giữa đêm hôm ấy, Tông Tuyển bị một loạt âm thanh hô hoán và tiếng bước chân đánh thức, có rất nhiều nữ tử Tống trong trại hét lớn: "Cháy rồi! Cháy rồi!"

Tông Tuyển cũng giật mình, lập tức bật dậy, bước ra ngoài nhìn xem nơi nào đang cháy.

Nguồn lửa là gian nhà lá nơi Hiền Phúc đế cơ đang cách ly, lúc này lửa đang bốc ngùn ngụt, từ xa trông lại giống như một quả cầu lửa. Có vài tàn lửa bị gió thổi vào trại, khiến lều trướng vài chỗ bắt lửa, lính Kim trong trại hoảng hốt chạy loạn, đều đang tìm nước dập lửa, song chẳng ai quan tâm tới gian nhà lá đang cháy hừng hực kia.

Tông Tuyển bước tới trước cửa quân doanh, lạnh lùng nhìn ngọn lửa nơi nhà lá. Trạch Lợi thấy vậy bèn đi tới, cười nói: "Ngọn lửa này không đáng ngại, Bát thái tử không cần lo lắng, quay về nghỉ ngơi đi."

Tông Tuyển cũng không quay sang nhìn y, chỉ nói: "Là ngươi làm?"

Trạch Lợi không phủ nhận, đáp: "Kẻ mắc bệnh cho dù chết rồi cũng gây nên mối họa khôn lường, vẫn nên giải quyết triệt để thì hơn."

Tông Tuyển thoáng trầm mặc, sau đó mỉm cười: "Cũng phải."

Trạch Lợi dường như thở phào nhẹ nhõm, lại chỉ huy quân lính trong trại dập lửa. Tông Tuyển xoay người toan quay về trướng, đúng lúc này lại trông thấy một cái bóng trắng lướt qua. Có người vừa xẹt qua chỗ y, chạy về hướng gian nhà lá.



Đó là một thiếu nữ. Hẳn là bị đánh thức đột ngột, vẫn chưa kịp chải chuốt, mái tóc đen của nàng buông xõa sau lưng. Ánh lửa nhuộm hồng y phục trắng nàng đang mặc, váy áo tung bay, khiến dáng hình lao về phía lửa của nàng chờn vờn như một phiến lá.

Nàng vội vã chạy, dưới tà váy nhấc cao thoáng lộ ra đôi chân bé nhỏ xỏ hài thêu hoa. Chưa chạy được mấy bước đã tập tễnh lảo đảo, cuối cùng cũng ngã sõng soài trên nền đất, thế nhưng nàng lại nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục lao về phía trước bằng đôi chân không thích hợp để đi lại vội vàng.

Một bóng hình quen thuộc, Tông Tuyển nhận ra nàng, bởi thế bèn đi theo, trước khi nàng lần nữa vấp ngã đã vòng ra trước mặt nàng, chìa tay ra.

Nàng do dự nhìn y, không đưa tay ra, rưng rưng hỏi: "Lửa không phải do anh đốt?"

Tông Tuyển đáp: "Không phải."

"Vậy thì," Nàng tức thì túm chặt lấy vạt áo của y, khẩn cầu: "Anh gọi người đến dập lửa, cứu muội muội của tôi!"

"Không kịp nữa rồi," Y không cho nàng chút hy vọng nào, "Lửa quá lớn, nếu có người ở bên trong, chắc chắn đã chết rồi."

Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Tông Tuyển phía sau lạnh lùng nói: "Đứng lại! Nếu nàng còn chạy, ta sẽ đem tất cả tỷ muội của nàng ném vào đó chết cùng nàng!"

Nàng nghe vậy sững sờ, cũng dừng bước, nhìn về phía căn phòng rực lửa im lặng đứng hồi lâu. Một lát sau, nàng chậm rãi xoay người lại nhìn Tông Tuyển.

Không khí rét lạnh bị nhiệt lượng to lớn thiêu đốt khiến cảnh tượng như có chút lay động, tựa hình ảnh phản chiếu soi trên mặt nước. Lửa cháy rừng rực sau lưng, mái tóc dài bay tán loạn trong gió, đường nét trên khuôn mặt Nhu Phúc trong ánh sáng bập cùng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc ấy Tông Tuyển quên cả hít thở, bỗng nhớ lại hồi nhỏ từng trông thấy ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước, một đóa sen trắng la đà hé nở.

"Lũ man di mọi rợ không nhân tính, sau này nhất định sẽ gặp phải báo ứng." Sắc mặt nàng lạnh lùng, đau thương và phẫn nộ hòa vào những lời nguyền rủa, từng chữ từng chữ thốt ra: "Cửu ca của ta là Khang vương Triệu Cấu, thiên hạ binh mã đại nguyên soái của Đại Tống, là khắc tinh của người Kim mà nhị ca ngươi cũng khiếp sợ. Huynh ấy sẽ dẫn ngàn vạn nam nhi anh dũng của Đại Tống quyết chiến với các ngươi, nhất định sẽ có một ngày cứu chúng ta ra, trả lại gấp bội lần nỗi đau và sự sỉ nhục các ngươi mang đến cho chúng ta."

Tông Tuyển ung dung mỉm cười bước đến trước mặt nàng, thản nhiên như không hỏi: "Vậy sao?"

Nàng trợn to mắt nhìn chằm chằm y, lại nói: "Cửu ca sẽ dẫn quân Bắc phạt, giết hết toàn bộ những kẻ đã làm nhục người Tống."



Dường như y vẫn không chút để tâm, cúi đầu nhìn nàng: "Ồ?"

Nàng thoáng lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách mờ ám này: "Cũng bao gồm cả ngươi, ngươi sẽ chết..."

Chữ cuối cùng thốt ra biến mất trong âm thanh vải rách chói tai và tiếng kêu kinh hãi của nàng. Không chút báo trước, hai tay Tông Tuyển men theo cần cổ của nàng trượt xuống, nắm lấy hai bên cổ áo, đột ngột xé mạnh, ba lớp áo của Nhu Phúc lập tức rách đôi. Tông Tuyển giơ tay lên quăng đi, vải vụn theo gió phơ phất bay trên nền lửa cháy rừng rực.

Nhu Phúc lập tức khoanh tay che ngực, ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu gối, sử dụng tư thế này và mái tóc dài tận lực che đi mảnh yếm trắng cuối cùng còn lại trên nửa thân trên.

Nàng ngẩng đầu nhìn y. Nếu lửa giận trong mắt có thể đốt cháy đối tượng trong tầm ngắm, ắt hẳn y sớm đã hóa thành tro bụi.

"Ngươi sẽ chết," Một tầng nước ánh lên trong đôi mắt đỏ hồng của nàng, thế nhưng nàng vẫn kiên trì không khóc, mở to mắt không cho lệ trào ra, "Cửu ca sẽ băm ngươi thành trăm mảnh, ngũ mã phanh thây..."

Tông Tuyển ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng. Nàng không chút thỏa hiệp, gan góc trừng mắt nhìn lại y. Tông Tuyển bèn lần nữa bất ngờ vươn tay ra, làm động tác muốn giật chiếc yếm của nàng xuống. Nàng kinh hãi kêu lên, vội vã lùi về phía sau, thấy y không áp sát nữa, mới ý thức được động tác ban nãy của y chỉ để uy hiếp, thế nhưng lại càng cảm thấy nhục nhã hơn. Nàng vùi đầu trong gối, đôi vai run rẩy, bắt đầu bật khóc.

Tông Tuyển thong thả đứng lên, ý cười treo bên khóe môi. Y hơi cúi người với nàng, nói: "Xin lỗi."

Y dẫm lên tiếng khóc đè nén của nàng mà rời đi, thầm nghĩ ắt hẳn nàng đã hiểu ra, tôn nghiêm đáng thương của nàng đã bị chiếm đoạt cùng Biện Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK