Mục lục
LONG ĐỒ ÁN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiền Lão Tam bị dẫn tới trước mặt mọi người, lúc này trông hắn có chút đáng thương.



Bao Đại nhân không phải người giang hồ, nhìn Bạch Hạ cùng Lục Tuyết Nhi một chút.



Thật ra thì phu thê nhà họ Bạch muốn mọi chuyện được giải quyết công bằng cho nên mới mời Bao Đại nhân đến, đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi, ý bảo hắn cứ chủ trì công lý là được.



Bao Đại nhân liền hỏi Kiền Lão Tam: “Vì sao lại bắt Bạch Hạ?”



Dù sao thì Bao Đại nhân thanh danh đã vang xa, Kiền Lão Tam nhìn hắn một chút, có chút do dự, cuối cùng cũng nghiêng đầu nói: “Là ta nhất thời hồ đồ, sợ người nhà họ Bạch không chịu giúp đỡ cho nên mới làm chuyện ngu ngốc như vậy.”



Mọi người nhìn vào mắt hắn, rõ ràng mắt hắn đang nói —– Ta có chuyện giấu giếm đó! Nhất định không nói thật đó!



Bao Đại nhân cau mày, người như thế này hắn đã thấy qua không ít, nhất định là đang cố lấp liếm cho qua đây mà.



Chính lúc này, Thần Tinh Nhi chạy từ bên ngoài vào, nói nhỏ với Lục Tuyết Nhi mấy câu.



Lục Tuyết Nhi thiêu mi một cái, cười lạnh: “A…”



Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, hỏi: “Sao vậy?”



“Người của Kiền môn tới đòi người, nói là Tam thiếu chủ của bọn họ đến Ánh Tuyết Cung dò la tin tức, cho nên bị bắt đi!” Lục Tuyết Nhi bưng ly trà uống một ngụm.



Mọi người đều cảm thấy buồn cười —– Cái này là vừa ăn cướp vừa la làng a? Rõ ràng là đến bắt cóc người ta, lại nói người ta vô cớ bắt mình.



“Người tới là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Nói là Kiền gia Tứ công tử, Kiền Duyệt.” Thần Tinh Nhi vừa nói vừa bổ sung một câu: “Có vẻ công phu cũng không có tệ lắm.”



Bạch Ngọc Đường đứng dậy: “Con đi xem một chút, mọi người tiếp tục thẩm vấn.”



Bạch Hạ kéo ống tay áo Lục Tuyết Nhi, ý là —– Cứ để cho nhi tử đi như vậy sao?



Lục Tuyết Nhi phất tay áo một cái, ý trả lời —- Cứ để nó đi đi.



Bạch Hạ cũng không nói gì nữa, Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, cũng đứng lên chạy theo ra ngoài.



Bạch Ngọc Đường vừa đi đến cửa liền thấy cũng không có nhiều người quá, cũng không có giương cung múa kiếm, phô trương thanh thế, đến chỉ khoảng bốn năm người mà thôi.



Trong đó có một thanh niên trẻ tuổi, tuổi tác cỡ mình và Triển Chiêu, mặc một thân thanh y, dáng người cao gầy, tướng mạo đoan chính, nhìn cũng không có đáng ghét.



Phía sau hắn hình như là hai tùy tùng, thế nhưng người khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý chính là —- một trong Tứ đại cao tăng của Thiếu Lâm Tự, Huyền Viễn đại sư.



Bạch Ngọc Đường cũng không có thân quen với Thiếu Lâm Tự lắm, vị đại sư duy nhất mà hắn biết chính là Huyền Viễn, so với hắn, Triển Chiêu biết nhiều hòa thượng Thiếu Lâm hơn, hắn từng đến gần Thiếu Lâm để điều tra một án cũ, ở chung với mấy vị Đại hòa thượng cũng rất tốt. Hòa thượng mà, căn bản đều là những người đại từ đại bi, đức cao vọng trọng, ở chung đương nhiên là rất tốt.



Vị Huyền Viễn đại sư này thực ra vô cùng tốt, trước kia đã từng giúp Triển Chiêu khá nhiều.



Triển Chiêu khẽ cau mày —– Sao hắn cũng tới.



Hai người vừa đến cửa.



Huyền Viên liền vỗ vỗ thanh niên bên người, vừa chắp tay với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “A di đà phật, hai vị thí chủ đã lâu không gặp rồi.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lễ phép đáp lễ cùng hắn.



Huyền Viễn liền giới thiệu thanh niên bên cạnh, nói: “Vị này là Tứ thiếu chủ của Kiền môn, Kiền Duyệt.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Kiền Duyệt, Huyền Viễn lại giới thiệu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cho Kiền Duyệt.



Ngoài dự kiến của hai người, vị Kiền Duyệt này cũng không có hành động vô lễ nào, cũng không có đòi người ngay, mà chắp tay hành lễ với hai người: “Hai vị thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chờ hắn nói.



“Ta cầu xin hai vị thả Tam ca của ta.” Kiền Duyệt còn có vẻ rất lo lắng.



Không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, Triển Chiêu liền hỏi: “Kiền huynh có biết Tam ca của ngươi bắt cóc Bạch bá phụ không? Nếu không phải chúng ta kịp thời cứu người lại thì không biết bây giờ hậu quả đã thế nào rồi …”



“Ta biết.” Kiền Duyệt gật đầu: “Mặc dù có thủ vệ về nói với ta Ánh Tuyết Cung bắt giữ Tam ca, thế nhưng ta biết hẳn là do Tam ca đã gây họa.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, tâm nói —– Có đạo lý như vậy a? Vậy hẳn là sẽ rất dễ nói chuyện đi?



“Bây giờ Bao Đại nhân đang thẩm vấn.” Triển Chiêu nói: “Việc công cần phải làm ….”



Kiền Duyệt bất đắc dĩ mà chắp tay: “Nam hiệp khách, ta biết Bao Đại nhân công chính liêm minh, cũng biết Tam ca đã gây họa, nhưng dù thế nào cũng xin các người đừng so đo với hắn.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu, tâm nói —- Lý do gì?



“Tam ca của ta có bệnh.” Kiền Duyệt nói: “Thần trí hắn không được thanh tỉnh bình thường.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, một lúc lâu sau, cùng quay sang nhìn Huyền Viễn đại sư.



Đại hòa thượng cũng gật đầu: “Mặc dù bình thường không thể nhìn ra, thế nhưng thật sự đúng là Kiền Tam gia có bị bệnh điên. Ta nghe nói Khai Phong Phủ có thần y Công Tôn Sách, nếu như hai vị không tin, có thể cho Công Tôn tiên sinh chẩn bệnh một chút. Mấy vị Kiền gia gia khác của Kiền gia, vì muốn trị hết được bệnh này của Kiền Tam gia đã phải chạy chữa không biết bao nhiêu nơi, còn từng mang Tam gia đến Thiếu Lâm liệu dưỡng nữa.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi, nháo cả nửa ngày —– Hóa ra lại là một người điên a?!



Bạch Ngọc Đường bảo Nguyệt Nha Nhi vốn theo ra ngoài xem tình hình báo lại với Công Tôn một tiếng.



Chỉ trong chốc lát, Nguyệt Nha Nhi đã chạy ra ngoài, nói nhỏ bên tai Bạch Ngọc Đường: “Thiếu gia, Công Tôn tiên sinh chẩn mạch qua, cũng sợ hết hồn, nói là có bệnh, tinh thần cũng không bình thường, bệnh điên rất rõ. Đây là chứng điên bẩm sinh, hơn nữa lúc này còn đang trong thời kỳ phát bệnh, hẳn là bị cái gì đó kích thích.”



“Sau khi Đại ca cùng Nhị ca ta đột nhiên qua đời, ta liền phát hiện Tam có chút khác thường.” Kiền Duyệt vô cùng khổ não: “Hắn luôn nói cái gì mà di huấn của tổ tiên … Ta cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa. Thế nhưng bắt đầu từ mấy hôm trước, hắn đột nhiên nói chỉ có bắt Bạch Hạ mới có thể rửa sạch chú văn hạ xuống Kiền môn, ta sợ hắn lại gây ra họa gì đó liền nhốt hắn lại. Thế nhưng lần đầu tiên không trông chừng cận thận để hắn trốn ra ngoài, lúc đó Lục cung chủ có ở nhà nên hắn bị người đuổi lại, hắn lại cứ thế mà lảng vảng ở bên ngoài. Hôm nay ta ra ngoài đi tìm Huyền Viễn đại sư một chuyến, đột nhiên tùy tùng lại chạy tới bẩm báo, nói là hắn vô cớ bị các ngươi bắt giữ. Có lẽ là bọn tùy tùng sợ ta truy cứu trách nhiệm không trông chừng Tam ca cẩn thận cho nên mới nói bậy như vậy đi.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong một cái, cái này sao …



“Ta thay mặt Tam ca tạ tội với Lệnh tôn.” Kiền Duyệt hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Kiền môn ta nguyện ý bồi thường tổn thất, thế nhưng bệnh của Tam ca ta rất nặng, Đại ca, Nhị ca lại mới qua đời …”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chỉ biết yên lặng, khóe miệng co rút —- Lại còn nói đến mức này, cách cầu xin tha thứ như vậy thì cho dù có thập ác cũng phải tha đi, huống chi Kiền Lão Tam lại còn là một người điên, cũng đâu có thể so đo với người điên được chứ.



Bạch Ngọc Đường vốn dĩ vì chuyện Bạch Hạ gặp nguy hiểm nên tâm tình vốn rất tệ, vốn cho là người của Kiền môn đều rất đáng ghét, thế nhưng chuyện xảy ra thế này xem ra cũng không còn cách nào, Công Tôn cũng đã nói Kiền Lão Tam thực sự bị điên rồi, phụ thân hắn lại không có bị thương, xem ra chỉ có nuốt cơn giận này lại thôi đi?



Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Kiền Duyệt: “Ngươi có muốn vào trong ngồi một chút không?”



Kiền Duyệt ngẩn người, có chút do dự.



Bạch Ngọc Đường cùng làm tư thế mời với Huyền Viễn đại sư: “Đại sư, xin mời, sư phụ ta cũng ở đây.”



“Nga!” Huyền Viễn rất vui mừng: “Thiên Tôn cũng ở đây sao?!”



“Không chỉ vậy, Vô Sa đại sư cũng ở đây.” Triển Chiêu biết Huyền Viễn có quan hệ rất tốt với Vô Sa.



Huyền Viễn đại sư vui vẻ rồi, liền kéo Kiền Duyệt vào trong: “Tứ thiếu gia nga, ngươi cũng đừng buồn rầu nữa, lúc này vừa đúng lúc Bao Đại nhân cũng ở đây, mấy vị Lão thần tiên kia cũng ở đây, cũng có thể cùng nhau nghĩ cách giải trừ nguyền rủa cho Kiền môn ngươi đi, còn có thể điều tra được cái chết của hai vị huynh trưởng ngươi nữa.”



Kiền Duyệt chẳng thể làm gì khác là gật đầu, đi theo vào trong nhà.



Hai người đi theo sự hướng dẫn của Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi vào Ánh Tuyết Cung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi cuối cùng.



Cánh tay Triển Chiêu nhẹ nhàng cọ cọ Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Thấy thế nào?”



Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Vôn dĩ không tin, thế nhưng Công Tôn cũng nói là hắn có bệnh, cho nên cũng có thể tin tưởng … mặc dù nhìn không giống.”



“Vậy còn Kiền Duyệt này thì sao?” Triển Chiêu hỏi.



“Cảm giác vừa thành khẩn vừa chín chắn … dĩ nhiên chỉ là nhìn bên ngoài.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.



Triển Chiêu cũng gật đầu: “Đích xác là vừa lễ phép vừa có vẻ rất hiểu đạo lý … nhưng vẫn luôn cảm thấy.”



“Luôn cảm thấy kỳ quái phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



Triển Chiêu gật đầu: “Rất quái dị.”



“Cho nên ta mới bảo hắn vào cung, để nương ta nhìn một chút.” Bạch Ngọc Đường cười nhạt.



Triển Chiêu tò mò: “Bá mẫu có thể nhìn ra là tốt hay xấu sao?”



Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Ừ.. nếu như Kiền Lão Tam kia thực sự bị điên, như vậy thì nương ta chắc chắn sẽ nhìn ra nhân phẩm thực sự của Kiền Duyệt kia.”



“Tại sao a?” Triển Chiêu buồn bực.



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng búng trán hắn: “Nương chúng ta thông minh a.”



Triển Chiêu lúng túng, nương chúng ta cái gì …. Nghe lọt tai nha.



Mọi người vào khách phòng của Ánh Tuyết Cung, Kiền Duyệt lại đem mọi chuyện nói cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ban nãy nói lại lần nữa, nói tiếng xin lỗi với Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi, cầu xin hai người họ bỏ qua cho Tam ca hắn.



Bạch Hạ nói với Lục Tuyết Nhi: “Bỏ đi thôi nương tử, là một người bị bệnh a.”



Lục Tuyết Nhi nhìn Bạch Hạ một chút, lại nhìn Kiền Duyệt một cái, sau đó ôn nhu mà nói với Bạch Hạ: “Chàng làm chủ đi.”



Mọi người cũng hít vào một ngụm lãnh khí —– Phụ thân Bạch Ngọc Đường … thật quá có phúc khí đi!



Chỉ có Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn nương hắn một cái.



Lục Tuyết Nhi hình như cũng nhận ra ánh mắt của hắn, khóe miệng bất động mà hơi nhếch lên một chút với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu …. Nương hắn nhìn ra điều khác thường bên trong a.



Triển Chiêu cũng luôn chú ý đến thần sắc biến hóa của Lục Tuyết Nhi — Hình như nàng có suy nghĩ khác thì phải.



Sau đó, Kiền Duyệt muốn dẫn Kiền Lão Tam đi, nhưng điều kỳ quái là, Kiền Tam nhất định không chịu đi, bám chặt lấy tay ghế không chịu đi.



Kiền Duyệt bất đắc dĩ: “Tam ca, đừng nháo loạn nữa.”



Lúc này, chỉ thấy Lục Tuyết Nhi đứng dậy, đem Tiểu Tứ Tử trong ngực mình giao cho Triệu Phổ.



Triệu Phổ đưa tay nhận lấy bé, thấy Lục Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn Kiền Lão Tam bên kia.



Triệu Phổ khôn khéo thế nào a, sau khi ôm Tiểu Tứ Tử lại, lại bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng động vào Công Tôn một cái.



Công Tôn nhìn hắn.



Triệu Phổ rỉ tai với Công Tôn: “Giữ tên điên kia lại.”



Công Tôn ngẩn người ra, lập tức gật đầu, đứng lên ngăn cản Kiền Duyệt đang lôi kéo Kiền Lão Tam kia: “Thật ra thì bệnh này của hắn có thể chữa khỏi.”



Bên kia, Kiền Duyệt quay đầu lại nhìn, Huyền Viễn hòa thượng cũng đứng lên, vừa mừng vừa sợ, nói: “Từ lâu đã nghe danh Công Tôn tiên sinh thần y bác học đa tài, thật sự có thể trị hết sao?”



Công Tôn gật đầu.



Kiền Duyệt hình như có chút không tin: “Nhưng Tam ca của ta bị điên đã lâu, sinh ra đã có rồi, đã trị hơn ba mươi năm rồi mà vẫn không thành công …”



“Ta có thể trị.” Công Tôn rất khẳng định: “Trước kia ta đã từng trị qua bệnh tương tự, có điều cần hắn phải phối hợp trị liệu, chỉ khoảng chừng nửa tháng là có thể chữa khỏi rồi.”



Huyền Viễn há to miệng, gật đầu với Kiền Duyệt: “Tứ thiếu gia, không ngại cứ thử một lần a.”



Bạch Hạ cũng nói: “Có thể chữa khỏi cũng coi như là trong họa được phúc rồi.”



Tất cả mọi người cùng gật đầu.



“Vậy … ta đang ở khách điếm thành Tây, hay là ….” Kiền Duyệt hình như rất muốn dẫn Kiền Lão Tam về, sau đó mời Công Tôn đến trị.”



Công Tôn xua tay một cái: “Ánh Tuyết Cung có ôn tuyền, là điều kiện trị liệu tốt nhất.”



“Ôn tuyền?” Kiền Duyệt do dự một chút, nhìn Kiền Lão Tam.



Kiền Lão Tam giữ chặt ghế, nhất định không chịu đi, nhìn dáng vẻ hắn, trừ khi khiêng hắn cùng cả cái ghế kia đi, nếu không nhất định sẽ không cách nào có thể dẫn hắn đi.



Mọi người đã cảm thấy, có chút kỳ quái …



Từ cái cách Kiền Duyệt cầu xin tha thứ cho Kiền Lão Tam, hẳn là tình cảm huynh đệ phải rất tốt mới phải. Thế nhưng nhìn tình hình này, lại cảm thấy hình như Kiền Lão Tam không hề thân thiết với hắn, thậm chí còn có chút xa lạ, là bởi vì có bệnh, hay là có ẩn tình nào khác?



“Nhưng Tam ca của ta cần có người trông chừng …” Kiền Duyệt nói.



“Không bằng như vậy đi.” Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, chậm rãi nói: “Ta cho mấy ảnh vệ theo bên cạnh hắn, bảo vệ an toàn cho hắn, đồng thời để hắn ở phòng khách của Ánh Tuyết Cung cho Công Tôn chữa trị. Nếu như ngươi không yên tâm, cũng có thể ở lại để lúc nào cũng có thể trông chừng hắn … còn nếu như ngươi vẫn không yên tâm, hay là đề cho Huyền Viễn đại sư ở lại đây đi?



Bạch Hạ gật đầu: “Không thành vấn đề a.”



Tất cả mọi người nhìn Huyền Viễn.



Huyền Viễn gật đầu: “Bần tăng cũng không có việc gì, xin ra lòng giúp sức.” Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Kiền Duyệt: “Tứ thiếu gia còn có chính sự phải làm, vừa đúng lúc, cứ để Bần tang thay ngươi chiếu cố Tam gia, ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi đi.”



Kiền Duyệt do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Bởi nếu như không đồng ý sẽ khiến cho người ta hoài nghi … thật ra thì hắn cứ như vậy cũng đã khiến cho người ta hoài nghi hơn rồi.



Bởi vì lúc Công Tôn nói sẽ chữa khỏi cho Kiền Lão Tam, Kiền Duyệt không những không tỏ vẻ vui mừng phấn khích hoặc hy vọng, đây chính là điểm không bình thường nhất! Bình thường mà nói, nếu như thân nhân bị bệnh lâu ngày không cách nào trị khỏi, đột nhiên có một thần y nói cho ngươi biết là có thể chữa khỏi, phản ứng đầu tiên của người bình thường hẳn là phải nhảy cẫng lên mừng rỡ đi? Nhưng Kiền Duyệt lại quá mức tỉnh táo, thậm chí hình như còn không có nguyện ý.



Lục Tuyết Nhi đơn giản chỉ dùng một phương pháp, đã khiến cho mọi người nhìn ra —- Kiền Duyệt này, cũng không giống như người trung hậu như vậy.



Có điều đây cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, có thể người ta có điều gì khó nói thì sao đây. Nhưng nếu không phải như vậy, thì hẳn là giống như mọi người tiên đoán ban đầu, Kiền Duyệt tuyệt đối là một người nặng tâm cơ.



Vốn dĩ Bạch Hạ muốn mời Kiền Duyệt lại dùng vãn thiện, thế nhưng hắn lại nói là có chuyện quan trọng muốn làm cho nên thoái thác rời đi.



Chờ cho đến khi Kiền Duyệt rời khỏi Ánh Tuyết Cung, Kiền Lão Tam vẫn đang giữ chặt chiếc ghế mới thả lỏng tay ra, ngồi đó ngẩn người.



Công Tôn khẽ cau mày, đưa tay muốn bắt mạch cho hắn, thế nhưng Kiền Lão Tam lại trốn sang một bên, Triển Chiêu thuận tay điểm huyệt đạo của hắn … không phải là điểm huyệt cho hắn bất động mà là chế trụ nội lực của hắn.



Kiền Lão Tam lo lắng nhìn mọi người, rất đề phòng.



Công Tôn khẽ cau mày: “Hình như hắn rất mệt mỏi, điều cần thiết bây giờ chính là không nên kích thích hắn, hay là dẫn hắn đi nghỉ ngơi trước đi?”



Thần Tinh Nhi dẫn theo mấy ảnh vệ, Huyền Viễn cũng bồi Lão Tam cùng đi.



“Là ta đa nghi sao?” Lâm Dạ Hỏa vẫn đang ngồi xem náo nhiệt đột nhiên nói: “Ta cảm thấy Kiền Lão Tam rất sợ Kiền Duyệt, rồi Kiền Duyệt hình như sợ Kiền Lão Tam nói ra điều gì đó, cho nên mới nhất định muốn mang hắn đi.”



Tất cả mọi người đều gật đầu, ít nhiều mọi người cũng có cảm giác này, mặc dù biểu hiện của Kiền Duyệt cũng rất tự nhiên.



Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Lục Tuyết Nhi: “Tiền bối sao lại biết Kiền Duyệt có vấn đề chứ? Nhìn qua hắn cũng không có tệ lắm a.”



Lục Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng: “Có kinh nghiệm chứ sao.”



Tất cả mọi người cùng không hiểu.



Cuối cùng cũng vẫn là Bạch Ngọc Đường giúp giải thích rõ: “Ngoại công ta có thu nhận một nghĩa nữ, tuổi tác cũng gần tương đương với nương ta, nàng được ngoại công ta nhận nuôi từ nhỏ, là muội muội của nương ta, cùng lớn lên bên nhau. Cô nương kia cũng hơi có chút không được bình thường, chúng ta thườn gọi nàng là Phong cô cô. Võ công của nàng rất tốt, có điều tính tình quái lạ, nhưng lại rất nghe lời của nương ta, chỉ cần nương nói một câu đã khiến nàng nghe lời rồi.”



Thiên Tôn cười: “Nga, Phong nha đầu đó a.”



Tất cả mọi người đều nhìn Lục Tuyết Nhi, thật đúng là nhìn không ra.



“Tiểu muội ta không có bị điên, chẳng qua nàng ta chỉ có thế giới riêng của mình mà thôi.” Lục Tuyết Nhi bưng chén trà, chậm rãi nói: “Về một phương diện nào đó, Kiền Lão Tam kia rất giống với Tiểu muội ta, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy hắn có chuyện gì đó giấu giếm, bây giờ nghĩ lại một chút, có lẽ là ta đã hiểu lầm, mắt hắn thường xuyên thay đổi là bởi vì bệnh của hắn. Kiền Duyệt kia vốn chẳng quan tâm gì hắn, thậm chí còn có chút chán ghét hắn. Hai người đó hoàn toàn không có chút tình cảm huynh đệ nào. Kiền Duyệt đó, đừng nhìn hắn bên ngoài là một người đàng hoàng, thế nhưng căn bản hẳn chẳng phải là dạng tốt lành gì.”



“Xác định như vậy sao?” Tất cả mọi người đều tò mò.



Lục Tuyết Nhi chỉ đôi mắt mình: “Đây là cảm giác của người mẹ!”



Khóe miệng mọi người co giật —- Thì ra là như vậy.



“Ai nha, đừng có nghiêm túc như vậy a.”



Bạch Hạ thấy mọi người đường xa phong trần mới tới, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nghiên cứu vụ án rồi, cho nên cảm thấy có lỗi: “Nên ăn cơm rồi!”



Lục Tuyết Nhi cũng cảm thấy đã khiến khách nhân chậm trễ, vội vàng đứng dậy, tự mình đần theo Nguyệt Nha Nhi đi chuẩn bị khách phòng, Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên, lại nhẹ nhàng kéo tay Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, theo thói quen hỏi: “Vãn thiện ăn cái gì nha?”



Bạch Ngọc Đường có chút vô lực.



Bạch Hạ cũng tới góp vui: “Chiêu Chiêu thích ăn cái gì a? Thích hải sản không?”



Triển Chiêu khẽ gật đầu một cái.



Bạch Hạ thấy phản ứng hắn như vậy, vui vẻ nói: “Ai nha, rất thành thật a!”



Triển Chiêu lúng túng, vừa rồi bất cẩn nên gật đầu mất rồi.



Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, cứu hắn từ trong tay Bạch Hạ đang chuẩn bị trêu chọc hắn ra: “Đi Miêu nhi, dẫn ngươi đi xem phòng.”



Triển Chiêu lúc này không khỏi có một loại ảo giác, tại sao khi Bạch Ngọc Đường nói câu kia, hắn lại cảm giác giọng điệu hắn giống như đang nói —- Đi, Miêu nhi! Dẫn ngươi đi xem phòng, sau này ngươi chính là người của Bạch gia rồi đó …



Triển Chiêu vội vàng lắc lắc đầu.



Bạch Hạ lại cười tươi rói mà gọi mọi người, nói chút chuyện nhà với mọi người.



Trong Ánh Tuyết Cung, mọi người đang rất bận rộn chuẩn bị đại thọ linh đình cho Bạch Hạ, phi thường náo nhiệt …. Thế nhưng, mọi người lại không biết, bên ngoài Ánh Tuyết Cung, có một âm mưu dự trù cả trăm năm chờ khi mây tan lộ ra đỉnh núi cao mà tỉ mỉ sắp đặt, lặng lẽ hình thành…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK