Mục lục
LONG ĐỒ ÁN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Phổ đi đến trước cửa phủ Âu Dương tướng quân, Cửu Vương gia lúc này đang vừa ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phủ Âu Dương Chiếu tướng nguy nga mà ngây ngốc.



Còn đang ngây ngốc ngoài cửa chính, đột nhiên có tiếng nói truyền từ phía sau tới: “Tam Cữu cữu, mọi người đi tuần về rồi à? Sao lại không vào?”



Triệu Phổ quay đầu lại thì thấy Âu Dương Thuần Hoa tay đang ôm mấy cuốn sách, mặc Thái học bào đứng phía sau mình.



Sau khi kết thúc vụ án Qủy Diện Nhân trước kia thì mọi người Khai Phong phủ liền đi tuần, Âu Dương Thuần Hoa lại tiếp tục tháng ngày làm tài tử đọc sách của mình, lúc này vừa mới tan học về nhà thì thấy Triệu Phổ đứng ngốc nghếch trước cửa.



“Cữu cữu con có về không?” Thuần Hoa nhìn xung quanh tìm kiếm Âu Dương Thiếu Chinh: “Hôm qua gia gia còn nhắc đó, nói là nhiều năm rồi hắn không về ăn tết, tốt nhất là mang cả nhóm năm người các ngươi về cùng ăn một bữa cơm tất niên, như vậy mới vui.”



Thuần Hoa vừa nói vừa đi vào trong, thư đồng và hạ nhân nhanh chóng chạy đến mang đồ giúp, còn tò mò nhìn Triệu Phổ.



Thuần Hoa cũng kỳ quái quay đầu lại, Triệu Phổ thì vẫn đờ ra ngoài cửa, hình như đang do dự xem có nên vào hay không. Thường ngày Cửu Vương gia rất hăng hái rõ ràng, ít khi thấy vẻ hoang mang sợ hãi như thế, trong ngực Tiểu Thuần Hoa liền “thịch” một tiếng, cả kinh nhảy dựng: “Không phải Cữu cữu con xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”



Triệu Phổ lắc đầu: “Âu Dương về Hắc Phong Thành trước rồi.”



“À.” Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó hiếu kỳ hỏi: “Vương gia, ngài có việc gì à?”



Triệu Phổ chần chừ một chút, hỏi: “Gia gia ngươi đợt này tinh thần tốt không?”



Thuần Hoa gật đầu, lão Chiếu tướng càng già càng dẻo dai, chuyện này ai cũng biết. Những tướng lĩnh cùng thời của Đại Tống với ông hầu như chết hết rồi, chỉ còn lại có một mình Âu Dương lão Chiếu tướng, Triệu Trinh liền cung phụng hắn y như Phật gia vậy, há miệng ngậm miệng đều gọi “Lão gia tử”. Mà mấy người bọn Triệu Phổ hoặc là không có cha, hoặc cha ruột đều là quái đản cho nên bình thường đều kính yêu vị nghĩa phụ Âu Dương lão tướng quân này nhất, tất cả mọi người đều coi hắn là trưởng bối mà vô cùng hiếu thuận.



Triệu Phổ gật đầu, sờ cằm.



Thuận Hoa tiến đến: “Có phải cậu con đã gây họa rồi không?”



Triệu Phổ bất lực, vỗ hắn: “Đi nói cho gia gia ngươi, ta đến tìm người uống rượu.”



Thuần Hoa vui điên rồi, chạy vào trong, ai mà không biết gia gia hắn rất thích Triệu Phổ chứ, cho dù uống đến sáng cũng chẳng sao.



Triệu Phổ vỗ mặt, hít sâu một hơi, bước dài vào trong phủ Chiếu tướng.







Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đám người Bao Đại Nhân đến Bát Vương phủ.



Trong Vương phủ, bầu không khí tân niên vẫn còn rất rõ ràng, đám nha hoàn cùng hạ nhân vẫn còn vui tươi hớn hở.



Tiểu Tứ Tử mặc một bộ đồ mới Công Tôn chuẩn bị cho, vừa mới đi vào Vương phủ đã bị Sài Quận chúa cùng Bàng phi mai phục sẵn cướp đi luôn.



Triệu Trinh cùng Bát Vương gia đang uống trà trong sân, Thái sư thì mỹ mãn ngồi bên cạnh vừa ôm vừa dỗ dành ngoại tôn nữ nhi của mình.



Triển Chiêu vừa liếc mắt qua một cái, đâu giống có chuyện lớn gì, sao Triệu Trinh lại vội vã gọi bọn họ về vậy chứ?



“Bao Tướng.”



Bát Vương gia bắt chuyện với mọi người.



Mọi người ngồi xuống hàn huyên mấy câu, không đợi Triệu Trinh mở miệng, Bao Đại Nhân đã nói: “Hoàng thượng, Thần muốn đến biên quan một chuyến.”



Triệu Trinh cùng Bát Vương gia đều có chút kinh ngạc, Bát Vương gia hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”



Bao Đại Nhân cũng không giấu giếm, nói qua một lượt chuyện Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.



Triệu Trinh cùng Bát Vương gia cũng rất hiếu kỳ.



Triệu Trinh nói: “Thật ra Trẫm cũng không có chuyện gì gấp lắm, nếu đã như vậy, hay là ái khanh lập tức đến Hắc Phong Thành tra rõ chuyện này đi. Hai người này, một là giang hồ kỳ hiệp, một là danh tướng trong quân, nếu như có hiểu lầm gì khiến trở mặt thành thù thì thật khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.”



Bọn người Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Bao Chửng lại khẽ nhíu mày, xem ra Hoàng Thượng gọi bọn họ trở về đúng là do có xảy ra chuyện gì đó, chỉ là Triệu Trinh xem xét nặng nhẹ rồi mới quyết định đợi sau hãy nói đi.



Bao Đại Nhân hiếu kỳ, chuyện gì xảy ra vậy? Tính ngày một chút, chuyện lớn nhất năm sau chính là kỳ thi mùa xuân mà thôi, hi vọng là Hoàng Thượng chỉ vì muốn Bao Chửng hắn chuyên tâm cho lần tuyển chọn nhân tài này chứ không phải là xảy ra kỳ án nào đó đi.



Bao Đại Nhân còn đang tự mình đờ ra thì lại nghe thấy tiếng Bát Vương gia đột nhiên nói: “Thảo nào lần này trở về tâm sự của Trạch Lam lại nặng nề như vậy, thì ra là có liên quan đến thân thế của Trâu Lương, quả là có chút khó khăn.”



Triển Chiêu ngồi nghe bên cạnh trong lòng cũng hiểu rõ, thực ra thân thế của Trâu Lương thực sự cũng có chút ly kỳ, thậm chí là có thể coi là truyền kỳ.



Trâu Lương là cô nhi, được sói nuôi lớn, tất cả những điều này đều được thế nhân truyền tụng, nhưng mà sự thực lại không có đơn giản như vậy.



Hai mươi năm trước, trong số các tướng lĩnh đóng quân ở biên quan có một vị Đại tướng quân, tên gọi Trâu Nguyệt, cũng là bằng hữu tốt nhất của Âu Dương lão tướng quân, vô cùng dũng mãnh thiện chiến. Điều duy nhất khiến Trâu Tướng quân tiếc nuối chính là không có con nối dõi, mắt nhìn thấy đứa con nhỏ nhất của huynh đệ tốt mình cũng đã biết chạy đầy đất rồi mà bản thân ngay cả một đứa con cũng chưa có cho nên vô cùng uể oải.



Mãi cho đến khi Trâu Nguyệt hơn năm mươi tuổi, thê tử hơn bốn mươi của hắn lại đột nhiên có mang, còn giúp hắn sinh hạ một đứa con trai, Lão tướng quân vô cùng mừng rỡ, đặt tên cho đứa con nhỏ của mình là Trâu Lương.



Cứ nghĩ là trời cao thương xót lại chẳng ngờ thiên ý trêu người, trong một lần hành quân, Trâu Tướng quân cùng toàn bộ quân sĩ của mình lại bỗng nhiên mất tích. Kể cả mười lăm vạn tinh binh cùng vợ con hắn cũng đều mất tích cùng hắn. Bình thường toàn quân cũng đều Tây hành, vậy mà chỉ trong một đêm, hơn mười vạn người lại đột nhiên biến mất không còn dấu vết.



Khi đó việc này khiến cả quân và dân đều vô cùng khiếp sợ, tất cả hoài nghi cùng suy đoán đều hướng về biên quan phía Tây, có nhiều người cũng hoài nghi Trâu Nguyệt làm phản, nhưng mà các phiên quốc xung quanh đều nói chưa từng thấy Trâu Nguyệt cùng đoàn binh mã kia, dần dà, người ta lại đoán rằng Trâu Nguyệt đi lạc vào Qủy Hải cho nên toàn bộ mất phương hướng, chết trong Qủy Hải rồi.



Là bạn tốt của Trâu Nguyệt, Âu Dương lão Chiếu tướng nhiều năm mang quân tìm kiếm tung tích Trâu Nguyệt… nhưng tất cả đều không có thu hoạch gì.



Cuối cùng, chính lúc ngay cả Lão tướng quân cũng định từ bỏ thì bộ hạ của hắn lại ngẫu nhiên phát hiện bên trong rừng sâu có một bầy sói, mà điều kỳ quái nhất chính là, bên trong bầy sói đó còn có một đứa trẻ loài người, nhìn qua chỉ khoảng bốn năm tuổi thôi nhưng vô cùng linh hoạt, cả bầy sói còn đối xử với nó như đồng bạn của mình nữa. Mặt khác, đứa nhỏ này võ nghệ cao cường, hình như thiên phú dị bẩm.



Âu Dương lão Chiếu tướng muốn cứu đứa nhỏ kia ra, nhưng ai biết đứa nhỏ này vô cùng thông minh, cứ y như một con sói nhỏ, làm thế nào cũng không bắt được. Hơn nữa, lão tướng quân phát hiện hình như bầy sói rất bảo vệ đứa bé này, không những không làm nó bị thương mà còn rất nghe lời nó nữa.



Vốn dĩ Âu Dương lão Chiếu tướng định cứ mặc kệ nó đi, nhưng mà hắn lại phát hiện, trên cổ đứa nhỏ kia có đeo một ngọc bội, mà ngọc bội đó là do mình tặng cho Trâu Nguyệt để chúc mừng hắn có con, Trâu Nguyệt còn đeo cho con trai hắn trước mặt mình nữa.



Âu Dương lão tướng quân tính thử thời gian, phát hiện nếu như con trai của Trâu Nguyệt, Trâu Lương còn sống thì cũng vừa đúng độ tuổi này.



Cho nên lão tướng quân liền phái mấy vạn binh mã bao vây toàn diện, tìm gần tám tháng cuối cùng cũng vây được tiểu hài tử kia và bầy sói trong một mảnh rừng nhỏ.



Âu Dương Chiếu tướng cũng không cho phép thủ hạ của mình làm bầy sói bị thương, bởi vì nếu như đứa nhỏ này thực sự là Trâu Lương, bất luận nhân mã của Trâu Nguyệt gặp phải chuyện gì thì có thể bảo toàn được huyết mạch cho hắn, cũng đều là nhờ những con sói này.



Lúc thành công mang được hài tử trở về quân doanh cũng là lúc xuất hiện một hình ảnh vô cùng quỷ dị.



Bên ngoài quân doanh, mấy ngàn con sói tạo thành một bầy sói nhìn chằm chằm quân doanh, suốt đêm gầm rú không chịu rời đi, mà đứa nhỏ Trâu Lương lại rõ ràng được nuôi lớn như sói, hoàn toàn không có thói quen của trẻ nhỏ.



Lão tướng quân tìm rất nhiều người cũng là bạn tốt của Trâu Nguyệt trước đây đến xác nhận, rất nhiều nói nhìn ngũ quan của tiểu hài tử này vô cùng giống Trâu Nguyệt, không thể sai được.



Để đảm bảo thân phận của Trâu Lương, lão tướng quân còn tìm mấy gia nô cùng bà đỡ giúp đỡ đẻ Trâu Lương ra, kết quả là gia nô kia nói, trên bắp chân của Trâu Lương có hai nốt ruồi đỏ bằng hạt gạo. Lão tướng quân đến kiểm tra hài tử vẫn không ngừng giãy giụa kia một chút, phát hiện quả nhiên có nốt ruồi.



Vì vậy, lão tướng quân đã tìm được huyết mạch của bạn tốt rồi liền khóc lóc tung trời, ôm chầm lấy Trâu Lương, kết quả là bị hài tử hoang dã này làm cho bị thương ở mặt.



Tìm được Trâu Lương rồi cũng có nghĩa là có thể điều tra ra xem năm đó Trâu Nguyệt đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà vấn đề trước mắt chính là Trâu Lương hoàn toàn không có cách biểu đạt của loài người. Lão tướng quân cũng vô cùng đau đầu, đây chính là một con sói con a, nuôi thế nào nó cũng không chịu, không nhốt trong ***g là nó liền cắn người ta.



Chính lúc lão đầu hết đường xoay sở thì đứa con nhỏ nhất của hắn cùng Triệu Phổ đến quân doanh chơi. Hai đứa nhỏ đi dạo quanh quân doanh một vòng, cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy một đàn sói ngày nào cũng gầm rú, cứ như có ai đó cướp mất con của chúng vậy.



Hôm nay, Âu Dương thần thần bí bí chạy đến nói cho Triệu Phổ, có thể cha hắn có nuôi một con sói con ở quân doanh đấy, cho nên hai đứa nhỏ liền quyết định đi tìm sói con kia.



Kết quả là, Triệu Phổ và Âu Dương tìm được Trâu Lương bị nhốt trong ***g.



Triệu Phổ không rõ đầu đuôi cho nên cảm thấy lão đầu kia thật quá đáng, sao lại nhốt một oa nhi bốn năm tuổi trong ***g chứ, Âu Dương thì cứ thế cạy ***g sắt, thả luôn Trâu Lương ra.



Kể ra thì cũng thật trùng hợp, hôm đó Lão chiếu tướng không có ở quân doanh, đã ra ngoài làm chút việc rồi. Chiếu tướng không có ở nhà, trong quân ai dám quản hai tiểu tổ tông Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh này chứ, chờ đến khi mọi người kịp ý thức lại thì Trâu Lương đã được thả ra rồi.



Trâu Lương vừa mới được thả ra là chạy, Triệu Phổ vừa định hỏi hắn sao lại bị giam, kết quả là bị Trâu Lương cào cho một cái chảy máu cả mu bàn tay. Cả đám thị vệ đều sợ hãi, dù sao Triệu Phổ cũng là Vương gia, để xảy ra chuyện này có phải đã rước họa rồi không?



Nhưng mà thực tế thì, không chỉ bọn thị vệ, ngay cả bản thân Triệu Phổ cũng đã sững cả người rồi! Lúc này trong lòng Cửu Vương gia chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu: Tên tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa này, ông đã thả ngươi ra ngươi còn đám đánh ông, dám lấy oán trả ơn à! Đánh chết ngươi!



Cho nên, Cửu Vương gia liền vén tay áo, túm được Trâu Lương là đánh.



Chờ cho đến khi lão tướng quân trở lại quân doanh thì trời đã tối rồi, một ngày đêm không gặp, lão tướng quân vừa mới vào cửa đã hỏi thị vệ phụ trách trông coi Trâu Lương xem nó thế nào rồi. Biểu tình mấy thị vệ đều vô cùng phức tạp, bảo lão tướng quân tự mình đi xem thử thì hơn.



Chờ đến khi lão tướng quân chạy vào doanh trướng thì đã thấy cái ***g sắt trong viện của mình trống rỗng rồi, lão đầu gấp đến độ mở miệng chửi người, đột nhiên lại thấy từ trong lều truyền đến giọng nói.



Lão đầu chạy đến cửa nhìn một cái thì thấy ba tiểu hài nhi đang ngồi cạnh bàn ăn đây.



Trên tay Triệu Phổ quấn băng, đang cầm đĩa rau, Trâu Lương ngồi bên cạnh hắn, đầy đầu đều quấn băng, hình như vừa mới bị ai đó đánh cho một trận. Lúc này, Trâu Lương đang rất ngượng nghịu mà xoay đôi đũa, hình như đang học cách ăn của Triệu Phổ, Âu Dương Thiếu Chinh ở bên cạnh dạy hắn, lại gắp cho hắn đũa rau.



Lão đầu trợn tròn mắt, đi vào, Trâu Lương vừa mới ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền khẩn trương, rõ ràng biết đây chính là người của biên quan, liền nhe răng như muốn cắn người.



Lão đầu còn đang xấu hổ thì Triệu Phổ đã cầm đôi đũa đánh vào đầu Trâu Lương một cái: “Ngồi xuống ăn.”



Nói tới cũng kỳ, vậy mà Trâu Lương thực sự ngồi xuống, cầm đũa nhưng vẫn còn chút cảnh giác canh chừng Âu Dương lão Chiếu tướng.



Triệu Phổ nhìn hắn, chỉ vào lão đầu nói với Trâu Lương: “Nghĩa phụ.”



Trâu Lương nháy mắt mấy cái.



Triệu Phổ lặp lại lần nữa: “Nghĩa phụ.”



Trâu Lương hé miệng, học theo cách phát âm của Triệu Phổ, nói ra hai tiếng đứt đoạn: “Nghĩa… phụ…”



Triệu Phổ thỏa mãn gật đầu, gắp một cái đùi gà cho hắn, Trâu Lương vừa định đưa tay cầm lấy, chợt nghe Triệu Phổ “Èm” một tiếng liền thu tay lại, cố gắng cầm đôi đũa gắp đùi gà ăn, Âu Dương thì ở bên cạnh múc canh cho hắn.



Nhìn lại lão đầu lần nữa, hắn đã lặng lẽ lui đến ngồi xổm ở cửa quân doanh, lau nước mắt nước mũi đã tèm lem đầy mặt rồi.



Sau đó, lão tướng quân liền hỏi Triệu Phổ làm sao có thể khiến Trâu Lương ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, Triệu Phổ nói: “Oánh cho một trận tự khắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi, chẳng khác nào cún con cả.”



Cứ thế, hàng ngày Triệu Phổ và Âu Dương đều mang theo Trâu Lương bên mình trong suốt một năm liền, mặc dù Trâu Lương vẫn còn duy trì một chút “lang tính” nhưng về cơ bản đã khôi phục lại dáng vẻ của tiểu hài nhi rồi.



Mà bầy sói bên ngoài, sau vài lần Trâu Lương đến gặp cũng bắt đầu tản đi, thỉnh thoảng cũng thấy Trâu Lương mang theo một cái thùng thịt lớn đến cho đám sói bên ngoài quân doanh, lại thỉnh thoảng thấy Trâu Lương ôm mấy con sói bị thương đến tìm quân y xin kim sang dược, thường xuyên khiến quân y sợ đến khóc thét mới thôi.



Trẻ con trong quân doanh cũng càng ngày càng nhiều, Triệu Phổ chính là thủ lĩnh, rất xứng danh lão đại, Âu Dương Thiếu Chinh là tên ồn ào hay làm ầm ĩ nhất, Hạ Nhất Hàng ngoan nhất cũng hiểu chuyện nhất, Long Kiều Quảng là một “tiểu bà tám” thích nói nhiều, Trâu Lương nhỏ tuổi nhất, cứ như một chú sói con chẳng nói tiếng nào. Hơn nữa, bốn bị ca ca đều vô cùng chăm lo cho hắn, Âu Dương lão Chiếu tướng là nghĩa phụ của tất cả mọi người.



Trâu Lương vẫn vô cùng vô cùng quái gở, mặc dù không còn là sói con nữa, nhưng mà lang tính gần như đã xâm nhập vào trong xương tủy. Tất cả chó của quân doanh đều nghe lời hắn, hắn vừa đi dã ngoại, chỉ cần huýt gió một cái đã gọi tới cả bầy sói, lúc ra chiến trường cũng thấu hiểu chiến thuật của sói nhất…



Trâu Lương vẫn không biết cách giao lưu mọi người, đặc biệt cũng không biết làm thế nào để đối đãi với trưởng bối, có điều, mỗi năm đến ngày sinh nhật của nghĩa phụ hắn, hắn đều lặng lẽ để một vò rượu ngon trong phòng nghĩa phụ.



Cả việc rốt cuộc Trâu Lương có biết chuyện năm đó cha hắn đã gặp nạn gì hay không, tại sao hắn lại trở thành người của lang tộc, đến cuối cùng cũng không ai biết. Âu Dương lão Chiếu tướng rốt cuộc có hỏi qua hay không thì đến cuối cùng lão tướng quân cũng không có đả động gì thêm đến những chuyện liên quan đến Trâu Nguyệt, hình như có ẩn tình gì đó. Chuyện này rất nhanh sau đó cũng đã bị người ta lãng quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK