Nếu nói là Thiên Tôn có phản ứng này, tất cả mọi người đều có thể hiểu được, dù sao hắn cũng hồ đồ có tiếng, nhưng mà Triển Chiêu cùng Bao đại nhân cũng không phải người hồ đồ, Triển Chiêu không phải là người thạo nhạc âm, đối khúc nhạc không quá để bụng cũng là có thể hiểu được, nhưng ngay cả Bao đại nhân cũng nghĩ không ra, chuyện liền có chút kỳ quái.
Đám người Bạch Ngọc Đường hỗ trợ phân tích một chút, đầu tiên, Triển Chiêu cảm thấy từng nghe qua nhưng Bạch Ngọc Đường lại tỏ vẻ không có, hẳn là tình huống Triển Chiêu không ở cùng Bạch Ngọc Đường nghe được! Mà Triển Chiêu đi vào Khai Phong Phủ theo Bao đại nhân thời gian mới được mấy năm, nói cách khác là xa nhất cũng là cách vài năm từng nghe tới. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu khi không có việc gì đặc thù thì thường ở cùng một chỗ, tình huống hai người tách ra trừ bỏ thời gian ban đầu không biết nhau, thì thông thường nhất chính là thời điểm Triển Chiêu tiến cung.
Nói đơn giản một chút, thủ khúc này là Triển Chiêu cùng Bao đại nhân một mình tại nơi nào đó nghe được! Khả năng là tại Hoàng cung rất lớn.
Có điều lại có vấn đề chính là Triệu Phổ cùng Bàng Dục cũng thường xuyên tiến cung, nhưng đều chưa từng nghe qua.
Mà còn một loại tình huống khác chính là tại đại đường thẩm án, tuy nhiên nơi đó người càng nhiều, hơn nữa… Ai sẽ vào thời điểm thẩm án mà lại gảy đàn?
…
Sáng sớm ngày nọ, Âu Dương đến đối Triển Chiêu nói, ngày đó dịch quán Liêu Quốc cháy là bởi vì phóng hỏa, để hắn có rảnh nhìn liếc mắt một cái, thọ yến sắp tới gần, không cần nơi khác nhiễu loạn cái gì. Triển Chiêu liền theo Bạch Ngọc Đường cùng nhau đi Khai Phong Phủ.
Ngũ gia thấy Triển Chiêu cau mày, ôm cánh tay vừa đi vừa đầy vẻ suy tư rối rắm, ngay cả người bán hàng rong hai bên đường đều có thể nhìn ra Triển đại nhân tâm sự nặng nề.
“Vẫn đang nghĩ không ra?” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu cũng thực bất đắc dĩ, gãi đầu, tâm tình thực loạn.
“Không bằng cứ dời sự chú ý qua việc khác trước đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Dời sự chú ý qua việc khác?” Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia nói, “Sư phụ ta cũng thường xuyên quên mất sự việc, mà nếu cứ ép buộc hắn thì hắn nghĩ không ra, nhưng khi chuyển qua việc khác hoặc là đơn giản đổi đề tài, hắn ngược lại có thể đột nhiên nhớ tới.”
Triển Chiêu cảm thấy phương diện này Bạch Ngọc Đường phải là rất có kinh nghiệm, liền hỏi, “Giờ tán gẫu cái gì? Chuyện dịch quán bị phóng hỏa?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cũng không nhất thiết phải chuyển đề tài xa tít thế a, nếu vẫn muốn nhớ sự việc liên quan một chút, không bằng tâm sự về đàn.”
Triển Chiêu mặt ưu sầu, “Ta cũng không phải hiểu lắm…”
“Ân Hậu tài đánh đàn kinh người, chính là cho tới bây giờ không nghe có ai từng nói qua, sư phụ ta cũng chưa hề đề cập qua.” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, hỏi Triển Chiêu, “Vô cấu cầm đó là của hắn sao?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, lại nhìn nhìn trái phải, tiến đến bên tai Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Ngoại công ta đã thật lâu không đánh đàn, về sự tình vô cấu cầm cùng tài đánh đàn của hắn, ta là nghe Hắc Thủy Bà Bà nói.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thật lâu không đánh đàn, là bao lâu?”
“Một trăm năm đi.” Triển Chiêu chắp tay sau lưng, thả lỏng một chút, tiếp tục cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa tán gẫu, “Sau khi Yêu Vương chết, ngoại công đem vô cấu cầm xử lý xong xuôi.”
“Xử lý như thế nào?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Triển Chiêu buông tay, cụ thể giấu chỗ nào rồi thì ngay cả Hắc Thuỷ bà bà cũng không biết, trên đời này chỉ có ngoại công biết.
“Đàn kia thực sự có thể mang đến bất hạnh cho người sở hữu?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Ai biết được?” Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Chính là theo lời Vương Triều nói, nếu chung quy sẽ bị giết, có sở hữu đàn này hay không có cái quan hệ gì? Nếu không muốn nói, những thứ chí bảo qua ngàn năm, không phải đều đã trải qua triều đại luân chuyển? Nhưng một chút cũng không giống nhau rõ ràng.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Trừ bỏ tối hôm qua, ngươi từng nghe qua ngoại công ngươi đánh đàn sao?”
“Ân…” Triển Chiêu tựa hồ nhớ tới một ít chuyện cũ, cười cười, gật đầu, “Khi còn bé từng có a!”
“Khi còn bé?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Hiện tại ngẫm lại, hẳn chỉ là ta nằm mộng mà thôi, bởi vì cảm giác bộ dáng ngoại công lúc đánh đàn ấy phi thường tuổi trẻ.” Triển Chiêu cười lắc đầu, “Khi còn bé phân biệt không rõ ràng lắm hiện thực hay là cảnh trong mơ, ngày hôm sau sáng sớm tỉnh lại quấn ngoại công đòi được nghe lại một lần, ngoại công mượn chiếc đũa nhẹ nhàng gõ lên chén trà cho ta nghe…”
Nói tới đây, Triển Chiêu đột nhiên đứng sững lại.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Miêu nhi?”
Triển Chiêu đột nhiên vỗ tay một cái, “Ta nhớ ra rồi!”
“Nhớ tới cái gì?” Bạch Ngọc Đường còn chưa có hiểu được, Triển Chiêu đã giữ chặt hắn bỏ chạy, hơn nữa chạy lại là hướng trái ngược, không phải là tới dịch quán Liêu Quốc.
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo trở về Khai Phong Phủ, thẳng hướng thư phòng Bao đại nhân.
…
Mà lúc này, Bao đại nhân vừa mới từ trên triều trở về, Thái Sư cũng theo hắn đồng thời về đây.
Lại nói tiếp, hôm nay Bao đại nhân một ngày không thấy yên lòng, cũng chẳng có tâm tình theo Thái Sư cãi nhau. Thái Sư ngược lại có chút không quen, ngay cả Hoàng Thượng cũng tò mò, cả triều văn võ chỉ thấy Bao đại nhân cau mày, mặt so bình thường còn muốn đen hơn nữa, đây là phu nhân có chuyện làm mình làm mẩy rồi? Hay Bao Duyên gặp rắc rối? Không thể a… Ai cũng biết trong nhà Bao đại nhân thê hiền tử hiếu, chẳng lẽ vì án tử? Cũng rất ít thấy Bao đại nhân rối rắm như vậy.
“Ta nói này nốt ruồi đen.” Thái Sư theo Bao đại nhân đi bộ tiến vào thư phòng, vừa lúc Thần Tinh Nhi bưng trà vào chuẩn bị báo trù phòng đại nương làm điểm tâm ăn, vừa hỏi Bao đại nhân, “Ta nói ngươi là đang bị làm sao đây?”
Bao đại nhân mặt ghét bỏ nhìn Thái Sư, vừa đối hắn khoát tay, ý tứ —— hôm nay ta thấy phiền lắm, không có tâm tư nháo với ngươi.
Thái Sư rất hiếu kỳ.
Bao đại nhân tới trước giá sách tìm hồ sơ trước kia, xem xét ký lục của án kiện, nghĩ biết đâu lại có thể nhớ tới ở đâu nghe qua khúc kia.
Tối hôm qua sau khi hết nhạc hắn chạy đến trong viện vừa hỏi, phát hiện Triển Chiêu cũng giống như mình từng nghe qua nhưng là nghĩ không ra, vì thế Bao đại nhân liền càng xác định chính mình đích thực là đã nghe được… Nói đến cũng có hứng thú, Bao đại nhân từ nhỏ đến lớn trí nhớ ghi lại ký ức cực kì siêu việt, hắn thật đúng là chưa từng đụng tới sự tình gì mà sống chết cũng nghĩ không ra, vậy cũng là lần đầu gặp sự kiện gây nháo tâm!
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi bưng điểm tâm cùng hoa quả tiến vào tiếp đón Thái Sư.
Thái Sư cầm một khối đường cao tò mò hỏi Thần Tinh Nhi, “Ngươi có biết xảy ra chuyện gì không?”
Thần Tinh Nhi liền đối Thái Sư nói, “Đại nhân cùng Triển đại nhân hôm qua nghe xong một khúc nhạc, cả hai như thế nào đều nghĩ không ra đã từng ở đâu nghe qua!”
“Hoắc?” Thái Sư cũng thấy vô cùng mới mẻ, “Nốt ruồi đen ngươi còn có thời điểm nhớ không được cái gì?”
Bao đại nhân nhìn hắn một cái, nghĩ có nên hay không thỉnh Ân Hậu đàn lại thêm một lần, không chừng mập mạp này cũng từng nghe qua rồi?
Đang nghĩ dở dang, chỉ thấy Triển Chiêu kích động lôi kéo Bạch Ngọc Đường chạy tiến vào, “Đại nhân!”
Bao đại nhân nhướn mày, Bàng thái sư ở một bên bưng cái chén cảm khái —— tuổi trẻ thật tốt a, nhìn Triển Chiêu một cái liền thấy tràn trề năng lượng vui vẻ.
Triển Chiêu chạy tới thư án của Bao đại nhân trước tiên, nhìn trái phải một chút, vươn tay cầm lên một cây bút lông.
Bao đại nhân có chút không hiểu mà nhìn hắn.
Triển Chiêu dùng cán bút nhẹ nhàng mà gõ vài cái vào một bên chén trà… Chén trà phát ra vài tiếng vang “đinh đinh”.
Chỉ thấy Bao đại nhân đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó “bốp” một tiếng đóng cuốn sách trên tay lại, động tĩnh mạnh tới mức làm giật mình Thái Sư đang buồn bực.
Bao đại nhân buông cuốn sách ra, “Bản phủ nghĩ tới rồi!”
Triển Chiêu cũng gật đầu.
Thái Sư cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, không rõ hai người này bí hiểm cái gì.
Bao đại nhân kích động xong, vẻ mặt lại trở về biểu tình nghiêm túc, hắn khẽ cau mày, ngồi xuống bắt đầu tưởng tâm tư.
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng gõ đầu vai Triển Chiêu.
Triển Chiêu quay đầu lại, nói cho Bạch Ngọc Đường, “Ta cùng đại nhân đang trong cung nghe qua khúc này, sở dĩ nhớ không ra, là bởi vì khúc nhạc lúc đó không phải tiếng đàn, mà là do gõ vào đâu đó mà thành.”
“Gõ?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Ân!” Triển Chiêu gật đầu, “Thời điểm đó ta mới vừa vào Khai Phong Phủ không bao lâu, đại nhân mang ta tiến cung, chúng ta tại Thiều Hoa Cung chờ tiệc tối bắt đầu, lúc ấy trong đại điện của cung có không ít người, vừa nóng lại ồn ào. Bên cạnh ta có một người giang hồ, có chút không quen, cho nên ta đứng ở cửa lớn Thần Nam điện ngắm phong cảnh, đại nhân liền tới bên cạnh ta, hỏi ta có phải thấy nhàm chán hay không… Mà vào lúc này, từ trong viện Thần Nam điện, truyền đến thanh âm kiểu của khí cụ gõ, thực nhẹ nhàng.”
“Gõ…” Thái Sư sờ sờ chòm râu, nói, “Bên trong Thần Nam điện có một chuông đồng
(*), là gõ cái đó sao?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tiếng gõ thành chính là khúc nhạc kia, tuy không quá lớn và rõ ràng nhưng là cẩn thận mà nghe thì lại nhận ra mà nhớ được, ta cùng đại nhân cũng nghe được, chính là lúc đó còn đang nói chuyện cho nên không thực tâm chú ý.”
“Thần Nam điện a…” Trên mặt Thái Sư lúc này cũng xuất hiện biểu tình so với Bao đại nhân không sai biệt lắm, vẻ nghiêm túc mà ẩn chứa điểm phức tạp.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Các ngươi không thấy được người gõ là ai?”
Triển Chiêu lắc đầu.
“Chính là…” Thái Sư bưng chén trà lắc lắc đầu, “Bản thân Thần Nam điện cũng đã có rất nhiều vấn đề!”
Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Thiều Hoa cung là hàng năm có hội, sẽ tụ tập rất nhiều quan viên.” Triển Chiêu giải thích cho Bạch Ngọc Đường nghe, “Mỗi lần trước khi hội yến bắt đầu hoặc là Hoàng Thượng có chuyện gì muốn chiêu thần tử tiến cung, tất cả mọi người sẽ đi hướng Thiều Hoa cung chờ đợi. Mà Thiều Hoa cung chia làm bốn điện, Thần Nam, Thần Bắc, Thần Đông, Thần Tây. Trong đó Thần Nam điện là để cho các vương tự đi vào chờ.”
“Vương tự?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ý là, như Vương gia?”
“Ân.” Thái Sư gật gật đầu, “Vương gia, hoàng thân, phiên vương, Thừa tướng, Đại tướng quân… Ân, những người dòng dõi hoàng thân quốc thích hay chức to nghiệp lớn này có thể đi vào.”
“Tuy nói là như thế, nhưng quan viên kinh thành bình thường đều sẽ tụ tập tại Thần Đông điện. Nhóm võ tướng phần lớn sẽ chờ tại Thần Bắc điện, mà đặc phái viên ngoại tộc tụ tập tại Thần Tây điện, cho nên nói…”
“Sẽ đi Thần Nam điện, chỉ có phiên vương các nơi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nói thí dụ như Mai Liệt vậy?”
Triển Chiêu gật đầu, “Mai Liệt đích xác sẽ đi tới Thần Nam điện chờ.”
“Phiên vương ở triều đại chúng ta so với phiên vương tiền triều không có giống nhau, cơ bản đều không có thực quyền gì.” Thái Sư lắc đầu, “Thừa kế tước vị vương, nhiều phần chỉ dùng để đến trấn an người có công chi thần hậu đại, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa a… Thời thế hòa bình như hiện tại thì không nhất thiết phải là phiên vương mới có thể có đại nghiệp.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không hiểu.
Thái Sư mỉm cười, chỉ chỉ chính mình, nói, “Lão phu cũng là do dân chúng bình thường sinh ra, đối với lão phu con đường làm quan khởi sắc mấu chốt là từ điểm nào hai ngươi biết không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng mở to mắt nhìn, Triển Chiêu hỏi, “Bàng phi sao?”
Thái Sư nở nụ cười, lắc đầu, nói, “Là phu nhân ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, là Hô Diên Đại phu nhân a!
“Hô Diên gia cũng là có công chi thần, mà đồng thời cũng là thừa kế tước vị Vương gia!” Thái Sư nói, “Vẫn là câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lão phu cưới đại phu nhân xong rồi chính là bắt đầu một bước lên mây. Thời thế hiện tại thì chuyện không có huyết thống hay gia tộc chống lưng cũng không phải quá trọng yếu, hơn nữa những người này bởi vì quan hệ dòng họ, thường sẽ không chiếm được trọng dụng, hoàng gia đa phần đều đề phòng bọn họ! Nhưng mà những con rể các gia tộc này cũng chính là có thể hỗn loạn tới tạo thành mưa gió.”
“Nhưng mà người gõ chuông đến tột cùng là ai?” Triển Chiêu hỏi.
Bao đại nhân nhẹ nhàng mà xoa cằm, nhìn Bàng thái sư liếc mắt một cái, hỏi, “Vì sao phải đi gõ chuông?”
Thái Sư ảm đạm cười, nói, “Bên trong hoàng cung khác biệt với bên ngoài, cho dù đi bất kì đâu cũng có khả năng bị phát hiện.”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Trừ bỏ phiên vương có thể đi vào Thần Nam điện, hẳn là còn có một vài người khác có thể đi vào, mà còn thông suốt không bị ngăn trở.”
Tất cả mọi người sửng sốt, đúng lúc này, chỉ thấy Thần Tinh Nhi đang cầm một cái khay nhẹ nhàng mà chạy vào, bên trên khay có bốn chén ngân nhĩ thang.
Bốn người không hẹn mà cùng ngẩn người nhìn chằm chằm Thần Tinh Nhi.
Triển Chiêu đã hiểu rõ, “Đúng vậy, cung nữ hẳn là có thể thuận lợi ra vào Thần Nam điện!”
Thần Tinh Nhi đem ngân nhĩ thang đưa cho mọi người xong, lại vui vẻ mà chạy ra ngoài, ánh mắt của mọi người cũng đều theo bản năng mà dõi theo nàng ra khỏi thư phòng…
“Có thể hay không là ám hiệu nào đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Dùng tiếng đàn thông tri cho cung nữ?”
“Mà cung nữ truyền tin tức ra bên ngoài, chính là dùng tiếng đàn sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Này đích thực là cái phương pháp không tồi.” Thái Sư gật đầu, “Không chỉ bí mật, còn có một chút tình thú, không phải sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Nhưng thời điểm chúng ta nghe được khúc kia là cách đây có vài năm, khi ấy Dao Cầm cùng Phi Nguyệt đã qua đời lâu rồi.” Bao đại nhân nói, “Chẳng lẽ nói, người nọ bây giờ còn dùng phương pháp đồng dạng?”
“Biện pháp không thay đổi, thay đổi chính là cung nữ?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai…” Thái Sư bưng ngân nhĩ thang lắc đầu, nói, “Trên đời này có bao nhiêu cô nương ngốc đều cho là mình là độc nhất vô nhị, lại không biết đối với rất nhiều nam nhân mà nói, nữ nhân là có thể tùy thời thay đổi, thứ không đổi chính là tiền đồ cùng vinh hoa của bản thân hắn.”
Bao đại nhân nhìn bộ dáng của hắn với vẻ bông đùa, nói, “Mập mạp, lời này của ngươi lại có chút hương vị cảm động lây lan.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều ngắm Thái Sư.
Thái Sư hắc hắc cười, nhẹ nhàng khoát tay áo, “Nốt ruồi đen ngươi liền không hiểu rồi, thật giống như quân tử phân chia thực nhiều loại mà bề ngoài lại giống nhau, có chính nhân quân tử tự nhiên cũng có ngụy quân tử. Đồng dạng đạo lý, người gian trá cũng có thể chia rất nhiều loại, lão phu thực ra từ khi trẻ cũng đã hiểu được một cái đạo lý.”
“Cái đạo lý gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò.
Thái Sư uống xong ngân nhĩ thang, buông bát cười nói, “Vinh hoa phú quý nhất thời a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mày nhìn hắn, lời này từ trong miệng ngươi nói ra như thế nào lại không chút thuyết phục như vậy?
“Hắc hắc.” Thái Sư cười xoa xoa cái bụng, “Với những kẻ như thế thì nào có bận tâm chuyện tâm tình nữ nhân a? Càng lợi dụng được nhiều cô nương đau khổ thì có thể con đường vinh hoa của hắn càng phát đạt, ha ha…”
Thái Sư tâm tình rất tốt mà đứng lên, đối Bao đại nhân khoát tay, “Lão Bao a, ngươi hẳn muốn đem cái kẻ không biết tiết tháo này tóm lại, thay nữ nhân thiên hạ xả giận a.”
Nói xong, Thái Sư ôm bụng lạch bạch đi bộ ra ngoài.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nhìn Bao đại nhân.
Bao đại nhân lắc đầu dở khóc dở cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, mở miệng nói, “Bản phủ có một biện pháp.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Ta cũng có biện pháp!”
Bao đại nhân hiểu ý cười, gật đầu, “Vậy cứ dựa theo biện pháp của Triển hộ vệ làm đi, nhớ kỹ lời Thái Sư nói… Đem người gian trá không tiết tháo kia tóm lại.”
Triển Chiêu cười gật gật đầu, lôi kéo Bạch Ngọc Đường lại đi ra ngoài.
Hai người ra cửa sau, tiếp tục đi tới dịch quán Liêu Quốc sứ thần ở, tra sự tình chuyện phóng hỏa đi…