Mục lục
LONG ĐỒ ÁN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lên đèn, mọi người coi như đã thu xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi của mình rồi, vừa mới ra ngoài đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, thì ra là quân binh bên ngoài đã bắt đầu ăn cơm trước rồi.



Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ mũi: “A? Quân doanh hôm nay ăn thịt heo hầm, gà nấu hạt dẻ, địa ba tiên cùng canh cá a, hình như còn có cả khoai lang nướng nữa đi.“Oa!”



Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngẩng mặt lên, rất hâm mộ mà nhìn Triển Chiêu: “Miêu Miêu thật giỏi nha!”



Triển Chiêu bất đắc dĩ gãi đầu, bản tính ăn hàng lại lộ mất rồi.



Lúc này, chỉ thấy Trâu Lương tiến vào.



Ban nãy, sau khi vừa vào Hồng Anh Trại xong, Trâu Lương liền dẫn theo mấy ảnh vệ đến xung quanh Hứa quận thăm do một chút. Nhưng mà lúc này, nhìn sắc mặt Trâu Lương như vậy hẳn là tình hình không tốt lắm.



Vừa đến bên cạnh Triệu Phổ, Trâu Lương liền nhỏ giọng nói: “Vương gia, có rất nhiều người giang hồ.”



Triệu Phổ cau mày.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đến xem một cái, đi tới hỏi: “Đều là người của Tứ Hải bang sao?”



“Qủa thực đúng là Tứ Hải bang, nhưng mà chúng ta điều tra cẩn thận lại một chút thì hình như còn có rất nhiều các môn phái khác nữa, đại đa số đều là những môn phái lớn.”



“Đều ở cả Hứa quận sao?”



Bạch Ngọc Đường cau mày: “Trùng hợp như vậy, Hứa quận lại có rất nhiều hoa Phạm Quỳnh, không biết có xảy ra hỗn loạn gì không nữa.”



“Có khoảng bao nhiêu người?”



Triệu Phổ hỏi.“Không rõ có bao nhiêu cao thủ, nhưng người giang hồ thì ít nhất cũng mấy ngàn.”



Trâu Lương cau mày: “Có cần phái thêm nhân mã đến đây không?”



Triệu Phổ sờ cằm, nhưng mà Hồng Anh Trại lại có địa hình như một lòng chảo, có phái nhiều người đến cũng không thể bày trận a.“Không cần.”



Hỉ Nhi đang thay trà cho mọi người bên cạnh đột nhiên phất tay một cái, có vẻ rất bình tĩnh.



Tất cả mọi người tò mò nhìn nàng.



Triển Chiêu cũng gật đầu: “Chuyện giang hồ, nếu như nhân mã Triều đình tham gia vào thì càng rối loạn hơn!”



“Nhưng ngộ nhỡ có giao chiến, Ân Hậu cùng Thiên Tôn khó tránh khỏi sẽ phải xuất thủ.”



Triệu Phổ cau mày: “Hay là để ta dùng binh mã trấn áp một chút đi!”



“Không cần!”



Nhạc Nhi đến đưa điểm tâm bên cạnh lại phất tay.



Tất cả mọi người đều tò mò mà nhìn hai nha đầu béo kia, Bàng Dục tò mò hỏi: “Ta nói này, bên ngoài có đến mấy ngàn người giang hồ đến gây phiền toái cho Hồng Anh Trại kìa, các ngươi chỉ có ít người như vậy không thấy lo lắng à?”



Hỉ Nhi thiêu mi một cái: “Phu nhân có ở đây mà, Bạch phu nhân cũng có ở đây nữa.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tò mò: “Hai nàng ấy đều ở đây, sau đó thì sao?”



Nhạc Nhi cười híp mắt: “Hai người này a, ở những nơi khác thì không chắc lắm, nhưng mà chỉ cần ở Hồng Anh Trại thì đừng nói là mấy ngàn người tới, cho dù là mấy vạn đại quân cũng không sợ.”



Tất cả mọi người nhìn hai tiểu nha đầu có chút ‘tự tin quá đáng’ kia một cái, cảm thấy rất khó tin.



Hai nha đầu lại rất chắn chắn mà cùng nhướng mi: “Nếu đúng thật là dám mò đến cửa, cho bọn chúng biết cái gì là tuyệt học võ lâm.”



Nói xong rồi cùng nhau vểnh mặt, xoay người lắc lư rời đi.



Mọi người nhìn nhau một cái.



Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Nương ngươi có tuyệt học võ lâm nào có thể nháy mắt giải quyết được mấy vạn đại quân à?”



Triển Chiêu sờ cằm, ngửa mặt suy nghĩ hồi lâu, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nương ngươi thì sao?”



Bạch Ngọc Đường khoanh tay lắc đầu, chẳng lẽ hai nha đầu kia mặt dày lừa người sao?Mọi người còn đang suy nghĩ thì lại thấy Ân Hậu đi từ bên ngoài vào, bên cạnh là Thiên Tôn đang cầm một xiên thịt nướng, vừa đi vào vừa nói: “Ăn cơm!”



Mọi người đứng dậy, chuẩn bị đến tiền sảnh ăn cơm, Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hậu: “Ngoại công.”



“Sao?”



Ân Hậu nhìn Triển Chiêu.“Nếu như có mấy ngàn người cùng tấn công Hồng Anh Trại ….”



Triển Chiêu còn chưa nói hết, Ân Hậu đã bĩu môi một cái, nói: “Đừng nói là có mấy ngàn, mấy vạn cũng đừng mong xông vào.”



Triển Chiêu không hiểu: “Điều kiện tiên quyết là người cùng Thiên Tôn không được xuất thủ …”



“Chẳng ai cần xuất thủ hết, chỉ cần nương ngươi cùng nha đầu họ Lục kia lên là được.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đồng thanh hỏi: “Hai người ấy làm thế nào?”



Ân Hậu hơi sững sờ một chút: “À… cũng đúng, hai đứa chưa từng thấy.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau cái nữa, hỏi: “Thấy cái gì?”



Thiên Tôn vừa nhai thịt nướng vừa nói: “Hồng Anh Trại cùng Ánh Tuyết Cung có một điểm chung.”



Tất cả mọi người tò mò: “Điểm chung gì ạ?”



“Hai nha đầu kia bình thường mặc dù hay cãi nhau, nhưng mà lại cùng nhau luyện công từ bé, công phu có nhiều điểm tương hỗ với nhau. Nếu như hai đứa nó cùng liên thủ giao chiến, uy lực còn cao hơn bình thường đến mấy lần!”



Mọi người há to miệng.“Nhắc tới mới nhớ, đúng là lâu rồi chưa thấy qua chiêu này a!”



Vô Sa bên cạnh cũng cười: “Sau khi hai nha đầu điên đó dùng một lần ở Ánh Tuyết Cung trước kia xong cũng không dùng lại bao giờ đi?”



“Hai người ấy liên thủ uy lực lớn thế nào a?”



Lâm Dạ Hỏa cũng tò mò góp tới.



Bốn lão đầu cùng ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, sau đó cùng buồn bực lắc đầu, nhìn bộ dáng kia hình như cứ nhớ đến là thấy nhức đầu rồi.



Lục Thiên Hàn đưa một ngón tay ra lắc lắc trước mặt mọi người, nói: “Cho nên người ta nói a, ngàn vạn lần không được đắc tội nữ nhân a!”



Mấy người khác cũng gật đầu!“Nhắc tới mới nhớ!”



Ân Hậu nói: “Lúc có thêm Cửu Nương lại càng kinh khủng hơn nữa.”



“Đúng đúng, đơn giản chình là Băng Hỏa Trọng Thiên a!”



Vô Sa lắc đầu cảm khái, mấy lão đầu cứ thế vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.



Mọi người cực tò mò mà nhìn nhau, thần thần bí bí như vậy a?……….



Buổi tối ở Hồng Anh Trại cũng đẹp chẳng kém ban ngày chút nào.



Nói thế nào đây, Lỗ Sơn Hàn chính là một Thiên Tài chuyên theo đuổi sự hoàn mỹ, ban ngày vốn dĩ không thể thấy hết được, phải chờ đến buổi tối mới phát hiện ra khắp nơi trong Hồng Anh Trại đều là đèn …. Mỗi một nơi cần chiếu sáng, đều được xây dựng một hộp Dạ minh châu ẩn, chỉ cần mở hộp ra một cái là “đèn”



liền sáng, lúc không cần nữa, nhẹ nhàng gạt chốt, “đèn”



tắt ngay. Mà điều thần kỳ nhất chính là, lại có rất nhiều “Phù”



đăng cùng “Thiên”



đăng.



Ngay bên dưới thác nước, có một hành lang thật dài được thiết kế những móc treo rất tiện lợi. Chỉ cần treo đèn lồng lên những móc treo này …. Ánh sáng sẽ nhanh chóng lan tỏa phản xạ lên vách núi, biến thành rất nhiều đèn, những ánh đèn này phản xạ lại trên mặt nước hồ, tạo ra ngàn ngàn hàng vạn những chiếc Phù đăng. Mà ánh sáng khúc xạ trên những vách núi khác, lại mang đến cảm giác như có rất nhiều Thiên đăng lơ lửng giữa trời. Hơn nữa, kết hợp với hiệu quả mà thác nước tạo ra, những ngọn Phù đăng càng giống như đang lung linh lay động theo dòng nước chảy, còn những ngọn Thiên đang kia lại chậm rãi phi thiên.



Tiểu Tứ Tử vừa nhìn một cái đã bắt đầu quay vòng vòng, lúc này bé cũng cảm thấy, có hai con mắt chẳng đủ dùng chút nào hết a!Triệu Phổ cũng nhịn không được mà than thở: “Lỗ Sơn Hàn đích xác là Thiên Tài a, khó trách năm đó tên Hôn quân kia lại không giết hắn.”



Công Tôn bất đắc dĩ kéo tay áo hắn, ý là ——- Ngươi có biết tên Hôn quân mà ngươi vừa nói là ai không?Triệu Phổ nhướng mi một cái.



Lúc này trong đại viện phía trước, bàn cơm đã dọn xong rồi.



Đám nha hoàn đang nhanh nhẹn dọn đồ ăn lên.



Ân Lan Từ cùng Triển Thiên Hành chuẩn bị đều là những đồ ăn thường nhật, dĩ nhiên, có thể nuôi ra một tên ăn hàng kén chọn như Triển Chiêu thì đồ ăn thường nhật của Hồng Anh Trại cũng không thể bắt bẻ được gì.



Lúc này mọi người cũng đã đói bụng rồi, vừa bưng chén cơm vừa nói chuyện, rất ung dung vui vẻ.



Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi thay phiên nhau gắp đồ ăn cho mấy vị Lão gia tử, Triển Thiên Hành cùng Bạch Hạ cùng nhau kính rượu Bao Đại Nhân với Bàng Thái sư, đám trẻ tuổi thì vừa ăn vừa trò chuyện, Tiểu Ngũ lại rất sung sướng mà gặm một khối thịt bò lớn, cái đuôi cứ lắc lư không ngừng.



Bọn Thần Tinh Nhi thì tập trung cùng một đám nha đầu thành nhóm mười mấy người, vừa ăn vừa chơi pháo bông ở trong một tiểu viện tầng dưới, nghe nói những quả pháo bông này đều mang từ Ma cung tới, rất nhỏ nhưng lại rất rực rỡ.



Triển Chiêu vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của mấy nha đầu đang chơi pháo bông bên dưới kia.



Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Sao rồi?”



Triển Chiêu chỉ chỉ, nói: “Khi nhỏ ta thường chơi.”



Bạch Ngọc Đường cười.“Lát nữa chúng ta cũng lấy một ít lên mái nhà đốt đi.”



Triển Chiêu vừa mới nói xong, đột nhiên nghe được một tiếng ‘bùm’ vang lên.



Mọi người thấy được ở chân trời xa xa, một vầng sáng lướt lên không trung, ánh sáng nổ tung bắn ra tứ phía.



Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn, hỏi: “Bên ngoài cũng đốt pháo bông sao?”



Triệu Phổ cau mày buông chén rượu: “Đây không phải là pháo bông, là tên lệnh liên lạc.”



Còn đang nói chuyện, lại thấy hai ảnh vệ đi vào: “Vương gia, từ nơi xa có rất nhiều người tiến vào.”



Triển Chiêu hỏi: “Bao nhiêu người?”



“Rất nhiều, căn cứ theo số lượng đuốc cùng kích thước đoàn người thì ít nhất cũng có đến một ngàn người.”



“Là ai?”



Triệu Phổ cau mày.“Vẫn chưa xác định được.”



Nhóm ảnh vệ muốn tiếp tục thăm dò, lại thấy Ân Hậu lắc đầu một cái: “Đó là tín hiệu tập trung của Tứ Hải bang.”



Tất cả mọi người cau mày: “Thật sự đã tự tìm đến?”



“Hẳn là biết ngươi đã trở lại đi.”



Lục Thiên Hàn nói: “Xem ra Tiếu Trường Khanh thật sự nhớ ngươi a, đến một đêm cũng chờ không nổi nên phải suốt đêm chạy đến a.”



Ân Hậu đặt cái ly xuống, định đứng lên, nhưng mà lại bị Ân Lan Từ kéo lại: “Người ngồi xuống!”



Ân Hậu bất mãn nhìn khuê nữ nhà mình, ý là —- Sao lại nói chuyện với cha ngươi như vậy chứ?!Ân Lan Từ híp mắt cảnh cáo hắn: “Không cho phép ra ngoài!”



Ân Hậu giận: “Muốn ta làm con rùa đen rụt cổ a?”



Ân Lan Từ trừng hắn: “Người ra ngoài rồi có thể giết chết họ không?”



Ân Hậu nín thở.



Thiên Tôn đang gắp viên Tứ hỉ góp tới: “Để ta đi nhé? Ta muốn đánh người của Tứ Hải bang lâu rồi!”



Lục Tuyết Nhi nhanh chóng kéo hắn lại: “Lão gia tử, người quên người là lão đại của chính phái à? Tứ Hải bang là danh môn chính phái đó!”



Thiên Tôn mở to mắt nhìn —— Thiếu chút quên mất cái này!“Để con đi cho.”



Triển Chiêu định đứng dậy, Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ cũng muốn cùng tham gia náo nhiệt.



Ân Lan Từ bất đắc dĩ: “Những tên đó đều là Lão đầu tử, lớn hơn các ngươi gấp mấy lần, mấy người các ngươi có thân phận gì mà cũng đòi sáp vô hả?”



Mọi người mở to mắt nhìn nhau ——– Thân phận gì……Vô Sa bất đắc dĩ, cầm đũa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường: “Phái Thiên Sơn, danh môn chính phái.”



Lại chỉ chỉ Lâm Dạ Hỏa: “Đồ đệ của ta, danh môn chính phái.”



Chỉ tiếp Triệu Phổ: “Ngươi thì thôi ngay cho ta đi, ngộ nhỡ lúc hỗn loạn ngươi chẳng may có xây xát gì, đám quân binh của ngươi lại lao vào quyết chiến với người giang hồ, lúc đó nhất định sẽ là thiên hạ đại loạn.”



Khóe miệng Triệu Phổ co giật, bị Công Tôn cùng Âu Dương Thiếu Chinh kéo ngồi ngay xuống, ý là ——- Ngươi đàng hoàng chút.



Cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu vỗ vỗ ngực, ý là —– Con danh chính ngôn thuận!Vô Sa nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lắc đầu: “Vẫn nên thôi đi, đám lão đầu kia đều không biết nói lý, ngươi ra ngoài rồi bọn họ liền tranh thủ phát uy, vạn nhất bọn họ lấy lớn hiếp nhỏ, ngoại công ngươi nhìn ngứa mắt rồi xông ra ngoài làm thịt bọn họ thì càng phiền phức hơn!”



Triển Chiêu cau mày.



Triển Thiên Hành nhìn hắn một chút, nghiêm mặt nói: “Nghe lời, chuyện của người lớn tiểu hài tử không được nhúng tay.”



Khóe miệng Triển Chiêu co giật, ngồi xuống nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử bên cạnh, tâm nói ——- Đây mới là tiểu hài tử.



Lúc này, mọi người có thể thấy bên ngoài sơn cốc đã xuất hiện những điểm sáng li ti rồi.



Hồng Anh Trại tọa lạc giữa sườn núi, mặc dù sơn cốc có dạng lòng chảo nhưng mà mọi người ở nơi cao nhìn xuống sơn cốc, tầm nhìn cũng rất rõ ràng. Có thể thấy được trước sơn môn Hồng Anh Trại tụ tập một nhóm người rất lớn, đồng thời lúc này, một tiếng động vang lên, hai quả tên lệnh của Triệu gia quân bay vút lên trời cao, nổ tung ra rồi phản chiếu trên nền núi đá lấp lánh như mặt gương kia, khiến cho bốn phía phút chốc đã sáng trưng như ban ngày, mọi người ngồi trên bàn cơm cũng có thể thấy được bên ngoài sơn cốc, đứng đầy người.



Binh mã của Triệu Phổ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này đã dàn thế đối diện với người giang hồ, chỉ cần Triệu Phổ ra lệnh một tiếng nữa thôi.



Triệu Phổ nhìn Ân Lan Từ: “Bá mẫu, giờ phải làm sao?”



“Làm phiền Vương gia cho lui binh mã, ta tới xử lý là được.”



Ân Lan Từ nói rất từ tốn, bình tĩnh vô cùng.



Mặc dù Triệu Phổ vẫn còn nghi ngờ, những vẫn gật đầu với Âu Dương Thiếu Chinh một cái.



Âu Dương đứng dậy, giơ tay ném một quả tên lệnh lên bầu trời ….. sau khi tên lện kia tản ra, phát ra ánh sáng màu xanh lá.



Lúc này chỉ thấy những binh lính xung quanh đã sẵn sàng chiến đấu kia liền tản ra, nhường lại một lối đi ở giữa.“Các ngươi ăn cơm tiếp.”



Ân Lan Từ nói xong liền đứng dậy ra ngoài.



Lục Tuyết Nhi đặt đũa xuống, cũng đi ra ngoài cùng nàng.



Mọi người đang ngồi nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu: “Nương ngươi …. Tính khí cực tốt nha, đâu có nóng nảy?”



Triển Chiêu mở to mắt nhìn hắn, kéo Bạch Ngọc Đường một cái hỏi Triển Thiên Hành: “Cha, con đi xem chút nhé!”



Triển Thiên Hành gật đầu, dặn dò: “Nhưng mà phải nghe lời nương con, không được quấy rối.”



“Vâng!”



Triển Chiêu nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Bạch Ngọc Đường chạy ra ngoài, mọi người cũng đều nhìn nhau một cái, tới bên ngoài viện nhìn.



Đứng ở hành lang bên viện hoàn toàn có thể nhìn rõ tình hình bên dưới.



Chỉ thấy lúc này, Ân Lan Từ đã đi tới cửa sơn môn, Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi giúp nàng đẩy cửa sơn môn ra.



Ân Lan Từ đi ra ngoài.



Lục Tuyết Nhi nhảy một cái lên đỉnh sơn môn, nhàn nhã ngồi xem náo nhiệt.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đến một vách núi đối diện sơn môn nhìn xuống.



Ngoài cửa, đám binh lính của Triệu Phổ cũng xoay mặt nhìn về phía cửa sơn môn, bọn họ cứ tưởng Triệu Phổ sẽ dẫn người ra, không nghĩ tới người ra ngoài là mẫu thân của Triển Chiêu.



Những quân binh này đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đa số đều không phải người giang hồ, cũng không biết mẫu thân Triển Chiêu lợi hại đến đâu, nhưng mà ….. Trên vách núi đối diện ít nhất có đến cả ngàn người a giang hồ a, chỉ một mình nàng đi ra thì có thể đối phó được sao? Chuẩn bị nói lý à?Ân Lan Từ đi ngoài sơn môn, ngẩng đầu cau mày nhìn vách núi đối diện sơn cốc một cái.“Gọi Ân Hậu ra!”



Lúc này, bên ngoài sơn cốc vang lên một giọng nói già nua: “Ta tìm hắn đã gần một trăm năm! Bảo hắn nhanh lăn ra chịu chết đi!”



Ân Lan Từ nhìn sơn cốc đối diện, vẫn bình tĩnh như cũ.



Mọi người lại một lần nữa hoài nghi nhìn Triển Chiêu, ý là —- Nương ngươi nóng nảy chỗ nào?Chỉ có Triển Chiêu là có dự cảm chẳng tốt chút nào, mỗi lần trước khi nổi giận nương hắn đều bình tĩnh như vậy.



Ân Lan Từ nhìn một lão đầu mặc bào trắng trên sườn núi đối diện một chút, tuổi tác người này không nhỏ, cũng rất có phong thái của người đứng đầu nhất phái, có điều …..



Ân Lan Từ mở miệng: “Tiếu Trường Khanh, ngươi đã tới mấy lần rồi, lần nào tới cũng mang nhiều người hơn lần trước, ngươi không mệt a.”



“Nha đầu kia, ta không tới tìm ngươi.”



Tiếu Trường Khanh hiển nhiên là không muốn đôi co cùng Ân Lan Từ: “Gọi Ân Hậu ra nhận chết đi!”



Ân Lan Từ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mở miệng hỏi: “Ngươi có biết Ân Hậu là gì của ta không?”



“Nói nhảm!”



Tiếu Trường Khanh cười lạnh.



Ân Lan Từ gật đầu một cái: “Ta nói các ngươi, một đám đã lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy rồi, có thể đổi cách nói một chút không a? Lần nào cũng chỉ có mỗi câu này. Còn nữa a, các ngươi qua nhiều năm như vậy, tuổi thì tăng mà đầu óc thì càng ngày càng teo a? Chạy đến cửa nhà ta, bảo ta gọi cha ta ra chịu chết sao? Các ngươi nói, hơn một trăm năm này các ngươi ăn cơm hay ăn c*t a?”



“Phốc….”



Trong sơn trại, mọi người không chút nào chuẩn bị đều đồng loạt phun trà, Công Tôn còn bị sặc, vỗ ngực thùm thụp.



Mọi người theo bản năng mà nhìn Ân Hậu, Ân Hậu lại ngẩng mặt nhìn trời ——- Những lời nha đầu nói đều là sự thật!Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.



Triển Chiêu khoanh tay gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần đều chỉ có mỗi cái câu này, người này người kia nhanh lăn ra nhận chết …. Một chút sáng tạo cũng không có!”



“Ân Lan Từ!”



Lúc này, sau lưng Tiếu Trường Khanh có một nữ nhân đi tới, nhìn qua cũng thấy tuổi tác không nhỏ chút nào.



Triển Chiêu cau mày: “Đây không phải là Nhất Diệp phu nhân sao?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đúng vậy!”



“Nhất Diệp phu nhân chẳng phải đã nhiều năm không hỏi chuyện giang hồ rồi sao?”



Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi sư phụ Vô Sa của mình: “Tại sao lại chạy đến giúp Tứ Hải bang?”



Mọi người cũng trố mắt nhìn nhau một cái.



Ngô Nhất Họa thành thật khai báo: “Nàng ta là cừu nhân của ta~”



Tất cả mọi người đều nhìn Ngô Nhất Họa.



Ân Hậu cũng gật đầu một cái.“Vì sao hai người lại kết oán?”



Mọi người tò mò hỏi Ngô Nhất Họa.



Ngô Nhất Họa suy nghĩ một chút: “Nói thế nào đây, nàng vẫn cho rằng ta là người hại chết phu quân nàng ta, hại nàng ta phải làm quả phụ nhiều năm như vậy.”



Mọi người há to miệng.



Triệu Phổ tò mò: “Phu quân nàng ta rốt cuộc tại sao chết ạ?”



“À…”



Ngô Nhất Họa bất lực: “Thật ra thì là do hắn lén nàng ta ra ngoài lăng nhăng, gặp phải một yêu cơ nên mới bị làm thịt.”



Mọi người lại lần nữa há to miệng —– Bát quái thật lớn!“Tại sao người không giải thích rõ ràng chứ?”



Bao Duyên cùng Bàng Dục đều gấp gáp thay hắn.



Ngô Nhất họa cười: “Muốn vậy thì nàng ta cũng phải tin tưởng mới được a.”



……………Lúc này Ân Lan Từ nhìn lướt qua đám ngươi trên sườn núi, cao giọng nói: “Các ngươi có thù oán gì, có bản lĩnh tự mình đi tìm cừu nhân tư đấu. Ân Lan Từ hành tẩu giang hồ đều chỉ nói đạo lý, Ân Hậu là cha ta, Triển Chiêu là con ta, Hồng Anh Trại đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, các ngươi nếu muốn đến nói đạo lý, này có thể! Còn nếu như muốn đếu giương oai giễu võ hoặc giảo biện sinh sự, đừng trách ta đây không khách khí.”



“Ha ha ha….”



Trên sườn núi lại truyền đến tiếng cười của quần hùng: “Ân Lan Từ, ngươi cần phải nhờ có quan binh Triều đình mới có thể tự vệ, lại còn xuất khẩu cuồng ngôn sao?”



Ân Lan Từ nhìn đám người trên sườn núi, không có lên tiếng, nhưng đôi mắt đẹp hơi híp lại.“Tiểu nha đầu!”



Mấy người giang hồ khác có lẽ là nhìn thấy Ân Lan Từ có vẻ rất trẻ tuổi nên buông lời châm chọc: “Để phụ thân ngươi ra đi! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện đâu!”



Ân Lan Từ gật đầu một cái, nói với mấy phó tướng của Triệu Phổ: “Lệnh tất cả quân binh lui vào trong lều cả đi.”



Mấy phó tướng kia không một tiếng trái lệnh, lập tức gật đầu, phất tay lên, tất cả quân binh đều lui vào trong lều.



Ân Lan Từ âm thầm gật đầu, binh mã của Triệu Phổ đúng là có khác, làm việc rất đắc lực, một câu nói nhảm cũng không có.



Chờ đến khi đám quân binh lui vào lều hết rồi, Ân Lan Từ ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, cười.



Tất cả mọi người đều nhìn nụ cười của nàng mà ngơ ngẩn. Tiếu Trường Khanh cũng cau mày, tướng mạo Ân Lan Từ cực kỳ xuất chúng, nụ cười này lại ấm áp như xuân phong, sáng rực rỡ như ánh mặt trời sớm mai, đôi mắt lấp lánh như sao trời, này có thể thấy được mẫu thân nàng ta tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Sắc mặt Tiếu Trường Khanh cũng vì thế mà càng khó coi hơn: “Gọi Ân Hậu đi ra!”



“Đừng mơ!”



Ân Lan Từ thiêu mi một cái, mọi người liền cảm giác được một luồng nội lực cuồn cuộn dâng lên, khí thế bài sơn hải đảo.“Oa!”



Lâm Dạ Hỏa kinh hoảng.



Vô Sa lắc đầu: “Ai nha, nha đầu kia điên lên thật rồi!”



Bạch Ngọc Đường kinh ngạc hỏi Triển Chiêu: “Nương ngươi luyện công phu gì vậy, sao lại có thể dùng nội lực như thế?”



Triển Chiêu nói: “Nguyên lý tương tự như di huyệt. Chẳng qua là nội lực không có bất cứ cản trở gì mà cuồn cuộn lưu chuyển, tuần hoàn một vòng lớn mà thôi.”



Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi có làm được như vậy không?”



Triển Chiêu gật đầu: “Có a, nhưng mà làm vậy chóng đói ….”



Chữ “đói”



Triển Chiêu vừa mới nói xong liền thấy Lục Tuyết Nhi cũng đứng lên, cao giọng nói: “Đám người giang hồ các ngươi đúng là vĩnh viễn không thay đổi nổi, muốn nói đạo lý với các ngươi thì phải làm thịt các ngươi trước đã, không để cho các ngươi biết các ngươi không thắng được thì các ngươi còn không biết thành thật là gì.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, chính là như vậy, nhưng mà …. Đối diện có nhiều cao thủ như vậy, nơi này lại là một lòng chảo, ngộ nhỡ bọn họ ập xuống …..



Nhưng mà còn chưa đợi hai người hiểu thông đã thấy Ân Lan Từ đánh mắt một cái, nhắc nhở mọi người: “Đứng vững!”



Quần hùng phía trước hơi sững sờ, Ân Lan Từ đột nhiên vừa thu lại song chưởng, tiến lên một bước, giẫm một cước.



Ngay lập tức, mọi người liền cảm thấy một cỗ nội lực mãnh liệt dâng lên, mặt đất rung lên một cái.



Có lẽ là do cấu tạo phòng ốc đặc biệt, tất cả mọi người ở Hồng Anh Trại đều cảm thấy toàn bộ sơn trại rung động một cái, theo bản năng đều nghĩ đến câu nói của Triển Chiêu —— Nương hắn mà giậm chân một cái, mặt đất liền ba tầng rung chuyển. Triển Chiêu đúng là đứa trẻ ngoan không biết gạt người a!Triển Thiên Hành an ủi mọi người: “Không sao, không sao, Hồng Anh Trại có rung cũng không sụp được đâu.”



Nhìn lại lúc này, chỉ thấy ở sơn cốc đối diện, đám người giang hồ kia liền cảm thấy chấn động còn mạnh hơn, mà quan trọng hơn là, mặt nước ở khu hồ trước mặt Ân Lan Từ lại như đung đưa, dâng lên.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chỉ thấy Lục Tuyết Nhi nhảy lên, bay đến giữa không trung, biến mất sau thác nước.



Mọi người vừa sửng sốt há to miệng, đột nhiên lại thấy song chưởng của Ân Lan Từ vung lên không trung, một luồng nội lực tung ra, nước trong hồ cùng thác nước kia cứ như bị nổ tung, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.



Đúng lúc mọi người nghe được tiếng nổ, chỉ thấy trong làn nước ấy, Lục Tuyết Nhi nhảy lên giữa không trung, tay áo màu trắng lay động một cái, những bọt nước bay lên giữa không trung kia liền nhanh chóng ngưng đọng thành băng, hàn khí bức nhân, ngay cả nước trên mặt hồ cũng đóng thành một tầng băng mỏng.“A….”



Lục Thiên Hàn sờ sờ râu, gật đầu: “Nội lực của Tuyết Nhi lại tăng thêm một tầng nữa rồi.”



Thiên Tôn lắc đầu, nói với Ân Hậu: “Khí lực của khuê nữ nhà ngươi cũng mạnh hơn trước kia nhiều đi.”



Ân Hậu dở khóc dở cười, khí thế của Ân Lan Từ đùng là dời núi lấp biển a, rất tốt.



Chỉ thấy ngay lúc Lục Tuyết Nhi đem tất cả bọt nước đóng băng rồi, Ân Lan Từ cũng nhảy một cái lên giữa không trung, mọi người ngẩng mặt lên nhìn liền thấy được một hồng ảnh biến mất giữa quang ảnh của vầng trăng sáng trên trời kia.



Còn đang cảm khái chuyện khinh công của Triển Chiêu hẳn là giống nương hắn thì lại thấy Ân Lan Từ xuất hiện giữa đám băng châu, song chưởng tung ra, vô số những băng châu kia liền giống hệt mũi tên mà bắn thẳng về phía sườn đồi đối diện.



Chỉ trong chốc lát, những băng châu có mang theo nội lực kia đều xuất hiện trên sườn núi, thế như vạn quân dũng mãnh mà đập thẳng xuống đầu những người giang hồ kia.



Lúc này, cho dù có là cao thủ đến đâu cũng không dùng được, bởi vì băng châu này, một khi có mang theo nội lực thì lực sát thương kinh người, quan trọng nhất chính là giống hệt như trời mưa vậy, rất khó phòng bị.



Giang hồ quần hùng hoảng hốt, rối rít ôm đầu ẩn nấp. Ngay cả dùng nội lực hộ thể cũng đều không được, bởi vì những hạt châu kia đều mang theo nội kình, tốc độ cùng lực đạo khi vút đến còn mạnh hơn cung nỏ gấp mấy lần. Cũng may là Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi hạ thủ lưu tình, chỉ dùng băng châu chứ không dùng băng nhũ, nếu không thì đám người giang hồ này không chỉ đơn giản là bị thương vậy đâu.



Lúc Ân Lan Từ rơi xuống mặt đất, Lục Tuyết Nhi cũng đã nhàn nhã trở lại đỉnh sơn môn, tiếp tục ngồi xem náo nhiệt.



Ân Lan Từ vừa thu lại nội kình, trên mặt đất, bụi cát cuộn thành một vòng lớn, phiêu tán vào giữa không trung, lúc thu chưởng, nàng còn bước lên, giẫm thêm một cước nữa, toàn bộ sơn cốc lại rung chuyển.



Lúc này, đám quân binh trong quân doanh ngồi yên trong lều nhìn tình huống bên ngoài, ai nấy đều á khẩu kinh hãi, lúc này trong đầu mọi người chỉ có một ý tưởng —– Nương a! Thật là đáng sợ!Ân Lan Từ khoanh tay cao giọng nói với một đám người giang hồ đang rất chật vật trên sườn núi kia: “Muốn nói đạo lý, xuống đây! Muốn quấy rối, cút!”



Trừ mấy chí tôn võ lâm hơn trăm tuổi như bọn Tiếu Trường Khanh ra thì những người giang hồ khác đã sớm bị dọa sợ rồi, ‘soạt’ một cái xoay người bỏ chạy, vừa chạy còn vừa nghĩ ——- Vậy thì đánh sao nổi a! Nhi nữ của Ân Hậu đã lợi hại vậy rồi, nếu Ân Hậu thật sự ra tay thì còn đáng sợ thế nào nữa a.



Lục Tuyết Nhi ngồi trên cửa sơn môn, phất tay một cái với đám quần hùng đối diện kia.



Ân Lan Từ nhìn đám người Tiếu Trường Khanh vẫn còn ngây ngốc ở sườn núi đối diện, nói: “Cũng đã muộn rồi, có chuyện gì sáng mai hãy nói!”



Nói xong xoay người trở lại.



Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi đóng cửa lại.



Lúc này, mọi người ở trên Hồng Anh Trại, ngoại trừ Triển Thiên Hành cùng nhóm người Ân Hậu Thiên Tôn ra, những người khác đều cảm thấy choáng váng.



Tiểu Tứ Tử ôm mặt: “A! Thật là lợi hại! Thật là lợi hại! Thật là lợi hại! ….. (N lần lặp lại).”



Triệu Phổ hỏi Vô Sa: “Chính là chiêu này sao?”



Vô Sa gật đầu một cái: “Chiêu này gọi là Tứ Phương Sở Ca, Kiến Phật Sát Phật, Kiến Ma Sát Ma!”



Tất cả mọi người nhịn không được mà than thở ——– Qủa nhiên, cho dù chỉ có một thời gian ngắn ngủi, nhưng mà có thể xưng bá võ lâm như vậy đúng là cần phải có bản lĩnh thực sự a!Ân Lan Từ dễ dàng giải quyết đám người giang hồ kia, tiêu sái mà trở về sơn trại.



Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói với Triển Chiêu: “Thật ra thì tính cách của ngươi rất giống nương ngươi đi!”



Triển Chiêu cười, gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều nói ta giống hệt ngoại mẫu, nhưng mà tính cách của nương ta cũng rất giống ngoại mẫu của ta a!”



Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu: “Ngoại công ngươi không có chọn Thánh nữ Tây Hải mà chọn ngoại mẫu ngươi, là có đạo lý đó!”



Triển Chiêu ngẩn người.



Bạch Ngọc Đường nhảy khỏi vách núi, trở lại Hồng Anh Trại.



Triển Chiêu sờ cằm, Chuột này đang khen ngợi mình sao? Hay là khen ngợi ngoại mẫu mình ha?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK