"Bậy bạ." Y thấp giọng nói, sau đó khoanh tay ngắm nhìn một con cá vừa nhảy qua mạn thuyền, trong khoảnh khắc quay đi không giấu nổi ý cười bên khóe môi.
Nàng khoác lấy tay y, động tác tự nhiên vô cùng. "Hôm nay huynh đóng vai quan nhân của muội, còn muội giả làm nương tử của huynh, có được không? Xem như chơi trò gia đình." Nàng thì thầm bên tai y, cũng không đợi y đáp lời đã kéo tay y dẫn vào khoang thuyền.
Nàng mời y ngồi xuống, rót đầy một chén rượu, cố tình làm vẻ cung kính bưng cho y, sau đó lại quay về phía sau cây đàn tranh ngồi: "Quan nhân muốn nghe thiếp thân đàn khúc gì?" Nếu không có ý cười tinh nghịch thấp thoáng trong đáy mắt, thì quả thật rất ra dáng một hiền thê.
Mặc dù cảm thấy hành động ngày hôm nay của nàng có chút khác lạ, thế nhưng Triệu Cấu cũng lười suy nghĩ nhiều. Hiếm khi nào tâm trạng của hai người đều tốt như lúc này, đây là việc đã bao lâu không thấy rồi? Nhu Phúc hiện giờ tươi cười ngọt ngào như khi xưa, hơn nữa đối xử với y cũng dịu dàng, cho dù chỉ là đang bày trò chơi cũng được, y nguyện ý cùng nàng chơi tiếp. Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể gặp mà không thể cưỡng cầu, cho dù là âm thầm y cũng không dám nghĩ nhiều. Chơi trò gia đình. Danh nghĩa rất hay.
Y gật đầu đáp: "Cảm phiền... Viện Viện." Y vốn dĩ muốn nói "Cảm phiền nương tử", thế nhưng lời tới khóe môi lại nuốt ngược trở về, cuối cùng vẫn gọi tên của nàng.
Nàng vung tay, một chuỗi âm thanh trong trẻo vang lên. Triệu Cấu nhàn nhã ngồi một bên nghe nàng đánh đàn, nhấm một ngụm rượu mà nàng rót, chỉ cảm thấy hương vị thanh nhã lạ thường.
Nàng cúi đầu mỉm cười vuốt dây đàn, mi mắt khẽ rũ, cổ tay như ngọc, khẽ khàng lay chuyển theo từng cử động, trang sức cài đầu rủ xuống hai bên mang tai không ngừng phất qua vải áo màu hồng nhạt... Thật là xinh đẹp, núi non nước hồ bên ngoài trước dung nhan của nàng cơ hồ cũng ảm đạm thất sắc, trở thành một lớp phông nền mờ nhạt. Hơn nữa chúng nào có được tài nghệ thế này, khi xưa y lại chưa từng hay biết nàng có thể đánh đàn, còn bao nhiêu ưu điểm vẫn chưa được nàng hé lộ nữa? Tiếng nhạc êm tai cũng êm lòng, khiến y cong môi mỉm cười: cảnh đẹp thế này, thật không uổng công y đã canh cánh trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Nàng vô tình ngẩng đầu lên, qua khung cửa sổ như nhìn thấy thứ gì đó, có vẻ không vui, dừng lại không đàn nữa. Y cau mày nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện ở chỗ không xa có một chiếc thuyền màu sắc rực rỡ đang tiến lại gần, bên trên có rất nhiều người đứng, có thể loáng thoáng nhận ra đó là mấy nội thị theo hầu và đám người Huyện lệnh Hội Kê. Chiếc thuyền kia đi không nhanh không chậm, giữ một khoảng cách nhất định với thuyền đơn của bọn họ, ắt hẳn là đang đi theo bảo vệ.
"Sao vậy?" Y hỏi.
"Hiếm khi nào được thanh nhàn ra ngoài ngắm nhìn sông núi, vì sao phải mang theo nhiều chiếc đuôi như thế?" Nàng lầu bầu.
Y giải thích: "Là bọn họ tự muốn tới, không liên quan gì tới ta. Ban nãy ta đã lệnh cho bọn họ chờ chúng ta ở ven bờ rồi."
Nàng nghe vậy liền nhướng mày: "Nếu đã như vậy, chúng ta cắt đuôi bọn họ có được không?"
Y cười: "Thuyền của bọn họ to hơn thuyền chúng ta, có thể cắt đuôi được sao?"
"Đương nhiên." Nàng liền lập tức cao giọng nói với thuyền phu bên ngoài: "Những gia đinh này cứ khăng khăng đòi đi theo, phiền phức quá. Có thể đưa thuyền của chúng ta tới một nơi quanh co kín đáo, để bọn họ không tìm thấy được chăng?"
Thuyền phu sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề! Sông nước ở đây tôi quen thuộc nhất, cô nương hãy yên tâm đi." Sau đó liền tăng tốc độ chèo thuyền, rất nhanh đã đi vào một con đường nước ngoằn ngoèo, khiến thuyền lớn không đi vào được. Mặt hồ Kính Hồ dài hẹp, hơn nữa lại khúc khuỷu, có nhiều đảo nhỏ vịnh nhỏ, thuyền đơn của bọn họ rẽ vài lần, liền bỏ xa thuyền lớn không còn thấy dấu vết.
Bởi thế nàng lại vui vẻ kéo y ra ngoài ngắm nhìn núi non trùng điệp, nước xanh mây biếc, thấy có một con cá đuôi đỏ chậm rãi bơi qua liền kinh ngạc bảo y nhìn. Thuyền phu cũng không nén được bật cười, nói với nàng: "Cô nương và công tử có thích câu cá không? Trên thuyền của tôi có cần câu." Nhu Phúc gật đầu ngay lập tức, thuyền phu liền tìm chiếc cần câu đưa cho Triệu Cấu.
Triệu Cấu đón lấy cần câu, ngồi bên mạn thuyền bắt đầu buông cần, Nhu Phúc cũng ngồi một bên chăm chú quan sát. Chẳng bao lâu sau đã có cá cắn câu, Triệu Cấu cảm thấy lực kéo rất mạnh, ắt hẳn là một con cá vô cùng lớn, bèn mỉm cười nói với Nhu Phúc: "Câu được cá lớn rồi!"
Nhu Phúc vừa nghe mắt đã sáng lên: "Vậy sao? Muội giúp huynh kéo lên!" rồi hưng trí bừng bừng giúp Triệu Cấu kéo cần lên. Nào ngờ lúc này đột nhiên có một con sóng lớn ập tới, "ào" một tiếng đã khiến bọn họ không kịp phòng bị bị dội cho ướt sũng, chiếc thuyền cũng bị va đập tròng trành trên mặt nước. Mà con cá lớn kia đã sớm nhân cơ hội giãy giụa chạy thoát, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Triệu Cấu và Nhu Phúc bối rối nhìn nhau, không nén được bật cười, sau đó Nhu Phúc liền hỏi thuyền phu: "Có lưới đánh cá không?" rồi cũng không đợi ông trả lời đã tự mình xách váy lên chạy đi ngó nghiêng khắp xung quanh.
"Muội muốn lưới đánh cá làm gì?" Triệu Cấu hỏi.
Nhu Phúc đáp: "Đánh cá đó! Một tấm lưới lớn quăng xuống, cá có lớn hơn nữa cũng đừng hòng chạy thoát, còn có thể bắt được rất nhiều cùng một lúc, chẳng phải tiết kiệm thời gian sức lực hay sao?"
"Không cần." Triệu Cấu lắc đầu cười nói: "Lấy lưới bắt cá tuy nhanh, thế nhưng tương đối thô lỗ, so với câu cá bớt đi nhiều nhã thú. Câu cá có thể rèn luyện lòng kiên nhẫn, nghị lực và quyết đoán, chỗ kì diệu bên trong khó mà dùng lời lẽ miêu tả được."
"Chả trách nhân sĩ thanh cao đều thích câu cá, nay nghe quan nhân nói ta mới hiểu." Nhu Phúc mỉm cười chạy ra ngoài: "Vậy lát nữa huynh phải dạy muội đấy."
Triệu Cấu đồng ý, lần nữa quăng dây câu, chẳng bao lâu sau đã thuận lợi câu được một con cá lớn.
Thuyền phu thấy bọn họ nhã hứng đang cao bèn chèo thuyền tới bên một hòn đảo nước cạn cá nhiều, nói: "Nơi này nhiều cá, hai vị thong thả câu. Nhà của tôi ở trên hòn đảo này, giờ tôi xuống bờ thu dọn một chút, lát nữa công tử và cô nương nếu không ngại có thể vào nhà tôi ngồi một lát, nếu câu được cá thì đưa cho vợ tôi nấu thành bữa nhậu tối." Hai người gật đầu đồng ý, thuyền phu liền cáo từ rời đi.
Nhu Phúc đợi Triệu Cấu lại câu được thêm mấy con cá nữa liền giành lấy cần đòi tự mình câu, tùy ý quăng dây, sau đó ngồi ôm cần chờ đợi, thế nhưng suy cho cùng vẫn thiếu lòng kiên nhẫn, không ngừng nhấc cần lên kiêm tra xem đã có cá cắn câu chưa, khiến Triệu Cấu phải liên tục lắc đầu cười nói: "Muội thế này có chờ tới sang năm cũng không câu được cá đâu."
Nhu Phúc chau mày hỏi lý do, y mỉm cười giải thích: "Đầu tiên, lúc hạ câu phải chú ý bốn chữ: nhẹ, chuẩn, động, tránh. Nhẹ, là không được tạo nên tiếng động quá lớn, nếu không sẽ làm cá giật mình chạy mất, cũng dễ dàng khiến mồi trôi mất. Chuẩn, là phải quăng dây câu vào đúng vùng đã nhắm, không nghiêng không lệch. Động, là phải không ngừng lay nhẹ dây câu, để cá bị dụ tới cắn mồi. Tránh, là phải tránh cá nhỏ, chỉ câu cá lớn. Sau đó nhìn cần câu, khi phao chìm xuống phải nhanh chóng kéo cần. Lúc kéo cần, cổ tay phải đưa lên, đồng thời nhấn khuỷu tay xuống, lực đạo vừa phải, thuận theo hướng cá bơi mà điều chỉnh, không thể chỉ dồn lực kéo về phía sau." Nói tới đây ý cười càng sâu nhìn Nhu Phúc: "Với muội mà nói thì nên đặc biệt nhấn mạnh một vấn đề: Lúc nhấc cần lên không thể dùng lực quá mạnh, không được liều chết thu dây, nếu không rất dễ làm gãy cần, đứt dây, cá cũng chạy mất, hoặc miệng cá sẽ bị rách ra, chỉ câu được một cái miệng lên."
Nhu Phúc cười khúc khích, khẽ đánh y vài cái, sau đó cười nói: "Được, muội nhớ rồi, nhất định sẽ câu được con cá lớn."
Triệu Cấu gật đầu, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nàng, nói: "Nào, lần này ta cầm tay hướng dẫn muội."
Vừa nói xong mới cảm thấy lời này hình như có gì đó không ổn. Bọn họ sóng vai ngồi bên mạn thuyền, Nhu Phúc ngồi phía bên phải, Triệu Cấu vòng tay ra nắm lấy tay phải của nàng, liền giống như ôm gọn nàng vào lòng. Cảm nhận được sự ái muội của động tác này, Triệu Cấu mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, bàn tay đang nắm lấy tay Nhu Phúc cũng trở nên gượng gạo.
Lại nghe thấy Nhu Phúc cười nhẹ đáp: "Được!" Sau đó ngẩng đầu nhìn y, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Ờm, không có gì." Triệu Cấu điều chỉnh lại động tác của mình, tỏ vẻ lơ đãng: "Ban nãy dây câu hình như quăng ra xa quá."
"Ha ha, vậy chúng ta thu lại gần một chút." Nhu Phúc kéo cần câu về phía sau, cơ thể cũng như vô tình dính sát vào Triệu Cấu.
Nàng cứ như vậy dựa trong lòng y, những sợi tóc con sau gáy khẽ cọ vào cổ y, thân thể tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng như có như không. Bàn tay nhỏ nhắn bị y nắm lấy mềm mại như không xương, tạo thành một cám dỗ không lời khiến y khó lòng từ bỏ.
Y có chút hoảng hốt. Giữa chừng hình như nàng lại hỏi y thêm mấy câu, thế nhưng y đã không còn nghe thấy gì nữa. Sau lớp tóc mái mỏng trước trán của nàng là một đường ngôi trắng nhỏ, làn da ở đó có cảm giác hơi trong suốt, y cảm thấy đáng yêu.
Cuối cùng nàng cười tuyên bố: "Tay tê hết cả rồi, không câu nữa." Sau đó thu tay về, gác gần câu xuống. Tay y cũng theo đó thu về, thế nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng vẫn yên lặng tiếp nhận sự đụng chạm của y, cũng trầm mặc, thế nhưng bên khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn.
Y cúi đầu, bờ môi khẽ lướt qua thùy tai nàng. Nàng lại không giật mình vì động tác này. Bởi thế y liền hôn lên vầng trán. Vẫn không thấy nàng có bất kỳ biểu hiện không vui nào. Y tiếp tục hôn, từng chút từng chút, vô cùng dịu dàng, đan xen với chút do dự như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Môi y in lên má nàng, xúc cảm mềm mại ấm áp. Y ngừng lại, cho nàng đủ thời gian thể hiện ý bài xích. Thế nhưng nàng đã không làm thế, mà mỉm cười nhắm mắt lại.
Cuối cùng, y hôn lên đôi môi hồng xinh xắn của nàng. Cảm giác đã đánh mất từ lâu, dấu vết thời gian mấy năm trôi qua như tiêu biến trong khoảnh khắc. Y vẫn là Khang vương hoài bão đầy mình, còn nàng vẫn là thiếu nữ bên dưới gốc anh đào trong Cấn Nhạc. Y thoáng cảm thấy cay đắng, siết chặt lấy nàng, giống như ôm chặt những gì đã đánh mất.