Mục lục
LONG ĐỒ ÁN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn nhân lúc vẫn còn sớm mà đi thăm dò Kim Đỉnh sơn một chuyến, lại không ngờ —— Có người đến tố cáo.



Người nhà Sầm viên ngoại như ngồi trên đống lửa mà chạy đến nha môn tố cáo, thế nhưng nha môn giờ lại đang là hiện trường hung án, vì vậy bọn họ liền kéo nhau đến trước cửa nhà Triển Chiêu để đòi minh oan, nói là phần mộ Sầm viên ngoại bị người ta đào ra, thi thể đã bị trộm đi rồi.



Vì vậy, Triển Chiêu ở đầu này dẫn người vào trong, ở đầu kia Công Tôn nhanh chóng sửa sang lại thi thể để cho ảnh vệ âm thầm đem đi chôn lại.



Chờ cho đến khi đám Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo người nhà Sầm viên ngoại đến mộ phần, đến nơi vừa nhìn … thấy phần mộ vẫn còn nguyên vẹn không chút hư tổn nào, ảnh vệ đã sớm chôn xong cả rồi.



Triển Chiêu chỉ mộ phần vẫn còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ, hỏi: “Đây là ….”



“Di? Sao kỳ quái vậy a.” Đại phu nhân nhà Sầm viên ngoại đi quanh khu mộ một vòng, nói: “Kỳ quái a, vừa nãy rõ ràng là đã bị người ta đào ra mà, sao giờ lại …”



“Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy!” Nhị phu nhân cảm thấm âm phong từng trận thổi đến.



Tam phu nhân trẻ nhất thì che miệng hét thất thanh: “Nha a! Có phải là lão gia âm hồn bất tán không a …..”



Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn, lại cảm thấy Triển Chiêu bên cạnh mình nhẹ nhàng kéo mình một cái.



Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt Triển Chiêu thoáng qua một tia giảo hoạt đầy vui vẻ.



Bạch Ngọc Đường thở dài — Xem ra, Mèo đang tính làm chuyện xấu rồi!



………….



“Hắt xì …”



Trong biệt viện Triển phủ, Bàng Dục đang ngửa mặt lên trời mà hắt hơi một cái.



Tiểu Tứ Tử nghiền một ít thảo dược, Bao Duyên thì bưng đến một bát thuốc, chọc chọc Bàng Dục: “Này, nguội rồi, uống đi!”



Bàng Dục liếc một cái, bĩu môi: “Đắng.”



Bao Duyên nhìn trời một chút, lập tức nắm lấy cái mũi Bàng Dục.



“Ai nha nha nha …” Bàng Dục vừa kêu thét vừa giãy dụa liền bị Bao Duyên đổ luôn một chén thuốc đắng vào miệng.



“Oa …” Bàng Dục nhanh chóng lục hà bao của Tiểu Tứ Tử ở trên bàn để tìm đường ăn, lại còn vừa ăn vừa nói với bé: “Đệ chế thuốc gì a, thật là đắng.”



Tiểu Tứ Tử lại rất đắc ý: “Thuốc tốt đều đắng cả!”



“Thật không a?” Bàng Dục ăn đường, lại hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đệ mấy tuổi mà đòi chế dược a, nếu không trị khỏi cho huynh thì làm sao bây giờ?”



Tiểu Tứ Tử bĩu môi, quyệt miệng mà trừng Bàng Dục: “Dược chữa thương phong đệ ba tuổi đã biết làm.”



Bàng Dục thiêu mi: “Bây giờ cũng chỉ mới lớn hơn ba tuổi có chút xíu thôi mà.”



Tiểu Tứ Tử híp mắt: “So với ba tuổi lớn hơn một tuổi rưỡi.”



Bàng Dục cười xấu xa mà nói với bé: “Vậy đã tới năm tuổi chưa?”



“Rất nhanh sẽ đến!” Hai má Tiểu Tứ Tử cũng sắp xị ra rồi.



Bao Duyên đang dọn dẹp chén đũa bên cạnh, thấy Bàng Dục đang có ý muốn ngoạn nháo trêu chọc Tiểu Tứ Tử, nên trừng hắn: “Ngươi còn dám khi dễ Tiểu Tứ Tử nữa, cẩn thận lát nữa Tiêu Lương trở về sẽ đánh ngươi!”



Bàng Dục vội vàng nhìn ra cửa một chút, sau đó thiêu mi với Tiểu Tứ Tử: “Bốn tuổi rưỡi sẽ không đi mách a?”



“Mới không thèm mách! Tự mình thu thập huynh!” Vừa nói Tiểu Tứ Tử vừa cầm một nắm Hoàng Liên mà ném vào trong cối, giã giã.



Bàng Dục há to miệng: “Giỏi nha, đệ dám lấy chuyện công để trả thù riêng a?”



Tiểu Tứ Tử lại định cầm thêm một nắm Hoàng Liên nữa.



Bàng Dục không còn cách nào khác là la oai oái cầu xin bé tha cho: “Tiểu thần y bốn tuổi rưỡi … Tiểu nhân biết sai rồi!”



Tiểu Tứ Tử thấy hắn chắp tay mà cầu xin với mình, cho nên mới bỏ nắm Hoàng Liên xuống.



Bàng Dục lại cầm thêm một viên đường ăn, vừa đưa thêm một viên cho Bao Duyên hỏi: “Tiểu Màn Thầu, có muốn ăn không a?”



Có điều vừa mới hỏi xong lại không nghe thấy tiếng Bao Duyên trả lời.



Bàng Dục cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau ngẩng mặt lên nhìn hắn, chỉ thấy Bao Duyên cứ ngu ngơ như vậy mà đứng im ở đó, há to miệng nhìn chằm chằm về phía tường viện.



Bàng Dục ngẩng đầu lên, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại.



“Nương a …”



Bàng Dục té ngay từ trên ghế xuống đất —— Chỉ thấy trên đầu tường lúc này đứng một đám Lão ma đầu, Lão thái thái, cách ăn mặc và tướng mạo rất quen … chính là đám Lão ma đầu đánh Bàng Dục ban sáng kia.



“Sao lại đuổi đến tận đây chứ?!” Bàng Dục cả kinh, Bao Duyên đang định hô cứu mạng thì miệng đã bị người ta che lại.



Bao Duyên vừa mới nhìn bên cạnh … Này được chứ! Trong sân cũng có đến hơn mấy chục người rồi.



Bàng Dục tâm nói không phải đâu? Cừu gia của Bạch Ngọc Đường lại đến tận đây rồi! Đây là thù hận bao nhiêu a? Có cừu oán thì cứ đi mà tìm Bạch Ngọc Đường chứ, sao lại đi tìm người không liên quan làm gì.



“Khụ khụ.” Một Lão đầu râu bạc đứng bên cạnh Bàng Dục đột nhiên ho khan một cái.



Bàng Dục cũng không hiểu được a, nếu cứ như vậy mà chết thật chẳng đáng chút nào, vì vậy mới vội vàng kêu lên: “Anh hùng a! Thực tế ta cũng không phải là thân thích của Bạch Ngọc Đường đâu, chúng ta chỉ giả trang thân nhân hắn để đi tra án mà thôi! Ta ra vẻ phách lối như vậy cũng là vì muốn tra án mà, bình thường ta không hề đáng ghét như vậy a!”



Bao Duyên không nói nổi mà nhìn Bàng Dục một cái.



Mấy lão Ma đầu nhìn trời, thuận tay gãi gãi đầu.



Bàng Dục cùng Bao Duyên nhìn trái nhìn phải một chút —- Chúng Lão ma đầu này hình như có chút vẻ lúng túng, có điều hình như cũng không có ý muốn làm thịt bọn họ hoặc là trả thù ai.



“Cầm lấy.”



Lúc này Lão đầu bên cạnh Bàng Dục kia liền đặt vào tay hắn một món đồ.



Bàng Dục cầm lên nhìn một chút, là một thẻ đồng.



Bàng Dục nháy mắt mấy cái, cùng Bao Duyên hai mặt nhìn nhau.



Lúc này, Lão đầu đứng sau Bao Duyên cũng không có che miệng hắn nữa, buông tay ra liền lập tức nói: “Xuỵt …Cẩn thận không Chiêu Chiêu phát hiện đó!”



Bao Duyên còn ngu ngơ nói: “Triển đại ca ra ngoài rồi!”



Bàng Dục đỡ trán, tâm nói tên Tiểu Màn Thầu quá thật thà đi, người ta nếu như đã sợ Triển Chiêu như vậy thì cứ nói Triển Chiêu ở đây để bọn họ sớm đi nhanh một chút a! Có điều tại sao cừu gia của Bạch Ngọc Đường lại hỏi Triển Chiêu chứ?



Mấy lão Ma đầu kia tiếp tục nhìn trời, ý là —— Biết a! Thấy Triển Chiêu đi ra ngoài rồi mới đến mà.



Bàng Dục cầm thẻ đồng kia, có chút khó hiểu mà nhìn lão đầu râu bạc.



“Đây là tiền thuốc thang.” Lão đầu lầm bầm một tiếng.



Khóe miệng Bàng Dục giật giật.



“Chê ít a?” Lão đầu hỏi.



“Không ít, rất nhiều!” Bàng Dục vội vàng lắc đầu.



“Lão đầu ta được người ta gọi là Bạch Hồ Tôn, tiểu tử, ban sáng coi như Lão đầu ta đánh nhầm ngươi.” Lão đầu vừa nói vừa không được tự nhiên mà ngoảnh mặt đi nơi khác, ho khan một tiếng: “Trên thẻ đồng này có thấy chữ gì không?”



Bàng Dục lật mặt trước ra nhìn một chút, chỉ thấy trên thẻ đồng có một chữ “Ma”.



“Đây là thẻ đồng của Ma cung.” Lão đầu nói: “Sau này nếu như ngươi có khó khăn gì, chỉ cần cầm thẻ đồng này, nếu như gần đó có người của Ma cùng thì nhất định sẽ giúp ngươi. Hoặc là ngươi cầm cái này đến Ma cung tìm ta, nếu như ai khi dễ ngươi, Lão đầu ta sẽ giúp ngươi đánh hắn răng rụng đầy đất.”



“Bàng Dục há to miệng: “Thật a?”



Lão đầu tiếp tục nhìn trời.



Sau đó, soạt soạt soạt … trên nóc nhà có một đám Ma đầu rơi xuống, chờ cho đến khi Bàng Dục cùng Bao Duyên hiểu được mọi chuyện, trong tay mỗi người đều đầy những thẻ đồng rồi, hai người cứ vậy mà há to miệng không thôi ….



Tiểu Tứ Tử cũng há to miệng —– Ai nha, từng này thì làm được thật nhiều việc a!



Bàng Dục ôm đầy thẻ đồng trên tay, tâm nói —– Được a! Từ ngày quy thuận Khai Phong phủ, Tiểu gia ta đây không ít lần bị đòn, bị ám chiêu, bị trúng độc, mỗi lần bị ăn đòn là đều tự dưng vô cớ bị ăn đòn, chỉ có lần này là có giá trị nhất …. mẹ nó chứ, khiến cho hơn một trăm cao thủ Đại ma đầu thiếu nợ Lão tử thì còn gì bằng! Phát tài lớn!



“Khụ khụ!” Mấy Lão đầu giao đồ xong rồi vẫn còn không được tự nhiên mà định rời đi.



“Ách, các vị tiền bối.” Bao Duyên có chút ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi là cừu gia của Bạch Ngọc Đường sao?”



Mấy Lão ma đầu nháy mắt mấy cái, sau đó nói: “Chúng ta là người của Ma cung.”



“Ma cung?!” Bao Duyên sửng sốt.



Bao Duyên có chút ngốc nghếch lại có chút chậm hiểu, thế nhưng Bàng Dục lại vô cùng khôn khéo, con mắt Tiểu Hầu gia đảo một cái đã biết chuyện gì xảy ra —— Nga! Xem ra chính là thân thích của Triển Chiêu đến để thử Bạch Ngọc Đường a!



“Tới đây, tới đây, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.” Bàng Dục vừa mới biết là người bên mình, vội vàng nhanh chóng cất thẻ đồng mà chạy đến chiêu đãi, phân phó bọn nha hoàn dâng trà cùng điểm tâm.



Hắn rất biết nói chuyện, miệng lại rất ngọt, dỗ cho mấy Lão ma đầu kia còn muốn nhận hắn làm cháu nội nuôi luôn.



Bao Duyên cùng Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh nhìn mà rút cả khoé miệng, Bàng Dục này xem ra một chút nguyên tắc cùng lập trường cũng không có, chưa gì đã gọi người ta là kiền gia gia … này đúng là trực tiếp giúp Bàng thái sư nhận nghĩa phụ a.



Tiểu Tứ Tử vừa nghe đây là thân thích của Miêu Miêu cũng đứng dậy giúp đỡ đón tiếp khách nhân.



Lúc này ảnh vệ ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra động tĩnh trong này, vừa mới chạy đến nhìn liền cả kinh —- Tâm nói, đây là chuyện gì a? Sao lại có nhiều người như vậy?



Lúc Thuý nhi dâng trà có hỏi Bàng Dục xem mọi người có muốn ở lại dùng cơm không? Hãm Không Đảo vừa mới đưa cá tới.



“Không phải chứ, ngay cả Thường Châu phủ mà cũng đưa đến a?” Bàng Dục cả kinh.



Bao Duyên liếc hắn một cái: “Ngươi ngu sao, Thường Châu phủ so với Khai Phong phủ còn gần Hãm Không Đảo hơn, không biết a?”



Bàng Dục ngẩng mặt lên nghĩ: “Cũng đúng.”



Mấy lão Ma đầu hỏi: “Hãm Không Đảo thường đưa hải sản đến Khai Phong phủ?”



“Đúng vậy!” Bàng Dục gật đầu: “Sau khi Bạch Ngọc Đường đến Khai Phong phủ, chúng con rất thường xuyên được ăn hải sản, Triển Chiêu thích ăn cá cùng hải sản mà.”



Mấy lão Ma đầu nhìn nhau một cái, lại tiếp tục bàn tán xì xào.



“Ai nha, Tiểu Bạch rất có tâm đi.”



“Chiêu Chiêu thích ăn nhất là cá cùng hải sản đó.”



“Không biết là có béo lên chút nào hay không?”



……………



Bao Duyên cùng Bàng Dục hai mặt nhìn nhau.



Tiểu Tứ Tử nâng cằm suy nghĩ —- Miêu Miêu có rất nhiều thân nhân a! Như vậy, nếu như làm tiệc vui hẳn là cần rất nhiều bàn tiệc đi? Thế nhưng Cửu Cửu là quân nhân mà, nếu như Cửu Cửu làm tiệc mừng thì liệu có phải sẽ phải bày bàn ra đến vài trăm dặm không a?



Đang suy nghĩ, bé lại nghe thấy mấy lão đầu hỏi Bàng Dục: “Ngươi làm gì phải giả trang thành thân nhân của Bạch Ngọc Đường đến tửu lâu chiêu người tiêu bạc hả?”



Bàng Dục liền đem chuyện mình định xâm nhập vào Kim Đỉnh giáo nói ra.



Mấy lão đầu cũng cảm thấy buồn bực.



“Kim Đỉnh sơn?” Một Lão thái thái da mặt khô vàng, mái tóc tuyết trắng hình như đã nghe qua về Kim Đỉnh sơn nói: “Ta nhớ hình như đã nghe qua, bọn họ thu không ít môn đệ, không chỉ cần người có tiền, mà tốt nhất là những người có dược.”



“Dược sao?” Bàng Dục cùng Bao Duyên sửng sốt: “Là dược gì?”



Lão Bà quỷ đó sờ cằm, nói: “Lão bà ta được người ta gọi là Quỷ Dược Bà, ta có một tôn nhi cũng mở dược phường ở thành Tây Thường Châu phủ, mấy người của Kim Đỉnh giáo trước kia cũng muốn nhận nó vào giáo, nói cái gì mà hiến một gốc nhân sâm lâu năm cho Kim Thiền là được, chỉ cần có được sự che chở của Kim Thiền là có thể phi hoàng đằng đạt.”



Bàng Dục cùng Bao Duyên nhìn nhau một cái, nói: “Muốn nhân sâm sao? Để làm gì? Dùng để cứu mạng người?”



“A A.” Quỷ bà kia nở nụ cười, mấy lão Ma đầu bên cạnh cũng cười theo.



“Tiểu bằng hữu, không phải tất cả nhân sâm trong thiên hạ này đều dùng để cứu mạng người đâu.” Quỷ bà thiêu mi một cái: “Lão bà ta có một gốc nhân sân gia truyền, chính là vật dùng để lấy mạng người ta!”



……………



Cùng lúc đó, bên cạnh mộ phần của Sầm viên ngoại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ với Công Tôn nhàn rỗi chạy đến xem náo nhiệt đang đối diện mấy vị phu nhân nghi thần nghi quỷ kia.



Sau khi Triển Chiêu kéo kéo cùng nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, liền nói với mấy vị phu nhân: “Mấy vị phu nhân có phải là người Thường Châu phủ không?”



Đại phu nhân lắc đầu một cái, nói: “Chúng ta cùng phu quân đều không phải là người ở đây …. vì chuyện kinh thương cho nên mới chuyển đến đây mà thôi.”



“Nga, vậy khó trách.” Triển Chiêu làm ra vẻ thần thần bí bí: “Thật ra thì trước đây ta từng nghe qua, gần nơi này thường xuyên có chuyện mộ phần đột nhiên bị đào ra …. nhưng vấn đề là, không phải bị người khác đào ra, mà chính là người nằm trong mộ kia … tự mình đào mộ mình mà đi ra.”



Triển Chiêu vừa nói xong, Bạch Ngọc Đường không nói gì, Triệu Phổ thì sờ cằm, Công Tôn thì nháy mắt mấy cái.



Thế nhưng mấy vị phu nhân kia chịu không nổi mà thét lên.



“Không … Không thể nào?” Các vị Sầm phu nhân cùng nhau hỏi: “Chẳng … chẳng lẽ là Trá thi sao?”



“Có biết tại sao lại là Trá thi không?” Triển Chiêu thiêu mi.



Mấy vị phu nhân lắc đầu ngoay ngoảy.



Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, nói: “Nghe nói là chết không nhắm mắt, cho nên mới đi ra ngoài để báo thù đó …”



“Nha a!” Mấy vị phu nhân kia bị Triển Chiêu doạ cho đến sắp hôn mê.



Công Tôn Triệu Phổ cùng nhìn Triển Chiêu, tâm nói, người này doạ người cũng quá giống thật đi.



Đang suy nghĩ lại nghe Bạch Ngọc Đường nói: “Trá thi không chỉ có đơn giản là báo thù thôi đâu.”



Mấy vị phu nhân lại nhìn Bạch Ngọc Đường.



“Có lẽ là sẽ tìm ngay người bên cạnh mình mà báo.” Bạch Ngọc Đường nhìn mấy vị phu nhân: “Đặc biệt là những người có quan hệ với cái chết của hắn.”



“A…….”



Nhị phu nhân đột ngột ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.



Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái.



Triển Chiêu lại liếc hắn một cái —— Doạ ngất một người rồi!



Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà thiêu mi ——– Này cũng không phải là quá nhát gan sao, có điều có thể nhìn ra được mấy người này trong lòng có quỷ, nếu không tại sao nhanh vậy đã ngất rồi?



Công Tôn chạy tới bắt mạch cho vị Nhị phu nhân kia, nói: “Không sao, không sao, nghỉ ngơi chút là tốt rồi, ai nha …. Tại sao ấn đường của mấy vị phu nhân lại biến thành màu đen a?”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không nói nhìn Công Tôn.



Triệu Phổ nhìn trời.



Công Tôn đưa ngón tay ra bấm bấm tính toán một chút, sau đó nghiêm mặt nói: “Ai nha, không tốt rồi!”



“Làm sao a?” Đại phu nhân cùng Tam phu nhân cũng sắp bị doạ chết rồi, nhanh chóng hỏi Công Tôn.



“Âm khí của mấy vị phu nhân rất nặng nề a! Đây hẳn là trúng độc thi đi!” Công Tôn nói: “Hôm qua có phải là có người chết leo lên giường nhà các ngươi không …”



“Nha a a!” Không đợi Công Tôn nói hết, Tam phu nhân cũng đã ngất đi.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà nhìn Công Tôn ——- Người này, còn hù doạ người ta nặng tay hơn a.



Lúc này chỉ còn Đại phu nhân là còn tỉnh, ai ngờ Triệu Phổ lại đột nhiên chỉ vào Đại phu nhân nói: “Trên bả vai ngươi có dấu tay màu đen là cái gì …”



Nhìn lại …. Đại phu nhân cũng đã hôn mê luôn.



Mọi người cùng quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.



Triệu Phổ gãi đầu: “Tưởng đàn bà sẽ không sợ a.”



Triển Chiêu đẩy đẩy Công Tôn, ý là —– Cứu tỉnh, cứu tỉnh đi.



Công Tôn lấy ra một chai rượu thuốc thật nồng tới, cho mấy vị phu nhân ngửi một cái, chỉ lát sau, Tam di thái trẻ tuổi nhất liền tỉnh lại đầu tiên.



Việc đầu tiên khi nàng mới ngồi dậy chính là vừa khóc vừa nói: “Lão gia a …. Người hại chết ngươi không phải là chúng ta a, ngươi đừng có tìm chúng ta mà báo thù a.”



Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường là hai người sợ nữ nhân khóc nhất, vội vàng tránh sang một bên, Công Tôn và Triển Chiêu lại cười xấu xa —- Hại chết a? Qủa nhiên mấy vị phu nhân này biết cái gì đó.



Một lát sau, mấy vị phu nhân kia đều tỉnh lại.



Triển Chiêu hỏi mấy nàng: “Cái chết của Sầm viên ngoại, có phải các ngươi còn giấu giếm điều gì không?”



Mấy vị phu nhân nhìn nhau, hình như còn do dự gì đó.



Triển Chiêu cau mày: “Các vị phu nhân, nếu như muốn Sầm lão gia yên lòng an nghỉ thì nhanh chóng nói ra chân tướng đi, nếu không … e rằng mấy vị phu nhân còn rước lấy hoạ sát thân nữa đó.”



Ba vị phu nhân cũng đã bị doạ cho mặt tái xanh.



Cuối cùng, Đại phu nhân thở dài nói: “Lão gia nhà chúng ta quả thật cũng không phải bạo bệnh mà chết, là bị người ta hại chết.”



Triển Chiêu gật đầu: “Nói cặn kẽ chút.”



“Chuyện là thế này, lão gia chúng ta vì mê luyến Từ Mộng Dao của Mộng Phương Viên cho nên muốn đón ả ta về làm thiếp.” Đại phu nhân nói đến đây dường như rất giận nhưng không cách nào phát tiết: “Triển đại nhân, ngươi cũng là người có thể diện, ba người chúng ta mặc dù không được tính là danh môn, thế nhưng cũng là đại gia khuê tú, còn cái ả Từ Mộng Dao đó … Nàng ta dù sao cũng là một diêu tỷ a! Nhà họ Sầm chúng ta là một đại phú gia, nếu như thú một nữ nhân như vậy vào cửa, còn ra cái thể thống gì nữa!”



Triển Chiêu gật đầu một cái, chuyện này có thể hiểu được, có điều hắn cũng không cần nói gì, để Đại phu nhân nói tiếp.



“Thế nhưng hồn phách lão gia cũng đã bị Hồ yêu kia mê cho điên đảo rồi!” Sầm phu nhân than thở: “Chúng ta lúc đó không biết làm sao … liền đến Kim Đỉnh sơn, cầu xin Kim Thiền.”



Mắt mọi người cũng đều sáng cả lên —– Qủa nhiên là có quan hệ với Kim Đỉnh sơn!



“Các ngươi cầu xin Kim Thiền cái gì?” Triển Chiêu hỏi: “Phải nói thật cặn kẽ, một câu cũng không được bỏ sót.”



“Nga.” Đại phu nhân gật đầu: “Đầu tiên chúng ta đi tìm giáo chủ Kim Đỉnh giáo, hỏ xem có biện phát nào khiến lão gia nhà chúng ta cắt đứt tơ tưởng với Từ Mộng Dao không. Có điều, giáo chủ Kim Đỉnh giáo lại nói, lão gia cùng Từ Mộng Dao có duyên, không thể tách rời, trừ khi một trong hai người phải chết đi!”



“Lúc ấy chúng ta … lúc đó chúng ta đang rất tức giận, cho nên liền nói, cứ để cho Từ Mộng Dao chết đi!” Đại phu nhân cắn răng nói: “Dù sao đời này mệnh nàng ta cũng không được tốt, phải làm diêu tỷ, cứ để cho nàng ta chuyển thế đầu thai làm con nhà đàng hoàng đi!”



Chân mày Triển Chiêu cũng khẽ động —— Độc nhất chính là phụ nữ a!



“Vì vậy giáo chủ Kim Đỉnh giáo mới liền cầu xin Kim Thiền, thế nhưng, mấy ngày sau hắn đột nhiên nói cho chúng ta biết, có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Đại phu nhân nói tiếp: “Hắn nói, Kim Thiền đã ban nguyền rủa xuống, thế nhưng mạng Từ Mộng Dao vô cùng vững mạnh bởi lẽ lão gia đã đưa Linh chi hộ mệnh cho ả. Nếu như Từ Mộng Dao không thể chết, vậy thì người cần phải chết chính là lão gia.”



“Linh chi?” Công Tôn mở to mắt nhìn: “Linh chi mà cũng có thể hộ mạng sao?”



“Nói đến chuyện này càng đáng giận hơn!” Đại phu nhân than thở: “Lão gia có một bảo vật gia truyền, đại khái là một khối Ngọc linh chi lớn khoảng từng này.”



Sầm phu nhân vừa nói vừa dùng hai đầu ngón tay dãn ra một khoảng cách để miêu tả: “Đừng xem ngọc này không lớn lắm, thế nhưng là loại Dược ngọc dù có tiền cũng mua không được!”



“Dược ngọc?” Công Tôn cả kinh, hai mắt cũng sáng lên.



Triệu Phổ khoanh tay: “Là thứ gì a?”



“Dược ngọc còn được gọi là Hương ngọc hoặc Quỷ ngọc, có dược tính cực mạnh, bình thường có thể dùng để đuổi con trùng, mà lợi hại nhất chính là có thể dùng để trị độc hoặc là hạ độc nữa! Thế nhưng đây là vật chỉ có thể gặp được chứ cầu không được, đừng nói dài nửa chiếc đũa như vậy, cho dù chỉ dài bằng một cái móng tay cũng là giá trị liên thành rồi!” Công Tôn vừa nói vừa hỏi: “Sầm viên ngoại đem Dược ngọc cho Từ Mộng Dao sao?”



“Đúng a!” Sầm phu nhân phẫn hận nói: “Dược ngọc kia là bảo vật gia truyền, vốn dĩ là dùng để truyền cho trưởng tử, hắn … hắn lại đi tặng cho một diêu tỷ!”



Đám người Triển Chiêu có chút buồn bực, không thấy Từ Mộng Dao nhắc tới a.



“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.



“Kim Đỉnh giáo chủ nói, nhất định phải đòi khối ngọc kia về mới có thể khiến cho Từ Mộng Dao chết, nếu không, lão gia cũng không thể sống được hơn một tháng, chắc chắn phải chết.” Sầm phu nhân nói: “Chúng ta vốn muốn nghĩ cách làm sao để lừa Từ Mộng Dao trả lại Dược ngọc, thế nhưng đột nhiên có một đêm, trong phòng lão gia có một hắc ảnh nhoáng lên một cái … chúng ta nhìn thấy một người bay ra từ trong cửa sổ phòng lão gia, mà nhìn lại … lão gia đã chết rồi.”



“Vậy tại sao các ngươi không đi báo quan?” Mọi người không hiểu mà hỏi ba vị phu nhân.



Ba vị phu nhân chần chừ một chút, thở dài nói: “Chúng ta sợ làm lớn chuyện cũng sẽ bị kéo vào, dù sao chuyện cũng từ chúng ta mà ra, nếu như không phải là chúng ta đến Kim Đỉnh giáo cầu xin Kim Thiền, Kim Thiền cũng không ban nguyền rủa hại người … Dù sao thì lão gia cũng để lại cho chúng ta rất nhiều tài sản, chúng ta chuẩn bị phân chia để mỗi người tự đi tái giá.”



Tất cả mọi người đều nhịn không được mà âm thầm “oa” một tiếng ——– Đúng là không xảy ra chuyện không biết lòng người a, mấy vị đại gia khuê tú này thật là … có lúc cũng không bằng được tấm lòng của diêu tỷ a, lúc Từ Mộng Dao nói về Sầm viên ngoại vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều a.



“Vậy … khối Dược ngọc kia thì sao?” Triển Chiêu hỏi: “Vẫn còn ở chỗ Từ Mộng Dao?”



“Chúng ta có đòi nàng ta! Giáo chủ Kim Đỉnh giáo nói, đó là vật tà ma, sẽ mang đến điềm xấu cùng tai hoạ cho tử tôn chúng ta.” Đại phu nhân nói: “Tốt nhất là đưa tới Kim Đỉnh sơn, để nhận phật quang của Kim Thiền đại nhân một thời gian, như vậy mới tốt.”



Triển Chiêu khẽ cau mày.



Bạch Ngọc Đường hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”



“Chúng ta có đòi Từ Mộng Dao, định đem tới Kim Đỉnh sơn.” Đại phu nhân vừa nói, lại vừa tức giận: “Thế nhưng Tiện nhân kia không trả! Lại còn nói đây là vật mà lão gia tặng ả, ả muốn giữ lại để tưởng nhớ.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng đã hiểu —– Xem ra buổi tối hôm trước vị Kim Thiền đại nhân kia lén lút đến đánh lén Từ Mộng Dao, có thể là vì khối dược ngọc kia không a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK