Anh Phất lắc đầu, chỉ một mực nói "thực sự không phải thần thiếp", song lại không đáp người đó là ai. Vi Thái hậu lại hỏi, Anh Phất vẫn không nói rõ, quay sang nhìn cung nhân hai bên, lộ vẻ khó xử.
Vi Thái hậu càng hiếu kỳ hơn, nhìn sắc mặt biết nàng không muốn để cung nhân nghe thấy, bèn phất tay lệnh cho cung nhân lui hết xuống, chỉ giữ lại Dương thị, lại nói với Anh Phất: "Con nói đi. Hương Nô không phải người ngoài."
Lúc này Anh Phất mới nói: "Khi ấy người cùng quan gia đi chơi Tây hồ là... Phúc Quốc trưởng công chúa."
Đáp án này khiến Vi Thái hậu kinh ngạc vô cùng, liếc nhìn Vi thị, hai người nhất thời đều sững sờ. Lát sau, Vi Thái hậu mới nửa tin nửa ngờ hỏi Anh Phất: "Ý con là, hai người quan gia và Phúc Quốc trưởng công chúa cùng nhau ra ngoài đi chơi? Theo lời người khác thì, hai đứa còn không dẫn theo tùy tùng, nghỉ lại trong thuyền tranh một đêm?"
Anh Phất gật đầu thấp giọng đáp phải, khuôn mặt lại đỏ lên, giống như người làm việc này không phải Nhu Phúc mà là nàng.
"Xin Quý phi nương nương ăn nói cẩn trọng," Dương thị thấy vậy bèn lên tiếng: "Đây không phải việc nhỏ, nếu có chút không thành thật nào..."
"Mẫu hậu," Anh Phất lập tức lại dập đầu với Thái hậu, sau đó trịnh trọng nói: "Nếu có nửa câu giả dối, thần thiếp chấp nhận hình phạt lăng trì."
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Vi Thái hậu và Dương thị đều đã tin tám chín phần. Lúc này Vi Thái hậu không biết nên phản ứng thế nào, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, lẩm bẩm một mình: "Vậy, vậy..." hồi lâu mới định thần lại, lại hỏi: "Vậy lúc ấy vì sao đám người Phan Hiền phi lại nói là con?"
Buồn bã cười, Anh Phất đáp: "Thần thiếp hiểu, khi ấy Phúc Quốc trưởng công chúa còn trẻ, hành xử lỗ mãng, nhất thời ham vui, cũng quên cả húy kỵ, mời quan gia đi chơi cùng. Trước nay quan gia luôn thương yêu người em gái này, thấy nàng hứng chí cũng không nỡ khiến nàng hụt hẫng, bởi thế mới đồng ý, vốn dĩ cũng không muốn cùng nàng lưu lại trên hồ lâu đến vậy. Sau đó, chỉ e đã bị cơn mưa cản trở, không thể không nghỉ lại trên thuyền tranh... Vốn dĩ cũng không nhiều người biết việc này, ngờ đâu sáng hôm sau nhà thuyền đó biết được thân phận của quan gia, lại theo lẽ dĩ nhiên nghĩ Phúc Quốc trưởng công chúa là phi tần, lập tức đem chuyện bọn họ cùng thuyền đi kể khắp mọi nơi, cũng không biết vì sao lại nói là thần thiếp... Phan tỷ tỷ, Trương tỷ tỷ nghe được bèn tới hỏi thần thiếp..."
Vi Thái hậu dần dần hiểu ra: "Con sợ nếu để bọn họ biết được sự thật sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của quan gia, bởi thế mới mạo nhận?"
Anh Phất gật gật đầu, song lại nhanh chóng bổ sung: "Thần thiếp biết quan gia và Phúc Quốc trưởng công chúa đều quang minh lỗi lạc, mặc dù cùng nhau nghỉ trên thuyền, cũng chưa chắc đã làm ra chuyện gì vượt ngoài lễ nghĩa. Thế nhưng trong cung trước nay đều không thiếu những kẻ nhiều chuyện, việc này nếu để bọn họ biết được, chỉ e sẽ khiến tin đồn lan xa. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu mọi người đều nghĩ đó là thần thiếp, thần thiếp cũng không cần giải thích nhiều đến vậy, chỉ cần không bảo vệ được thanh danh của quan gia là được rồi."
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Vi Thái hậu nhìn nàng mới ôn hòa trở lại, dịu dàng nói: "Con nhận việc này, ắt hẳn đã khiến không biết bao kẻ ghen ghét đố kỵ, khó tránh khỏi tính kế hãm hại con sau lưng... Thiệt thòi cho con rồi."
Anh Phất lắc đầu đáp: "Thần thiếp không ấm ức. Được hầu hạ quan gia là phúc phận tu được từ kiếp trước của thần thiếp, phàm là việc có thể giúp đỡ quan gia dù chỉ là một chút, thần thiếp dẫu phải vứt bỏ tính mạng cũng cam lòng, huống chi là chút thanh danh nhỏ nhoi này. Hôm nay mẫu hậu tự hỏi tới việc này, thần thiếp không dám gian dối, bởi thế mới nhiều lời vài câu. Nếu là người khác hỏi, có đánh chết thần thiếp cũng không nói."
Vi Thái hậu khẽ thở dài, đích thân đỡ nàng đứng lên để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nắm lấy tay nàng nói: "Đứa bé ngoan, trước đây là mẹ trách nhầm con. Bên cạnh quan gia có được người hiền lương thục đức, khoan dung độ lượng như con, quả thực là may mắn."
"Xin mẫu hậu đừng nói như vậy, thần thiếp không dám nhận." Anh Phất lập tức đáp, trong đôi mắt lại thấp thoáng ánh lệ, "Thần thiếp ngu dốt vụng về, trước nay chưa bao giờ được quan gia chú ý, chỉ vì thấy thần thiếp nuôi nấng hai đứa trẻ cũng có chút công lao nên mới thương cho danh phận quý phi. Thần thiếp cảm niệm muôn phần, lại không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể việc gì cũng cẩn thận chu đáo, cố gắng phạm ít lỗi sai nhất có thể, không gây thêm phiền phức cho quan gia, khiến ngài phiền lòng mà thôi, bốn chữ hiền lương thục đức nào dám nhận!"
Vi Thái hậu lại khẽ mỉm cười với nàng: "Nếu những người trong hậu cung này đều hiểu chuyện như con thì thiên hạ đã thái bình rồi." Hồi tưởng lại những lời của nàng, bà đột nhiên lại hỏi: "Con nói trước giờ quan gia vẫn luôn yêu thương Phúc Quốc trưởng công chúa, đối xử với nó rất tốt ư?"
"Vâng." Anh Phất gật đầu: "Từ khi công chúa về Nam, đãi ngộ quan gia dành cho công chúa không một cung quyến nào có thể so sánh được. Sau biến cố Tĩnh Khang, quốc lực không còn được như trước kia, trong mấy năm đầu ấy ngay cả những người trong cung cũng phải sống rất hà tiện khắc khổ. Vậy mà lúc công chúa hạ giáng, quan gia vẫn xuất ra một vạn tám trăm xâu tiền làm của hồi môn cho nàng, số tiền này so với trước biến cố Tĩnh Khang có lẽ vẫn chưa đủ, thế nhưng cẩn thận ngẫm ra, cũng tương đương với bổng lộc năm năm của Tể tướng và Xu mật sứ rồi. Tiền tiêu vặt hàng tháng của công chúa thì vẫn theo tiêu chuẩn của đại trưởng công chúa, sau đó mỗi dịp lễ tết ắt còn tặng thưởng thêm. Tới nay, ắt cũng phải lên tới mấy chục vạn xâu tiền rồi. Người đời đều nói công chúa trong họa có phúc, trải qua biến cố quay về lại được quan gia thương yêu hơn gấp bội."
Vi Thái hậu nghe mà không ngừng lắc đầu, lại khẽ khàng thở dài một tiếng, hỏi: "Hai đứa chúng nó có thường xuyên gặp gỡ không?"
Anh Phất đáp: "Trước khi công chúa hạ giáng sống trong cung, dĩ nhiên là thường xuyên gặp. Sau khi hạ giáng rồi thi thoảng mới vào cung. Sau đó vì Cao Phò mã nhận chức ở nơi khác, rất lâu rồi chưa quay về, thỉnh thoảng công chúa cũng quay về cung sống..."
Vi Thái hậu ngắt lời nàng: "Cao Phò mã đó vì sao lại nhận chức ở ngoài? Là quan gia bảo hắn đi sao?"
"Cũng không hẳn," Anh Phất đáp: "Là Phò mã tự xin đi."
Vi Thái hậu hỏi kỹ nguyên do, Anh Phất thoáng chút do dự, song vì Thái hậu truy hỏi mãi nên cuối cùng vẫn ngập ngừng kể ra chuyện Nhu Phúc đánh chết thị nữ.
Thái hậu nghe xong khẽ biến sắc mặt, kinh hãi nói: "Không ngờ nó lại nhẫn tâm đến thế!"
Anh Phất thở dài: "Thần thiếp cũng cảm thấy kinh ngạc. Sau khi quay về, công chúa cứ như đã biến thành một con người khác vậy, tính cách không giống trước kia... Nhu Phúc đế cơ trước kia đối xử với hạ nhân khoan dung nhân hậu tới mức nào, cho dù đám nô tỳ có mắc lỗi gì, cùng lắm nàng cũng chỉ trách mắng vài câu rồi thôi, sao có thể tước đoạt tính mạng kẻ khác..."
Nói tới đây, đột nhiên bên ngoài có người bẩm báo Phan Hiền phi tới vấn an, Anh Phất vội vã dừng lại. Vi Thái hậu cũng cho nàng quay về, đợi Phan Hiền phi vào hỏi thăm quay về rồi, lại đóng cửa ngồi một mình trong phòng với Dương thị, im lặng nghĩ ngợi rồi đột nhiên rơi lệ: "Khó trách quan gia tới giờ vẫn chưa đưa Nhu Phúc tới thẩm vấn, hóa ra là vì nguyên cớ này!"
"Nương nương đừng tức giận," Dương thị vội vã khuyên can: "Việc quan gia và Nhu Phúc ở cùng một thuyền cũng là bất đắc dĩ. Quan gia trước nay trầm ổn, Ngô Quý phi cũng nói ngài ấy là người quang minh lỗi lạc, chắc chắn sẽ không làm ra việc gì hồ đồ."
Vi Thái hậu nghe xong gạt lệ nói: "Dĩ nhiên quan gia quang minh lỗi lạc, thế nhưng khó mà bảo đảm được kẻ khác cũng trọng lễ nghĩa, biết liêm sỉ như thế. Quan gia và Nhu Phúc lại không phải anh em cùng mẹ, lúc nhỏ cũng chưa bao giờ qua lại, vô duyên vô cớ vì sao lại đối xử với nó tốt đến thế? Ngày đi cùng thuyền hôm ấy, ắt hẳn Nhu Phúc đã có âm mưu... Ta còn nói Nhu Phúc chỉ là bồng bột xốc nổi, nói năng không biết suy nghĩ, chẳng ngờ nó lại tâm cơ tới nhường này..."
Dương thị nghe mà căm phẫn theo, hùa theo Thái hậu nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, kẻ lăng loàn cũng sinh ra đứa con gái lăng loàn, vì cầu vinh hoa phú quý mà ngay đến luân thường cũng bất chấp! Hiện giờ xem ra cho dù không có việc lăng nhục nương nương thì cũng không thể giữ ả ta được nữa. Để ả sống tiếp sớm muộn gì cũng biến thành mối họa với quan gia."
"Haizzz, đạo lý này dĩ nhiên ta hiểu, thế nhưng biết làm thế nào được chứ?" Vi Thái hậu nhớ lại phản ứng của Triệu Cấu khi nhắc tới việc Nhu Phúc ngày hôm ấy, không nén được lại nặng nề thở dài, "Quan gia bị nó mê hoặc, không ngờ đến mẹ ruột cũng không chịu nghe lời nữa... Chỉ e Nhu Phúc đã kể hết những việc cũ ở nước Kim cho nó, nên nó đã xem thường ta..." Lời chưa dứt đã vừa giận vừa thẹn, xoay mặt đi cúi đầu rơi lệ.
"Vậy cũng chưa chắc... Quan gia cũng chưa nói sẽ không xử lý ả, chỉ là cần phải tính kế lâu dài... Có lẽ mấy ngày này công việc bộn bề, nhất thời quên mất..." Dương thị tận lực nói ra mấy lời an ủi Vi thị, thế nhưng vẫn miễn cưỡng vô cùng, bản thân nghe xong cũng cảm thấy không tin nổi, không biết làm thế nào để khiến Vi thị an lòng nữa, Vi thị òa lên khóc nức nở.
Đợi Vi thị khóc xong một lúc, Dương thị đột nhiên kiến nghị: "Ngô Quý phi rất có địa vị ở hậu cung, lại là mẹ của Tấn An quận vương và Sùng quốc công, lời của nàng ắt hẳn quan gia cũng chịu nghe vài câu. Nô tỳ thấy nàng ta cũng là một người thông minh, hiểu chuyện, hơn nữa còn biết ăn nói. Nếu nương nương gọi nàng ta tới, nói cho nàng ta việc Nhu Phúc bị kẻ khác giả mạo, bảo nàng ta lựa lời khuyên nhủ quan gia, chắc chắn quan gia sẽ không làm ngơ."
"Không ổn." Vi Thái hậu lập tức phản đối: "Nàng ta trước kia là thị nữ của Nhu Phúc, sao có thể phản bội chủ cũ."
Dương thị thấp giọng nói: "Ban nãy Ngô Quý phi khi nhắc tới việc quan gia đối xử tốt với Nhu Phúc đã vô tình để lộ ra một điều. Nghe ngữ khí của nàng ta ẩn hiện chút bất mãn, hẳn là cũng không thích hành vi thái độ của Nhu Phúc. Hơn nữa còn nói sau khi quay về tính tình Nhu Phúc khác hẳn, nếu nương nương nói Nhu Phúc là giả, có lẽ nàng ta cũng sẽ tin... Cho dù không tin toàn bộ, thế nhưng đã là lời nương nương nói ra, nàng ta có dám nói mình không tin không? Huống chi loại bỏ Nhu Phúc đối với nàng ta là việc chỉ có lợi mà không có hại, chắc chắn nàng ta sẽ đồng ý làm."
Dường như cảm thấy có lý, Vi Thái hậu nín khóc, chìm vào suy nghĩ. Dương thị lại cười nói: "Nàng ta trước kia là thị nữ của Nhu Phúc, vậy mới tốt! Nếu ngay tới nàng ta cũng nói Nhu Phúc là giả thì còn ai dám nghi ngờ nữa?"
Vi Thái hậu lại ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Dương thị lập tức nói: "Tối nay nô tỳ sẽ mời Ngô Quý phi tới, cùng nhau bàn bạc lên kế hoạch."
Đêm đó, Dương thị quả nhiên mời Anh Phất tới. Ba người đi vào phòng trong, lệnh cho cung nhân chờ hết bên ngoài. Dương thị bắt đầu vòng vo hỏi rằng hành vi cử chỉ của Nhu Phúc những năm gần đây có giống với năm đó hay không, Anh Phất cũng nói: "Ngoại trừ dung mạo không thay đổi ra, lời nói hành động đều khác xa trước đây."
Dương thị như cười như không hỏi: "Nếu nói Phúc Quốc trưởng công chúa hiện giờ không phải Nhu Phúc đế cơ, mà là kẻ khác giả mạo, Quý phi nương nương có tin không?"
Anh Phất mỉm cười đáp: "Công chúa đã quen với việc thích sao làm vậy, những năm này đã đắc tội với không ít người. Sau khi quay về, đôi chân của nàng đã to hơn không ít so với trước đây, những người trong cung đã từng có hiềm khích với nàng thi thoảng còn lén lút bàn tán nói đôi chân của công chúa lá ngọc cành vàng sao có thể to thế này... Nếu có ai đó đùa bỡn, nói nàng là giả mạo, chỉ e chưa đợi tôi lên tiếng, đã có rất nhiều người khác đồng tình rồi."
"Nếu không phải nói đùa thì sao?" Dương thị thấp giọng hỏi: "Nếu Thái hậu nương nương nói, Phúc Quốc trưởng công chúa này là giả, Quý phi nương nương có tin không?"
Anh Phất ngước lên nhìn ả một hồi, lại cúi người nói với Thái hậu: "Lời mẫu hậu nói dĩ nhiên không thể sai, nếu mẫu hậu nói nàng ta là giả, vậy nàng ta không thể nào là thật được."
Vi Thái hậu và Dương thị nhìn nhau cười, đều thở phào nhẹ nhõm. Dương thị bèn nói với Anh Phất: "Hôm nay việc mà Thái hậu nương nương muốn nói với Quý phi chính là Nhu Phúc đế cơ thật giả. Sự việc hệ trọng, nương nương tin tưởng Quý phi, bởi thế mới mời Quý phi tới bàn bạc..." Sau đó liền thao thao bất tuyệt kể cho Anh Phất chuyện Nhu Phúc đã qua đời ở Ngũ Quốc thành và Phúc Quốc trưởng công chúa hiện giờ là kẻ khác giả mạo.
Anh Phất nghe xong nhất thời chưa đáp, ngây ngẩn chìm vào suy nghĩ, khiến Dương thị sốt ruột, dè dặt hỏi: "Quý phi nương nương không tin sao?"
Lúc này Anh Phất mới chớp chớp mắt, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đâu có. Dĩ nhiên là tôi tin, ban nãy chỉ là cảm thấy kinh ngạc quá, không thể ngờ được lại có nữ tử áo vải nào to gan lớn mật đến thế này, dám mạo nhận lá ngọc cành vàng, khi quân phạm thượng."
"Đúng vậy!" Dương thị vui mừng nói: "May thay hiện giờ Thái hậu đã quay về, có thể vạch trần trò lừa đảo của ả ta, nếu không không biết quan gia sẽ còn bị ả dối gạt tới lúc nào nữa."
"Việc này... quan gia đã biết chưa?" Anh Phất hỏi.
Vi Thái hậu thở dài: "Ngày quay về hôm ấy ta đã nói với nó rồi, nhưng nó chỉ nói muốn tìm ra kế sách xử lý vẹn toàn, lần lữa tới nay cũng chưa thấy đưa ra quyết định. Bởi thế mới gọi con tới, xem con có thể khuyên nhủ nó được không, xin nó sớm ngày xét xử đế cơ giả, để di cốt Nhu Phúc thật được an táng, an ủi vong linh trên trời của nàng."
Anh Phất khẽ cau mày, buồn bã đáp: "Trong mắt quan gia, thần thiếp chẳng qua chỉ là một nha đầu sai vặt, lời nói không có chút trọng lượng nào. Quan gia trước nay lại luôn là người có chủ kiến, nào sẽ chịu nghe lời của thần thiếp! Nếu thần thiếp đem việc này tới khuyên ngài, chỉ sợ ngài sẽ nghĩ thần thiếp vì đố kỵ mà cố tình bày kế, lại làm hỏng việc."
Vi Thái hậu ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy nàng nói đúng: "Từ nhỏ quan gia hễ đã quyết định việc gì thì sẽ không chịu nghe ai khuyên bảo. Đến kẻ làm mẹ như ta cũng không nói nổi, huống chi là lời của thê thiếp... Thế nhưng, lẽ nào chúng ta chỉ có thể để mặc cho nó tiếp tục trì hoãn, nhìn đế cơ giả đó tiếp tục mê hoặc quân chủ, hại nước hại dân hay sao?"
"Mẫu hậu không cần lo lắng, chưa chắc quan gia đã cố tình trì hoãn, có lẽ thực tâm muốn giải quyết, chỉ có điều một ngày trăm công nghìn việc, mệt mỏi quá độ, nhất thời quên mất việc này cũng có khả năng." Anh Phất nói, hàng lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt lễ độ rơi xuống mũi chân Thái hậu, "Chúng ta nghĩ cách nhắc nhở quan gia là được."
"Ồ? Vậy chúng ta nên nhắc nhở nó thế nào?" Vi Thái hậu thấy nàng thản nhiên điềm tĩnh, trong lòng biết chắc nàng đã có ý tưởng.
Anh Phất đáp: "Trước đây mẫu hậu nói riêng với quan gia, những người khác không biết, nếu quan gia quên mất rồi cũng không còn ai có thể nhắc lại nữa. Bởi thế chi bằng mấy ngày nữa mẫu hậu thiết yến trong cung, mời tất cả cung quyến đến, ngoài cung có Tần, Lỗ Quốc đại trưởng công chúa và Ngô Quốc trưởng công chúa nhất định phải mời được. Lại dùng ý chỉ của Thái hậu triệu Phúc Quốc... triệu đế cơ giả vào cung, nàng nói ốm bệnh đã lâu, lần này Thái hậu đích thân mời, ắt hẳn sẽ không dám thoái thác nữa. Đợi nàng ta vào cung rồi, mẫu hậu tuyên bố tội danh giả mạo đế cơ của nàng ta trước mặt tất cả mọi người, công bố chân tướng với thiên hạ, quan gia chắc chắn sẽ phải đưa gia quyết định dứt khoát ngay lúc đó..."
"Hay, hay!" Dương thị liên tiếp ngợi khen: "Trước mặt toàn dân thiên hạ, lại có Tần, Lỗ Quốc đại trưởng công chúa và Ngô Quốc trưởng công chúa chứng kiến, lần này quan gia có muốn quên cũng không quên được, cho dù không lập tức hạ lệnh xử chết nữ tử đó, chí ít cũng phải giao nàng ta cho Đại lý tự thẩm vấn."
Vi Thái hậu tán đồng vô cùng, không nén được lộ ra ý cười.
Anh Phất tiếp tục nói, vẫn cúi đầu rũ mắt như trước, giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng: "Có hai người, tốt nhất mẫu hậu cũng nên mời tới..."